Tiểu An nghe xong phì cười, chảy cả nước mắt:
Ha...ha...ha, đây là lý do tỷ từ chối sao.
Tỷ cũng có lúc như vậy sao, ha...ha...!
Nàng xấu hổ, đưa tay béo má của tiểu An.
Cơ mà cũng mũm mĩm lắm.
Này...thôi đi, cái nha đầu này.
Dám cười ta sao.
Hai người đùa nhau, vật lộn một hồi trên giường.
Tỷ...muội chỉ đường cho tỷ nè.
Vương gia rất giỏi dùng cung, người đi trinh chiến nhiều năm như vậy.
Hẳn phải xuất xắc hơn người.
Nhờ cậy ngài ấy, muội tin rằng tỷ sẽ trở nên lợi hại hơn.
Nàng lắc đầu, tỏ ý từ chối:
Không được...ta sẽ bị huynh ấy cười chê.
Mất mặt lắm, không thể đi.
Tiểu An:
Tỷ biết không nếu săn tốt, săn được nhiều.
Sẽ được Hoàng thượng ban thưởng đó nha.
Nàng suy nghĩ một hồi, nói:
Tuy vậy, nhưng đâu thể một sớm một chiều mà giỏi lên được.
Tiểu An:
Tỷ đừng lo, còn 10 ngày, nửa tháng nữa mà.
Hơn nữa theo muội thấy thì, tỷ đâu phải là kẻ liễu yếu đào tơ.
Với thể chất của tỷ như vậy, muội tin rằng tỷ sẽ học nhanh thôi không phải sao.
Nàng mất cả một ngày suy nghĩ, lấy can đảm cũng lâu quá đi.
Nhưng rồi sự quyết tâm, muốn có thưởng còn cao hơn cả lòng tự trọng.
Tại sân tập bắn cung, của bát vương phủ.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh, sao vắng hoe vậy.
Thường ngày không phải lúc rảnh rỗi, hắn đều ở đây luyện cung hay sao.
Haizz...thôi kệ đi, chị đây tự tập.
Mình không tin đường đường là cảnh sát xuất sắc, lại thua kém người khác.
Đặc biệt là cái ả Dư Ninh kia.
Nàng loay hoay một lúc, cơ mà khó hơn tưởng tượng nhiều.
Ui da...thế này sao, hình như không đúng lắm.
Sao trên phim thấy họ làm dễ lắm mà.
Nàng đang chăm chú, không để ý chàng đã ở phía sau từ lúc nào.
Cái cơ thể cao to ấy, áp sát lấy nàng.
Ôm trọn vào lòng.
Tư thế của nàng sai rồi.
Chàng nắm lấy hai bàn tay đó, từ từ chỉ dạy.
Hai tay nàng phải dùng lực chút, mắt nhìn xa chút.
Còn nữa không được phân tâm.
Nàng nghĩ: Không phân tâm sao được, ngươi đứng sát ta như vậy.
Ôi...ngại chết ta rồi, con tim ngu ngốc này đập gì dữ vậy.
Ngừng đập ngay cho ta.
Nhưng sao mình lại cảm thấy hắn, không đáng ghét như lúc trước nhỉ.
Hơn nữa, còn trở nên dịu dàng như vậy.
Hic...hại chết con tim bé bỏng của ta rồi.
Được rồi, nàng có thể bắn.
Viu...phập...!
(Mũi tên trúng hồng tâm).
Nàng hét lên vui sướng:
A...trúng rồi...trúng rồi, huynh thấy chưa ta lợi hại lắm chứ bộ.
Chàng nói:
Bây giờ, nàng tự bắn cho ta xem.
Nàng nói:
Huynh đừng xem thường ta, hãy xem đây...!
Nàng dương cung, tư thế chuẩn, sự tập chung cao độ.
Thả tay, phóng tên...!
Viu...cạch...!
(Mũi tên lao thẳng xuống, cắm vào mặt đất).
Chàng quay mặt lén cười...!
Này...huynh cười gì chứ, là lỗi kĩ thuật chút thôi nha.
Xem ta bắn lại đi rồi sáng mắt.
Thấm thoát thời gian qua đi cũng thật nhanh, chỉ còn cách buổi đi săn 2 ngày.
Hoàng cung...!
Tham kiến Hoàng thượng.
(Trưởng công chúa và tam công chúa, cùng những cận vệ khác của đất nước Châu Tử Á).
Hốt Tất Tử Nha Nhĩ:
Thần nghe nói, quý quốc là đang tổ chức một chuyến đi săn.
Từ lâu, thần đã nghe được sự uy vũ của Hoàng thượng, trong lòng thần ngưỡng mộ vô cùng.
Nay lặn lội đường xa đến đây.
Là muốn được tham gia cùng với người.
Thần nữ tài mọn, mong bệ hạ cho phép thần được tham gia.
Hoàng đế nghe được lời xu nịnh đó thì tâm cao tận trời mây, gật đầu đồng ý.
Tất nhiên là được, để trẫm sai người chuẩn bị phòng cho công chúa nán lại.
Ngày mốt thì lên đường.
Nàng ta nghe được thì khom người, có ý từ chối:
Hoàng thượng, thực ra lúc trước bát vương gia đến vệ quốc.
Thần và ngài ấy đã có chút giao hảo.
Lần này, tới đây muốn đến phủ của ngài ấy tham thú.
Âu...cũng là lời mời lúc trước của ngài.
Thần không giám, không nể mặt.
Mong được sự cho phép của Hoàng thượng.
Hoàng đế suy nghĩ một hồi, liền đưa ra quyết định:
Nếu đã là ý muốn của bát đệ, vậy công chúa không cần lấy làm hổ thẹn.
Nàng ta mừng thầm, không ngờ lại thuận tiện đến vậy:
Thần đa tạ Hoàng thượng.
Xin mời...!
(Đinh quản gia).
Nàng ta lên tiếng ra lệnh:
Đây là ý chỉ của Hoàng thượng, bổn công chúa từ nay sẽ tạm thời ở đây.
Các ngươi mau đi gọi Trương ca ca tới đây, nói là trưởng công chúa Tử Nha Nhĩ đến thăm.
Lúc này, trong sân Tuyết, tiểu An và một vài nha hoàn nữa đang chơi đá cầu.
Do thấy hơi khát nước, Tuyết đã trở về phòng để tiếp thêm năng lượng.
Tiểu An vẫn tiếp tục chơi cùng các nha hoàn khác.
Nhưng không may đá hơi mạnh, làm quả cầu bay tới trúng đầu nàng ta.
Ay da...là ai, mau cút ra đây cho ta.
Nghe được tiếng quát tiểu An hoảng loạn, nhanh chóng chạy đến.
Xin...xin lỗi, cô nương không sao chứ.
Nô tì của Tử Nha Nhĩ:
To gan, đây là trưởng công chúa của Châu Tử Á.
Còn không mau quỳ.
Tam công chúa Linh Ly Đang thấy không có gì nghiêm trọng, nên lên tiếng xin giúp.
Tỷ...muội thấy hay là bỏ qua đi, tha cho nha đầu đó thì hơn.
Dù sao thì...!
Tam công chúa chưa nói xong, thì nàng ta lập tức chặn họng:
Muội thì hiểu gì, dù sao ta cũng là một công chúa.
Lại bị ả tiện tì này vô lễ.
Truyền ra ngoài sẽ bị cười chê.