Nàng Là S Cấp Lính Gác Nhóm Bạch Nguyệt Quang Thánh Nữ


Lúc này, Kiêu dẫn cô quay trở lại, để cô lộ diện trước một đội viên mặc quân phục trắng và giày ủng, bên hông đeo kiếm, có dáng vẻ kỵ sĩ rất nam tính.

Ngu Lí nghe thấy một giọng nói ôn hòa từ trên truyền xuống.
“Cô dẫn đến sao, Kiêu? Chưa thấy qua cô gái này.”
“Cô sợ người lạ, đừng đùa, cô gái này không phải của tôi,” Kiêu cười nói, “…… Ân, có thể sau này sẽ có cơ hội?”
Tim Ngu Lí đập mạnh, cảm giác lo lắng mơ hồ khi bị Kiêu đưa về khuyển khoa tổ.
Sau khi từ biệt Kiêu, cô hít sâu để bình tĩnh lại, chuẩn bị tâm lý cho cuộc chiến sắp tới.

Cô nhanh chóng gặp Arthur và lang khuyển tiểu ca bên cạnh anh —
“Ngu dẫn đường, đây là Chư Trạch, cô hẳn là đã gặp qua anh, lần này diễn luyện là cứ điểm chiến, từ chúng tôi hai người sẽ bảo vệ cô an toàn.”
Ngu Lí gật đầu, tò mò nhìn Chư Trạch, nhớ rõ anh chàng trầm mặc ít lời, trên trán có vết sẹo, là tinh thần thể của Tiệp Khắc lang khuyển, một trong những nam thần hàng đầu trong giới cẩu cẩu.
“Chào anh, Chư Trạch, mong được nhờ vả trong vài ngày tới.” Ngu Lí cười, định bắt tay.
“…… Vâng, mong nhận nhiều chỉ giáo.”
Chư Trạch khẽ cúi đầu, ánh mắt vẫn chưa nhìn thẳng vào cô.

Anh mặc bộ đồ bó sát người, lộ ra hình thể săn chắc, uyển chuyển như một con báo đang rình mồi.

Động tác của anh nhẹ nhàng, cánh tay buông thõng bên người.
Ngu Lí chớp mắt, ngạc nhiên liếc nhìn về phía phó đội Arthur
Arthur chỉ mỉm cười nhắc nhở cô đừng để ý.
Khi đội của Ốc Nhân Hi cùng các thành viên khác tập hợp tại lối vào, cuộc diễn tập chính thức bắt đầu.

Ba đội tách ra, mỗi đội tiến vào khu rừng từ các hướng khác nhau.
Ngu Lí được Arthur và Chư Trạch bảo vệ giữa đội hình.

Nhóm người đông đảo tiến về cứ điểm của đội mình, nơi họ sẽ củng cố phòng thủ trước khi chuẩn bị tấn công đội khác.
Khu rừng với địa hình gồ ghề và tán cây rậm rạp che khuất tầm nhìn.

Ngu Lí ôm chặt cánh tay, lo lắng nhìn quanh những bụi cây và bóng tối sâu trong rừng.
Cảm giác bất an khiến cô không ngừng suy nghĩ, rồi cô khẽ hỏi: "Arthur phó đội, đây là khu vực mô phỏng sân chiến...!Vậy có rắn hay côn trùng độc không?"
Arthur điềm tĩnh đáp: "Bản đồ là mô phỏng thực tế, nhưng nơi này vốn là dã ngoại thật, nên không loại trừ khả năng có."
Ngu Lí sững sờ, vẻ mặt kinh ngạc.
Arthur cười an ủi: "Đội chúng tôi đông người, khi nghỉ ngơi, cô sẽ ở lều trại trung tâm cùng đội trưởng.

Chắc canh không gặp rắn rết đâu."
Nhưng thay vì an tâm, cô lại càng lo lắng hơn khi nghĩ đến việc phải ngủ cùng Ốc Nhân Hi – vị đội trưởng cao lớn, lạnh lùng.

Liệu cô có bị “ép” thành quả cầu nhỏ dưới hình thể khổng lồ của anh không?
Đang miên man suy nghĩ, một tiếng gầm vang lên từ chân trời, như tiếng hổ hòa cùng tiếng đại bàng, trầm hùng và uy nghiêm.

Sau đó là tiếng chim săn mồi sắc nhọn vọng tới.
Ngu Lí sững sờ hỏi: "Là gì vậy?"
Arthur bình tĩnh trả lời: "Đó là tiếng của đội không chiến, đội trưởng Kiêu và phó đội của anh tôi.

Họ có tinh thần thể là loài chim đại bàng vàng và kền kền."
Arthur suy đoán: "Tiếng động này từ hướng đông nam, cách chúng tôi khoảng mười lăm cây số.

Có vẻ họ không muốn đối đầu trực diện với chúng tôi mà đang gặp đội của Isaac."
Sau một hồi chờ đợi, không có thêm động tĩnh, đội của Ngu Lí tiếp tục hành trình.

Sau nửa giờ, họ đến cứ điểm, xây dựng phòng thủ và đốt lửa trại khi hoàng hôn buông xuống.
Arthur dẫn Ngu Lí đến lều trại trung tâm, nơi cô sẽ nghỉ ngơi.

Trước khi cô bước vào, Arthur lên tiếng xin lỗi về việc ngày hôm trước đã khiến cô bị liên lụy.
Ngu Lí khẽ đáp: "Không sao, các anh cũng chỉ muốn bảo vệ tôi mà."
Arthur lặng lẽ nhìn cô, vẻ mặt ôn hòa nhưng ánh mắt lại chất chứa sự bảo hộ tận tâm.

"Trong suốt năm ngày diễn tập, nếu đội trưởng không ở đây, tôi sẽ bảo vệ cô hết sức mình.
Ngủ ngon, Ngu dẫn đường."
Khi vào lều, Ngu Lí nhận ra không gian khá rộng rãi, đủ để không lo bị Ốc Nhân Hi “ép” vào một góc.

Cô mơ màng ngủ nhưng không ngờ trời đêm lạnh giá khiến cô run cầm cập.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui