“Không sao đâu.” Arthur khẽ thở dài, “Tư thế này quả thật không được nhã nhặn, cô không cần nhìn thêm và cũng không phải lo lắng cho tôi.”
Ngu Lí lắc đầu: “Anh bị thương vì bảo vệ tôi, tôi cũng muốn giúp anh.
Phó đội trưởng Arthur, xin đừng nói những lời khách sáo như vậy.”
Tối qua, trên đường trở về, Ngu Lí nghe Chư Trạch kể lại rằng Arthur đã bị thương nặng trong trận chiến với đội đột kích, nhưng anh vẫn kiên trì cho đến khi Lang Vương trở về và báo cáo vị trí của cô, trước khi kiệt sức và ngất đi.
“Ngu dẫn đường...”
Arthur chăm chú nhìn cô một lúc, như thể đã hiểu được ý định của cô.
Đôi mắt của người lính gác tóc vàng trở nên dịu dàng: "Trong lịch diễn luyện còn lại, tôi nghĩ đội trưởng có thể bảo vệ cô.
Cô không cần phải làm điều này vì tôi đâu."
Ngu Lí cúi đầu, không nói gì, những sợi tóc dài rủ xuống lộ ra vành tai đang ửng hồng.
"Anh có thể giải phóng tinh thần thể của mình không?"
Cô cuộn chặt ngón tay, giọng nói mang chút khẩn trương, hơi thở trở nên gấp gáp, như thể những âm cuối bị hòa tan trong kẹo sữa, mềm mại và ngọt ngào.
Dù thế nào đi nữa, Ngu Lí vừa mới cùng Ốc Nhân Hi tinh thần kết hợp, còn Arthur là phó quan mà đội trưởng coi trọng nhất.
Bị ảnh hưởng bởi tâm lý lo lắng và ngượng ngùng của một cô gái trẻ, Ngu Lí muốn thử xem liệu việc thực hiện quá trình thanh lọc bề mặt có thể giúp trấn an tinh thần của Arthur và giảm bớt nỗi đau của anh hay không.
Arthur hơi ngạc nhiên, nhìn cô với vẻ dò xét, rồi cẩn thận đáp: "Không được, tinh thần thể của tôi bị thương quá nặng, giờ đang chìm vào giấc ngủ sâu trong não vực."
"À...!vậy, không còn cách nào nữa rồi."
Ngu Lí khẽ dao động, đôi mắt toát lên chút căng thẳng khi nói.
Cô nhận ra Ốc Nhân Hi đang đứng quan sát họ từ một khoảng cách gần, rồi sau đó, đội trưởng lặng lẽ rời khỏi lều.
Lúc này, tâm trạng cô mới thoáng thả lỏng.
"Cô chắc canh chứ, Ngu dẫn đường?" Arthur một lần nữa dịu dàng hỏi lại.
"Ừm, anh còn có thể cử động chứ?"
"Xin lỗi, có lẽ tôi sẽ lại làm phiền anh."
Arthur mỉm cười yếu ớt, nét mặt của anh toát lên vẻ áy náy dịu dàng.
Ngu Lí đành cúi đầu trước ánh nhìn của người lính gác tóc vàng, di chuyển đầu gối tiến gần hơn, rồi ngồi cẩn thận lên phần trên chân anh.
Má cô ửng đỏ, đôi tay đặt lên vai không bị thương của Arthur, trong khi cảm nhận nhiệt độ cơ thể qua lớp vải mềm mại.
Hầu kết của Arthur khẽ động, đôi mắt đen lấp lánh phản chiếu khuôn mặt cô.
Ngu Lí thở gấp, cảm nhận không khí xung quanh dường như trở nên nóng bức hơn.
Việc thanh lọc sâu đòi hỏi sự tiếp xúc gần gũi giữa lính gác và dẫn đường, chỉ có như vậy mới đạt được hiệu quả an ủi tốt nhất.
Dù Ngu Lí tự nhủ rằng đây chỉ là quá trình trị liệu thông thường, nhưng không thể phủ nhận cảm giác lạ lẫm khi cô chủ động ở tình huống này, đặc biệt khi đội trưởng đang đứng bên ngoài chờ đợi.
"Tôi bắt đầu rồi," Ngu Lí nói nhỏ.
"Nếu có bất cứ điều gì không thoải mái, anh nhất định phải nói."
"Anh còn có yêu cầu gì khác không?" Ngu Lí hỏi thêm.
"Ngu dẫn đường, xin hãy nắm tay tôi," Arthur nhẹ nhàng thỉnh cầu.
Sau một chút do dự, Ngu Lí đưa tay cho anh.
Bàn tay thô ráp, ấm áp của người lính gác bao trọn lấy tay cô, mang lại cho cô cảm giác an toàn và tin tưởng.
Tinh thần thông đạo mở ra, những sợi dây ý thức của Ngu Lí bắt đầu thâm nhập vào tâm trí Arthur.
Arthur khẽ khép mắt lại, trong cơn mơ màng, anh thấy cô nằm trong lòng mình, mái tóc dài rũ xuống vai, để lộ vùng gáy trắng mịn với dấu vết cắn đánh dấu của đội trưởng.
Anh cúi đầu xuống, nhẹ nhàng chạm môi vào vùng da mịn màng ấy, như thể đây là cách để động viên và cảm ơn người vợ của Lang Vương.
……
Lang Vương từng bổ sung tinh thần lực cho cô, và giờ đây, với Arthur, lần đầu tiên Ngu Lí có thể hoàn thành quá trình thanh lọc sâu một cách trọn vẹn.
Quá trình thanh lọc sâu vô cùng hao tổn tinh thần, khiến Ngu Lí sau khi hoàn thành trở nên kiệt quệ, mềm oặt như một con cá khô trong lòng Arthur.
Cuối cùng, Ốc Nhân Hi đã bế cô lên, để cô cuộn tròn trong vòng tay anh.
Trong cơn mơ màng, Ngu Lí lờ mờ nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người.