Năm năm sau..
Mộc Miên đi bộ trên con đường ngập đầy hoa anh đào, cô đang chờ chồng đến đón.
Cô cùng chồng đang đi du lịch Hàn Quốc một tuần sau khi cô sinh con được năm tháng, con trai cô gửi ông bà nội chăm sóc, may mà chịu dùng sữa ngoài, cô khó khăn lắm mới có được dịp du lịch sau bốn năm lo làm việc.
Cô dừng chân trước một trường mầm non với cánh cổng đầy những lẵng hoa nhỏ xinh đẹp, cánh hoa anh đào bay bay vương trên mái tóc bây giờ đã dài mượt mà.
Cánh cửa bên trong mở ra, một cô gái với mái tóc thẳng ngang lưng bước ra, cô ngạc nhiên không tin nổi mắt mình:
- Mai Sương!
Hai người nhìn nhau rất lâu không nói.
Hơn năm năm mất liên lạc, cuối cùng họ cũng gặp lại nhau.
Hai người ngồi trên ghế đá dưới gốc anh đào, cô đưa chị một ly cafe nóng, một cốc còn lại cầm trên tay.
Sau khi chị ra trường cũng tìm kiếm thông tin về cô.
Chị nghe nói cô không trở lại sau khóa học hai năm, chị cũng không biết phải hỏi ai.
Sau tốt nghiệp chị về quê, cũng không gặp lại ba mẹ cô lần nào.
Sau nghe tin họ chuyển nhà, từ đó cũng mất liên lạc.
Cô học xong liền ở đây làm cô giáo dạy trẻ, đó là mơ ước của cô.
Cô cũng đã cố gắng tìm chị nhưng không được.
Bây giờ chị cũng hai mươi sáu tuổi rồi, chắc cũng đã có gia đình.
Nhắc đến gia đình, chị cũng mỉm cười hạnh phúc:
- Rồi, chị có chồng và một bé trai năm tháng tuổi.
Cô mừng cho chị, cuộc sống cũng coi như ổn định rồi:
- Chồng chị là..
Vilath sao!
Chị gật đầu, bọn chị yêu nhau ba năm, đợi khi anh ấy ra trường mới nói cho gia đình biết.
Lúc đầu chẳng ai chấp nhận cả, ba mẹ chị có lúc còn muốn từ bỏ chị, nhưng cuối cùng sau một năm cố gắng, bọn chị cũng được chấp thuận.
Dần dần cũng hòa hợp được mọi thứ, giờ bọn chị sống rất hạnh phúc ở Lào.
Cô thì vẫn còn độc thân, sống một mình ở đất nước này:
- Em định khi nào thì về nước? Có ai chưa?
Cô cười nhẹ:
- Cuối năm nay em về.
Còn chuyện người yêu, em vẫn chưa thể yêu ai.
Em vẫn day dứt năm đó làm tổn thương anh ấy, khi sang đây, mấy tháng đầu cô đơn, em nhớ nhà, nhớ chị, nhớ bạn bè..
và em nhớ anh ấy.
Chị vỗ vai cô an ủi.
Vẫn chưa muộn đâu, anh ấy xin vào làm một công ty nước ngoài của Hàn Quốc, mong muốn tìm được cô nhưng đến giờ vẫn không được.
Chị không nói cho cô biết, muốn dành cho cô bất ngờ lớn nhân ngày gặp lại.
Nhưng trong lòng cô thì vẫn nặng trĩu chuyện quá khứ, không thể nữa, cô không xứng.
- Mai Sương!
Vừa lúc đó một chiếc taxi đỗ vào lề đường nơi hai cô ngồi, trên xe bước xuống một chàng trai trẻ điển trai, cô mỉm cười:
- Chào Vilath, lâu rồi không gặp.
Anh bước lên lề đường đến cạnh vợ mình, ánh mắt nhìn cô ngạc nhiên.
Bao năm mất liên lạc, vợ anh vẫn thường nhắc về cô, không ngờ lại có thể gặp lại nhau ở đây, đúng là duyên phận.
Cô nhìn Vilath cười, bây giờ đã trưởng thành hơn rồi, cô cũng không thể xưng chị em như trước, giờ đã phải gọi là anh rồi, bây giờ cũng đã có con trai của riêng mình.
Mai Sương nhìn đồng hồ trên cổ tay, cô cũng phải quay lại lớp nếu không sẽ bị trễ giờ học.
Hai người cũng không miễn cưỡng cô, hẹn nhau tối ăn chung bữa cơm.
Trước khi rời đi, Mộc Miên níu cô lại xin số điện thoại và địa chỉ nhà.
Chị nói với cô rằng mình còn ở đây bốn ngày nữa nên muốn tìm cô nói chuyện nhiều hơn.
Cô không nghi ngờ gì, viết thông tin vào một tờ giấy rồi đưa cho chị:
- Được rồi, em mau vào dạy đi!
Tạm biệt hai người, cô quay trở lại lớp.
Đợi cô đi vào trong, anh mới hỏi vợ:
- Ngày mai chúng ta đã về rồi, sao em lại nói vậy?
Chị cười nhìn chồng:
- Không nói như vậy, sao cô ấy cho em nhiều thông tin như vậy.
Anh híp mắt nhìn chị.
Chắc lại định làm gì rồi đây.
Chị không nói với anh mà lấy điện thoại ra.
Năm năm đã quá đủ để họ lạc nhau rồi.
Mộc Miên gọi một dãy số Việt Nam, đợi đầu dây bên kia bắt máy, cô liền nói:
- Tôi đã tìm được cô ấy cho anh rồi, tôi sẽ nhắn địa chỉ.
Lần này đừng để thoát nữa..
* * *
Nghe tiếng chuông từ cổng nhà trẻ, cô liền ra mở cửa, nhưng nhìn người đứng ngoài cổng, cô như chết đứng tại chỗ.
Anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là khuôn mặt đậm nét trưởng thành hơn nhiều.
Anh đứng trong gió, giữa cô và anh như thể chỉ có cánh hoa anh đào là đang còn chuyển động.
Cô sợ hãi quay lưng định chạy trốn.
Tiếng anh gần như hét lên::
- Em lại định bắt anh chờ em đến bao giờ nữa, em còn định để chúng ta dày vò nhau bao lâu nữa.
Làm ơn đi, trở về đi được không?
Cô nhắm mắt, nước mắt lăn dài trên má cô, cô quay lại nhìn anh:
- Anh không trách em sao? Em đã làm anh tổn thương suốt năm năm.
Anh lắc đầu.
Anh không sao cả, chỉ cần cô quay về bên anh, cái gì anh cũng sẽ quên, cho dù cô làm điều gì nhẫn tâm hơn nữa anh cũng sẽ tha thứ cho cô.
Miễn là cô chịu quay về..
Mai Sương nhìn anh, cô có gì tốt đẹp mà anh lại như vậy chứ:
- Anh tại sao lại như vậy chứ?
Anh nhìn cô, mắt cũng đã đỏ lên rồi:
- Vì anh tổn thương năm năm, nhưng anh cần em cả đời!
Cô nhìn anh trào nước mắt, nhưng vẫn mỉm cười:
- Thái Sơn à! Anh có thích Messi không?
Anh mỉm cười nhìn nụ cười của cô, giống như lần đầu anh trông thấy cô sáu năm trước
Còn cô, đứng trước người đàn ông của đời mình, cô lại thấy được tuổi hai của cô, sống lại một lần nữa.
The end..