Ngu Lí, với cấp C, là một trường hợp cực kỳ hiếm hoi.
Thật may mắn cô có mặt ở tháp trắng, nếu không, với tính cách dễ tổn thương của cô, không biết cô sẽ bị đám lính gác hoang dã bắt nạt như thế nào.
"[Đừng lo lắng, rồi sẽ có cách.]"
Lời nói của Lộ Tịnh cuối cùng đã làm cô an tâm phần nào.
...
Không ngờ nhanh hơn dự kiến, ngày hôm sau, Ngu Lí đã nhận được thông báo từ Ốc Nhân Hi.
“Chào cô, lại gặp mặt, Ngu dẫn đường”
Sáng sớm hôm đó, khi Ngu Lí đến nơi, người đón cô ở cổng chính của tháp lính gác lại là một người quen – một lính gác có tinh thần thể là chú chó vàng, người mang dáng vẻ nghiêm trang và lịch sự.
“Chào anh, anh lính gác”.
Ngu Lí cùng anh bắt tay nhau chào hỏi.
“….Lần trước quá vội vàng, tôi vẫn chưa kịp hỏi tên của anh?
Anh tôi mỉm cười thân thiện, bàn tôiy được bao phủ bởi găng tay chiến thuật siết nhẹ trước khi rút tay về và giới thiệu: "Arthur Carlock, gọi tôi Arthur là được."
"Xin mời đi theo tôi.
Hôm nay đội trưởng phân công tôi tiếp đón khách quý, nhưng đội ngũ vẫn đang trong buổi huấn luyện hằng ngày.
Mời cô chờ một lát ở phòng khách của lục chiến bộ."
“Được, cảm ơn anh nhiều."
Ngu Lí theo Arthur lên thang máy, đến tầng của bộ phận lục chiến.
May thay, lần này cô không gặp phải Isaac, người đã khiến cô cảm thấy không thoải mái trước đó.
Khi đến nơi, Ngu Lí cảm thấy hài lòng với sự tiếp đón.
Dưới sự dẫn dắt của Lang Vương Ốc Nhân Hi, đội lục chiến khuyển khoa tổ rất nghiêm túc và kỷ luật, được nhiều thành viên của bạch tháp khen ngợi.
Nhóm lính gác trẻ tuổi ở đây nghiêm túc, kỷ luật và có tinh thần phục tùng cao.
Arthur đưa cô đến một phòng khách có tầm nhìn tuyệt vời, nơi cô có thể ngồi gần cửa sổ sát đất để quan sát đội lính gác đang huấn luyện bên dưới.
"Như vậy, tôi xin phép rời đi trước, Ngu dẫn đường."
Sau khi Arthur chuẩn bị nước trà và điểm tâm cho Ngu Lí, đặt trên bàn lùn trước mặt cô, anh lịch sự từ biệt và rời đi.
Ngu Lí cười và nói với Arthur rằng cô sẽ đợi.
Arthur đi khỏi, Ngu Lí ôm đầu gối, cảm thấy hơi lạ lẫm và bắt đầu quan sát phía dưới.
Cô phát hiện nhóm lính gác khuyển khoa đã hoàn tất phần huấn luyện thể năng thường ngày.
Một số người đang cởi áo huấn luyện, uống nước, hoặc tháo vũ khí.
Họ có thân hình mạnh mẽ với cơ bắp cuồn cuộn, áo quần huấn luyện căng chặt ở eo và bụng, mồ hôi thấm đẫm, tạo nên một hình ảnh vừa mạnh mẽ vừa hấp dẫn.
Trong không khí, có thể cảm nhận được sự kích thích và năng lượng của họ.
Ngu Lí nhìn vào cảnh tượng đó với ánh mắt mơ màng.
Chưa đầy nửa giây, Ngu Lí đã cảm thấy mặt mình nóng bừng, vội vàng quay ánh mắt về phía sân huấn luyện.
Lần này, cô tập trung chú ý vào nhóm lính gác chân biên tinh thần thể, và nhận thấy họ đều là những chú chó to lớn và mạnh mẽ!
— Lại là chó! Mà còn toàn là những chú chó lớn đủ loại!
Ngu Lí không khỏi cảm thấy hào hứng khi nhìn thấy những chú chó gác với hình thể mạnh mẽ, không thể rời mắt khỏi chúng.
Do huấn luyện, nhóm lính gác chó không mang mặt nạ, cơ thể họ mạnh mẽ và khỏe khoắn.
Đuôi của họ thả lỏng và rủ xuống sau lưng, tạo nên vẻ trầm tĩnh và đáng tin cậy.
Khi nhóm lính gác bắt đầu thực chiến huấn luyện, Ngu Lí bị cuốn hút vào cảnh tượng các đại cẩu chiến đấu.
Cô xem đến mức quên cả thời gian.
Bởi vậy, cô không hề nhận ra, ở giữa trận đấu huấn luyện, người kia liếc mắt lơ đãng về phía cô, nở một nụ cười tươi sáng.
Anh trai tóc đen và mắt sáng, gần như ngay lập tức nuốt lại lời khiêu khích với đồng đội, khi bị phân tâm trong chốc lát, đã bị đồng bạn nắm lấy cơ hội, dùng báng súng nhắm vào động mạch yếu hại.
Anh trai bị bắt buộc ngẩng cổ, hầu kết hơi rung động, nhìn có vẻ rất chật vật.
Nhưng anh không phản kháng.
Mồ hôi từ gương mặt tuấn tú của anh, từ mũi thẳng chảy xuống, dưới ánh nắng ấm áp, anh ngẩn ra một chút, rồi sau đó nở nụ cười rực rỡ nhìn về phía cô.
Ngu Lí nhìn quanh, đột nhiên chú ý đến một con Husky ở giữa sân đang điên cuồng vẫy đuôi, như một cơn gió tạt qua giữa những chú chó lớn đang đứng yên.
Ô ô, thật đáng yêu!