Nàng Là S Cấp Lính Gác Nhóm Bạch Nguyệt Quang Thánh Nữ


Nghe Ngu Lí hỏi, Tái Cộng hơi ngạc nhiên nhướng mày, rồi bật cười, như thể câu hỏi của cô thật ngây thơ: "Dã thú gì chứ? Đội trưởng chỉ đang trêu cô thôi.

Ở nơi anh đóng quân, làm gì có con dã thú nào dám tới gần."
Ngu Lí mím môi, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cô vẫn không hoàn toàn tin tưởng lời anh tôi.

Cô nhìn thẳng vào anh tôi, cố tỏ vẻ bình tĩnh, tiếp tục hỏi: "Vậy Isaac để tôi ở đây một mình sao? Có ai khác trong đội ở gần đây không?"
Tái Cộng gật đầu, trả lời với giọng điệu thân thiện hơn: "Phải, anh chỉ để cô lại đây một mình.

Nhưng đừng lo, tôi ở ngay bên cạnh, chỉ cần cô gọi, tôi sẽ tới ngay."
“Được, cảm ơn anh”

Sau khi đáp lời, anh liếc nhìn Ngu Lí một lần nữa rồi quay bước đi, bỏ lại cô trong sự hỗn loạn của suy nghĩ.
“Cô có muốn nghỉ ngơi một lát hay không, Ngu dẫn đường? Nếu không, chiều nay có lẽ sẽ không có thời gian nữa.

Đội trưởng đã tặng cứ điểm cho cô, giờ chúng tôi lại đắc tội với đội trưởng Ốc Nhân Hi, lát nữa đội sẽ di chuyển, cần phải tránh xa mấy con chó săn kia.”
Ngu Lí hơi ngẩn người, ngước mắt nhìn khuôn mặt tươi cười thoải mái của anh.
Tái Cộng vẫn giữ nụ cười đó, đôi mắt xanh thoáng lướt qua gương mặt tái nhợt và mềm mại của cô: “Nhìn kỹ thì cũng không có gì đặc biệt, đội trưởng coi trọng cô vì cô là người dẫn đường đúng không?”
Ngu Lí im lặng, cẩn trọng không lên tiếng, cô nhận ra tên lính gác này có ác ý rõ ràng với mình.
“Thôi, nói chuyện với cô chẳng có gì thú vị.” Tái Cộng khoanh tay nhìn cô một lúc rồi nhàm chán đưa ra phán đoán.
Sau khi anh rời đi, Ngu Lí như con mèo nhỏ vừa bị kinh hãi, không nhà để về, với đôi má hơi lấm bẩn, chậm chạp tiến lại lấy thức ăn mà Tái Cộng mang đến.

Tên lính gác cẩu thả này lại không đưa nước, khiến cô ăn đến nghẹn.
Ngu Lí nhanh chóng ăn xong, rồi quyết tâm đứng dậy tiến tới căn nhà trên cây, liếc qua để xem tình hình bên dưới như thế nào.

Nếu thấy thuận lợi, cô sẽ âm thầm đi một vòng quanh để thăm dò hoàn cảnh xung quanh!
Cô không có ý định chạy trốn, vì Ngu Lí chưa quen với khu vực diễn luyện này.

Nếu rời khỏi đội của Isaac mà gặp phải thú dữ, chắc canh cô sẽ chết.

Cô chỉ muốn ghi nhớ các lối đi xung quanh, để khi đội trưởng Ốc Nhân Hi đến đón, cô có thể nhanh chóng hội ngộ với đội khuyển khoa.
Từ những lời của Tái Cộng, Ngu Lí biết được hai điều:

Thứ nhất, dường như vì bị tinh thần thể của Isaac đe dọa, dưới nhà cây không có thú dữ.

Thứ hai, tình hình nơi đây đang rất bận rộn, Lang Vương đang truy sát Isaac, đội của họ sẽ sớm di chuyển.

Cô không còn nhiều thời gian.
… Theo tính cách lười biếng của Ngu Lí, nếu người bắt cô không phải là Isaac, và trong đội không có ai điên cuồng như anh, cô chắc canh sẽ không cố gắng đến mức này để chạy trốn.
Lính gác không bao giờ làm hại người dẫn đường, đó là quy định của Tháp Trắng, và cũng là bản năng khắc sâu trong gen của họ.
Nhưng hai người này tạo cho cô áp lực quá lớn, hơn nữa phó đội trưởng Arthur và đồng đội của anh bị thương vì cô.

Bất kể thế nào, ngay cả để giữ thể diện với Isaac, cô cũng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của anh.
Ngu Lí lặng lẽ liếc nhìn nhà cây bên cạnh, thấy Tái Cộng không có động tĩnh, dường như không quan tâm cô làm gì.

Yên tâm, cô nhẹ nhàng bước xuống cầu thang.

Nhưng khi vừa bước xuống khỏi cầu thang, chưa kịp ra khỏi khu đất trống, cô đã nhìn thấy một bóng người với mái tóc bạc đang ngồi gác tại lối vào trong rừng.
Ngu Lí:!!!
Phía sau cổ cô bỗng nhiên run lên, kinh hãi quay đầu định bỏ chạy.

Nhưng chưa chạy được hai bước, cô đã bị một thân hình nam giới nặng nề nhào tới, đè lên mặt đất.
“A…! Tránh ra, đừng chạm vào tôi, đồ điên!!”
Asmon, với bàn tay thô bạo mang đầy mồ hôi và hơi thở đậm mùi máu, ấn chặt vai cô, tay còn lại siết cô vào ngực.

Anh cúi đầu, đầu lưỡi nhọn hoắt hướng tới sau cổ cô, như muốn để lại dấu vết trên đó.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận