Nắng Như Thiêu Đốt


Editor: Minus Homiee
Tiệm rượu .
Triệu Phàm đứng ở cửa chơi trốn tìm với một đám trẻ con.
“Ha, bắt được em rồi.” Cậu kéo tấm vải đỏ trên mắt xuống, khuôn mặt của Nhan Chúc Minh đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu.
“Sao cậu lại ở đây?” Cậu vừa kinh ngạc nhưng cũng vừa vui.
“Tôi … Từ Triết Hàng, cậu ấy …”.
“Đừng nói mấy chuyện này, nào, vào uống một chén rượu đã, chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi tán gẫu một chút.”
“Cũng tốt.”
Triệu Phàm kéo Nhan Chúc Minh ngồi xuống trong phòng, lại bưng đậu phộng, hạt dưa và các món ăn vặt khác.
“Mỗi ngày ở đây cậu làm gì vậy?”
“Ủ rượu, bán rượu, chơi với đám trẻ, cậu cũng nên đến đây đi, người ở này rất tốt, cậu sẽ thích cho xem.” Triệu Phàm trả lời.
“Tôi nhìn ra được, ở đây cậu thật sự rất vui vẻ.” Anh biết cậu đã có một thời gian vui vẻ ở đây, nhưng anh phải nói: “Từ Triết Hàng bị bệnh rồi.”
“Bị bệnh thì nên vào bệnh viện, tới tìm tôi làm cái gì, tôi cũng không phải bác sĩ, cũng không biết chữa bệnh.” Nghe giọng điệu của Triệu Phàm, anh liền biết thái độ của cậu.
“Cậu nói đúng, nhưng tâm bệnh thì cần chữa bằng tâm dược, việc này, tôi nghĩ là cậu hiểu.” Nhan Chúc Minh nói với cậu.
Cậu bỏ vỏ đậu phộng trong tay xuống, nhàn nhạt đáp: “Tôi trở về cũng vô dụng, cậu ấy tới đây tìm tôi, hai chúng tôi đã nói chuyện rõ ràng với nhau rồi.


“Nhưng bạn bè nhiều năm như vậy.

Cậu ấy bị bệnh, cậu không thể đi thăm cậu ấy sao.


“Lúc trước là cậu nói tôi rời khỏi hắn, vì sao bây giờ lại muốn tới khuyên tôi trở về?” Triệu Phàm nhíu chặt mày, tay rót rượu đặt xuống, sắc trời tối sầm, ngoài phòng treo đèn lồng đỏ, thoáng chốc chiếu sáng một vùng.

“Tôi… Tôi…” Nhan Chúc Minh bị hỏi, anh không biết nên trả lời thế nào.
“Hạ Nghiên kêu cậu tới?” Triệu Phàm thấy anh không nói lời nào, nở nụ cười.

Cậu nói, “Cô ấy vẫn còn ngây thơ như vậy.”
“Không biết nên nói là ngây thơ hay là ngu xuẩn.” Nhan Chúc Minh uống một hơi cạn chén rượu, bắt đầu nói nhảm.
“Cậu có muốn nghe chuyện không?” Triệu Phàm hỏi anh.
“Không có tâm trạng.”
“Tại sao không muốn?”
“Kể từ khi tôi nghe câu chuyện của Lương Ôn Tú, sau này tôi không muốn nghe chuyện xưa nữa.”
“Tôi khác với anh ấy.”
“Vậy thì cậu kể xem.”
Triệu Phàm và Từ Triết Hàng quen biết nhau từ nhỏ.
Cha mẹ bọn họ chỉ lo làm ăn buôn bán, mẹ hai bên lại mang thai cùng lúc, lúc ấy bọn họ còn ước định, nếu là một trai và một gái, bọn họ sẽ kết thành thông gia, đáng tiếc đợi hai người bọn họ cất tiếng khóc đầu đời, ước định này liền hóa thành hư không.
Cha mẹ Từ Triết Hàng luôn bận rộn với công việc kinh doanh, cha mẹ Triệu Phàm thì không như vậy, hai người từ nhỏ đã sống cùng nhau.

Hiếm khi hai cậu bé cả ngày ở cùng một chỗ mà không đánh nhau, Triệu Phàm và Từ Triết Hàng quả thật là loại người hiếm hoi.

Lý do họ không đánh nhau là đồ chơi chất đống, chơi còn không chơi xuể thì làm gì có thời gian để mà đánh nhau.

Cha mẹ bận rộn kiếm tiền cũng tốt, đó là con muốn gì cũng có.
Hơn nữa Triệu Phàm không có hứng thú với đồ chơi, cho nên Từ Triết Hàng càng không bởi vì đồ chơi mà đánh nhau với cậu.
Từ nhỏ Triệu Phàm đã thích đọc sách, còn Từ Triết Hàng lại thích chơi mấy loại đồ chơi như xe lửa, bóng da.
Hắn không có người chơi cùng, luôn chạy đến thư phòng Triệu Phàm làm phiền cậu.

Lúc Triệu Phàm sáu tuổi, cậu ngồi trên ghế cầm một cuốn sách, vẻ mặt nghiêm túc nhìn, không biết từ đâu xuất hiện một cái đầu làm cậu giật mình.
“Cậu làm gì vậy?” Triệu Phàm trừng mắt tròn hỏi cậu bé.
Cậu bé đưa tay kéo Triệu Phàm đứng lên, hắn không trả lời Triệu Phàm, mà chỉ cố gắng kéo Triệu Phàm ra khỏi ghế.
“Cậu định làm gì?”
“Chơi xe lửa với mình.”
“Chờ mình đọc xong trang sách này đi.”
“Cuốn sách này đâu thể chạy đi được, cậu gấp cái gì, chơi xe lửa với mình trước đã.”
“Xe lửa cũng đâu chạy đi, cậu gấp gì chứ.”
“Ai nói xe lửa không thể chạy?” Từ Triết Hàng hùng hồ nói: “Xe lửa không chỉ biết chạy còn có thể phát ra âm thanh.


“Âm thanh gì?”
“Như thế này…”.

Từ Triết Hàng học tiếng tàu phát ra, chạy quanh người Triệu Phàm.
Sau đó, hắn dừng lại, nói với Triệu Phàm: “Chơi xe lửa với mình đi, buổi tối mình ngủ với cậu.


Cha mẹ Triệu Phàm rất ít khi về nhà, cậu lại nhát gan không dám ngủ một mình, lại ngại không muốn ngủ cùng bảo mẫu.
Cậu chơi tàu lửa với Từ Triết Hàng suốt 18 phút, Từ Triết Hàng cùng cậu đi qua 18 năm lạnh lẽo hiu quạnh.
Sau đó Từ Triết Hàng nói với Triệu Phàm: “Nếu cậu muốn, có thể là cả đời.



Triệu Phàm sau đó lại nói rằng cậu và Từ Triết Hàng đi du lịch dựng lều trại.
Nhan Chúc Minh nghe đến đây, ngắt lời nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.


“Cậu nói xem.”
“Tại sao cốt truyện của mọi người lại giống nhau như vậy? Trước tiên công ép buộc thụ, thụ không muốn không chịu tiếp nhận, khóc lóc mờ mịt, sau đó lại cảm thấy tốt rồi chấp nhận nó, cứ nói muốn, muốn, muốn, thật không có tiền đồ, không thể thay đổi chút sao? Tất cả điều này đã trở thành cách tiếp cận viết của các nhà tiểu thuyết BL, có phải không?”
Triệu Phàm nhìn chằm chằm vào anh, ngây thơ vô số tội hỏi: “Tiểu thuyết gia BL là gì? Tôi không biết nha.


Nhan Chúc Minh trợn trắng mắt, nói: “Giả vờ gì chứ, đều biết từ BL, còn giả mình là thỏ trắng.


“Tôi biết tại sao các nhà văn lại viết như vậy.”
“Hmm, cậu nói nghe xem có đúng không.”
“Bọn họ viết như vậy là bởi vì nếu ngay từ đầu chấp nhận, vậy cốt truyện còn phát triển như thế nào nữa? Lại giả sử lúc đầu không muốn, lúc sau vẫn không muốn, như vậy chính là BE, không phải rất ít người thích kết cục BE sao.

Không có khán giả, sách của tác giả ai mua, không ai mua sách, tác giả sẽ uống gió Tây Bắc.

Hơn nữa, nếu một người từ đầu đến cuối đều là trạng thái bị ép buộc, vậy hành vi có biến thái đến đâu, cũng không có cách nào đem thụ giam cầm lại.


“Giam cầm? Cậu thường đọc sách gì vậy? Triệu Phàm.


“Cậu biết mà, chính là mấy cuốn tiểu thuyết đam mỹ bình thường của Đức Hoa.”
“Đức Hoa.” Nhan Chúc Minh lắc đầu, anh dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tên kia, tiếp tục nâng ly rượu uống cạn.

Nhan Chúc Minh lại nói: “Vậy thì cậu giới thiệu một vài cuốn tiểu thuyết đam mỹ bình thường của Đức Hoa cho tôi xem? Hãy để tôi xem thử Đức Hoa bị giam cầm như thế nào.”
“Cậu đừng ác như vậy được không, đổi đề tài đi.”
“Đúng rồi, cậu nói đi, sau khi hai người gặp Hạ Nghiên đã xảy ra chuyện gì khiến hai người chán nhau.”
“Không nói đâu, buồn lắm.” Triệu Phàm nói như thế.
“Vậy uống rượu, uống rượu.” Nhan Chúc Minh cầm lấy chén rượu, tự rót cho mình thêm rượu.
“Cậu uống ít thôi.”
“Sao vậy, sợ tôi uống hết rượu nhà cậu, ngày mai không có để bán?”
“Không, tôi sợ cậu say rượu xong sẽ muốn làm tình.”
“Cùng cậu?” Nhan Chúc Minh cười nghiêng ngả, sau đó chỉ vào mặt Triệu Phàm nói: “Nếu tôi và cậu say rượu làm tình, người đọc tiểu thuyết ngược lại chắc chắn sẽ rất khoái, hai mắt sáng ngời.


“Tôi cũng không muốn phải hy sinh lớn như vậy.”
“Cậu chọn một cái, đi thăm Từ Triết Hàng hay là làm tình với tôi.”
“Vậy tôi đi gặp cậu ấy thì hơn.”
“Tôi tệ đến vậy sao?”
“Tôi sợ cậu không chịu nổi.” Triệu Phàm che miệng cười.
“Ý cậu là muốn ch*ch tôi?”
“Nếu không thì sao?” Triệu Phàm nói.
Nhan Chúc Minh vỗ vỗ bả vai cậu, nói: “Tôi mặc kệ là cậu có uống nhiều hay không, dù sao cậu cũng đã hứa sẽ trở về thăm cậu ấy rồi đấy.


Triệu Phàm gật đầu nói: “Tôi sẽ không nuốt lời đâu.”
Nhan Chúc Minh cười, nói: “Sợ là cậu đã sớm muốn trở về rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận