Bộ phận bệnh viện sẽ phân nhánh thành các khoa nhỏ lẻ khác nhau, Cố Minh Ngọc không phải là bác sĩ nhóm ung thư phổi.
Lộc Ẩm Khê không mong đợi mẹ mình biết điều gì.
Nàng chỉ mong bà có thể giúp mình liên lạc với chú Triệu, một người họ hàng làm việc trong cục cảnh sát, mượn hệ thống an ninh công cộng để tìm xem có một bác sĩ tên 'Giản Thanh' nào ở thế giới này hay không.
Cố Minh Ngọc ngừng việc thái rau lại, nhìn Lộc Ẩm Khê, nghi ngờ nói: "Hỏi bác sĩ khoa ung thư làm gì? Cô bị ốm ở đâu à?"
Nói xong, bàn tay mang mùi tỏi vươn tới, chạm vào cổ Lộc Ẩm Khê, kiểm tra xem có sưng hạch trên cổ không.
Lộc Ẩm Khê dở khóc dở cười: "Mẹ, con không ốm, con chỉ muốn tìm một người như vậy thôi."
Một người đã xuất hiện trong giấc mộng của nàng.
Mặt nàng không đổi sắc, tiếp tục nói dối:" Chị ấy là bạn bè qua mạng. Công ty bọn con cảm thấy hứng thú với chị ấy nên con muốn tìm chị ấy để hỗ trợ bọn con làm phim về ung bướu."
Cố Minh Ngọc thu tay lại:"Làm sao mà tôi nhớ được? Nước ta có rất nhiều bác sĩ, chuyên ngành của tôi cũng không liên quan đến ung thư phổi. Bố cô làm việc trong lĩnh vực ung bướu, nếu ông ấy còn sống thì có thể biết được người bác sĩ kia."
Bà đã gây dựng nên danh tiếng khắp cả nước, chỉ có thế hệ trẻ mới biết tên bà, còn bà thì không nhớ nổi họ là ai.
"Mẹ có thể nhờ chú Triệu tìm giúp con được không?"
"Cho dù có thể tìm được, chú Triệu của cô cũng chỉ có thể giúp cô tìm xem trong thành phố này có một người như vậy hay không. Ông ấy không có quyền hạn kiểm tra nơi khác. Cô ấy là bác sĩ hành nghề à?"
"Vâng."
"Vậy cô vào trang web chính thức của Ủy ban Y tế, bấm vào thông tin đăng ký hành nghề của bác sĩ để truy vấn, điền tên, tỉnh, bệnh viện để tìm xem có một người như vậy không. Cảnh sát sẽ chỉ kiểm tra thông tin của người khác khi họ thụ lý vụ án, đừng nên tùy tiện nhờ người khác kiểm tra giúp, đó là hành vi sử dụng quyền lực công."
Lộc Ẩm Khê gật đầu lấy lệ.
Nếu nàng biết tên thành phố và bệnh viện cần hỏi ở đâu thì nàng đã trực tiếp chạy đến đó rồi.
Buổi trưa, hai mẹ con cùng nhau dùng cơm.
Hai người không nói nhiều, Cố Minh Ngọc cứ gắp thịt vào bát Lộc Ẩm Khê, nàng ăn ngấu nghiến, sau một lúc đã hết sạch.
Trong những ngày nghỉ phép ở nhà, Lộc Ẩm Khê đã sử dụng tất cả các mối quan hệ và trả rất nhiều tiền để tìm kiếm cô, đồng thời nàng cũng in danh sách các bệnh viện đại học trực thuộc ở các tỉnh lỵ và các thành phố cấp 1, cấp 2 trên cả nước rồi nhập từng câu hỏi một trên trang web của Ủy ban Y tế để tìm xem có thông tin nào trùng khớp không, nàng cũng không từ bỏ ý định tìm kiếm cuốn tiểu thuyết kia.
Khi màn đêm buông xuống, nàng không tài nào ngủ được, cứ nằm trằn trọc trên giường, nghĩ về Giản Thanh.
Nàng không thể ngủ được, vì vậy nàng bật dậy, mở máy tính lên, cố gắng tìm kiếm một chút thông tin liên quan từ nền tảng Internet.
Nàng không dám tưởng tượng, nàng sẽ phải làm gì nếu tất cả chỉ là một giấc mộng. Nếu nàng không thể nào tìm được cô, thì nàng phải làm sao bây giờ?
Hoặc, nếu cô thật sự tồn tại, mà là ở một chiều không gian và thời gian khác, thì Giản Thanh sẽ phải làm sao?
Nếu các nàng không thể gặp lại nhau trong suốt cả cuộc đời này nữa, như vậy thì có khác gì sinh ly tử biệt.
Tìm, tìm, tìm, nàng chỉ có thể không ngừng tìm kiếm.
Lộc Ẩm Khê gác công việc sang một bên, nàng xin đoàn đội và công ty cho mình nghỉ phép nửa tháng, hủy bỏ rất nhiều lịch trình, chỉ toàn tâm toàn ý tìm kiếm cô.
Nếu trên đời này thật sự không có một người như vậy, nàng sẽ tìm mọi cách để trở về thế giới kia.
Nếu kiếp này nàng không thể gặp lại Giản Thanh thì cả đời này nàng cũng sẽ không bao giờ yêu người nào khác nữa.
Hai tuần sau, người mà nàng đã chi rất nhiều tiền để nhờ vả gửi cho nàng một tin nhắn——
【Có một bác sĩ ở Thượng Hải giống như miêu tả của cô, nhưng cô ấy đã bị đình chỉ hành nghề vì hành vi kê đơn thuốc giả một năm về trước, hiện tại không làm ở bệnh viện. Khi tôi hỏi những người trong bệnh viện, họ đều nói rằng họ không thể liên lạc được với cô ấy, điện thoại cũng không liên lạc được, không có ai ở nhà, không biết là đã đi đâu rồi. Để tôi tra lại một chút thông tin nữa giúp cô. 】
Lộc Ẩm Khê lập tức mua vé máy bay đến Thượng Hải.
*
Tọc tọc tọc tọc, trong nước vang lên tiếng sủi bọt.
Phòng tắm nhỏ hẹp, cửa ra vào đóng kín, tối tăm mù mịt.
Lưỡi dao dính đầy máu và thuốc mê hảo hạng Khai Phong vương vãi trên mặt đất. Trong góc bồn tắm, màu đỏ tươi hòa cùng hỗn hợp trắng tinh khiết.
Màu đỏ tươi là máu, chảy ra từ động mạch cổ tay, còn màu trắng là bọt biển, bao phủ khắp cơ thể cô.
'Rầm' một tiếng, có người đứng dậy khỏi mặt nước.
Người phụ nữ khỏa thân, mái tóc dài ướt sũng tán loạn sau lưng, che đi hình xăm đỏ như máu trên bả vai.
Cô bước ra khỏi mặt nước, bịt kín động mạch ở cổ tay trái, sắc mặt tái nhợt vì mất quá nhiều máu.
Cô vặn vòi nước ra, rửa sạch miệng vết thương rồi bước ra khỏi phòng tắm, lấy hộp cứu thương ra để băng bó và cầm máu. Sau đó, cô quấn vết thương lại bằng màng bọc thực phẩm, tiến đến phòng tắm để gột rửa vết máu trên người.
Sau khi nằm trong bồn tắm để cắt cổ tay tự tử, cô đã trải qua hai giấc mộng trong khoảng thời gian hôn mê ngắn này.
Trong giấc mơ đầu tiên, cô gϊếŧ kẻ buôn người, kẻ đã gϊếŧ em gái cô và đẩy con gái của hắn xuống bể formalin nhằm để cô ta đuối nước mà chết. Sau đó, cô gặp tranh chấp y tế, trước khi những người đó đưa cô ra tòa, cô đã kê đơn thuốc và phóng hỏa thiêu chết cả gia đình bọn họ. Gϊếŧ, gϊếŧ, gϊếŧ, tất cả những gì trong mơ đều là cảnh gϊếŧ người, thế giới ấy bị nhuộm đỏ bởi máu tươi. Cuối cùng, người mà cô quan tâm nhất cũng tự sát để thoát khỏi cô. Cô không còn bất kỳ niềm vui nào trong cuộc sống kia nữa, sau đó uống thuốc, nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo, chờ đợi sinh mệnh mình kết thúc.
Trong giấc mơ thứ hai, cô gặp một người khác, một người mềm mại ấm áp tựa như mây.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nở nụ cười.
Với người đó, cô sẵn sàng trút bỏ mọi hận thù, không trả thù ai, dù niềm tin cuối cùng có bị phá hủy, cô cũng chỉ chọn cách đi đến một nơi thật xa cùng người đó, dần dần chữa lành vết thương lòng.
Nhưng cuối cùng, người đó vẫn biến mất, rời bỏ cô một lần nữa.......
Cảnh trong mơ rất chân thật, cô ôm lấy trán, cố nhớ lại tên người trong mộng.
—— "Tôi là Lộc Ẩm Khê, trong 'Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không Lộc Ẩm Khê'. Tôi được sinh ra vào mùa đông, mẹ tôi nói rằng lúc ấy bà đang mơ thấy một con nai băng qua rừng cây. Trong rừng, con nai uống nước bên suối, bà nhìn thấy liền đặt cho tôi cái tên này... rất dễ nhớ."
Lộc Ẩm Khê.
Lộc Ẩm Khê.
Kí ức trong mộng dần dần mất đi, cô thầm mặc niệm cái tên này vì sợ mình sẽ quên. Cô nhanh chóng lau người, mặc quần áo lại rồi bước ra khỏi phòng tắm, tìm giấy bút rồi viết dòng chữ 'Lộc Ẩm Khê' lên đó.
Khi viết xong nét cuối cùng của chữ 'Khê', cô bỗng dưng không nghĩ ra tại sao mình lại viết cái tên này?
Ký ức rã rời từng mảnh, để gió thoảng qua rồi cuốn đi từng chút một.
Cô trơ mắt nhìn ký ức bị xói mòn, bất lực.
Một lúc lâu sau, cô nhìn xuống dòng chữ viết tay trên giấy——
Lộc Ẩm Khê.
Sương lạc hùng thăng thụ, lâm không Lộc Ẩm Khê.
Giống như tên một diễn viên nào đó.
Tại sao cô lại đột nhiên viết ra cái tên này?
*
"Mọi người biết bao nhiêu về các quy định mới trong năm 2020? Kỳ họp thứ 12, Hội nghị toàn quốc lần thứ 13 đã thông qua sửa đổi của "Luật Quản lý dược", luật cũ có 10 chương, 104 điều, nay sửa thành 12 chương, 155 điều. Hệ thống quản lý thuốc viên đã được sửa đổi toàn diện và có hệ thống, các định nghĩa mới về thuốc giả và thuốc kém chất lượng đã được đưa ra, việc xử lý thuốc giả và thuốc kém chất lượng đã bị xóa bỏ và các loại thuốc mới hợp pháp ở nước ngoài chưa được phê duyệt ở Trung Quốc sẽ không còn còn bị coi là thuốc giả nữa."
Giản Thanh lái xe, nghe radio phát thông báo về việc sửa đổi luật mới năm 2020 rồi chạy thẳng đến bệnh viện.
Khi cô trở lại khoa, chủ nhiệm khoa và chủ nhiệm khoa y tế đều đã pha sẵn trà đợi cô đến.
Chủ nhiệm khoa y tế chân thành khuyên nhủ:" Bác sĩ Tiểu Giản, bắt đầu từ ngày mai, cô cứ trở lại bệnh viện để làm việc đi. Cô có thể lấy lại dũng khí và trở lại làm việc, thật sự là rất tốt đó." Ông ấy giơ ngón tay cái lên, tiếp tục nói:" Lần này cũng còn tốt, bọn họ không làm ầm ĩ hay tung tin gì cả, chỉ phạt hành chính cô một năm, về sau cô nhớ chú ý đến an toàn y tế là được."
Chủ nhiệm khoa nói:" Bây giờ luật đã thay đổi, về sau em cứ đề cử những loại thuốc theo đúng luật định là được. Mấy ngày trước em đi đâu thế? Sao tôi không liên lạc được với em?"
Giản Thanh nói: "Mẹ cháu vừa qua đời cách đây vài ngày. Cháu trở về để lo tang lễ cho bà ấy."
Một năm trước, cô đã giới thiệu một loại thuốc ngoại nhập cho bệnh nhân giai đoạn cuối. Sau khi bệnh nhân chết, gia đình bệnh nhân đã tố cáo cô với Ủy ban Y tế Quốc gia, nói rằng cô đã kê đơn thuốc giả và gϊếŧ bệnh nhân; Ủy ban Y tế đã ra lệnh đình chỉ hành nghề trong một năm.
Một năm sau, vào tối nọ, cô nhận được cuộc gọi từ bệnh viện báo rằng mẹ cô đã đột ngột qua đời.
Cô đưa di thể của mẹ mình đến nhà tang lễ. Khi trở về nhà, cô nhận ra trên đời này chẳng còn gì để mình lưu luyến nữa nên đã uống thuốc ngủ rồi nằm trong bồn tắm, cắt cổ tay tự tử.
Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như cô đã mơ vài giấc mộng, sau khi tỉnh dậy từ cơn mơ, cô không còn muốn chết nữa.
Cô vẫn muốn sống sót.
Có vẻ như cô đã quên điều gì đó.
Cô muốn sống để nhớ lại những sự việc kia, như thể cô đang chờ đợi một điều gì đó.
Cuộc sống dần trở lại quỹ đạo của nó.
Khi đi dạo ở trung tâm thương mại, Giản Thanh bị thu hút bởi biển của một nữ diễn viên.
Nữ diễn viên rất xinh đẹp.
Tóc đen, môi đỏ, vẻ ngoài thuần khiết, khí chất thanh tú, tri thức và trong sạch.
Năm ngoái, nữ diễn viên này đã giành được giải Người mới xuất sắc nhất cho một bộ phim văn học nào đó.
Giản Thanh nhìn vào hình ảnh trên tấm biển lớn từ xa rồi lại nhìn vào tên của nữ diễn viên phía góc trái.
Lộc Ẩm Khê.
Cô đọc đi đọc lại trong lòng.
Rung động, đau lòng, thương tiếc, đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau. Cô không bao giờ để ý đến giới giải trí, nhưng lại muốn chú ý đến Weibo của nữ diễn viên này.
Từ tin tức Weibo đến báo chí, TV, phim ảnh, áp phích, tạp chí được quay trước đây, Giản Thanh đều sao lưu hết.
Cô nhìn vào gương mặt của nữ diễn viên rồi sững người một lúc. Một số hình ảnh hiện lên trong tâm trí, nhưng lại vụt nhanh qua như một tia sáng.
Cơn mưa mùa đông vẫn tiếp tục rơi, dòng người hối hả đi trên đường.
Sau khi tan làm, Giản Thanh cầm chiếc ô màu đen rồi bước lên cầu vượt.
Cầu vượt có mái che, vì thế những người quên mang theo ô đều chạy đến đây để trú mưa.
Một người hát rong cầm đàn nhị tận dụng cơ hội này để kiếm tiền.
Mưa đông lạnh lẽo, giai điệu thê lương, tiếng đàn nhị khiến người khác muốn khóc.
Người trú mưa thả tiền xu vào bát của người hát rong và hỏi: "Anh ơi, đây là bài gì thế?"
《Nỗi nhớ xuyên thời gian và không gian.》
Giản Thanh liếc nhìn người hát rong râu ria xồm xoàm, sau đó cúi xuống đặt tờ một trăm nhân dân tệ vào bát rồi cầm ô rời đi.
Khi bước xuống cầu vượt, một cô gái vội vàng trốn mưa chạy về phía cô, suýt chút nữa thì đã va thẳng vào lòng cô.
Cô nghiêng người sang một bên.
Cô gái ấy mang khẩu trang, tay ôm lấy trán, nhìn về phía cô.
Vốn dĩ chỉ là vô tình liếc mắt một cái. Nhưng vào thời khắc nhìn đến, ánh mắt của cô gái ấy liền dán chặt cô, chưa bao giờ thôi nhìn.
Cô ngoảnh đầu nhìn lại.
Nước mưa trút xuống, trượt dài từ mặt xuống cổ của cô gái ấy, những sợi tóc mềm mại dính lên trán, trông vừa xinh đẹp vừa yếu đuối, nếu là người bình thường thì có lẽ đã không nhịn được mà vươn tay ra chỉnh lại tóc cho cô gái ấy.
Giản Thanh không vươn tay ra, cô cầm chiếc ô màu đen nhìn cô gái ấy, khẽ chuyển động cổ tay, nghiêng dù về phía cô gái ấy một chút.
Cô gái trước mặt đỏ hốc mắt, lảo đảo tiến lại gần một bước, dùng đôi mắt ươn ướt nhìn người đang cầm ô.
Khi mưa rơi, giai điệu ảm đạm của đàn nhị vang vọng bên tai, Giản Thanh lại nghiêng chiếc ô trên tay về phía cô gái ấy, khẽ nói:"Xin chào?"
Người trước mặt cởi bỏ khẩu trang, lau nước mưa và nước mắt trên mặt, lộ ra khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết.
Giản Thanh sững người tại chỗ khi nhìn thấy gương mặt vừa quen vừa lạ này.
- -
Tác giả có điều muốn nói: Bác sĩ Giản ở trong sách không có ký ức về thế giới thực, nhưng khi ở thế giới thực lại quên hết ký ức trong sách~~~
- -------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.