Nàng Phải Là Của Ta

Mun:
Mun sẽ tạm dừng "Hoàng Hậu ATuLa" để hoàn thành "Nàng Phải Là Của Ta" trước. Mong các bạn thông cảm vì Mun không có nhiều thời gian.
Và dù là muộn, nhưng Mun xin gửi tập 3 nhẹ nhàng hạnh phúc đến các bạn. Xem như đây là món quà 14/2 muộn mủa Mun nhé. Chúc các bạn có ngày 14/2 hạnh phúc và vui vẻ. Mun hy vọng mọi người hãy thông cảm vì Mun bây giờ đã đi học cho nên sẽ post truyện muộn hơn thường ngày. Cám ơn các bạn đã ủng hộ "Nàng Phải Là Của Ta" trong suốt thời gian qua. Có gì mọi người cho Mun ý khiến với nha. Moah…
Nàng Phải Là Của Ta: Tập 3_Ngày Valentine không ngờ
Sáng sớm tinh mơ, chim đã ngừng hót và nắng đang lan tỏa khắp mọi nơi. Ngoài phố, người người tấp nập nhộn nhịp cho một ngày mới bắt đầu. Nhưng có một nơi mà bây giờ vẫn còn đang chìm vào trong giấc ngủ như đang tách biệt với thế giới xung quanh.
Màn lay, gió thổi và trong phòng một mảnh yên tĩnh thanh bình. Màu lam lạnh lẽo u buồn nay lại dịu dàng mang đến cảm giác mát lạnh. Trên sàn nhà y phục rơi mỗi nơi một cái và chiếc giường màu đen tuyền rối tung trọc người nhìn phải suy nghĩ.
Cô gái có nước da trắng hồng, mái tóc đen dài hơi rối. Đôi môi anh đào còn sưng đỏ và trên người khắp nơi đề có dấu vết hoan ái đầy kiêu khích. Tấm lưng trắng mịn rơi vào lồng ngực của người đàn ông đang ôm ở phía sau mình. Người đàn ông, màu da mật ong quyến rũ, vòng tay ôm lấy eo cô như muốn kéo cô gần hơn nữa. Gương mặt thoáng qua nét thư thái đến dịu dàng. Hai người cứ như vậy mà say sưa với giấc nồng.
Như Phong đôi mày hơi nhíu sau đó mắt chợt mở. Cảm thấy buổi sáng nay thật nhẹ nhõm và êm dịu. Hình ảnh đập vào đầu tiên là mái tóc đen và chiếc cổ trắng gợi cảm. Ngay sau đó, hắn ngửi được hương thơm quen thuộc mà hắn đã không biết mộng tưởng bao nhiêu lần.
Cảm nhận da thịt mát lạnh, cảm nhận hơi thở nhè nhẹ trong lòng. Hắn cảm nhận rõ cô đang bên mình nhưng vẫn chưa thể tin được rằng đây không phải là mơ. Hắn đã mơ, mơ về mỗi sáng mai thức giấc luôn có người con gái ấy ở trong vòng tay mình. Nhưng đến khi tỉnh giấc thì tất cả chỉ là hư vô. Và cho đến bây giờ, hắn vẫn mơ. Nhưng hắn mơ thấy mình càng đưa tay níu lấy thì người ấy lại càng đi xa. Để rồi mỗi khi giật mình thức dậy, tim lại đau nhói đến nghẹn lời.
Đầu cúi xuống tham lam ngửi huơng thơm trên vai cô. Vòng tay ôm siết lấy cô thật chặt, thật chặt như không thể tách dời. Để hắn biết tất cả đều là sự thật.
Hắn không biết tại sao cô lại ở đây? Hắn không biết tại sao cô mang đến cho hắn những đau thương tưởng chừng như không thể vực nổi mà hiện tại cô lại đang say giấc bên mình. Ngày hôm ấy, cái tát ấy, ánh mắt ấy. Hắn không thể nào quên. Đau…đau đến nghẹt thở. Yêu cô, nhớ cô rất nhiều nhưng chán ghét thì chẳng được bao nhiêu.
Người con gái này, hắn biết phải làm như thế nào đây?
Nhẹ xoay người cô đối diện với mình. Nhìn cô ngoan ngoãn ngủ, nhìn cô khóe môi hơi cong và trên người đều có những dấu vết do hắn để lại. Trong lòng lại bùng lên ngọn lửa muốn có cô mãnh liệt. Có được cô, có lẽ chỉ có một cách. (Mun: Ngay lúc này có ai đoán ra hum)
Băng Băng không ngờ tối qua hắn lại đáng sợ như vậy. Hắn đòi hỏi cô hết lần này đến lần khác cho đến lúc cô không chịu nỗi nữa mà thiếp đi. Nhưng cũng bị hắn chiếm giữ mãi đến tận khi không chịu được nữa mà van xin. Tưởng sáng nay sẽ được yên ổn, nào ngờ đang ngủ thì bị bàn tay ai đó ttrên người trêu trọc khắp toàn thân khiến cô bừng tỉnh.
Đôi mắt đang nhíu chặt lại cố gắng hé mở. Hiện lên trước mắt là căn phòng xa lạ không phải của mình. Cảm nhận được hơi thở đang lướt trên da thịt khiến cô hoàn toàn tỉnh táo mà vội vàng đẩy người đàn ông đang càn rỡn hôn khắp người cô.
“Anh…buông ra …”
Đang say sưa đột nhiên bị cô bất ngờ đẩy ra làm Như Phong không ngờ tới mà dừng động tác lại. Hắn ngước mắt nhìn lên thấy cô đang khéo vội chăn che lấy cơ thể mình. Ánh mắt có vẻ như không hài lòng nhìn hắn.
“Đừng tưởng chuyện tối qua là tôi đồng ý mà làm bậy. Là do anh ép tôi.”
Một giây lấy lại tinh thần, hắn cong môi cười đầy huyền bí sau đó tiến đến bên tai cô thì thầm.
“Tối qua chuyện gì tôi cũng không nhớ, chỉ nhớ rõ là em đã là người của tôi”
Nói dứt câu còn càn rỡ mà liếm lấy vành tai nhạy cảm của cô đầy mê hoặc.
“Anh…anh…không được nói bậy”
Nâng cằm cô lên và nhìn sâu vào đôi mắt ấy. Hắn cảm thấy mình như bị hút vào vực sâu không đáy. Cô đang nhìn hắn, cô đang trong lòng hắn. Hắn phải chiếm được cô dù bất cứ giá nào.
Nhanh chóng hạ xuống bờ môi sưng đỏ kia. Hắn nhẹ nhàng như vẽ lên khúc nhạc tình say đắm rồi hôn cô như quên cả đất trời. Nụ hôn nhẹ nhàng, da diết đầy yêu thương của hắn làm tim cô đập loạn nhịp. Cô rất muốn vòng tay ôm lấy hắn, muốn cảm nhận được nhịp tim hắn cũng đập điên cuồng vì cô. Nhưng cô sẽ dành chuyện đó vào lúc khác.
Tay muốn đầy ra, đầu quay đi tránh nụ hôn nóng bỏng. Người như muốn bật dậy .
Nhìn thấy cô phản kháng, nhìn thấy cô muốn né tránh mình. Hắn tay gìm chặt vai cô như muốn dính chặt vào mình. Một tay trụ lấy gáy mà điên cuồng cướp lấy môi cô.
Nụ hôn bá đạo đầy mạnh mẽ và mãnh liệt chợt dừng lại. Lưỡi cảm thấy tê dại, khoang miệng ấm nóng nồng lên một mùi máu. Nhìn thấy cô khóe môi còn chảy ra giọt máu của mình, ánh mắt như cảnh cáo long lanh sáng rực nhìn hắn. Hắn nhếch môi cười, tay bóp cằm cô để lại câu nói tà mị rồi tiếp tục nụ hôn.
“Cắn đi, có giỏi thì em cắn chết tôi đi”
Cứ như thế mà trong mỗi nụ hôn của hai người đều thoang thoảng ít mùi máu tươi đầy tình thú của Như Phong. Lúc đầu cô còn chống đối kịch liệt, nhưng đến khi cô toàn thân hoàn toàn kiệt sức mà run nhẹ buông tha đầu hàng thì hắn càng càn quét hơn nữa.
Nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn mang đến hoan ái khiến con người ta đánh mất lí trí của mình. Băng Băng cũng chỉ là một con người bình thường, huống chi người đàn ông này lại là người mà cô đã chót yêu. Chính vì thế, cô hoàn toàn bị hắn khống chế, hoàn toàn bị hắn dẫn dụ vào cơn sóng tình mà hắn tạo ra.
Hơi thở hắn bao lấy thân thể cô, bàn tay không yên phận mà vuốt ve từng vùng da thịt nhạy cảm. Những cái hôn ngân, liếm mút. Những khi da thịt như dính sát vào nhau. Cô không tránh khỏi ý loạn tình mê mà chìm đắm vào chúng.
Nhìn cô hé miệng thở dốc vì không chịu được kích tình, đôi môi đỏ tươi như hoa nở rộ. Lồng ngực nhấp nhô, da thịt mẫn cảm đỏ hồng. Hắn chưa bao giờ thấy cô như vậy, phải chăng lời nói lúc ấy là sự thật.
Cúi xuống nhẹ hôn môi cô, hắn dịu dàng lời nói mang hơi thở ham muốn cực đô.
“Em nói em thích tôi đúng không?”
Sau câu hỏi, bàn tay tà ác trọc phá hai đồi tuyết trắng làm cô chưa kịp phủ nhận mà chỉ biết rên rỉ lắc đầu.
Không chịu để yên, hắn mạnh tay hơn nữa đồng thời cũng nâng người cô ngồi tựa vào đầu giường êm ái bằng lông thú. Hai tay nắn bóp chơi đùa đến nỗi nụ hoa anh đào không chịu được mà nở rộ đẹp mắt. Hắn dựa hết vào ngực cô, môi kế môi ám muội tra khảo với những cái hôn gợi cảm.
“Rõ ràng anh nghe em nói là em thích anh? Nói đi, ngoan nào”
“Um…a…không…”
Phái nam ngang ngược trước nơi riêng tư mềm yếu của cô như vuốt ve như tra tấn, không chịu được, hoàn toàn không chịu được. Cô cảm thấy cô sắp đánh mắt chính mình. Có lẽ kế hoạch trả thù của cô sẽ thất bại với tên cầm thú này mất.
Nức nở, yếu mềm, cô mắt ngấn lệ nhìn hắn. Tay vòng qua đầu hắn, mắt mê muội nhìn người đàn ông đang bất chấp tất cả thủ đoạn để đạt mục đích này. Không muốn mình bị yếu thế, cô ghé sát tai hắn mị hoặc nói yêu ngữ.
“Tôi thích anh đấy thì sao…ư.... Thích chứ đâu phải yêu…a…um….Thích thì tôi thích nhiều người lắm! Hừ…”
“Cô muốn chết…”
Gầm lên tiếng rống giận. Không nghi ngờ gì là người con gái này đã thành công khi làm hắn tức giận. Rõ ràng là bị hắn mê hoặc mà vẫn phản kháng, được, giỏi lắm. Để hắn xem lát nữa cô còn có thể mở miệng nói chuyện được không.

Tay tức giận nâng eo nhỏ nhắn, nụ hôn như trả thù mà càn quét khoang miệng cô. Hắn ôm cô thật chặt, hông chuyển động và tiếng rên yêu kiều không kìm chế được mà phát ra khỏi nụ hôn.
“a…a…..”
Người không chịu được như sắp vỡ tan làm cô bám chặt lấy hắn như tìm chỗ dựa. Nhìn hắn điên cuồng, nhìn hắn say mê, nhìn hắn đôi mắt đầy mê muội nhìn mình. Cô sẽ không chịu được cả về thể xác và tinh thần. Hắn hình như cướp đoạt đi hết tất cả, làm cho cô như không còn là của chính cô. Tim đập như trống dồn, cảm xúc trong lòng đến nghẹt thở. Muốn mở lời kháng cự nhưng lại biến thành yêu mị nỉ non.
“a…đừng…dừng…xin…..a…không…”
Động tác kịch liệt, hơi nóng dâng trào, không khí một mùi tình ái đến say lòng người.
Hắn như không nghe lời xin tha của cô mà vẫn cuồng nhiệt trong từng động tác và ngang ngược trong mỗi nụ hôn. Hắn đúng thật đã làm cho cô muốn nói cũng không lên lời.
Không biết đã xin tha thứ bao nhiêu lần, không biết bản thân mình làm như thế nào mà thiếp đi và không biết làm sao có thể chịu được. Cô chỉ biết hắn như con quỷ khát máu điên cuồng vá bá đạo.
Như Phong nằm trên lưng trần, đầu tựa vào vai cô thở dốc. Nhìn cô người mềm nhũn nắm úp sấp, mái tóc rối ẩm ướt, hai tay vì bị hắn cầm mà hướng lên đỉnh đầu. Khuôn mặt nghiêng về một phía đầy dụ hoặc. Hắn thấy chưa đủ, hắn còn muốn cô nhiều hơn nữa. Hắn muốn cô, hình như mãi mãi không bao giờ thấy đủ.
Lưỡi liếm lấy da thịt ngon lành, những ngón tay du hành đến những nơi đang chờ đợi. Người con gái phát ra tiếng ngâm sau đó chợt mở mắt. Tiếng kháng nghị khàn khàn khi bàn tay đang nắn bóp chơi đùa vùng ngực nhạy cảm nghe càng thêm dụ hoặc.
“Không, dừng…a…”
Người được tựa vào gối êm thoải mái nhưng không được bao lâu thì đôi môi tà ác nhanh chóng chuyển xuống nơi nó thèm khát mà cướp đoạt.
Không khí đang chuyển dần sang một mùi tối dụ hoặc thì tiếng điện thoại vang lên làm phá hoại không khí.
“Ting!Ting!Ting!”
Băng Băng bị tiếng chuông bất ngờ làm tỉnh táo, đẩy người đàn ông không biết mắc cỡ này ra nhưng hắn cứ như nam châm mà dính sát người cô. Không còn cách nào khác, tay với lấy điện thoại trên bàn bên cạnh nghe máy.
“Alo!”
Giọng nói quan tâm đầu giây bên kia vang lên làm gương mặt chuyển biến lạ thường. Nụ cười ít xuất hiện nhất cũng chợt nở, giọng nói nhẹ nhàng chứa đựng yêu thương mà trả lời.
Như Phong mặt cau nhăn mày không vừa lòng hừ nhẹ, hắn tà ác cúi xuống.
“a…”
Nụ hoa anh đào bị tên ác quỷ đột nhiên cắn xé đùa nghịch bằng những cái liếm mút yêu dã, đã vậy hắn còn thỉnh thoảng cắn nhẹ làm cô không thể yên thân mà trả lời điện thoại. Tay cầm điện thoại run run như sắp rơi, môi muốn mở lời nhưng chỉ sợ lạc ra tiếng thất thố.
Như Phong hài lòng nhìn cô vô lực, thấy cô sắp phát ra âm thanh mà chỉ có hắn mới được nghe thì tay cầm lấy chiếc điện thoại của cô đưa lên nghe như đã biết người trong điện thoại là ai.
“Hạo Thiên!”
Tiếng nói trầm khàn đầy tình ái vang lên làm người bên đầu giây như cứng lại trong mấy giây sau đó mới lên tiếng được.
{alo! Ai vậy?}
Nhìn người con gái muốn kháng nghị nhưng lại không thoát được ma trảo của hắn mà cố kìm nén tiếng yêu kiều. Hắn cong môi ý vị, tay giữ lấy hai tay cô trả lời.
“Là tôi! Như Phong”
{Tại sao anh lại cầm điện thoại của chị tôi? Băng Băng đâu?}
Tay đưa xuống dưới xoa nhẹ vùng bí mật, hắn cúi đầu trên môi cô mà liếm nhẹ.
“Cô ấy hiện nay không nghe máy được, có lẽ tối nay tôi sẽ đưa cô ấy về. Cậu không phải lo cho chị cậu đâu. Thế nhé!”
Điện thoại cúp, hai người đàn ông hai tâm trạng khác nhau. Hai người đàn ông hai khoảng cách khác nhau. Nhưng họ lai có chung bầu trời, có chung một người con gái quan trọng.
Như Phong tiếp tục với mật ngọt của riêng mình còn người vừa nghe điện thoại_Hạo Thiên thì như bị hóa đá.
Hạo Thiên ngồi trên bàn làm việc, tay cầm điện thoại chưa hết ngỡ ngàng. Chỉ như vậy, hắn cũng biết hai người họ đang làm gì. Nhưng hai người đã gặp lại nhau từ khi nào? Sao hắn không biết? Quan hệ đã tới mức độ ấy rồi sao? Vậy là cuối cùng chị ấy đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.
Người con gái ấy sẽ cười thật tươi khi bên cạnh hắn ta và sẽ hạnh phúc thật nhiều trong vòng tay kẻ ấy. Hắn không biết làm gì hơn là chỉ biết chúc phúc cho tình yêu của hai người. Lãnh Như Phong, hoàn toàn xứng đáng bên cạnh chị ấy. Vì hắn, kiếp này chỉ có thể là người phía sau hoàn toàn tách dời. Tình yêu của cô, hắn đã không giám mơ. Mà hắn cũng không biết mình có yêu cô không. Hắn chỉ biết, đối với hắn, cô như là một bảo vật, là người quan trọng nhất của mình. (Mun: Thế là Mun giải thích hết rồi nhé! Tình cảm của Hạo Thiên vượt qua giới hạn của tình yêu như là trân trọng, yêu thương. Nói chung là zị đi :)
Băng Băng cảm thấy mình như đang lạc hướng mà rơi vào miệng cọp. Cũng may mà trước khi đến nhà cô đã cấm hắn không được tiết lộ chuyện đêm ấy. Nếu không cô sợ chưa kịp trả đũa hắn thì đã theo hắn vào giảng đường hôn nhân mất.
“Băng!”
Suy nghĩ bị tiếng gọi làm gián đoạn. Nhìn Hạo Thiên đang bước lại phía mình, rồi nhớ đến cuộc điện thoại sáng nay không khỏi khiến cô ngượng ngùng. Không biết Hạo Thiên có nghe thấy gì không? Hắn ta thật là một tên đáng ghét.
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cô hồng hồng hai má và ánh mắt chất chứa hạnh phúc vì được tình yêu sưởi ấm làm hắn ngỡ ngàng. Hóa ra khi yêu, người con gái lại xinh đẹp rạng ngời như vậy. Hóa ra trước kia, bông hoa này luôn khép nụ để ngăn chặn hương thơm lan tỏa.
Cười nhẹ, hắn vui vẻ ngồi đối diện cô.
“Chị hai, em đã biết chuyện rồi. Không có gì phải ngại đâu”
Nhìn cô mỉm cười làm như không để ý nhưng hắn biết chắc chắn là cô đang rất ngượng ngùng. Như để thay đổi không khí cũng như muốn thay lời chúc của mình. Hạo Thiên trầm ấm nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chị hạnh phúc chứ?”
Nghe Hạo Thiên hỏi một câu không ngờ tới làm Băng Băng thoáng giật mình. Trước nay, cuộc sống của cô như đã định sẵn. Gia đình, bạn bè, tất cả đều bình ổn trôi qua.
Nhưng từ khi hắn xuất hiện, tim không yên và lòng cũng không bình lặng. Có đau có thương, có nhớ, có chờ. Và không biết từ khi nào, hắn đã len lỏi vào trong những giấc mơ của mình.

Hạnh phúc? Cô đang hạnh phúc sao? Có lẽ cô đang hạnh phúc, từ khi hắn xuất hiện.
Nhìn ra ngoài cửa kính, trên bầu trời trắng sáng sao nhiều. Cuộc sống như yên bình và đẹp lên một cách kì lạ. Có phải chăng như người ta thường nói, trong mắt người con gái khi yêu tất cả luôn đẹp đẽ.
Uyển Nhi và Nguyệt Nhi ngồi trong quán kem bên vỉa hè thích thú nói chuyện. Hai cô bạn là cạ cứng của nhau từ thời trang cho đến tính cách. Chỉ cần hai người ở bên nhau thì cả ngày đêm cũng quên hết.
Nguyệt Nhi chọc chọc ly kem to khủng của mình mặt nhăn nhó phàn nàn.
“Tui bảo pà rủ anh Hạo Thiên đi sao pà không rủ?”
Há to miệng, một thìa kem tươi đầy ắp mát lạnh tan ngay trong khoang miệng ấm nóng của Uyển Nhi. Cô cứ thế tận hưởng hết thìa này đến thìa khác mà mặc kệ pà bạn chuyên gia càu nhàu. Một lúc sau khi chén no nê ly kem của mình, cô làm ra vẻ vô tội hết sức mà biện bạch.
“Tui cũng hết mình, nhưng lực bất tòng tâm”
Bĩu môi, Nguyệt Nhi quay ngoắt đầu đi hướng khác ra vẻ không tin.
“Pà có mà tòng ăn chứ tòng tâm nỗi gì”
Chợt nhớ ra chuyện gì, Uyển Nhi đập mạnh cái thìa xuống bàn to giọng hỏi.
“À, phải rồi. Tui nghe nói ông anh họ Trấn Hiên của pà sắp về phải không?”
Quay đầu nhanh nhìn Uyển Nhi, Nguyệt Nhi bắt đầu tung chiêu pà 8 mà quên mất vụ bạn cho leo rừng.
“Nhắc mới nhớ, lần này ổng mang theo cái ông bạn không biết từ trên trời rơi xuống hay sao á”
Uyển Nhi nghe vậy chậc chậc lưỡi ra vẻ tiếc nuối.
“Sao chứ, vậy thì tụi mình làm sao mà oanh tặc ông anh của pà được”
Nguyệt Nhi cầm cái thìa còn dính ít kem hươ hươ ra vẻ mình mới là người quyết định.
“Mặc kệ, bạn ổng mà theo ổng cũng chết. Chúng ta sẽ dùng định luật không quan tâm mà tấn công”
Phàn nàn vì kem phẩy vào mặt mình, Uyển Nhi la lối.
“Ya, pà bẩn quá đi mất”
“Ấy cha, xí quên”
Tiếng trò chuyện cười đùa cứ thế vang mãi cho đến khi hai người tách nhau ra.
Băng Băng vùi đầu vào một chồng báo cáo trên bàn làm việc vì lí do của hậu quả một ngày không đi làm. Nghĩ đến cũng thấy lạ. Tại sao ngày nào cũng duyệt vậy mà vẫn nhiều như thế được.
“Cốc!Cốc!Cốc!”
“Vào đi”
Ngẩng đầu lên nhìn thấy trợ lý của mình đang cầm tại liệu ngày hôm nay bước vào, trong lòng không khỏi cảm thán. Vậy thì làm sao trưa nay cô có thể đến gặp tên ác ma kia chứ. A, đúng rồi.
Cầm điện thoại di động lên để gọi cho Như Phong, nhìn thấy trợ lý còn đang đứng đó như chờ đợi.
“Có chuyện gì sao?”
“Thưa phó chủ tịch, vài ngày nữa chủ tịch tập đoàn IP sẽ từ New York sang đây bàn hợp đồng với chúng ta. Không biết cô có gì dặn dò không ạ”
“Chuẩn bị kĩ hợp đồng và đưa tôi duyệt trước”
“Vâng”
Trả lời thắc mắc của trợ lí xong cô nhấn số gọi. Đầu dây bên kia một lúc sau mới thấy tín hiệu trả lời.
Lãnh Như Phong đang họp hội đồng quản trị thì trợ lí mang điện thoại đến nói có người gặp. Theo lẽ thường hắn sẽ bảo trợ lí tắt máy đi và tiếp tục công việc. Nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó mà cuộc họp tạm dừng trong giây lát. Đầu giây bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc mà hắn đã chờ mong.
{Alo}
“Anh nghe. Em gọi anh có việc gì không”
Im lặng, phòng họp hoàn toàn im lặng. Nhân viên từ cao đến thấp đều đơ người như hóa đá nhìn vị tổng tài lãnh khốc thường ngày. Nhìn gương mặt không biểu lộ cảm xúc cũng thoáng lên nét vui mừng. Nghe như vậy là biết đầu giây bên kia chắc chắn là một người con gái nào đó. Là ai? Là ai đã khiến ma vương này phải dịu dàng lắng nghe.
{Hình như tôi đã làm phiền anh}
“Không sao, thời gian của anh là do em quyết định”
Không khí trong phòng từ lạnh cóng như bắc cực bỗng chuyển sang xuân tươi ấm áp làm tất cả mọi người không thích ứng kịp mà khẽ rùng mình. Chúa ơi, có phải bọn hắn đang mơ không? Ngọt ngào, nhẹ nhàng, ân cần như vậy. Người đàn ông này là ai a?
{Nếu vậy thì tốt quá. Tôi nghĩ trưa nay tôi sẽ không đến chỗ hẹn được}
Gương mặt từ dịu đi trở nên đanh lại, đôi mắt như cười bỗng nhíu lại và tiếng nói từ nhẹ chuyển thành nặng nề chứa đựng sự tức giận đầy nguy hiểm. Trong phòng một mảnh u ám như băng tuyết khiến nhân viên hít phải một ngụm khí lạnh mà giật thót tim.

“Em nói gì”
{Vì hôm qua không đi làm nên còn rất nhiều việc. Tôi nghĩ ngày mai là ngày valentine nên sẽ thích hợp hơn}
Khóe môi khẽ cong, ánh mắt sáng rực. Hắn như mỉm cười đang nhìn người con gái trong điện thoại.
“Nếu vậy cả ngày 14/2 em sẽ thuộc về anh”
{Rồi rồi, thế nhé}
Băng Băng cảm thấy không chịu nổi mà cúp điện thoại. Nói chuyện với hắn cô thấy sởn cả gai ốc. Nhưng việc gì mình phải giải thích với hắn? Cái gì mà nguyên một ngày là của hắn. Mình đúng là điên mất.
Trái ngược với cô là tất cả nhân viên đang gánh chịu sự thất thường của vị tổng tài này. Cảm thấy tim mình sẽ không chịu nổi nếu cứ lên xuống nhanh chậm như thế này. Có lẽ bọn họ cần phải đi đang kí bảo hiểm trợ tim mất thôi.
Giọng nói như bình thường lạnh giá khô khan vang lên đã kéo hồn của họ về lại.
“Trong đây những ai có bạn gái rồi dơ tay” (Mun: có con gái nhưng ảnh chỉ hỏi con trai thui. Vì ảnh lá boy mừ.)
Chuyện gì đây? Có phải công việc họ làm không tốt… cho nên muốn đuổi việc.
Mặc dù lo sợ như thế nhưng dơ tay vẫn phải dơ. Tất cả những người đàn ông ở đây đều là những người thành đạt nên hơn phân nửa số người đều có bạn gái, chỉ còn một số người chưa có và đám lão cổ hủ con cháu đây đàn.
Lãnh Như Phong nhìn qua tất cả sau đó để lại câu nói rồi bước đi.
“Tất cả những người dơ tay ngày mai tôi cho nghỉ có lương nửa ngày. Nhưng phải hoàn tất công việc ngày mai trước khi nghỉ. Tan họp”
Hắn đi, để lại căn phòng ngơ như cái phỗng. Có những người tưởng mình nghe lầm mà hỏi lại người bên cạnh. Chuyện quái quỷ gì xảy ra đây?
Ngày 14/2_Ngày của những cặp tình nhân đang yêu. Ngoài đường xá, những chiếc áo đôi, những gương mặt rạng ngời hạnh phúc. Đâu đó có người cầm bó hoa đứng chờ tại điểm hẹn nào đó. Đâu đó có người tim đang đập loạn nhịp cho lời tỏ tình dễ thương. Đâu đó có cô thiếu nữ đang chuẩn bị cho một ngày ý nghĩa.
Nhưng ngày 14/2_ cũng là ngày của những người cô đơn. Và họ cũng có nhiều dự định của riêng mình như hẹn hò bạn bè, làm những món quà ý nghĩa cho người thân. Cùng cạ cứng dạo phố hay đơn giản là chỉ ở nhà và tận hưởng một ngày bình thường như bao ngày khác.
Lãnh Như Phong đứng tại trung tâm mua sắn hơi nhíu mày nhìn hết cặp tình nhân này đến cặp tình nhân khác diện đồ đôi hết sức bắt mắt. Sao hắn lại không nghĩ ra kia chứ? Nếu cô không nhắc hôm nay là ngày 14/2 thì có lẽ hắn sẽ quên đi mất. Cũng có lẽ lần đầu biết đến ngày này, cũng có lẽ lần đầu con tim mới bắt đầu một tình yêu. Cũng có lẽ trước đây hắn đã quá cô đơn.
Băng Băng xuất hiện làm hắn không khỏi bối rối. Ngày hôm nay sẽ như thế nào? Cùng ăn tối trong một nhà hàng trên thuyền sau đó sẽ có buổi khiêu vũ lãng mạn. Nhưng sao cô lại bảo hắn tới đây? Chẳng lẽ cô muốn mua sắm? Chẳng lẽ con gái ai cũng như nhau thích mua sắm?
“Xin lỗi, tôi tới hơi muộn”
“Không sao? Em muốn mua gì à?”
“Dĩ nhiên. Chứ anh nghĩ đến trung tâm mua sắm để làm gì? Đi thôi”
Không biết làm gì khác là đi theo sau cô. Hắn còn nhớ những năm trước, hắn cũng đi sau hai người phụ nữ trong nhà cho kế hoạch đại chiến shop gì đó cả ngày. Hậu quả là hắn đã bị vắt kiệt sức lực nguyên ngày hôm đó.
Dừng trước cửa hàng trang sức nhỏ, Băng Băng nhíu mày suy nghĩ ra vẻ khó chọn.
“Sao em không tới trung tâm trang sức LA”
“Tặng quà chủ yếu ở tấm lòng, vật chất vốn dĩ không quan trọng. Anh qua đây xem mẹ anh thích màu gì? Còn có Như Sương nữa”
Ngạc nhiên nhìn cô phân vân chọn lựa. Hắn không ngờ cô sẽ mua tặng hai người phụ nữ khó tính ấy?
“Em mua tặng hai người à?”
“Tôi không mua. Anh mua chứ? Lại đây xem đi”
Thế là cuối cùng sau một tiếng vò tai nhức óc mới chọn được 5 hộp trang sức nhỏ nhắn dễ thương đang nằm trong giỏ của cô. Hắn không ngờ mua đồ cho con gái lại khó như thế.
“Bây giờ chúng ta đi đâu”
“Đi mua đồng hồ”
Khó hiểu hắn tò mò hỏi.
“Em mua cho em à?”
“Không”
Thế là 4 hộp quà tiếp tục gia nhập túi đồ của cô. Lãnh Như Phong đầu muốn chảy mồ hôi khi đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Trong khi đó một bụng đang lên án tố cáo cô là vẫn còn thiếu phần của mình. Điểm danh tất cả hai gia đình đầy đủ duy chỉ thiếu hắn. Đã vậy Nguyệt Nhi cũng có phần vậy mà hắn lại chẳng được gì. Thôi thì tự mình hành động.
Vừa nghĩ xong hắn khéo cô đi đến shop đồ đôi. Hắn hai tay cho vào túi quần âu như ra lệnh.
“Em thích bộ nào”
“Làm gì”
Quay mặt đi hướng khác che dấu ngại ngùng và làm ra vẻ chuyện này không đáng bận tâm, hắn cao giọng phát biểu.
“Chúng ta cũng mặc chứ”
Băng Băng mặt đơ ra nhìn hắn làm hắn không chịu được mà bước đi như tìm kiếm. Có gì đâu mà cô phải nhìn hắn như người ngoài hành tinh vậy chứ.
Cuối cùng, áo thun tay dài cùng quần jean hai người ngại ngùng bước ra cửa tiệm. Cảm giác trong lồng ngực tim như muốn nhảy ra ngoài.
Băng Băng không muốn cảm xúc này bị tên khùng điên này phát hiện mà bước nhanh đến khu ẩm thực. Hắn ta đúng là khùng điên mà. Cô sẽ cho hắn biết tay.
Sau khi dời khu trung tâm hai người đi đến dịch vụ gửi quà nhanh cho gia đình Như Phong. Sau đó Băng Băng nhẹ nhàng cầm giỏ quà xinh xinh còn Như Phong tay cầm lỉnh kỉnh những túi đồ thức ăn. Hắn không nghĩ ra cô sẽ làm gì với chúng? Cô quên rằng hắn mới là người quyết định hôm nay sao?
Tại nhà của Lãnh Như Phong.
Băng Băng sau khi thắt nơ tạp đề cho Như Phong xong thì ung dung nhàn hạ ngồi đọc báo. Còn hắn thì đứng giữa đống đồ ăn lởm chởm với chức vụ mới là đầu bếp.
Nhìn Băng Băng thoải mái ngồi trong khu nghỉ ngơi bên cạnh. Bây giờ thì hắn đã hiểu rằng tại sao cô lại chuyển hướng đến hôm nay. Hóa ra vì muốn hành hắn đây mà. Nhưng đáng tiếc phải làm cô thất vọng rồi.
Băng Băng nhìn qua khung gỗ thấy Như Phong đang bước về phía mình. Tưởng hắn sẽ phản đối nào ngờ hắn cúi đầu xuống trước mặt cô mà gian xảo đòi hỏi.
“Anh sẽ phục vụ em, nhưng trước tiên em phải phục vụ anh trước cái đã”

“Phục vụ….phục vụ cái gì cơ?”
Hắn cười cười, trên mặt cô cố tình phun hơi nóng.
“Thưởng một nụ hôn. Thế nào?”
“Cái gì….anh….”
Tim đập thình thịch trong lồng ngực ngày một nhanh. Cô như không chịu được mà lui về phía sau nhằm muốn khéo khoảng cách quá gần này ra xa hơn một tí. Nhưng chưa thành công thì eo đã bị ôm trọn, người rơi vào lồng ngực to lớn. Môi nhanh chóng bị cướp đi trong khi hồn thì bị bay mất. Ghế lông to dài như đồng lõa mà giúp chủ nhân chúng tận hưởng. Chỉ tội cho Băng Băng là bị dồn vào móng vuốt của sói đói.
Như Phong trên môi cô nhấm nháp tư vị sau đó tham lam luồn lưỡi vào khoang miệng cô càn quấy. Nhận rõ sự run nhẹ của cô, nhận rõ hơi thở và tiếng ngân nhỏ như không phát ra càng khiến hắn muốn nhiều hơn nữa. Nụ hôn nhẹ nhàng trở nên cuồng nhiệt ướt át hơn. Tay hắn luồn vào áo cô vỗ về chơi đùa vùng nhô cao, nụ hôn chuyển biến thành cuồng dã và tham luyến. Không khí xung quanh hai người như bị lửa đốt và nhất là dục hỏa trong mắt hắn như đang đốt cháy cô. Cố gắng thoát ra nhưng lại không thể, càng ngàng, càng bị khéo vào cho đến khi không thể thoát được nữa.
Nhìn người con gái nhỏ nằm trong lòng mình đang say giấc, hắn yêu thương đặt nụ hôn lên trán cô sau đó chuyển xuống môi sưng đỏ.
Nếu như cô không phải đang trong vòng tay hắn. Nếu như hắn không cảm nhận được tất cả chuyện này đang diễn ra. Nếu như vậy hắn sẽ không bao giờ tin rằng mình đang có cô. Như vậy quá đủ, quá đủ cho hắn rồi. Chỉ cần có cô, tất cả đã quá đủ.
Hạnh phúc đến nỗi hắn sợ mình sẽ đắm chìm trong đó đến ngộp thở. Yêu thương quá nhiều khiến hắn sẽ sợ sẽ mãi mãi mất cô. Vì sao khi chưa có ta càng muốn có, vì sao khi có rồi thì lại sợ vuột mất. Đúng vậy, hắn sợ sẽ mất cô? Và hắn không biết hắn đã có được cô chưa? Cô làm hắn hoang mang, thấp thỏm, lo lắng không yên. Người con gái này có lẽ là khắc tinh của hắn.
Băng Băng không vừa lòng ngồi trên bàn ăn. Nếu lần sau cô còn tin ba cái chuyện một nụ hôn của hắn nữa thì cô sẽ thành con heo. Một nụ hôn mà kéo dài hai canh giờ. Nếu hắn đòi hai nụ hôn nữa thì không biết cô còn tỉnh được không nữa.
Như Phong ra vẻ hài lòng vui vẻ bưng đồ ăn lên bàn. Nhìn cô gương mặt méo xẹo hắn thấy thật cao hứng.
“Anh có vẻ vui quá nhỉ”
Cười như không hỏi cũng biết, hắn lấy chai rượi đáp trả.
“Tất nhiên.”
“Hừ!”
Nhìn một bàn thức ăn đẹp mắt, cô có vẻ không tin mà tra khảo.
“Thức ăn này không phải do anh nấu”
Vừa rót rượi hắn tự tin trả lời.
“Anh có thể xem đây là lời khen”
“Nhìn đẹp mắt nhưng chưa chắc đã ngon”
Đặt ly rượi trước bàn cô, hắn cúi đầu cố tình bên tai cô thì thầm đầy mờ ám.
“Nếu ngon, em phải “thưởng” cho anh đấy nhé”
“Anh…”
“Bữa ăn bắt đầu thôi”
Dù không vừa lòng nhưng hắn cũng phải chở cô về nhà ngay sau khi hai người dùng bữa xong. Như Phong sau khi đưa cô về thì đi lên thẳng phòng của mình.
Cởi áo khoác ra, hắn theo thói quen ngồi xuống bàn làm việc. Mọi ngày, trên chiếc bàn chỉ có tài liệu với văn kiện. Nhưng hôm nay lại khác. Hắn thấy trên đó có một chiếc hộp nhỏ màu xanh yên lặng như đang nhìn mình.
Ngỡ ngàng ngạc nhiên mở nó ra. Một chiếc đồng hồ thụy sỹ viền đá màu lam sáng lung linh và một mẩu giấy nhỏ kẹp bên trong.
Dòng chữ nhỏ nhỏ xinh xinh như đang cười và sưởi ấm con tim hắn.
[ Hôm nay anh làm khá tốt, coi như đây là món quà tôi thưởng cho anh ]
Trong lòng, cảm xúc lâng lâng ngọt ngào không thể tả được.
Chưa bao giờ hắn thấy vui như hôm nay. Chưa bao giờ hắn thấy tim mình lại đập mạnh như thế. Chưa bao giờ hắn thấy mình lại hạnh phúc như thế này. Phải chăng thần tình yêu đã gõ cửa gọi hắn.
Huỳnh Thiên ngồi trong phòng khách đợi Băng Băng tan họp.
Ngày hôm qua hắn cùng ông bạn thân đáp máy bay về đây. Nếu chỉ là một dự án nào đó thì hắn sẽ không đích thân đi. Nếu đối tác là một người khác, hắn sẽ chuyển giao lại cho ai đó. Nhưng ở đây, có người mà hắn đã yêu suốt 4 năm du học. Có người mà hắn từng nhớ suốt quãng thời gian xa cách. Và ngày hôm nay hắn về đây, gặp cô và muốn có được tình yêu của cô.
Nhìn thấy thân ảnh xinh xắn bước vào, hắn đứng lên mỉm cười chào hỏi.
“Đã lâu không gặp Thượng Quan”
Nhà hàng Vis sang trọng lịch sự vẫn đông khách như thường ngày. Ngồi trên lầu hai, Lãnh Như Phong đang bàn công việc với đối tác kinh doanh. Vô tình nhìn xuống thấy bóng dáng nhỏ nhắn đang bước vào cùng một tên con trai lạ làm hắn nhíu mày. Người con trai kia chẳng phải là chủ tịch IP bên New York sao? Mà hắn ta chẳng phải là người yêu thầm cô ấy khi hai người du học sao? Chẳng lẽ muốn câu dẫn cô ấy nên mới về đây? Nghĩ đến đây trong lòng dâng lên ngọn lửa ghen tị đầy tức giận. (Mun: Ảnh cho người điều tra Băng tỷ trong suốt thời gian xa nhau nên mới biết được. Mà ông Thiên Kì này yêu cũng thể hiện ra bên ngoài lun mà.)
Băng Băng chọn nơi gần cửa kính ngồi xuống. Từ lúc bước vào đây cô đã cảm thấy gai gai người. Không biết có phải khí hậu chưa thích hợp hay không mà đôi lúc thấy hơi lạnh người.
Vừa mới chọn món xong, hai người vẫn chưa nói với nhau được câu gì. Thiên Kì đang định mở lời quan tâm thì giọng nam tính trầm thấp cuốn hút vang lên phía sau.
“Không ngờ hôm nay lại gặp chủ tịch Tống ở đây. Thật là có duyên”
Nhìn thấy Lãnh Như Phong đang bước đến, Tống Huỳnh Thiên đành thu lại câu hỏi mà khách khí chào hỏi hắn. Dù sao hai người cũng từng là đối tác làm ăn.
Băng Băng tuy không nhìn người phía sau đang bước tới nhưng cũng biết người đó là ai. Hắn tới đây, không sao. Như vậy càng hợp ý cô. Đôi khi có người chen ngang mới thú vị.
Nghĩ vậy cô cũng nở nụ cười nhìn hắn khách khí chào.
“Xin chào Lãnh tiên sinh”
Như Phong mặt biến sắc vừa ngồi xuống bên cạnh cô vừa bên tai thì thầm.
“Em giỏi lắm. Đợi xem anh làm sao mà xử em”
Đầu hơi nghiêng đi như là hai người không có gì, Băng Băng cười thầm trong bụng, có lẽ bữa ăn này sẽ khá thú vị đây.
_Hết tập 3_
P/S tập 4: Lãnh Như Phong sẽ làm gì để đẩy tình địch? Băng Băng tiếp theo sẽ như thế nào để trêu đùa hắn? Huỳnh Thiên sẽ như thế nào khi biết quan hệ của hai người?
Hẹn mọi người tập 4. Pi Pi


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận