– Anh định đưa em đi đâu vậy???
– Em im lặng đi. Tôi sẽ dừng xe khi tới nơi.
Tôi dù ôm chặt lấy Nam Phong nhưng lòng vẫn rối bời, không biết nên xử sự sao cho đúng. Tôi hơi gào lên, nhưng Nam Phong ngay tắp lự, gào lại. Hình như anh cũng đang phẫn nộ, anh nắm chặt tay ga, tốc độ đã gần chạm mức nhanh nhất. Trên đường cao tốc giờ nãy đã thưa xe, Nam Phong dường như đang cố lái xe nhanh nhất có thể. Từng đợt gió đêm táp vào người tôi đau rát, anh định làm gì đây?
Cổng trường Newton…
– Anh… Anh đưa em tới đây làm gì?
Nam Phong vừa dừng xe trước cổng trường Newton, tôi đã nhanh chân nhảy xuống xe, cởi bỏ mũ bảo hiểm. Nam Phong dựng xe, nhanh hơn tất cả, anh bỏ mũ ra, kéo giật tôi lại. Hai tay anh giữ đầu tôi rồi như trên phim, anh trao tôi một nụ hôn. Nụ hôn nồng cháy nhất. Tôi sững sờ nhưng rồi cũng khép hờ mi, nơi khóe mắt có một giọt lệ. Có thể nói ban đầu là bị ép buộc nhưng rồi bị cuốn hút và chìm đắm vào nụ hôn. Anh cứ như vậy rồi rời môi tôi, ôm ghì tôi vào ngực, giữ chặt như thể lỏng ra một chút là tôi sẽ biến mất. Anh thì thầm:
– Vũ Bảo Nhi, em phạt anh như vậy đã đủ chưa? Em nhớ anh hay không là tùy em nhưng anh… anh đã nhớ em tới phát điên rồi. Anh xin lỗi. Anh xin lỗi vì đã không nói cho em sự thật nhưng anh sợ em sẽ buồn, em sẽ rời xa anh vì lí do đó. Bảo Nhi, em là cô gái của anh. Anh yêu em rất rất nhiều. Em hiểu chứ?
– …..
Tôi muốn vùi đầu thật sâu vào trong ngực anh. Anh nói toàn lời tôi muốn nói với anh, tôi thừa nhận rằng tôi dù giận anh đôi phần nhưng tôi cũng nhớ anh rất nhiều và tôi cũng yêu anh như anh yêu tôi vậy. Trái tim anh đập vào tai tôi nghe sao mà mạnh mẽ tới vậy…. anh đang nói hết lòng mình đây sao? Nam Phong nổi tiếng lạnh lùng, sát khí đây ư? Tôi nghĩ anh rất ấm áp và đầy tình yêu thương đấy chứ.
– Alo… Tiên Tiên à….
– Eeee mày sao giờ này chưa về? Đừng làm trò gì dại dột nhé! Cần chết thì về đây tao giết hộ cho.
– Không…tao với Nam Phong hòa rồi… thôi thế nhá.
Tôi gọi cho Tiên Tiên báo tình hình. Sao mà khó nói thế không biết. Tôi cất điện thoại vào túi áo, quay về chỗ sofa, Nam Phong đang ngồi đó, hướng mắt nhìn tôi. Tôi đi từ từ về phía anh, ngồi xuống cạnh anh rồi co quắp cả hai chân lên. Tôi ôm một cánh tay anh, đầu dựa vào bời vai săn chắc của anh rồi thủ thỉ:
– Anh đang suy nghĩ chuyện gì à?
– Anh đang nghĩ nên phạt em thế nào? Dám để thiếu gia Trương này phải nhớ em trước.
– Này… có phải em không nhớ anh đâu…
Tôi buột miệng, Nam Phong giật mình, hơi nhớn người lên nhìn tôi đỏ mặt. Anh nói tiếp:
– Anh mong chúng ta sẽ không bao giờ giận nhau thế này nữa. Em hứa chứ?
– Em hứa!!!
Hai đứa chúng tôi nhanh chóng vui vẻ trở lại, Nam Phong đưa ngón út ra trước mặt tôi rồi tôi cũng nhanh chóng làm theo để “hứa”.
– Sáng hôm sau –
– Em định đi đâu hả?
– Em đi làm…
– Anh bảo em nghỉ mà! Không định nghe lời người yêu em sao?
– Nhưng mà…
– Không nhưng gì hết, vào đây xem Running man với anh. Em cũng thích chương trình này mà.
8 giờ sáng, tôi chuẩn bị đi làm thì bị Nam Phong túm gọn, kéo vào lòng anh và bắt tôi xem Running man cùng. Tôi đành bỏ việc…
10h sáng…
#TingTooongg
Tiếng chuông cửa kêu. Nam Phong vẫn chăm chú xem Running man tập 215, cười thích chí. Tôi xỏ đôi dép đi trong nhà ra xem ai. Nhìn vào màn hình camera ngoài cửa thì đó là My Vân… Nhưng sao chị ấy tới đây?
– Chị My Vân…
– Bảo Nhi. Em mời chị vào nhà được chứ?
– À vâng… chị vào nhà…
Tôi nhìn My Vân ăn mặc đồ nom rất sành điệu và đẹp mắt, tay cầm một giỏ hoa quả tươi đi vào nhà. Tôi cũng lưng thững theo sau.
– Bảo Nhi. Bảo Nhi hahah em vào đây mau lên, xem đoạn này buồn cười quá.
– Eiiii Nam Phong, chúng ta có khách mà. Anh tắt máy đi tí xem tiếp!
– Khách?
Nam Phong bất ngờ quay ra đằng sau, thấy Bảo Nhi đang đứng cạnh một cô gái lạ. Anh mau chóng lấy lại sự lạnh lùng vốn có:
– Anh ra đằng sau cho Bob ăn!
– Okk. Chị My Vân uống trà hay coffee để em pha cho!!
– Cho chị cốc nước lọc thôi được rồi.
My Vân ngồi xuống sofa, nhìn ngó khắp căn nhà rồi hỏi: “Em ở đây cùng anh Nam Phong à?”. Tôi bưng cốc nước ra bàn rồi ngồi xuống cạnh My Vân:
– Vâng… Mà chị tới đây làm gì thế? Hôm nay chủ nhật chị đâu phải trực?
– À… Sếp bảo chị qua đưa tiền lương cho em. Cũng được nửa tháng em làm cùng bọn chị. Giờ chắc em không đi nữa nhỉ? Nam Phong…
– Ấy. Em chỉ định nghỉ hôm nay thôi, tối em nă nỉ anh ấy để em đi là được ý mà.
– Em với Nam Phong tiến triển tới đâu rồi?
– Dạ? À…. thì… em cũng chẳng biết diễn tả như thế nào cả….
– Sẽ không chia tay chứ?
– Cái gì cơ ạ?…. Chia tay ý ạ…. bây giờ thì em nghĩ là không…
Tôi hơi bất ngờ vì mấy câu hỏi của My Vân nên có phần lúng túng khi trả lời. Chị ấy hôm nay có vẻ khác khác, không giống như lúc ở cửa hàng. Nam Phong trở lại sau khi cho Bob ăn, lên tiếng:
– Cô là My… Mây…?
– My Vân. Em rất vui khi được tới nhà anh. Nhà anh đẹp quá!
-Cô không cần nói lời thân thiện. Cô bản tính sao cô tự biết. Nếu cô đã hết việc ở đây thì mời cô về cho, hai chúng tôi không muốn lãng phí ngày chủ nhật chỉ để ở nhà tiếp cô.
Nam Phong nói lời không có chút cảm tình gì với My Vân làm chị ấy ngượng nghịu, tôi đứng dậy:
– Eyyyy… khách của em mà. Anh đừng nói người ta vậy chứ? Em còn định mời chị ấy ăn cơm trưa cùng chúng ta cơ!!!!
– Không. Em muốn mời cô ta thì mời ở ngoài, mời lúc khác.
Nam Phong có vẻ giận vì tôi bênh My Vân, bỏ vào phòng. My Vân ấp úng:
– Thôi. Chị về đây, phiền em với anh ấy. Chị đúng thật là hết chỗ nói mà…
– Không. Chị ở lại ăn cơm với em đi. Cũng đến giờ dùng bữa rồi.
– Thôi. Chị về đây. Em không cần tiễn.
My Vân cầm túi xách rồi lẳng lặng đi nhanh ra ngoài cửa.
– Mai em đi làm sẽ rủ chị đi ăn trưa …
Tôi nói với theo nhưng có vẻ chị ấy không nghe thấy. Tôi quay người, đi về phía phòng Nam Phong.
– EEEE… chị ấy về rồi. Anh có muốn ăn trưa không hảảả…
– Em ăn một mình đi, anh bận việc.
Nam Phong nói vọng ra từ trong phòng. Tôi nghĩ:” Anh định giận em sao? Không có chuyện đó đâu!!”. Tôi cười mỉm đắc chí rồi đi vào phòng mình, ngồi sup xuống đất, kêu oai oái:
– Aaaaa… bụng em…. bụng em đau quá Nam Phong ơiiiii… em không chịu nổi nữa….
Đúng như dự đoán, Nam Phong chạy cực nhanh sang phòng tôi, ngồi xuống cạnh tôi, hai tay ôm lấy vai tôi, giọng hớt hải:
– Bảo Nhi, em sao vậy? Chúng ta tới bác sĩ nhé! Hay để anh gọi bác sĩ Quân??
– Chúng ta tới tiệm ăn điiiiiii.
Tôi cũng lẹ lắm, choàng hai tay qua cổ anh rồi nói lớn, giọng vui vẻ. Nam Phong lần này bật cười, bị tôi lừa nhưng vô cùng vui vẻ.
—————————————————————————————
– Em vào quán trước đi. Chọn chỗ em thích, anh sẽ vào gọi đồ sau!!
– Ok anh iuuuu
“Anh iu”…tôi vừa nói cái gì vậy !? Chẳng nhẽ đầu óc tôi có vấn đề sau cơn ốm hôm qua??? Nam Phong giật mình, nhìn tôi trừng trừng khiến tôi muốn chui xuống đất ở luôn. Nam Phong đưa tôi tới quán đồ ăn Nhật, quán ăn tôi và anh cùng tới vào ngày đầu gặp mặt. Chọn một chỗ nhìn ra phố phường, Nam Phong bước vào quán như ánh hào quang, bao nhiêu người nhìn ngó tò mò, tôi giơ tay vẫy vẫy gọi anh. Có vẻ sự ngượng ngùng những ngày đầu bên Nam Phong đã không còn mà thay vào đó là sự tự tin hiếm thấy ở Bảo Nhi tôi. Nam Phong đặt điện thoại xuống bàn rồi nói:
– Em hôm nay khác thật. Hết chủ động trêu ghẹo anh, vừa nãy còn gọi anh là anh iu…
– Em thấy chúng ta là một đôi rồi thì chẳng nên ngại ngùng, em chẳng sợ mọi người nói gì em hay chê chúng ta không xứng đôi đâuuuu
– Kệ đi. Chúng ta cứ bên nhau là được, cô ngốc ạ!! Mà anh nhớ là em bị dị ứng đồ Nhật cơ mà?
– Em chỉ bị dị ứng Sushi cá ngừ thôi!!! Còn có gì là ăn được tất!!!!
– Được rồi. Anh thấy thoải mái hơn đấy!!!
Vậy là chúng tôi bắt đầu bữa trưa trong vui vẻ, ai ai trong quán cũng nhìn với sự ngưỡng mộ và ganh tị vì chúng tôi quá “hạnh phúc”.
– Huhu em no quá. Anh tính sao khi em chẳng đứng dậy nổi rồi…
– Tôi sẽ bế em ra chỗ gữi xe. Em muốn vậy?
– Thôi, em tự đi còn hơn. Mà chúng ta sẽ đi đâu tiếp sau???
– Đi xem phim nhé.
– Oaaa Nam Phong hôm nay thay đổi thật, em thấy hôm nay chúng ta nên làm tất cả nhưng gì một cặp đôi yêu nhau hay làm nhé!!!!!!!!!!!