Triều Sở rời đi.
Từ Triết Hằng tìm xung quanh nhưng cũng không tìm thấy, cuối cùng kéo cổ áo Nhan Du Minh hỏi anh: "Cậu ấy đi đâu rồi? "
Nhan Du Minh trả lời: "Tôi không biết."
Từ Triết Hằng càng kích động hỏi thiếu niên: "Hôm qua rõ ràng tôi thấy hai người nói chuyện rất vui vẻ mà, làm sao cậu có thể không biết được.
"
Nhan Du Minh trả lời hắn: "Cậu ấy nói cậu ấy về nhà, cậu ấy bảo cậu không cần tìm cậu ấy làm gì, cậu đi rồi, cũng không tìm thấy cậu ấy đâu."
"Tại sao?"
Nhan Du Minh nhìn Trần Nhã Diệp ở phía sau lưng Từ Triết Hằng, nói, "Tôi nghĩ chắc cậu cũng biết tại sao rồi."
"Cậu không cần tỏ ra bí mật như vậy, chuyện chúng tôi không cần cậu xen vào."
Từ Triết Hằng khí thế nói: "Tôi không phải Lưu Đông Hải, cũng không phải là Lương Ôn Tú, tôi nói cho cậu biết, Nhan Du Minh, chúng tôi sẽ không..." Hắn không nói tiếp, có lẽ là vì sự có mặt của Trần Nhã Diệp.
Nhan Du Minh nghĩ thầm, có lẽ hắn muốn nói: Chúng tôi sẽ không bao giờ chia tay.
Nhan Du Minh không phản bác lại lời nói của hắn, cuối cùng hắn chỉ tức giận chạy lên lầu thu dọn vali, sau đó nhanh chóng xách vali rời đi.
Trần Nhã Điệp thấy thế, vội vàng đi theo, "Anh đi đâu vậy? Anh đi đâu vậy? Em cũng đi nữa.
"
Trần Nhã Điệp ngay cả vali cũng không thèm lấy, cứ thế mà đi theo, tất cả đều ở trong tầm mắt của Nhan Du Minh.
Sau khi bọn họ đi rồi, Hạ Nghiên ở bên cạnh than thở: "Ba người rời đi cùng một lúc, căn nhà vắng vẻ hẳn đi."
Sau đó cô nhìn về phía Quý Đông Lai nói: "Bọn họ đi hết rồi, phòng cũng trống, nếu không anh dọn xuống đi, phòng ở tầng dưới lớn hơn một chút."
Quý Đông Lai nói, "Vậy thì tôi sẽ dọn vào phòng của Từ Triết Hằng."
Phòng của Từ Triết Hằng nằm ngay cạnh phòng Nhan Du Minh.
Sau bữa tối.
Nhan Du Minh lên sân thượng hít thở không khí, Quý Đông Lai bước tới, đứng bên cạnh anh.
Hắn nói: "Đã lâu rồi em chưa lên đây."
Hắn mỉm cười nhìn Nhan Du Minh, nói: "Tối nay đến phòng tôi đọc sách nhé?"
Nhan Du Minh trả lời hắn: "Anh không cần đặc biệt chuyển đến phòng bên cạnh của tôi, ngày mai tôi sẽ đi."
Người đàn ông rõ ràng có chút sửng sốt, nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, hắn hỏi: "Sao lại nhanh thế."
Thiếu niên trả lời: "Nhà trường nói rằng đi huấn luyện quân sự hè nên tôi phải về gấp".
Người đàn ông không nói gì, cười vài tiếng, bất đắc dĩ nói: "Huấn luyện quân sự tốt mà, sức khoẻ của em kém đi không ít.
"
Thiếu niên chưa nói gì thì cơn gió bất chợt ập đến, để lại đôi mắt ngấn nước.
"Tối nay có đến phòng tôi không?"
"Không đi."
"Haha." Người đàn ông cười lớn, dùng bàn tay ấm áp vuốt ve tóc thiếu niên.
Thiếu niên im lặng, hồi lâu mới lên tiếng: "Tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa."
Người đàn ông trả lời: "Không tốt sao, cuộc sống của em vẫn còn rất dài, tôi không nên làm chậm trễ em.
"
Thiếu niên im lặng.
Người đàn ông lại nói: "Chuyện của Hạ Nghiên, tôi không giúp được gì rồi, thật xin lỗi.
"
"Chuyện gì của em mà anh không giúp được vậy?" Trong lúc nói chuyện, thiếu nữ trẻ trung tràn đầy sức sống kia liền từ phía sau bước tới.
Cô đi đến giữa hai người đàn ông, tách hai người ra, sau đó đặt cánh tay lên vai hai người đàn ông.
Cô nhìn về phương trời xa xăm, hét lên với bầu trời: "Chúng ta sẽ trở lại..."
Cô vừa mở miệng, Nhan Du Minh liền xoay người, cánh tay cô gái từ trên vai thiếu niên trượt xuống, cô đang chuẩn bị hỏi anh tại sao lại cứ vậy mà rời đi.
Thiếu niên liền mở miệng trước: "Như vậy cậu sẽ vui hơn.
"
Hạ Nghiên phảng phất như đã quen với sự châm chọc của thiếu niên, nhăn mặt với thiếu niên, sau đó nắm lấy cánh tay Quý Đông Lai bên cạnh, nũng nịu nói: "Chúng ta đừng để ý tới cậu ta, nhìn bộ dạng lạnh lùng của cậu ta kìa, không biết sau này ai thèm lấy cậu ta nữa.
"
Quý Đông Lai chỉ cười cười, sau đó xoay người nhìn bóng lưng cô đơn của thiếu niên.
Trên sân thượng chỉ còn lại cô và người đàn ông.
Hạ Nghiên hỏi người đàn ông: "Sau này anh sẽ đi đâu? "
Quý Đông tới lui: "Còn chưa nghĩ ra, chỗ nào có cảm hứng thì đi chỗ đó."
"Vậy anh có cảm hứng ở đây không? Anh sẽ viết em vào cuốn sách chứ? "
Quý Đông Lai nhìn cô gái mặt mày đỏ bừng, mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, em sẽ là nữ chính.
Mọi câu chuyện đều bắt đầu từ em.
Em thấy sao?"
Cô gái nghe xong hài lòng gật đầu, cười ngọt ngào rồi đặt đầu lên vai người đàn ông, cô nói: "Em biết anh nói dối em, nhưng em vẫn thích nghe anh nói thế."
Cô lại rời khỏi vai người đàn ông, cách người đàn ông bốn năm bước, nghiêm nghị hỏi: "Quý Đông Lai, năm sau anh có đến không?"
Quý Đông Lai hỏi cô: "Em có muốn anh đến không?"
Hạ Nghiên đáp: "Tất nhiên là có rồi."
Quý Đông Lai nói: "Có lẽ không cần phải năm sau, anh sẽ đi thăm tụi em."
"Đến thăm tụi em? Không phải chỉ đến thăm một mình em sao?" Cô vội vàng quay đầu.
Quý Đông Lai không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ đáp: "Trong các em không phải cũng có anh sao? "
"Cái đó khác.
Nếu anh đến thăm một mình em, điều đó có nghĩa là em quan trọng hơn tất cả những người khác.
Nếu anh đến gặp tất cả tụi em, điều đó có nghĩa là em không khác gì so với những người khác."
"Hạ Nghiên...".
"Anh đừng nói, em không muốn nghe, em không muốn nghe, em không muốn nghe...".
Cô nàng dường như biết người đàn ông định nói gì, lấy tay che tai, lúng túng xoay người.
Quý Đông Lai mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, nói: "Anh sẽ thăm em...".
"Chỉ một mình em?"
"Chỉ một mình em."
"Không gặp Từ Triết Hằng?"
"Không gặp."
"Vậy anh cũng không đi gặp Triều Sở?"
"Không gặp."
"Vậy anh không đi gặp Trần Nhã Diệp?"
"Anh không đi gặp cô ấy."
"Vậy anh sẽ không đi gặp Nhan Du Minh?"
"...".
Hắn im lặng một lúc, sau đó nở một nụ cười trên khuôn mặt im lặng của mình, hắn trả lời cô: "Không gặp cậu ấy, chỉ gặp em."
"Thật sao?" Cô gái cười vui vẻ.
"Thật đấy." Người đàn ông đáp.
Quý Đông Lai đi về phòng, vừa đi ngang qua phòng của Nhan Du Minh, hắn gõ cửa phòng của Nhan Du Minh.
Nhan Du Minh ở trong phòng nói: "Tôi muốn ngủ, có việc thì ngày mai nói.
"
Quý Đông Lai đứng ngoài cửa nói: "Sách trong phòng tôi, em có muốn lấy không? Tôi có thể cho em, dù sao ngày mai tôi cũng phải đi.
"
"Anh cũng muốn đi?"
"Em đi rồi, tôi ở lại còn ý nghĩa gì nữa."
"Tôi đi rồi, còn có Hạ Nghiên."
Ngoài cửa không có một tiếng động, chỉ có tiếng bước chân, Nhan Du Minh tưởng người đàn ông đã trở về phòng, vội vàng đứng dậy xuống giường, bước ra mở cửa.
Người đàn ông nhìn thấy anh, đặt cuốn sách trước mặt, hỏi: "Em muốn cuốn nào?"
Thiếu niên cúi đầu, trả lời: "Tôi không cần."
Người đàn ông hỏi: "Tại sao? Tôi tưởng em thích sách chứ."
Thiếu niên trả lời: "Tôi không muốn lấy cuốn sách của anh chỉ để nhớ về những người khác."
Người đàn ông mỉm cười và nói, "Nếu em đã nói như vậy, tôi không thể tiễn em được nữa."
Hai người chìm vào im lặng.
"Anh có muốn vào không?" Nhan Du Minh không hiểu vì sao mình lại có thể nói ra câu này.
"Không." Câu trả lời của người đàn ông lại ngoài sự mong đợi của anh.
Anh cười nói: "Không ngờ có một ngày anh lại từ chối tôi."
Quý Đông Lai chỉ nhìn anh mà không nói lời nào.
Hắn nói: "Em đi ngủ sớm đi."
Nhan Du Minh gật đầu: "Anh cũng đi ngủ sớm một chút."
Hắn không nói gì, cất tất cả những cuốn sách, quay lưng bước vào phòng.
Nhan Du Minh khép lại cửa liền tựa vào cửa, thở dốc nặng nề.
Chỉ mới nói lời tạm biệt với hắn, liền kiệt quệ hết sức lực.
Con người đôi khi là động vật rất kỳ lạ, lúc đầu nghĩ rằng không thích, nhưng khi rời đi vẫn còn lưu luyến.
Anh không biết có phải là vì anh đã yêu hắn hay anh đã quen với cuộc sống có người đó nữa? Cũng có thể là vì cạnh tranh, con người trời sinh đã có ý thức cạnh tranh, thứ càng có nhiều người thích, càng muốn cướp lấy.
Có đôi khi cướp được mới phát hiện ra đó căn bản không phải là thứ mình cần.
Cảnh tượng như vậy mỗi ngày đều diễn ra ở siêu thị lớn, bác gái trung niên hẳn là sẽ biết rõ những điều này.
Nhan Du Minh còn chưa đến tuổi trung niên, anh còn chưa thể cảm nhận được phần tình cảm kia là thật hay giả.
Anh sợ anh đến tuổi đó sẽ bỏ lỡ.
Nhưng anh ấy hiểu rằng có một số điều nhất định phải bỏ lỡ, sự khác biệt chỉ là sớm hay muộn, anh nghĩ, đó chỉ còn là vấn đề thời gian, hay là sớm rời đi thì tốt hơn, không để cho trở thành ỷ lại, người nọ đi rồi, sẽ càng đau hơn..