Editor: Minus Homiee
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu be bằng vải lanh, xung quanh là một nhóm người hâm mộ nữ.
Rõ ràng là nhà văn Cố của chúng ta đang ra mắt những cuốn sách mới của mình.
“Em rất thích sách của anh, mời anh ký Cố Đông Lai yêu Hạ Nghiên vào cuốn sách này.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên, cô gái đang cười rực rỡ, ánh mặt trời từ bên ngoài vào trong phòng, chói lọi, làm chói mắt người đàn ông.
Khi ký xong, hắn đưa lại cho cô gái.
“Làm sao em biết anh ở đây?” Cố Đông Lai hỏi.
“Em đã theo dõi hội người hâm mộ sách của anh, họ nói rằng hôm nay anh sẽ đến đây ký, vì vậy em mới đến đây.
Nhìn xem em quan tâm anh nhiều như thế nào? Còn anh thì sao, rõ ràng nói đến thăm em, cuối cùng lại không có đến.
”
“Anh chuẩn bị xử lý xong chuyện bên này liền đi qua xem em, không nghĩ tới em lại tìm tới cửa trước.”
“Anh có tìm được khách sạn không?” Anh sẽ không đến nhà em chứ? ”
“Anh tìm được khách sạn rồi, thưa tiểu thư.
Và anh sẽ đưa em đến trường.” Hắn nhìn vào đồng hồ của mình, nói “Em trốn tiết?”
“Bằng không làm sao em gặp được anh.”
Cô lại ngụy biện: “Hơn nữa em đang học đại học, trốn học chỉ là chuyện bình thường.”
“Bọn họ có ổn không?”
Hạ Nghiên không nói lời nào.
Người đàn ông nhìn ra manh mối, hắn nói, “Không ổn?” ”
Hạ Nghiên nói: “Triệu Phàm biến mất một năm, Từ Triết Hàng đi tìm cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn không chịu trở về.
”
Cô hỏi Cố Đông Lai: “Em không biết vì sao, Triệu Phàm lại làm như vậy? Anh có biết chuyện gì xảy ra vào kỳ nghỉ năm ngoái không? Tại sao cậu ấy lại bỏ đi mà không có lý do gì? ”
“Có một số việc em không nên biết thì tốt hơn.”
“Tại sao em không nên biết, dù sao em cũng là bạn bè của bọn họ mà.”
“Em thật sự một chút cũng không nhìn ra được sao?”
“Thật ra…”.
Hạ Nghiên muốn nói cái gì đó, nhưng trùng hợp lúc này lại có cuộc gọi đến.
Cô nhận máy, là Trần Nhã Điệp gọi, cô ấy ở bên kia hét lên: “Hạ Nghiên, không ổn rồi, tôi không tìm thấy Từ Triết Hàng đâu, gọi điện thoại cũng không thấy anh ấy nghe máy, căn hộ cũng không có người, không biết anh ấy đi đâu, chị nói xem anh ấy có phải nghĩ quẩn hay không…”.
“Em đừng lo lắng, chị biết cậu ấy ở đâu rồi.”
Bởi vì chuyện của Từ Triết Hàng, Hạ Nghiên không trở về trường học, mà dẫn Cố Đông Lai đi tìm hắn.
Hắn quả nhiên đang say xỉn trong quán bar, còn anh dũng bị thương, trên mặt dính đầy bột màu.
“Cái cậu này, đều đã là người lớn hết rồi, có thể không để cho người ta lo lắng được không?” Hạ Nghiên vừa nói vừa thu dọn đồ đạc của hắn.
Hắn mơ mơ màng màng nói: “Triệu Phàm, Triệu Phàm, Triệu Phàm…”.
“Để tôi cho.” Cố Đông Lai nhìn thấy Hạ Nghiên vất vả, chủ động đến giúp Từ Triết Hàng đứng dậy.
Mặc dù Hạ Nghiên giảm bớt gánh nặng, nhưng cô vẫn nói: “Triệu Phàm, Triệu Phàm, cứ gọi Triệu Phàm, cậu cho rằng có thể gọi tên người ta quài vậy sao? Cậu nghĩ cậu ấy sẽ quay lại nếu cậu cứ gọi như vậy à? ”
“Cậu thật sự làm tôi tức chết mà, đi tìm người, kết quả chính mình lại xám xịt chạy về một mình, cậu ấy không quay về, cậu liền biến thành bộ dáng sống không bằng chết như vậy sao, vậy cậu còn trở về làm gì nữa?”
“Ha ha.” Cố Đông Lai nhìn thấy bộ dáng Hạ Nghiên hai tay chống thắt nạnh mắng người, mỉm cười.
“Anh đang cười cái gì ?” Cô gái hỏi.
“Thật không ngờ em cũng sẽ mắng người.”
“Tôi chỉ… Chỉ là không nghĩ tới… Họ sẽ như thế này.” Cô nói, “Họ lớn lên cùng nhau … Tôi không muốn họ cứ như vậy.
”
“Bọn họ không thể sống theo ý của chúng ta được.” Cố Đông Lai nói với Hạ Nghiên.
“Tôi không biết điều này có nghĩa là gì, nó quá khó hiểu, nói đơn giản một chút đi.” Cô thẳng thắn nói.
“Em không muốn bọn họ như thế này, không có nghĩa là bọn họ sẽ không như thế này.”
“Em có thể cố gắng, cố gắng cải thiện mối quan hệ của họ, cố gắng đưa họ trở lại như trước đây … Tôi tự tin em có thể làm được.
”
“Hạ Nghiên…”.
“Hả?”
“Tôi thực sự hy vọng em sẽ không thay đổi.”
“Tại sao em phải thay đổi, em sẽ không bao giờ thay đổi.” Hạ Nghiên nói với Cố Đông Lai.
Bọn họ đưa Từ Triết Hàng trở về nhà trọ, không may, ngày hôm sau hắn được đưa vào bệnh viện, Từ Triết Hàng ban đêm đi vệ sinh, không cẩn thận bị ngã, gãy chân.
Hạ Nghiên tức giận, Trần Nhã Điệp gọi điện thoại đến phàn nàn cô, nói sao cô không ở đó trông coi, để Từ Triết Hàng xảy ra chuyện như vậy.
Hạ Nghiên trả lời cô: “Cậu ấy đã là người lớn, một cô gái như tôi ai lại không có việc gì mà nửa đêm đi trông chừng cậu ấy.
”
Trần Nhã Điệp ở lại bệnh viện, Từ Triết Hàng đang được tiến hành ca phẫu thuật, còn chưa được gây mê, mà đã mê man rồi.
Chỉ trong vài ngày đã xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, Hạ Nghiên cũng không kịp nói lời tạm biệt với Cố Đông Lai, liền chuẩn bị rời đi.
Cố Đông Lai cầm hoa huệ đi thăm Từ Triết Hàng, thấy hắn vẫn chưa tỉnh, một lát sau, mới chào tạm biệt.
Hạ Nghiên đuổi theo hắn, cô hỏi hắn: “Sao anh lại đi nhanh vậy? ”
Cố Đông Lai: “Anh phải đi thành phố bên cạnh ký gấp, bằng không sách bán không được thì phải uống gió Tây Bắc*.
”
(*Uống gió Tây Bắc: không có gì để ăn)
“Anh không có tiền thì có thể đến nhà em làm con rể.”
“Nhà em là Cao lão trang?”
“Đúng vậy.”
“Anh không muốn làm Trư Bát Giới.” Hắn đùa với Hạ Nghiên.
“Ha ha.” Hạ Nghiên cười.
“Em… Cũng không tiện tiễn anh… Khi nào anh quay lại… Mùa hè này anh đến đi, em sẽ đợi anh.
”
“Anh phải ký xong tháng 10 mới kết thúc công việc.”
“Anh không tới?”
Người đàn ông gật đầu, lại nói: “Nhìn Từ Triết Hàng như vậy, cảm thấy cũng không khá hơn, chờ anh xong việc sẽ trở về thăm cậu ấy.
”
“Đến gặp cậu ấy? Không phải tới gặp em sao.”
“Không giống nhau à, anh cũng đến nhìn em.”
“Hừ.
Em biết, nhân tiện anh sẽ ghé thăm em.” Hạ Nghiên giận dỗi nói.
“Được rồi, anh đi rồi.
Đi vào đi.
Tạm biệt.
”
Người đàn ông đứng ở cổng bệnh viện, vẫy tay chào cô.
Hạ Nghiên cũng vẫy vẫy tay với người đàn ông, chỉ là vẻ mặt vẫn lưu luyến không rời.
Người đàn ông đi qua góc phố, thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đứng ở đầu đường chờ đèn xanh, trong tay anh cũng cầm một bó hoa huệ màu trắng, mái tóc đen bị gió mùa hè thổi loạn, ánh mắt lại không nhìn đến người đàn ông kia.
Anh và hắn đã bỏ lỡ nhau.
“Sao giờ cậu mới tới, Cố Đông Lai vừa mới đi.” Đây là câu đầu tiên Hạ Nghiên nói khi cô thấy Nhan Chúc Minh “Cậu không thấy anh ấy trên đường sao?”
“Không.” Nhan Chúc Minh làm như không quan tâm, cắm hoa huệ vào bình hoa.
Anh thấy trên bàn có một bó hoa huệ, anh chỉ vào hoa huệ và hỏi: “Ai đã mang nó đến vậy?” ”
“Cố Đông Lai mang tới, chỉ một chút, hai người có thể gặp nhau rồi.”
“Cậu ấy thế nào rồi?” Không sao chứ.
“Nhan Chúc Minh cố ý chuyển sang chuyện khác.
“Bác sĩ nói không có việc gì, chờ tỉnh lại, rồi chụp X – quang.” Trần Nhã Điệp trả lời anh.
“Vậy tốt rồi.”
“Triệu Phàm không biết chuyện này sao? Cậu ấy không trở về à? “Nhan Chúc Minh học ở trường cơ đốc giáo rất ít khi ra ngoài, tin tức cũng không biết nhiều.
Anh chỉ biết Từ Triết Hàng đi tìm Triệu Phàm, nhưng Triệu Phàm có đồng ý cùng hắn trở về hay không.
“Ai cũng biết cậu ấy rồi nha, nếu không phải cậu ấy không chịu trở về, Triết Hằng cũng sẽ không như vậy.” Trần Nhã Điệp đỏ mắt mắng Triệu Phàm.
“Cậu ra đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Hạ Nghiên gọi Nhan Chúc Minh ra ngoài.
“Cậu ấy thành ra như thế này rồi, sao bố mẹ cậu ấy vẫn chưa về?” Nhan Chúc Minh hỏi Hạ Nghiên.
“Cha tôi đã liên lạc với bọn họ, nói bọn họ đang ở nước ngoài làm ăn, không thể về kịp, chỉ cần nhờ bảo mẫu trông coi là được.”
“Nào có cha mẹ tàn nhẫn như vậy, làm sao không về kịp được?”
“Đừng để ý mấy thứ này, cậu đi tìm Triệu Phàm trở về trước đã.”
“Ta đi?” Nhan Chúc Minh cho rằng mình nghe lầm lời Hạ Nghiên, kinh ngạc lấy tay chỉ vào mặt mình.
“Đúng vậy, cậu đi khuyên cậu ấy trở về.” Hạ Nghiên nói
“Từ Triết Hàng khuyên còn không được, tôi đi thì có ích lợi gì?”
“Dù sao cũng phải thử xem, tôi còn phải ở đây chăm sóc, không thể đi xa được, hơn nữa chuyện giữa hai người đàn ông, phụ nữ như tôi đi khuyên kiểu gì.
Lần trước đi nghỉ, tôi thấy cậu cùng Triệu Phàm nói chuyện rất vui vẻ, cậu đi thuyết phục cậu ấy, không chừng cậu ấy chịu trở về.
”
“Vậy… Vậy thì tôi sẽ cố gắng… thuyết phục cậu ấy quay về.
”
“Ngày mai liền đi ngay, cậu nhất định phải đưa cậu ấy về, bằng không Từ Triết Hàng sẽ phế mất.” Hạ Nghiên ăn nói khoa trương một chút.
“Nào có nghiêm trọng như vậy, ai rời đi ai không thể sống được, sau này cậu ấy cũng sẽ kết hôn sinh con, ai rời đi trước ai còn không giống nhau à.”
“Sao không nghiêm trọng, cho dù kết hôn, cũng còn có thể liên lạc, không phải nói là bạn bè cả đời sao, nào có nói như vậy là không được.”
“Được, tôi biết rồi, tôi sẽ quay lại đặt vé máy bay, thu dọn hành lý, ngày mai sẽ đi tìm Triệu Phàm.” Nhan Chúc Minh ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ nhiều.
Thật sự anh cảm thấy Triệu Phàm rời khỏi Từ Triết Hàng là đúng, cậu không nên trở về.
Nhưng anh phải vì Hạ Nghiên, anh phải vì cô vui vẻ, không thể không đi tìm cậu.
Anh không biết mình làm như vậy có đúng không, anh chỉ biết rằng anh muốn làm cho cô hạnh phúc.
Người khác không vui, anh cũng không thể quan tâm nhiều như vậy.