Chị nhận được cuộc gọi của Thế Tài hẹn cô ở cafe Aroi, vì khá xa nên chị nhờ Mai Sương đưa đi rước về.
Chị bước vào quán, anh vẫy tay ra hiệu cho chị.
Chị lại bàn của anh, ngồi ghế đối diện:
- Anh hôm nay có chuyện gì lại hẹn em ra đây vậy?
Thế Tài lịch sự muốn giúp chị gọi nước trước đã nhưng chị từ chối:
- Không cần đâu anh, nói chuyện với anh một lúc em phải đi rồi.
Vì thế anh cũng quyết định nói thẳng với chị.
Anh cũng biết Hà Giang muốn mai mối cho anh và chị tìm hiểu nhau.
Anh lúc đầu cũng định như vậy nhưng..
anh lên tiếng xin lỗi chị vì anh cũng đã thích một người khác rồi.
Chị mỉm cười rất tươi vì chuyện này cũng chưa có gì cả, anh cũng không cần xin lỗi, chị cũng bị ép đi và cũng không thích tình cảm mà phải gượng ép.
Anh với chị nếu không thể là người yêu vẫn có thể là bạn bè, là anh em tốt.
Có gì khó khăn trong học tập, chị sẽ nhờ cậy kinh nghiệm đàn anh.
Anh thấy chị thoải mái cũng cảm thấy nhẹ lòng, liền mở lời nhờ chị chuyện cá nhân:
- Em nói vậy anh cũng mừng rồi..
Thật ra, hôm gặp mặt anh có ấn tượng với Mai Hà..
nhưng lại ngại..
Vốn dĩ chị nhìn anh nói chuyện, ánh mắt anh nhìn nó chị cũng đoán ra được rồi.
Chị nói anh không cần ngại gì với chị cả, không sao đâu, Hà Giang thì chị sẽ giúp anh nói chuyện, nó nhất định sẽ rất mừng.
Còn Mai Hà thích anh hay không, chị có thể giúp, nhưng vẫn phải tùy vào anh thôi.
Thế Tài có chút mừng rỡ nhìn chị
Chị nhìn đồng hồ rồi nói với anh:
- Ừm..
bây giờ gần tám giờ tối, Mai Hà đi làm thêm sắp đến giờ về, nó ngồi xe bạn nên anh hãy tới đón nó đi, làm như tình cờ ấy.
Anh nghe được thông tin liền hỏi địa chỉ.
Thấy anh gấp gáp vì sợ muộn làm chị cũng cảm thấy buồn cười.
Chị đứng dậy để ra về, trong lúc đó anh chạy đi thanh toán.
Anh đứng lên lại quầy lễ tân thanh toán, chị gọi cho Mai Sương lên đón.
Sau đó hai người cùng ra cửa chính:
- Bây giờ ai đưa em về?
- Anh yên tâm bạn em tới đón, anh mau đi đi.
Anh nghe vậy cũng yên tâm, hẹn chị ngày khác sẽ mời chị đi ăn để cám ơn rồi mới rời đi.
Anh quay đi, chị vẫn còn mỉm cười nhìn theo, cũng chưa phát hiện đằng sau chị có người vẫn đang nhìn chị:
- Trước thích D_Min, bây giờ em vẫn thích nên anh đã đổi quán rồi, vậy mà vẫn bắt gặp.
Chị ngoảnh lại phía sau lưng vừa phát ra tiếng nói.
Là anh.
Người yêu cũ của chị.
Chị cắn nhẹ môi dưới:
- Chẳng phải anh bảo từ giờ chạm mặt cũng sẽ không chào nhau sao?
Anh nhìn chị bình thản:
- Anh tò mò chút thôi.
Đó là người yêu mới sao, em đang đợi người ta lấy xe ra về à?
Chị nhìn anh nhưng không muốn trả lời, chị quay mặt đi hướng khác, quyết định bơ anh.
Anh đi uống cafe thì cứ đi vào trong đi.
Anh nói tiếp:
- Anh chỉ muốn biết em có người mới hay chưa thôi!
Chị cười khẩy, có chút khinh miệt mà nói với anh, thái độ của chị khi nói chuyện đều giấu đi sự đau khổ của mình, cố tỏ ra mạnh mẽ, cũng để anh nghĩ rằng chị không còn lưu luyến gì đoạn tình cảm với anh nữa:
- Anh muốn biết để làm gì? Chúng ta chẳng phải đã chia tay sao.
Chẳng phải người bỏ rơi tôi là anh sao?
Anh không đồng ý với chị, liền phản bác:
- Em chẳng thay đổi, vẫn ích kỷ hẹp hòi như vậy.
Lúc nào cũng nghĩ cho mình, đổ mọi tội lỗi lên đầu anh.
Lúc nào cũng chỉ biết trách móc.
Chỉ biết hứa sẽ thay đổi, nhưng bây giờ con người em đã hiện rõ rồi, em chẳng thay đổi gì vì anh cả.
Chị nén cười, muốn cười vào mặt anh.
Vậy còn anh.
Lời hứa ngày mười một thì sao? Anh hứa giúp chị, nhưng rồi lại đổ lỗi cho quá khứ yêu đơn phương người đó với chị là một quá khứ đẹp, anh thì chỉ là hư vô thôi.
Anh nghĩ mình đâu có quan trọng với chị.
Không hiểu vì sao trong đoạn tình cảm ấy, kỉ niệm nhiều nhất lại là những lần cãi nhau, không ai nhún nhường, cứ vậy mà cãi nhau mỗi ngày.
Chị nhìn người con trai đối diện, đau xót đến mức bật cười.
Anh nghĩ anh không quan trọng.
Nhưng anh không biết khi yêu anh, có những chuyện ngay từ đầu chị không thích cũng không muốn nói với anh chỉ cần anh vui là được.
Có những việc anh làm chị không thích, chị cũng không nói vì sợ anh nghĩ chị quản lý anh.
Nhưng anh lại ghét chị.
Anh chưa từng thử nghĩ xem, đến bây giờ anh hi sinh gì cho chị.
Mà cứ muốn thay đổi chị thành người chính chị cũng không thích.
Anh lại nói tiếp:
- Anh không làm được gì cho em, vậy em nên cảm ơn anh vì đã chia tay với em chứ, sao giờ lại trách anh?
Chị nói với anh:
- Ngày chúng ta bắt đầu, anh nói hãy chỉ tin vào anh.
Em cũng muốn tin rằng, chia tay cũng là vì anh nghĩ cho em.
Chính vì tình yêu em dành cho anh có cả niềm tin quá lớn, nên em không trách được anh.
Anh ghét bỏ giọng điệu của cô, cũng không chút cảm động gì mà mỉa mai:
- Đừng nói giọng cao thượng nữa, em nghĩ em không có lỗi sao?
- Em không nói ai có lỗi hay không, vì mọi dự định, những ước mơ đều không còn quan trọng nữa, nó vỡ vụn hết rồi.
Tiếng chị nhẹ như gió, đau đớn đến tột cùng, anh nhìn chị, lòng chùng xuống.
Có lẽ anh với chị khác nhau quá nhiều, tiếp tục cũng làm chị lúc sâu, cũng làm chị đau khổ.
Nếu có thể làm chị bớt tổn thương thì cứ trách anh đi cũng tốt hơn mà.
Chị cũng muốn trách anh.
Trách anh vì sao tương lai phía trước chưa từng bỏ chị vào đó trong khi chị tin dù tương lai của chị có thay đổi như thế nào vẫn luôn có chỗ cho anh.
Chị muốn trách anh không thể vì chị mà cố gắng thêm chút nữa, trách anh biến chị thành kẻ đáng thương cầu xin anh tình cảm, trách anh rõ ràng biết chị đang rơi xuống vực, biết chị chỉ có thể nắm lấy tay anh, biết nếu thả tay chị sẽ rơi, anh vẫn buông bỏ.
Cuối cùng, chị có giữ được chân anh, cũng không giữ được lòng anh.
Anh và em có cái chị i quá lớn.
Vì vậy mà kể từ ngày anh quyết tâm ra khỏi cuộc sống của chị.
Tất cả yêu thương của của hai người.
Đều hóa thành đau lòng..
Chị nhìn anh bằng ánh mắt sâu hun hút, anh quay đầu:
- Anh đi đi.
- Ừ!
Anh đi vào trong quán, chị hít một hơi dài, phía sau lưng lại cất lên tiếng gọi khẽ:
- Chị Mộc Miên!
Là Mai Sương, cô đã đến khi chị đang nói chuyện nên đứng phía sau nghe lén.
Chị bước xuống cạnh xe:
- Chị không sao chứ?
- Nếu nói không thì thành nói dối em.
Cô đặt tay lên vai chị, cô đã nói rồi mà, chị quên anh ấy đi, bắt đầu cái mới đi, như vậy chị mới không phải đau khổ nữa:
- Hình như bây giờ chị đã trách anh ấy, chị ghét sự thờ ơ đó.
Chị gặp anh ấy mỗi ngày trên lớp học, lúc nào cũng xem chị như vô hình, thái độ thờ ơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chị có lẽ phải thấy ánh mắt tiếc nuối, hối hận từ anh ấy, chị mới bỏ xuống được.
Cô nhìn chị kiên quyết:
- Vậy chị hãy cho anh ta ấy thấy chị có người mới, một người hơn hẳn anh ấy, như vậy mới được,
Chị nghi ngờ nhìn cô, nói thì dễ, nhưng làm mới khó.
Mai Sương liền đề cử để Vilath giúp chị.
Chị lắc đầu vì giờ cậu còn giận chị vụ ở quán lần trước, sao có thể giúp chị được chứ, mà chị cũng không muốn cậu liên quan gì đến chuyện riêng tư của chị.
Mai Sương lên tiếng khuyên bảo chị:
- Chuyện gặp mặt đó em đã giải thích cho em ấy rồi, chỉ là hôm đó nói quá lời với chị nên em ấy ngại không dám nhắn tin, chị nhắn trước đi..
Chị gật đầu đồng ý sẽ làm lành với Vilath.
Nhưng làm thế nào để Vilath lên lớp lớp chị để bọn chị gặp nhau trước mặt anh ấy mà Vilath cũng không biết được mục đích thật sự của chị.
Mai Sương cười ranh mãnh nói với chị:
- Em có kế này,
Cô thì thầm vào tai chị...