Nâng Mông Đến Gặp

Thời kì tình yêu nam nam cuồng nhiệt gắn bó keo sơn, đến tận buổi chiều hôm sau hai người mới lại xuất hiện trong phòng ngủ. Về nguyên nhân bí ẩn vừa mở mắt đã phát hiện hai người bạn cùng phòng đều mất tích bị giải thích qua loa lấy lệ, Đường Chu và Hà Tử Vi một mực chắc chắn buổi sáng mình dậy sớm. Tôn Thời Triều không hề dị nghị với lí do thoái thác này, mặc cho Lý Tín Hiệt cảm giác ảo vãi linh hồn, nhưng rốt cuộc vẫn nửa tin nửa ngờ tiếp thu, suy cho cùng có mấy ai nghĩ tới được anh em sớm chiều chung đụng lại là một vị “Ảnh để” chứ?

Tuy rằng ngày bình thường phòng ngủ nam sinh luôn bốc mùi gay, bị gán ghép đôi này đôi nọ, nhưng nếu hai con người kia thực sự ở chung với nhau, vậy Lý Tín Hiệt cảm giác có lẽ xác suất còn thấp hơn việc cậu ta tìm được bạn gái của trước khi tốt nghiệp nữa.

Cứ bình an vô sự như thế suốt hơn nửa tháng, thời gian bảo vệ gần ngay trước mắt. Lựa chọn mục tiêu không giống nhau lắm, bố trí thời gian cũng không giống nhau lắm, Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều được xếp cùng ngày, một buổi sáng một buổi chiều, định bụng kết thêm bạn, hai người bèn ra cửa từ sớm, phòng ngủ chỉ còn lại mỗi Đường Chu với Hà Tử Vi.

Hà Tử Vi đang tựa vào đầu giường xem phim, bên cạnh có cánh tay duỗi tới chặn màn hình, nguồn nhiệt nhanh chóng đến gần, Đường Chu tìm chỗ, chen chúc bên cạnh Hà Tử Vi, la liếm xong bèn hôn hẳn cái “Bẹp!” lên mặt người kia.

Hà Tử Vi chùi chùi nước bọt trên mặt, đẩy người ra phía ngoài chút xíu, nghiện còn ngại mà phàn nàn: “Ngồi xa tí coi, có biết nóng không hả?” Đường Chu mặc kệ lách vào cho bằng được, dang hai tay ôm trọn lấy người kia.

“Làm gì vậy, chẳng phải đã thỏa thuận tránh phòng ngủ ra rồi sao?” Hà Tử Vi ngọ ngoạy hai lần trong ngực người, mặt có chút nóng lên, “Hôm qua xém bị nhìn thấy trên ban công kia kìa.”

“Thấy thì thấy chứ.” Đường Chu vui quên mình với kiểu chống cự tình thú này, ôm người càng chặt hơn, tìm kiếm môi lưỡi đối phương: “Nếu nhìn thấy thì sau này tớ sẽ hôn cậu công khai luôn.”

“Vẫn chứng nào tật nấy — Oái…” Còn chưa kịp trách móc giận dỗi cho xong thì răng môi đã bị chiếm đoạt, Hà Tử Vi nhanh chóng đầu hàng dưới sự tấn công dũng mãnh của đối phương. Lời nói lại trở về thời điểm đèn ai nhà nấy rạng, hai má Hà Tử Vi đỏ bừng, thở dốc lung ta lung tung, trong mắt cũng lấp lóe ánh nước, Đường Chu khẽ cắn lỗ tai cậu: “Bảo bối tớ nhớ cậu lắm, cậu có nhớ tớ không?”

“Lại lừa tớ, rõ ràng gặp nhau mỗi ngày.” Hà Tử Vi miễn cưỡng tựa đầu lên bờ vai Đường Chu, thính tai lặng lẽ nhuộm lên một màu son.

“Chính vì gặp nhau mỗi ngày mới càng nhớ.” Tay Đường Chu luồn vào vạt áo Hà Tử Vi, xúc cảm eo mịn màng đường cong căng chặt, lúc ngồi trên người hắn thì càng cực kì xinh đẹp. Đường Chu lách xuống lưng quần mờ ám nắn bóp bờ mông Hà Tử Vi, chất giọng trầm thấp thuần hậu giống như dụ dỗ người ta phạm tội: “Ngày nào tớ cũng nhung nhớ cái miệng nhỏ ngọt ngào này của bảo bối.”

Có một số người nói không được bèn đùa giỡn lưu manh, Hà Tử Vi lại chẳng có biện pháp nào, Đường Chu dễ dàng trêu dăm ba câu là có thể chọc cậu run chân. Thân thể giống như quen thuộc đụng chạm của đối phương, qua loa sờ một cái đã dư sức châm lửa, y hệt nguyên tắc sắt thép cũng như bài trí, chẳng mấy chốc cậu đã bó tay chịu trói.

Trong phòng thỉnh thoảng vang vọng vài tiếng kêu đau đớn, bầu không khí càng phát tán nồng nặc, quần áo hai người đều dần dần loạn tứ tung. Quần Hà Tử Vi cởi hờ lộ ra gần phân nửa cái mông trắng nõn, áo thun vén lên trên vai, núm vú sưng phồng đang bị người ngậm vào mút lấy, tiếng mở cửa lại giống một tiếng sấm vang dội lôi cậu về hiện thực.

Lý Tín Hiệt đực mặt ra đứng đờ người trước cửa, trên mặt là biểu cảm hoài nghi về cuộc đời “Mình đang nằm mơ hả”. Đường Chu phản ứng cực nhanh, gần như lập tức lôi chăn mền bọc Hà Tử Vi lại.

“Không… Không phải như cậu nghĩ đâu…” Giọng Hà Tử Vi nhỏ như muỗi kêu, định giãy dụa trước khi chết một chút, vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, như thể một giây sau sẽ lập tức bật khóc.

Đường Chu đến gần hôn một cái lên môi người kia, an ủi: “Bảo bối đừng sợ.” Hà Tử Vi vùi hết đầu vào trong chăn, giống hệt con đà điểu, dứt khoát cuộn tròn một cục rồi bất động luôn.

“Tao, tao về lấy đồ.” Lý Tín Hiệt cảm giác cuộc sống vô cùng ảo diệu, chỉ là trở về tìm cái USB mà thôi, ai dè có thể bắt quả tang hai kẻ đang thông dâm tại phòng ngủ. Trong đầu rơi rào rào hơn trăm ngàn cái “Trời đụ”, từ trước tới giờ cậu ta chưa từng luống cuống như vầy, chỉ có thể duy trì nét mặt tràn đầy nụ cười khó xử.

Đường Chu cũng không định lễ độ hùa theo qua loa lấy lệ, gật đầu với người kia: “Đúng như mày nhìn thấy, tụi tao ở chung một chỗ.”

“À, chúc mừng chúc mừng…” Vẻ mặt Lý Tín Hiệt rời rạc, bước chân phù phiếm. Lúc rời đi tim cậu ta tràn ngập tuyệt vọng, một màn vừa rồi quá kích thích, hình như cậu ta đã quên sạch bách nội dung bảo vệ luôn rồi…

Phòng ngủ có chút náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh, người trong ngực không hề nhúc nhích quấn chăn kín mít, Đường Chu bèn moi người ra ôm vào lòng dỗ dành ôn tồn: “”Bảo bối không sao, có tớ ở đây.”

Hà Tử Vi cúi đầu phớt lờ hắn, Đường Chu lôi tay cậu vỗ lên mặt mình: “Bảo bối đừng tức giận, cậu đánh tớ mấy cái đi.”

Hà Tử Vi dùng sức rút tay mình về, nhưng cả buổi vẫn không rút ra nổi, chỉ có thể ngẩng đầu trừng Đường Chu, vành mắt ửng đỏ lên án: “Cậu cứ chứng nào tật nấy, thật phiền.”

“Tớ sai rồi.” Đường Chu sờ sờ gương mặt Hà Tử Vi, hôn lên môi người hai lần, sử dụng đòn nốc ao cuối cùng: “Bảo bối tớ yêu cậu.”

Hà Tử Vi cắn môi dưới nhìn Đường Chu, một câu cũng chẳng nói nên lời.

Từ khi quan hệ người yêu trở thành bí mật công khai của toàn bộ phòng ngủ, hai kẻ nào đó lại càng chả thèm kiêng nể gì sất, Lý Tín Hiệt và Tôn Thời Triều cố gắng bỏ qua hai người cậu cậu tớ tớ chen chung trên một cái giường nghe nhạc thổ lộ mấy lời sến chúa, bắt đầu suy nghĩ có phải trước đây mình từng bày tỏ ủng hộ chủ nghĩa nhân đạo là sai lầm hay không. Chứ trình độ dính nhau kiểu này cũng đủ để tạo thành hàng tấn tổn thương cho cẩu độc thân rồi.

Thời gian ngọt ngào luôn luôn trôi qua rất nhanh, chiếc lá xanh bị thời gian nhuộm màu càng thêm mơn mởn, lúc vừa sang giữa hè, mùa tốt nghiệp cũng đi theo bầu bạn.

Buổi chụp hình hơn ba trăm người tốt nghiệp trong lớp cực kì đồ sộ, Hà Tử Vi bị Đường Chu lôi kéo đứng trong góc hàng chót, thời khắc chụp tấm ảnh cuối cùng, Đường Chu đột nhiên nghiêng đầu hôn lên đôi má cậu, còn chưa kịp kinh ngạc đã nghe thanh niên khẽ cười ghé vào tai cậu nói: “Chúc mừng tốt nghiệp.”

Hai cái túi du lịch khác màu đứng sóng đôi trước cổng, hai tấm vé xe lửa ngồi cạnh nhau đặt trong ví của từng người. Phòng ốc thuê ở thành phố M từ sớm đều cách nơi hai người làm việc xấp xỉ nửa tiếng đi xe, hơn hai trăm hai bốn mét vuông, không quá lớn nhưng rất ấm áp. Ban công hướng về phía Nam có thể trồng ít hoa cỏ, chạng vạng có thể tản bộ một chút ở công viên nhỏ gần đấy, hôm nào nhiều thời gian có thể nằm ườn trên giường lớn mềm mại trải qua một ngày.

Đường Chu rút tay trái ra khỏi đòn kéo vali, chìa lòng bàn tay phải ra trước mặt người bên cạnh: “Cậu Hà Tử Vi, cậu có đồng ý sánh bước tôi cùng không, bất kể là bây giờ hay là tương lai?”

Ánh mắt Hà Tử Vi trong vắt cười rộ lên, cậu nắm lấy bàn tay khô ráo ấm áp kia: “Em đồng ý.”☆★☆★☆★☆★☆★

CHÍNH VĂN HOÀN


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui