Ngũ vương gia: (Không ngừng nuốt nước miếng, hai tròng mắt tựa như sắp rơi.
Y như bát giới nhập...)
Chàng nói:
Oa...đệ muội, đây là những món gì vậy.
Ta chưa trông thấy bao giờ.
Chắc hẳn rất ngon.
Tứ vương gia: (Nhìn chằm chằm vào những món mà nàng mang lên.
Phát hiện ra một điểm động trời.
Quá sợ hãi).
Chàng lên tiếng hỏi:
Khụ...khụ...Nè muội định cho chúng ta ăn sống hay sao?
Thập tam vương gia:
Ơ đúng rồi này, tuy là bài trí rất đẹp.
Thoạt nhìn thì như là đã chín, nhưng nếu nhìn kĩ thì đúng là còn sống.
Nàng đột nhiên cười lớn tiếng, cuối cùng cũng có người nhận ra điểm khác biệt trong những món ăn mà mình làm.
Bát vương gia: (Nghĩ nàng đang trêu trọc mọi người nên sai người định dọn đi).
Người đâu...!
Nàng lập tức chặn họng, lên tiếng giới thiệu về món ăn mình chuẩn bị:
Huynh định làm gì, nhưng mà tứ vương gia huynh đúng chuẩn là thánh soi đấy.
Vậy mà cũng nhìn ra được.
Lợi hại...lợi hại...!
Tất cả mọi người nghiêng đầu khó hiểu....thánh soi là gì?
Bộp...bộp...bộp...!
(Tiếng vỗ tay của nàng ra lệnh mang nốt phần còn lại lên).
Nàng nói:
Đây mới là phần quan trọng nhất của món ăn, cũng là thứ ngon nhất.
Cạch...cạch...!
(Tiếng để một cái bếp nhỏ và một nồi nước)
Ngũ vương gia: Oa...thơm quá, đừng nói là chúng ta tự nấu những món này nha.
Nàng tiến đến vỗ vai của ngũ vương gia, khen ngợi:
Hiên huynh...thông minh lắm.
Muốn ăn ngon thì phần quan trọng nhất chính là nước dùng.
Thành phần trong nước gồm có: Xương bò, cà ri, ngao, thảo quả, nấm,...!đây là những thành phần làm cho nước dùng trở nên ngọt hơn.
Và chung quy tất cả những thứ trên chỉ vỏn vẹn có một từ đó là...lẩu.
Ba người đồng thanh cùng nói:
Lẩu...?
(Tứ, ngũ, thập tam vương gia).
Bát vương gia lên tiếng không phục.
Chàng nói:
Vớ vẩn...!
Nàng tức lắm, sao lúc nào mà hắn cũng chống đối với mình vậy.
Nàng quát:
Huynh chưa ăn sao biết được chứ, cái đồ lạc hậu...hừ...hừ...!
Ngũ vương gia:
Khụ...khụ...A đệ muội cái này ăn như thế nào vậy.
Nàng đột nhiên hứng khởi, quên luôn cục tức.
Không thèm đoái hoài đến chàng nữa.
Lao nhanh về phía ngũ vương gia.
Tay dùng đũa gắp miếng thịt ba chỉ, đã được ướp gia vị rất tỉ mỉ.
Nhúng thẳng vào trong nồi lẩu đang sôi.
Đợi 5 phút có thịt ăn liền.
Nàng vui mừng lên tiếng:
Được...!được rồi nè...ai muốn ăn trước đây.
Ngũ và thập tam vương gia:
Ta...ta...muốn...ăn...miếng thịt đó là của ta...!
Hai người y như con nít vậy, tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán chỉ vì miếng thịt.
Nhưng đến cuối cùng người được hưởng lại là...!
Nàng đưa tay chuyển hướng về phía tứ vương gia:
Nói a đi nào...cho huynh thử trước đó...!
Tứ vương gia vô cùng ngạc nhiên, trong phút chốc hai má có chút ửng hồng.
Há miệng chấp nhận thịt của nàng.
Nàng vui vẻ hỏi lại: Thế nào...có phải rất ngon.
Bị hỏi đột ngột, tứ vương gia mặt càng thêm đỏ.
Quay sang hướng khác trả lời:
Đúng...đúng là rất ngon.
Thập tam vương gia nghe được thì cũng nháo nhào muốn ăn thử:
Tứ ca mà nói ngon...thì chắc chắn sẽ ngon.
Đặt đôi đũa xuống, nàng từ từ đứng lên.
Nàng nói:
Cách ăn là như thế, không phiền mọi người nữa.
Chúc ngon miệng, ta đi trước nha.
Ngũ vương gia giơ tay túm lấy vạt áo của nàng hỏi:
Đệ muội...sao lại đi? Không ăn cùng chúng ta sao.
Có phải ta làm sai gì rồi?
Nàng nói:
Hiên huynh...nói gì vậy?
Các huynh đoàn tụ ta sao có thể ở lại.
Sẽ không tiện đâu...!
Thập vương gia cũng lên tiếng níu giữ:
Nương tử muội nói gì vậy, đối với chúng ta nàng đã được coi như người nhà rồi mà.
Huống hồ còn là nương tử của ta nữa.
Nàng tức giận quay sang quát thập tam vương gia:
Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi...ta không phải nương tử của ngươi.
Ở lại đi...!
(Bát vương gia lên tiếng nói)
Hả...!
Nàng đơ ra, hắn vậy mà lại giữ mình.
Liệu mai trời có bão không ta.
Ngũ vương gia quay sang nói với tứ ca của mình:
Hôm nay, huynh là nhân vật chính.
Có muốn muội ấy ở lại không?
Bốn đôi mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm, mang tính áp đảo.
Chàng gãi đầu, gượng cười:
Ha...ha...ta đương nhiên muốn muội ấy ở lại rồi.
Những ánh mắt khẩn cầu này là sao, đi làm sao nổi.
Nàng đành quyết định ở lại với bọn họ.
Haizz...nếu muốn ta ở lại, ha...ha...các huynh sẽ phải hối hận.
Ta ăn nhiều lắm đó...!
Nói rồi nàng nhảy luôn vào, bữa tiệc bắt đầu.
Chỗ nàng ngồi là: Đối diện với chàng.
Bên cạnh còn có hai đứa trẻ là ngũ vương gia và thập tam vương gia.
Từ lúc ngồi xuống ánh mắt nàng không dời khỏi bát vương gia.
Nàng là muốn nhìn chàng ăn miếng đầu tiên.
Sau đó, hỏi chàng:
Ăn đi...ăn mau đi...!
Á...hắn ăn rồi.
Khặc khặc khặc...!giọng cười đáng sợ của nàng.
Nàng hỏi:
Thế nào...thế nào...ngon không...ngon không?
Ánh mắt lảng tránh của chàng:
Không ngon...!
Trong nội tâm của chàng: Ta hối hận liệu còn kịp không đây...haizz...!
Những vương gia đã ăn qua, lên tiếng phản biện:
Ta thấy ngon lắm mà...!
Đệ thấy siêu ngon luôn ấy...!
Ánh mắt nàng kiên định nhìn thẳng vào chàng.
Nàng lên tiếng hỏi lại một lần nữa:
Nói thật đi...!
Chàng tiếp tục dùng ánh mắt lảng tránh, trả lời:
Ngon...!
Nàng lập tức trở nên vui vẻ.
Ồ...dê...ta thắng rồi...huynh không được quên giao hẹn đâu đó...!
Chàng tảng lờ câu nói của nàng, quay sang hỏi chuyện tứ ca:
Bây giờ, huynh nói được rồi chứ? Sao huynh lại trở về đây, khi chưa có khẩu dụ?
Ngũ và thập tam vương gia, khuôn mặt của họ cũng trở nên nghiêm trọng.
Đặt đũa xuống, lắng nghe câu trả lời từ tứ vương gia.