Nàng nói:
Ta nên tặng gì cho Thái hậu đây.
Huynh nói xem bà ấy thích gì?
Chàng:
Không cần phiền phức, quà ta đã chuẩn bị quà rồi.
Nàng suy nghĩ một hồi rồi nói:
Đó là huynh chuẩn bị, không phải ta.
Hay tặng áo nhỏ nhỉ...(lắc đầu) không hợp lý lắm.
Ừm...ừm nên tặng gì đây ta...!
Chàng chắp tay sau lưng rời đi, trong đầu sực nhớ ra vài điều.
Quay lại nói với nàng:
Thái hậu thích đồ ngọt...!
Chống tay lên cằm, nàng trầm ngâm suy nghĩ.
Đồ ngọt...đồ ngọt sao?
Tinh...!
(Trong đầu nàng loé lên ý tưởng).
Làm cái đó đi, người cổ đại chưa từng ăn.
Chắc chắn sẽ thích cho coi...!
Đêm hôm đó, nàng cùng tiểu An lọ mọ trong bếp đến khi trời gần sáng.
Nàng đặt món mình làm trong một chiếc hộp lớn, cao khoảng 50 cm.
Sáng hôm sau...!
Tiểu An hớt hải chạy vội vào phòng, tay bưng bộ y phục được chàng đặt may.
Tiểu An lên tiếng gọi:
Tỷ tỷ...mau dậy..mặt trời lên cao lắm rồi đó.
Nàng vẫn còn ham ngủ, cố gắng gượng dậy.
Lờ đờ bước xuống giường.
Nàng thấy trên tay của tiểu An bưng bộ 1 y phục.
Nàng hỏi:
Đây là y phục cho ta sao, đẹp quá đi.
Tiểu An hứng khởi, dẻo mỏ nói:
Đây là bộ mà Vương gia, đích thân dặn người làm cho tỷ tỷ đó.
Mau lên người đợi tỷ ngoài xe ngựa rồi đó.
Nàng:
Sao đột nhiên tốt với ta vậy, chắc sợ ta làm mất mặt hắn chứ gì...hứ...!
Nửa giờ sau, cuối cùng nàng cũng sửa soạn xong.
Bước ra khỏi cửa là một mỹ nhân đẹp lung linh.
Với bộ y phục màu hồng trắng, mái tóc óng mượt.
Kiểu dáng sang trọng, trang điểm nhàn nhạt làm tôn lên nước da trắng sáng của nàng.
Trông thì có vẻ thùy mị nết na, nhưng vài phút sau.
Nàng vẫy tay, vén y phục chạy thẳng lên xe ngựa.
Trương Vũ...huynh đợi ta lâu rồi phải không, xin lỗi nha.
Ai nấy đều cảm thấy không tin vào mắt mình, chỉ vừa mới vài phút trước vẫn còn...thôi nói ra lại đau lòng.
Tiểu An ôm chiếc hộp lật đật chạy theo, cẩn thận không thì rơi mất.
Đinh Nhất thấy lạ chạy ra đỡ, hỏi nhỏ:
Đây là gì vậy?
Tiểu An, đi thôi đừng hỏi nhiều.
Lộc cộc...lộc côc...!
Trên đường đi nàng không ngừng luyên thuyên, náo động một hồi.
Mệt quá ngủ luôn rồi.
Dùy....hí...hí...!
(Dừng xe ngựa).
Chàng khẽ lay người, gọi:
Nha đầu...nha đầu...đến nơi rồi.
Nàng bật dậy, lơ mơ nói:
Đứng lại...nếu không ta nổ súng.
Chàng nghe xong tuy không hiểu nàng đã mơ thấy gì, nhưng buồn cười không nhịn nổi.
Quá mất mặt, nàng lẳng lặng xuống ngựa.
Nàng từ từ đưa ánh mắt nhìn xung quanh, không kìm nổi mà thốt lên:
Ồ...oa...đây là tử cấm thành trong truyền thuyết hay sao.
Đẹp hơn trong tưởng tượng của ta nhiều.
Chàng khẽ bước đến, dùng bàn tay che miệng nàng lại lôi đi.
(Tư thế ôm lấy cả vai, che miệng nàng).
Chàng:
Mất mặt quá...đi thôi.
Người ngoài nhìn vào, tưởng như hai người họ rất tình cảm.
Nhưng thực tế thì.
Ánh mắt của nàng hiện giờ, đang nhìn chàng đầy thù hận.
Nàng:
Buông ra...!
Chàng:
Không...!
Trong yến tiệc, mọi người đã đến rất đông đủ.
Đến muộn nhất là hai người này đây.
Thập tam vương gia nhìn thấy nàng liền vẫy tay ra hiệu.
Nương...à...Tiểu Tuyết, đến ngồi cạnh ta này.
Ngũ vương gia dơ tay đập mạnh vào đầu của thập tam vương gia, quát:
Im lặng, ngồi ngoan đi...!
Thập tam vương gia bị nạt cho sợ, không dám ho he gì nữa.
Thực ra, mọi người đến đủ nhưng vẫn chưa thực sự bắt đầu.
Nàng rất hiếu kì, muốn đi xem xung quanh một chút.
Nên viện ra một lý do nói với chàng:
Ta...ta...đi vệ sinh chút...!
Chàng:
Vừa đến đã đi, mau lên...kẻo lạc đó.
Có cần ta kêu người đưa cô đi?
Nàng xua tay, có ý từ chối:
Ha...ha...!không cần phải phiền phức, ta tự đi được.
Nói rồi nàng quay ngoắt đi luôn, tung ta tung tăng nhìn ngắm khắp nơi.
Đột nhiên lại bắt gặp, người không nên gặp.
Là Trương Trí Tài, hắn đang ngắm nhìn một đoá mẫu đơn.
Nghe có tiếng bước chân hắn lập tức quay ra nhìn.
Nàng liền nghĩ, sao giống chủ tịch đi lạc và cái kết quá vậy.
Hắn tiến gần về phía nàng, với ánh mắt thèm khát.
Hắn nói:
Sao nàng lại ở đây, vào đây bằng cách gì?
Nàng nói:
Không liên quan ngươi, lo tốt chuyện của ngươi đi.
Nàng nói xong chuyển mình, rời đi.
Hắn thấy vậy, vội vã đuổi theo cản nàng.
Hắn nói:
Tốt thôi, nếu đã gặp nàng ở đây ta hỏi luôn.
Chuyện lần trước nghĩ thế nào rồi?
Mất vài giây để lục tìm lại kí ức, cuối cùng nàng cũng nhớ ra.
Nàng nói:
Tất nhiên, ta từ chối rồi.
Vậy cũng hỏi.
Hắn phẫn nộ, đè giọng hỏi lại:
Tại sao?
Nàng nói:
Không tại sao cả, chỉ là không thích.
Không còn gì nữa, ta đi đây.
Ngươi cứ thưởng hoa tự nhiên đi...!
Thật mất hứng, đúng là đồ phiền phức mà.
Nàng một mạch trở về yến tiệc, lúc này Thái hậu, Hoàng đế và Hoàng hậu đã nhập tiệc từ lúc nào.
Dư Ninh quận chúa đưa mắt nhìn thấy nàng, thì tức tối lắm.
Nàng ta nghĩ, sao ả tiện nhân này lại ở đây.
Nở nụ cười đầy ẩn ý, chắc lại nghĩ ra kế gì để làm bẽ mặt Tuyết đây mà.