Đinh quản gia người sắp xếp một chỗ ở cho Triệu cô nương giúp ta.
Lão quản gia cung cẩn tuân theo, nhanh chóng sai người dọn dẹp phòng ốc...!
Tuyết nhanh chân bước theo sau lão quản gia, đi vào trong vương phủ để tránh rước thêm phiền phức.
Vừa đi vừa dò hỏi Đinh quản gia về thân phận của nàng ta rốt cuộc là ai...!
Theo như lời Đinh thúc nói thì, nàng ta là Dư Ninh quận chúa do đích thân hoàng thượng sắc phong.
Nhi nữ duy nhất của thượng thư đại nhân.
Được nuông chiều từ bé, tích cách ngang bướng không xem ai ra gì.
Từ nhỏ đã quen biết với Trương Vũ ( Bát Vương gia).
Tình như huynh muội, nhưng lí nào hắn lại không nhận ra nàng ta chứ...!
Nàng nhanh miệng quay sang hỏi Đinh quản gia: Đinh thúc vậy tại sao Trương Vũ lại không nhận ra nàng ta là ai? Có phải là cố ý giả vờ để tránh phiền phức không...!
Đinh quản gia vừa nói vừa cười: Triệu cô nương hiểu lầm rồi, là Vương gia không nhớ ra Dư Ninh quận chúa thật.
Vì năm đó 2 người chơi với nhau là lúc còn nhỏ, nên khi lớn lên nhất thời chưa nhận ra được thôi.
Đến nơi rồi, từ giờ đây sẽ là phòng của cô nương.
Cô nương đi đường xa chắc mệt rồi, nghỉ sớm chút.
Lát lão nô sai người mang đồ ăn tới, cần gì cô nương cứ căn dặn lão nô sẽ cố gắng đáp ứng...!
Đinh thúc khách sáo rồi, người cứ kêu ta là Tiểu Tuyết được rồi.
Như vậy ta sẽ thấy thoải mái hơn.
Đinh quản gia thấy gọi như vậy cũng hợp lí.
Vì nàng chưa hề có thân phận gì, chỉ là một cô nương được Vương gia dẫn về.
Nên quyết định nghe theo nàng.
Ông đưa mắt nhìn xung quanh, rồi hỏi những người bên cạnh mình: Sao còn chưa thấy đâu thế, nha đầu này thường ngày đâu có chậm chạp như vậy.
Ngươi mau đi tìm, rồi mang nha đầu đó đến đây...!
Nàng thấy thắc mắc, nên hỏi Đinh quản gia: Đinh thúc chẳng lẽ còn có ai ở cùng ta nữa sao...!cũng phải căn phòng lớn như vậy ta cũng không ở hết.
Đinh quản gia biết nàng đã hiểu lầm ý của ông nên vội vàng giải thích: Không...không là lão nô đã chọn cho cô nương một nha hoàn để tiện hầu hạ sai bảo, lão nô được Vương gia phó thác sao có thể quá loa đại khái.
Vương gia biết được sẽ trách lão nô già rồi không chu đáo.
Làm phiền Đinh thúc nhọc công, ta thấy rất ngại.
Hơn nữa sao Vương gia có thể trách người được chứ...!
Bịch...bịch...phù...phù...Đinh quản gia...ta...ta tới rồi đây.
Nha đầu nhà ngươi hấp ta hấp tấp, bình thường đâu có như vậy.
Mau ra mắt Triệu cô nương...!
Triệu cô nương nô tì là Sơ An, sau này xin cô nương chỉ giáo.
Đinh quản gia biết việc của mình đã hoàn thành, nên muốn rời khỏi.
Cô nương lão nô còn có việc, xin lui trước....!
Nàng thấy thế liền đứng dậy, chào Đinh quản gia: Đinh thúc người đi thong thả, ta không tiễn...!
Bóng Đinh quản gia vừa đi khuất nàng quay ra hỏi chuyện An:
Sơ An ta hỏi muội một chút, muội có thể dẫn ta ra ngoài chơi một chút không.
An là một nha đầu tốt bụng, tuy hơi ngốc một chút nhưng được cái rất trung thành làm việc gì là đâu vào đấy.
Sơ An không hiểu cô nương lúc nãy còn vừa kêu mệt, sao đã muốn ra ngoài vậy.
Tiểu An ta đã nghỉ đủ rồi, đã đến đây thì phải đi chơi cho biết chứ.
Đâu thể ru rú trong phủ mãi được.
Mà còn nữa muội đã đến đây coi như có duyên, từ nay chúng ta xem nhau như tỷ muội được không.
Sơ An này nghe xong lúng túng, lo lắng sao mình có thể làm tỷ muội với nàng được cơ chứ.
Như vậy thật không phải phép.Muốn nhanh chóng từ chối nàng.
Triệu...Triệu cô nương như vậy không nên, người khác biết sẽ không hay.
Nàng bật cười, dơ tay búng nhẹ vào trán của An nói: Muội đó hay là như vậy đi khi nào chỉ còn 2 chúng ta thì sẽ xem nhau như tỷ muội là được.
Vậy bây giờ tiểu An cùng ta đi nào.
Cùng lúc đó ở vườn hoa vương phủ.
Đinh Nhất cùng với Dư Ninh quận chúa...!
Nhất cảm thấy rất phiền, nhưng trong lòng sao mà vẫn thấy vui.
Vì đây là người trong lòng của Nhất.
Đã thích nàng từ rất lâu, rất lâu.
Do cảm thấy thân phận mình không xứng với nàng nên đành chôn chặt trong tim.
Quận chúa người bám theo ta cũng vô dụng, những gì cần nói ta đã nói hết rồi.
Đừng bám theo ta nữa, xin người đó được không.
Ta không tin ngươi chỉ biết có nhiêu đó, mau nói cho ta biết thêm chút đi mà.
Nàng ta nũng nịu, quyết tâm moi bằng được tin về Tuyết từ chỗ Đinh Nhất thì mới chịu buông.
Nể tình chúng ta cùng chơi với nhau từ nhỏ, nói đi mà...nha...nha...!
Ngươi có nói không, nếu k nói chúng ta từ này đoạn tuyệt...huhu huynh không còn coi ta là bạn nữa.
Ta thật đáng thương mà...chờ mấy người bảo nhiêu năm mà bây giờ...huhu...!
Nhất nhìn thấy quận chúa khóc như vậy trong lòng lại không nỡ nên đành nói cho nàng hết những gì mà mình biết cho nàng nghe.
Nàng ta nghe xong, liền biết không còn thông tin gì quan trọng nữa.
Lập tức ngưng khóc, cười nham hiểm.
Bỏ đi ngay lập tức.
Nhất nhìn người mình yêu dần dần đi khuất.
Trong lòng sao thấy hụt hẫng, chua sót đến vậy.
Mặc dù biết giữa mình và nàng sẽ mãi không có kết quả tốt đẹp.
Nhưng lại không ngừng có suy nghĩ muốn chiếm hữu...!
Lúc này bên phía của quận chúa Dư Ninh.
Tì nữ của quận chúa hớt hải chạy theo, vội vội vàng vàng...!
Tiểu thư người đừng chạy nhanh như vậy, nguy hiểm lắm...!
Nàng ta vừa chạy vừa quát tì nữ của mình: Ngươi thì biết gì, phải nhanh lên ta sẽ cho cô ta biết ai mới thực sự là nữ chủ nhân ở đây.
Phía bên Tuyết, nàng lúc này rất hào hứng muốn nhanh chóng rời phủ đi chơi: Tiểu An nhanh lên nếu không ta để muội ở lại đấy...!
Đừng mà tỷ tỷ...!
Giọng của Ninh: yo...đây chẳng phải là Đại thẩm mà biểu ca dẫn về sao, định đi đâu mà vội thế này.
Ôi cái nghe giọng điệu mỉa mai của nàng ta này, sao mà giống mấy ma ma của đám kĩ nữ vậy không biết.
Làm cho chó nghe chó chạy, mèo nghe mèo chết thế này...!