Nàng Phải Là Của Ta

Thân ái:
Mun xin tặng tập 5 đến các bạn nhân dịp ngày 8-3. Chúc các bạn con gái luôn xinh như hoa, động lòng như thiếu nữ và lúc nào cũng yêu đời vào mỗi sớm mai thức giấc. Cám ơn các bạn đã ủng hộ Mun trong suốt thời gian qua. Moah….
Nàng Phải Là Của Ta: Tập 5- Tìm lại bầu trời
Một tuần kể từ khi Lãnh Như Phong đi, nụ cười dường như tắt hẳn. Không có khóc than buồn bã, không có đau khổ hiện ra. Mà nó, cứ như đã ăn sâu, ăn sâu vào mỗi một con người. Sâu đến nỗi tưởng như không thể nào xóa đi được.
Băng Băng nằm một mình trong phòng nhìn ra ngoài cửa kính. Ngoài kia, nắng chói quá đến lóa mắt người mà sao không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo đến đáng sợ. Cảm thấy như bản thân mình đang ở trong một hầm băng lạnh giá cô đơn nào đó trên cõi đời.
Giá như bây giờ có thể nghe thấy một tiếng gọi của ai đó… gọi tên cô…dịu dàng. Giá như bây giờ có một bàn tay nào đó… kéo cô ra…nhẹ nhàng. Giá như có một bờ vai ấm nào đó… để cô tựa vào…yên bình và giá như bây giờ…cô có thể ở trong lòng anh...bật khóc.
Nhưng sao bao đêm gọi tên, bao đêm kiếm tìm lại chẳng thấy đâu. Chỉ thấy xung quanh, lặng yên đến đáng sợ. Hóa ra, tất cả chỉ là hai chữ “giá như”
Không gặp sẽ không mến. Không biết không tương tư. Không trao sẽ không nợ. Không tiếc sẽ không sầu. Không gắn bó sẽ chẳng dời xa. Không phụ thuộc không cần dựa dẫm. Không gặp gỡ sẽ không ở bên nhau .
Cuộn người lại, đôi tay run run ôm lấy bờ vai đến tê dại. Nước mắt tuôn rơi như không thể ngừng mà cứ lặng lẽ không phát ra tiếng khóc nào.
Rơi vẫn rơi, khóc vẫn khóc, nhớ vẫn nhớ nhưng lại chẳng nguôi ngoai mà lại càng thêm nặng lòng xót xa.
Nhớ rất nhiều! Nhớ những lúc nụ cười vô tình chỉ dành cho riêng mình. Nhớ những lúc bên nhau nhưng lại ngại ngùng nói tiếng yêu. Nhớ những khi được ở trong cái ôm ấm áp và cả những lúc tim đập rộn ràng như thủa vẫn còn yêu.
Nhưng bây giờ, đã mất. Tất cả đã bỏ cô đi, ngày một xa.
Vì sao lại dời xa như thế? Vì sao lại mang đến nhiều đớn đau như vậy? Vì sao vẫn không thể nào quên mà càng nhớ. Vì sao lại cảm thấy tim như đã ngừng đập thế này.
Hạo Thiên mở cửa bước vào, nhìn thấy Băng Băng như vậy trong lòng lại nhói lên. Cô đơn mà chẳng nói một câu, đau buồn nhưng cũng không than vãn. Cứ lặng yên như ôm tất cả vào người mà rơi nước mắt. Có lẽ bây giờ, chị ấy đang cảm thấy mình đã mất đi tất cả.
Vòng tay ôm lấy thân thể đang run rẩy kia. Hắn không biết đứa nhỏ sẽ là tia sáng hay bóng đêm củ đời chị ấy. Nhưng hắn chỉ biết, nếu bỏ đi mà không nói, thì đã là quá tàn nhẫn rồi.
Như đã tìm ra câu trả lời cho mình. Hạo Thiên cúi xuống ôm chặt người chị bé nhỏ này như tiếp thêm động lực sống.
“Hãy thôi khóc nhiều vì chị vẫn còn đứa bé trong bụng.”
Qủa nhiên câu nói vừa rồi có tác dụng. Người trong lòng bỗng cứng ngắc sau đó nước mắt tràn mi mà ngẩng đầu lên thì thào hỏi lại.
“Là thật?”
Xem ra cũng không đến nỗi bi quan. Thượng Quan Hạo Thiên nghĩ vậy sau đó vuốt nhẹ tóc cô nói.
“Đúng vậy. Vì thế chị phải nhanh chóng bổi bổ thân thể thì đứa nhỏ mới khỏe mạnh chào đời được.”
Cúi đầu nước mắt chảy dài. Tiếng khóc than như không kìm được nữa mà phát ra cùng những đau thương như đã dìm cô xuống trăm tầng địa ngục. Thật là may vì anh còn để lại cho cô một món quà to lớn ý nghĩa như vậy. Đứa con duy nhất của hai người cũng là niềm hạnh phúc cuối cùng của đời cô. Nhưng niềm vui sao có thể trọn vẹn trong khi anh đã ra đi.
“A…híc híc hu hu hu…….”
Nước mắt cứ tuôn ra cùng những nghẹn ngào còn trong tim in lại. Xin hãy cho tôi được khóc cạn nước mắt cùng xóa hết đau thương. Để từ nay tôi sẽ không khóc nữa và tim cũng thôi đau. Xin hãy mang linh hồn anh đến bên cạnh tôi lần cuối cùng để có thể giữ lấy hơi ấm sẽ mãi đi theo tôi đến cuối đời. Mong tình yêu anh sẽ trở thành động lực để giúp tôi vượt qua khó khăn này. Và mong anh, hãy ngủ yên trong trái tim tôi mãi như thế nhé.
Tống Huỳnh Thiên nhìn Băng Băng như đang đợi câu trả lời của cô dành cho hắn. Vật cản đã được dẹp đi và bây giờ hắn chỉ cần đợi cô từ từ tiến về phía mình. Không có người con gái nào có thể vượt qua được thử thách này khi có một người giang tay chào đón. Hắn nghĩ cô sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này.
Tuy sắc mặt còn hơi tái nhợt nhưng thần thái lạnh nhạt càng tăng chứ không giảm. Nhìn người đàn ông đang làm ra vẻ bao dung ngồi trước mặt mình nói ra hết lời hoa mĩ, trong lòng Băng Băng cảm thấy khó chịu không thôi.
Hắn nghĩ cô là loại người gì khi người yêu vừa mới mất đã đến cầu hôn cô. Có phải đã quá xem thường khi cô không còn điểm tựa?
Khóe môi kinh miệt rõ ràng hiện ra. Nhìn Tống Huỳnh Thiên cô như không xem trọng lời hắn nói.
“Tống Huỳnh Thiên. Tôi yêu anh sao? Tôi có nói tôi cần anh không? Và hình như tôi chưa nói cho anh biết là tôi đã có thai đứa nhỏ của Như Phong. Vì thế, tôi không thiếu, không cần thứ gì từ anh cả.”
Mang thai? Cô ta mang thai đứa nhỏ của Lãnh Như Phong? Đáng chết! Không ngờ chuyện này lại xảy ra đến không kịp cứu vớt. Như bị kích động quá, Tống Huỳnh Thiên nói thẳng ra suy nghĩ của mình..
“Bỏ nó đi.”
Nhíu mày nhìn hắn, cô cảm thấy kinh thường mà rút ngắn lời nói đến mức hết sức có thể.
“Mời anh về cho”
Nhận ra mình đã nói hơi quá. Tống Huỳnh Thiên gương mặt dịu đi nhìn cô dịu dàng. Nếu như cô muốn giữ, hắn sẽ cho cô giữ nó thêm vài tháng. Chỉ cần lễ cưới xong, hắn không sợ không làm gì được đứa trẻ.
“Anh xin lỗi, là anh đã hơi xúc động. Nhưng không sao. Nếu em muốn, anh có thể xem nó như con anh.”
Cười lạnh trong lòng. Băng Băng mắt vô hồn nhìn người đàn ông đang diễn kịch trước mắt mình. Chỉ thấy giả dối đến mức ghê tởm.
“Đó là con tôi và Như Phong. Anh lấy quyền gì mà xem như con anh. Chủ tịch Tống, anh đang làm cho tôi cảm thấy rằng anh đang đi cầu xin tình yêu đấy. Hy vọng tôi sẽ không còn nghe thấy chuyện này từ anh nữa.Chào anh.”
Băng Băng nói xong thì bước đi. Tống Huỳnh Thiên đầu hơi cúi xuống che đi ánh mắt nhìn đến đáng sợ và hai tay nắm chặt run run như cố kìm nén cảm xúc đang dâng lên của mình. Hắn chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Chưa bao giờ cảm thấy muốn giết một người trước mặt mình đến thế này. Thượng Quan Băng Băng, cô sẽ phải gánh chịu hậu quả vì những gì cô đã nói ngày hôm nay.
Băng Băng sau khi bước vào phòng, chân như không còn sức mà khụy xuống. Hôm nay sau khi gặp Tống Huỳnh Thiên, cô cảm thấy hình như mình đã bỏ quên một điều. Cũng có lẽ không phải bỏ quên mà là trốn tránh. Trốn tránh không giám đối diện với sự thật mà lại lờ đi như không biết. Là tại vì cô, chính vì cô mới dẫn đến cái chết của anh.
Nếu như cô không đến, không để anh nhìn thấy. Nếu như cô không quay người đi mà lại bước vào. Nếu như cô không lên xe của Tống Huỳnh Thiên mà đi về phía anh. Nếu như vậy thì anh sẽ không chết. Nhưng tất cả lại chỉ là hai chữ “nếu như”
Hóa ra là mình đã quá vô tâm đến vậy. Hóa ra bản thân mình đã hèn nhát đến yếu đuối thế này. Tim…đau đến nghẹt thở… Lòng… như muốn nát tan. Đã cố dặn mình là không thể khóc, vậy mà sao nước mắt sao cứ tuôn rơi.
Vì cô… vì cô đã đánh mất anh. Chính vì cô…vì chính cô chứ không phải là ai khác…
Ba năm sau.
Thiên Kim-mẹ của Băng Băng ngồi trong phòng khách mắt liếc xéo nhìn chồng hậu đậu đang thay tã cho cháu bằng ánh mắt đầy coi thường. Như không thể chịu được cảnh tượng này nữa, giành lấy tã từ tay chồng và nói.
“Tránh ra giùm. Nhìn anh làm, em cảm thấy khó chịu quá.”
Gia Hoàng bị vợ hất hủi cảm thấy cực không vui. Hết con rồi tới cháu, bản thân là chồng thì lại bị vứt sang một bên. Không biết có ông chồng nào tội nghiệp như hắn không nữa.
Hiểu chồng đang nghĩ gì, Kim vừa nhẹ nhàng thay tã cho cháu vừa nói bằng giọng không ngờ tới.
“Đừng nói với em là anh đang ghen với đứa cháu 2 tuổi rưỡi đấy nha.”
Nếu để vợ biết suy nghĩ của mình, hắn còn mặt mũi nào để nhìn con cháu chứ. Vì thế, hắn phản bác lại ngay lập tức.
“Làm gì có.”
Nhâng cục cưng lên hôn chụt một cái, làm như không nghe thấy lời giải thích của chồng Kim nói.
“Cục cưng của ngoại. Con xem ông ngoại nhớn từng tuổi này còn mắc bệnh ghen nữa kìa. Mai mốt, con không được học theo như thế đâu nhé!”
Thở dài cái tính trẻ con của vợ, Gia Hoàng đứng lên đi lấy ly nước cho cô.
Còn nhớ tai nạn xảy ra 3 năm trước, gia đình hắn đã suýt mất đi sinh mạng của hai người, một là con hai là cháu. Nhất là lúc đứng ngoài phòng bệnh nghe bác sĩ thông báo chỉ giữ được mạng sống một trong hai. Gia đình ông đau đớn quyết định sẽ từ bỏ đứa bé vì không muốn đánh mất đứa con gái đáng thương.
Nhưng cũng may vào giây phút cuối cùng, cả hai đều an toàn bình an thoát khỏi. Chính vì thế nên bây giờ, ông mới có đứa cháu trai đáng yêu như vậy.
Ngoại ô phía Tây Nam thành phố, một mảnh yên bình lặng lẽ hiện ra. Không khí trong lành, trang trại, vườn hoa trải dài như vô tận.
Người con gái cầm trong tay ly nước, hai má hồng hồng bước đến chỗ những nhân công đang làm việc.
Một số người gặp cô cúi đầu chào hỏi hay mỉm cười bước đi tiếp. Đây không phải lần đầu tiên họ thấy tiểu thư đến chỗ này kể từ lúc người con trai ấy ở lại đây.
Giọng nói dễ nghe như chim hoàng anh hót, cử chỉ dịu dàng đáng yêu đến say lòng người. Lam Yên Liên- con gái trang trại Lam gia giàu nhất tại đây ngại ngùng đưa nước cho người con trai anh tuấn trước mặt.
“A Phong! Uống nước nghỉ ngơi chút đi.”
Người nam nhân tên A Phong đang vẽ vẽ gì đó trên giấy trắng nghe tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. Gương mặt hoàn mĩ, ngũ quan cân đối, dáng người cao lớn và nước da quyến rũ. Hắn như một bức tượng điêu khắc kiệt xuất nhất của thần mặt trời dành cho nhân thế.
Lam Yên Liên bắt gặp ánh mắt hút hồn màu lam của hắn, tim trong lồng ngực đập như trống dồn. Ba năm trước gặp hắn, cô cảm thấy mình như đã tìm được chân mệnh thiên tử của mình.
“Yên Liên ở đây đợi anh rồi cùng về nhé.”
Nhận ly nước của cô, người con trai tên A Phong chỉ nói hai chữ cám ơn sau đó tiếp tục công việc của mình.
Lam Yên Liên không thấy hắn trả lời, trong lòng hơi buồn một tí nhưng vẫn ngồi xuống ghế bên cạnh hắn.
Trong một lần tình cờ, gia đình cô đi chơi ở nhà bà con xa. Trên đường về nhà thì đã vô tình nhìn thấy A Phong ở phía dưới đồi. Lúc đó người hắn thương tích đầy mình và máu chảy nhiều đến đáng sợ.
Khi đưa hắn tới bệnh viện, phải qua một tuần thì hắn mới tỉnh lai. Nhưng bác sĩ chuẩn đoán đã nói, hắn do va chạm ảnh hưởng đến não nhiều quá dẫn tới mất trí nhớ. Vì thế nên gia đình cô quyết cưu mang hắn về nhà. Còn tên A Phong của hắn bây giờ là lấy lại từ hai chữ “Như Phong” ở chiếc đồng hồ duy nhất hắn còn sót trên người.
Cũng không biết vì sao, con tim chưa một lần rung động của cô đã vô tình trao cho hắn. Còn hắn, chỉ xem cô là người “em gái họ” như lời gia đình cô đã nói dối.
Hai người về đến biệt thự Lam gia cũng gần về chiều. Lam lão gia ngồi trong phòng nhìn thấy hình ảnh hai đứa đang đi với nhau, trong lòng cảm thấy không mấy vui vẻ.
Con gái ông nghĩ gì, chẳng lẽ ông lại không biết. Nhưng mà ông quyết không thể tác thành cho hai đứa. Nhất là với một người không có gì trong tay như A Phong.
Mặc dù hắn ta làm việc rất hiệu quả và giúp ông sử lý nhiều công việc khó. Nhưng mà muốn lấy con gái ông, phải cỡ như Phú điền Trương gia mới có thể.
Nhắc đến Trương gia, Lão Trương Phú như vậy mà không ngờ có đứa con tài giỏi đến thế. Con trai hắn-Trương Vân Phi giữ chức giám đốc cho một tập đoàn nào đó, sau đó về xây cho lão một trang trại để quản lí và an hưởng tuổi già. Thật là nhiều phúc đến không sao kể hết. Chẳng như lão, hết vợ ngờ nghệch đến con ngu dốt.
Nghĩ đến thế, giọng không mấy vui vẻ hắn gọi con gái mình.
“Yên Liên. Lại đây cha biểu.”
A Phong thấy vậy cúi đầu với Lam lão gia sau đó bước về phía phòng mình.
Yên Liên nhìn A Phong đi không biết làm gì hơn là lại chỗ cha mình.
“Cha gọi con”
Lam lão nhìn con suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Con lo liệu sang nhà Trương gia trao dồi tình cảm. Ta sẽ không chấp nhận A Phong đâu.” (Mun: Ham giàu ~.~’’)
Nghe thấy cha nói vậy, Yên Liên nũng nịu kêu lên như không đồng ý.
“Cha…”
Phất tay, Lam lão bực mình đứng lên càu nhàu rồi bước đi.
“Không cha con gì hết. Ta đã quyết thì không thay đổi. Liệu mà làm đi.”
Còn A Phong sau khi về phòng liền tắm rửa sạch sẽ. Hắn cảm thấy gần đây, khi nhìn đến chiếc đồng hồ này, đầu lại đau một cách kì lạ. Nhất là những hình ảnh chập trờn hiện ra không trọn vẹn. Mà khi cố nhớ, đầu lại đau hơn trước gấp trăm lần.
Chỉ có một điều duy nhất luôn luôn lặp lại trong những giấc mơ, là có một người con gái mờ mờ ảo ảo như đang đứng đối diện và nhìn hắn khóc.
Ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu nổi, chỉ là mỗi khi giật mình tỉnh lại, tim nhói đau như đã đánh mất điều gì. Lớn lắm.
Lam Yên Liên tối đó đã không ăn cơm ý chỉ tuyệt thực. Lam phu nhân thấy vậy bưng bát cháo lên phòng con gái dỗ dành.
Lam Yên Liên nhìn mẹ nũng nịu đòi hỏi.
“Me, mẹ xin cha thành toàn cho con và A Phong đi.”
Lam phu nhân cười cười vuốt tóc con gái dịu dàng nói.
“Nhưng vì sao con thích A Phong?”
Mím môi suy nghĩ, lát sau Lam Yên Lam mơ mộng nói lên cõi lòng.
“Vì A Phong đẹp trai phong độ. Đi với anh ấy con thấy mình như là công chúa vậy đó. Còn nữa nha, đám con gái bạn con nó rất ganh tị khi con được ở bên anh ấy đấy.” (Mun. =.=! Ham zai đẹp. Cha mê giàu, con mê trai. Đúng là cha nào con đấy!)
Nghe con nói vậy, Lam phu nhân khuyên giải.
“Trương thiếu gia cũng là người trong mơ của mấy cô thiếu nữ ở đây đấy. Vừa giỏi vừa đẹp trai nữa. So với A Phong còn hơn 1 cái mà”
Ra vẻ suy nghĩ, Lam Yên Liên một lúc sau nói.
“Nhưng con thấy A Phong đẹp hơn.”
Hiểu con gái không chịu khổ được, Lam phu nhân tiếp tục gợi ý.
“Nếu lấy A Phong con sẽ ở đâu trong khi hắn không nhà không cửa. Còn nữa, A Phong hiện nay đang mất trí nhớ. Nhỡ đâu mai mốt nhớ lại lúc đó đã có gia đình rồi thì sao? Mà ai biết hắn có cướp người giết của không.”
Nghe mẹ mình nói vậy, Lam Yên Liên cũng cảm thấy sờ sợ. Đến lúc đó thì chẳng phải uổng mất một đời hoa khôi thiếu nữ của cô sao. Nhỡ đâu Trương thiếu gia cũng đẹp trai không kém A Phong thì sao.
Thấy gương mặt ra vẻ nguôi đi của con gái, bà biết nó đã xuôi lòng.
“Nếu như vậy, chi bằng vài ngày nữa con đến Trương gia xem thử xem sao. Biết đâu lại vừa ý hơn A Phong.”
Lam Yên Liên thấy mẹ nói có lí liền đồng ý gặp mặt.
“Ùm. Để con thu xếp đến sau.”
Bố mẹ Lãnh Như Phong đang ngồi chơi với cháu trai cùng gia đình Băng Băng. Như Sương-em gái Như Phong nhìn Băng Băng và Uyển Nhi nói.
“Em thấy dạo này thời tiết khô nóng. Chi bằng ngày kia chúng ta về ngoại ô Tây Nam nghỉ ngơi một chuyến. Tiện thể cho bé Niệm Dư đổi không khí một chút. Em nghe nói Tây Nam là nơi duy nhất có khí hậu mát mẻ phù hợp với tất cả mọi người đó.”
Băng Băng qua cửa kính nhìn vào con trai. Niệm Dư có đôi mắt xanh lam hút hồn, có cái trán cao thông minh cương trực và mũi thẳng dọc dừa đầy anh tuấn. Con cứ như là một bản sao của anh còn lại trên cõi đời.
Ba năm rồi sao? Chỉ mới là ba năm nhưng đối với cô còn dài hơn mấy thế kỉ. Anh đã ra đi lâu đến vậy, nhưng nhắm mắt lại, chỉ như mới ngày hôm qua.
Cuối cùng mọi người cho biểu quyết. Thế hệ trẻ bao gồm Hạo Thiên, Uyển Nhi, Nguyệt Nhi, Như Sương và Băng Băng sẽ đưa cục cưng Niệm Dư về Tây Nam nghỉ ngơi. Còn những bậc tiền bối đã qua thời kì ăn chơi như bố mẹ Băng Băng thì sẽ đi nghĩ dưỡng tại đảo HaWai.
Tây Nam hiện nay đang là nơi lí tưởng du lịch cho rất nhiều người. Xa dời thành phố phồn hoa đô thị, con người sẽ được ngắm nhìn đồi cỏ xanh mướt trải dài bát ngát. Hòa mình với cái nắng dịu và làn gió mát, tận hưởng hương hoa thoang thoảng không biết từ đâu lạc tới. Nhất là đứng ở trên sườn dốc nhìn xuống, những trang trại chăn nuôi dê bò nhộn nhịp người người và những dải hoa đủ màu sắc như vẫy chào ngày mới yên lành. Cảm thấy như đang đứng trong một bức tranh thiên nhiên hòa bình yên tĩnh.
Năm lớn một nhỏ vui vẻ ngồi trên chiếc khăn trải dùng cho những cuộc đi chơi picnic. Không thể không công nhận rằng tất cả mọi người đều cảm thấy thích ở đây.
Niệm Dư bò bò đến chỗ Băng Băng bập bẹ gọi ma ma. Nó rất thích ở trong vòng tay mẹ và ngửi ngửi hương thơm chỉ mình mẹ mới có.
Ôm con trong lòng, nhìn khoảng đất trước mắt. Cô cảm thấy con đường tương lai sao lại dài đến như vậy. Con trai cô, sẽ là đứa trẻ không cha sao? Mỗi lần nghe con tập nói hai tiếng Ma ma ba ba, tim như bị ai đó bóp lại và nỗi nhớ anh lại dâng lên nghẹn ngào. Đến khi nào, lòng mới bình yên như lúc ban đầu. Đến khi nào, những yêu thương luyến tiếc mới thôi thổn thức. Và đến khi nào, nước mắt thôi rơi trong những đêm lạnh về. Yêu anh, nhớ anh đã quá sâu, sâu đến chính bản thân cô cũng không ngờ rằng mình đã không còn đường quay về.
Yên Liên đi qua nhà Trương gia như lời đã nói. Trên đường đi qua dải hoa tím thì tình cờ nghe thấy hai người con gái lạ mặt xinh đẹp đang ngồi nói chuyện. Vốn dĩ cô định bước đi tiếp nhưng hai chữ Như Phong đã đập vào tai cô làm bước chân cô chợt dừng lại.
Uyển Nhi và Như Sương không ngờ mình bị nghe lén. Vẫn nói về sự ra đi của Như Phong mà không biết điều ấy sẽ dẫn tới chuyện gì.
Chỉ thấy người con gái sau khi nghe xong, gương mặt mừng rỡ quay người bước ngược lại với con đường mình định đi. Nụ cười trên môi không thể che dấu và bước chân ngày một vội vàng hơn.
A Phong sau khi nhận được tin hẹn của Lam Yên Liên, trong lòng suy nghĩ không thôi. Không hiểu vì sao Lam Yên Liên lại hẹn mình ở nơi đó cũng không biết có nên tới hay không thì tiếng khóc oa oa của đứa bé đã phá tan suy nghĩ của hắn.
Phía trước mặt, một bé trai hai tay dính ít màu đất cùng hai đầu gối còn vương lại cỏ dại đang bò bập bễnh đi về phía trước Bò một tí sau đó dừng lại oa oa khóc rồi lại tiếp tục bò tiếp rồi lại dừng lại và oa oa khóc. Cứ như thế, hình ảnh đáng yêu ngộ nghĩnh đã thu mất hồn hắn khiến hắn không thể nào không bước lại.
Niệm Dư đang ngồi cùng mẹ thì nhìn thấy một con mèo con, nó thích thú bò theo. Mãi một lát sau, con mèo ấy không thấy đâu nữa mà nhìn ngó xung quanh lại chẳng thấy mẹ đâu. Nó sợ hãi oa oa khóc tìm mẹ.
Rơi vào vòng ôm ấm áp, mắt mở to ngấn nước nhìn người đàn ông trước mắt sau đó bập bẹ gọi hai tiếng “ba ba” cười rộ lên.
A Phong sau khi nhìn kĩ gương mặt thiên thần xinh xắn đáng yêu và tiếng gọi non nớt, tim nhói một cái và lòng dập dềnh bồi hồi không yên. Nhất là đôi mắt màu lam nhẹ hơn màu mắt mình một tí đã làm hắn không thể nào dời được.
Hai người, một trẻ một lớn đang mắt to nhìn mắt nhỏ thì tiếng gọi đầy lo lắng hốt hoảng đã lấy đi tầm nhìn của hai người.
Niệm Dư thấy mẹ, tay non nớt vẫy vẫy gọi.
“Ma Ma… Ba Ba”
Băng Băng thấy con trong lòng người lạ, đôi mắt nãy giờ đã ngập nước chỉ mờ mờ nhìn rõ vào con. Vội vàng bước đến ôm con vào lòng thật chặt mà gọi tên.
“Niệm Dư…Niệm Dư…”
A Phong sau khi nghe thấy tiếng gọi và hình ảnh người con gái xuất hiện trước mặt mình, toàn thân như cứng đờ mà nhìn cô.
Cô mái tóc thả dài, cô lệ tràn ướt mi. Cô váy trắng dịu dàng, cô ngập nước nhìn hắn.
Băng Băng sau khi lấy lại được một chút bình tĩnh thì vội vàng nhìn người giúp đỡ nói tiếng cám ơn. Nào ngờ, hai chữ cám ơn chưa nói thành đã đổi thành tiếng thốt nghẹn ngào.
“Như Phong…”
A Phong nghe thấy tiếng gọi tên ai đó của cô, tim đập nhanh như trống dồn và đôi mắt không thể nào dời được khuôn mặt đẫm nước nhìn mình đầy ngỡ ngàng.
“Là anh sao? Như Phong…”
Băng Băng thất thần nhìn người đàn ông trước mắt thì thào gọi tên. Nhưng khi thấy bước chân đang chuẩn bị dời đi, cô như một sinh mạng đang chết khô ngoài sa mạc đã tìm thấy nguồn sống mà vội vàng níu giữ.
“Đừng đi, Phong…”
Gương mặt hoảng sợ lệ rơi, bàn tay níu lấy tay hắn run run và toàn thân như không còn sức lực nhìn rất thương tâm. Trong lòng hắn không hiểu vì sao lại không muốn nhìn thấy người con gái này đau lòng như vậy.
“Xin lỗi, có lẽ cô nhận nhầm người.”
Băng Băng cứ ngỡ mình đang ở trong giấc mơ thường ngày mà vội vàng níu giữ. Đã bao đêm cố chạy theo nắm lấy, nhưng hình ảnh ấy lại tan biến ngay trước mặt mình. Cho đến khi trái tim đập mạnh và mồ hôi ướt đẫm, cô mới biết mình lại nằm mơ.
Nhưng sao, nhìn anh trước mặt, cảm giác lại chân thật như vậy. Và sau khi giọng nói trấm thấp nam tính ấy phát ra. Trong đầu như có tiếng trống đánh tan mộng mị mơ hồ.
“Anh... không, không thể nhầm lẫn được. Là anh… là anh phải không, Phong…”
“Xin lỗi, tôi không quen cô.”
Nhìn người đàn ông đang bước đi và bàn tay nhỏ trống rỗng, tim như thắt lại đến đau nhói.
Đôi mắt mờ sương và tiếng nấc nghẹn ngào nhìn người đàn ông đang bước đi. Qúa đột ngột, quá nhanh chóng làm cô không thể thích ứng kịp mà chỉ đứng lặng nhìn anh bước đi. Chẳng lẽ chỉ là người giống người, chẳng lẽ là đã quá tưởng niệm. Chẳng lẽ vì thế nên cô đã nhầm lẫn anh với một người đàn ông khác.
Nhưng khi nhìn thấy thứ ánh sáng lấp lánh trên tay anh, cô giật mình trong chốc lát rồi muốn chạy theo. Nhưng vừa mới nhấc chân thì trước mắt tất cả bỗng tối sầm.
Niệm Dư nãy giờ nín thinh nhìn hai người nói chuyện. Đến khi vòng tay mẹ đã nơi lỏng và từ từ ngã xuống thì nó sợ hãi khóc to lên.
“Oa oa oa… ba ba… ma ma … Oa oa oa…”
Bước chân đang đi chợt khựng lại, muốn nhấc lên di chuyển nhưng cứ như có đá đè nặng giữ lấy. Tiếng khóc trẻ con làm tâm trí hắn không thể yên mà quay đầu nhìn lại. Chỉ đến khi nhìn thấy, người con gái xanh xao nằm dưới nền cỏ và đôi mắt nhắm chặt. Như một phản xạ có điều khiện, hắn quay người chạy lại với bóng hình kia. Cảm thấy lòng lo lắng, tim đau nặng nề và đầu bỗng nhói lên.
Tại bệnh viện Tình Thương.
Trên chiếc giường trắng tinh, người con gái mái tóc đen tuyền đối lập với nước da trắng bệnh như không còn sức sống đang thiếp đi chìm vào giấc ngủ. Bên cạnh cô, một người đàn ông đang ôm đứa nhỏ nhìn cứ như bản sao của mình mà ngồi lặng lẽ bên cạnh, bàn tay vẫn bị cô gái nắm chặt nãy giờ chưa buông.
Bốn người sau khi nghe tin của Băng Băng xảy ra chuyện thì vội vàng chạy tới. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến họ như hóa đá trong giây lát sau đó bàng hoàng tỉnh lại.
Như Sương nhìn thấy anh trai mình, cô chạy lại nhìn hắn sững người như không tin vào mắt mình. Mãi một lúc sau mới thốt lên.
“Anh Phong! Anh vẫn còn sống? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Uyển Nhi nhìn Như Phong sau đó thấy cháu trai đang nằm ngủ ngon lành trong lòng hắn thì ngồi xuống bên cạnh chị mình. Có lẽ nguyên nhân có thể đoán được rồi. Nhưng thật không ngờ, Lãnh Như Phong vẫn còn sống. Qúa may mắn, thật là quá may mắn rồi. Chị cô, sẽ thoát ra khỏi ám ảnh năm đó.
Hạo Thiên nãy giờ im lặng như suy nghĩ gì đó, một lúc sau mới nhìn người đàn ông trước mặt này. Trấn tĩnh Như Sương đang làm loạn như đang nổi điên kia ngồi xuống, hắn hỏi.
“Đã có chuyện gì xảy ra với anh?”
A Phong nhìn nam nhân trước mắt sau đó nhìn người con gái nước mắt lưng tròng sụt sịt ngồi bên cạnh hắn. Hắn thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hình như họ đang nhận nhầm hắn là một người tên Như Phong nào đó. Như Phong, cái tên sao lại trùng hợp với chữ khắc ở trên chiếc đồng hồ của hắn?
“Tôi không nhớ gì hết.”
Nhìn người con gái đang nằm trên giường bệnh sau đó cúi đầu ngắm đứa bé đã ngủ ngon. Lòng cũng nhận ra có cái gì mơ hồ đang diễn ra. Chẳng lẽ, người con gái ấy là người đã xuất hiện trong những giấc mơ của hắn. Chẳng lẽ chính là như vậy nên trái tim không yên khi lần đầu gặp mặt.
“Không nhớ gì? Anh bị mất trí nhớ sao?”
Như Sương, Nguyệt Nhi và Hạo Thiên cùng Uyển Nhi nghe xong thì đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Như Sương nhìn A Phong hỏi.
“Anh không nhớ bất cứ chuyện gì?
Thấy hắn im lặng, lòng không chịu được mà nói hết ra. Sau đó, còn nhân tiện đang ở trong bệnh viện liền đi kiểm tra AND và bệnh cho hắn.
Nhận phiếu kết quả huyết thống giữa Niệm Dư và Như Phong, Như Phong và Như Sương thì bốn người ôm theo Niệm Dư trở về và để lại hắn-Như Phong ở lại cùng Băng Băng.
Hắn đã được nghe kể lại từ Như Sương chuyện trước đây nhưng lại không hề thấy có chút ấn tượng nào. Cứ như trước đây, mình sống mà không hề có trái tim.
“Phong…Phong…đừng đi…không.”
Băng Băng trong mơ nhìn thấy Như Phong vĩnh viễn dời xa, lòng đau nhói gọi tên và chạy theo. Nhưng chạy hoài lại không thể nào với tới, đến khi hình ảnh hắn vỡ tan cùng lúc tim đau như bị ngàn mũi tên xuyên thủng. Đúng vào lúc ấy, cô cảm thấy được hơi ấm trong lòng bàn tay mình, cố níu chặt lấy sau đó giật mình bừng tỉnh.
Nước vẫn mắt chảy và mồ hôi đã thấm ướt tóc mai. Vội vàng nhìn người đàn ông bên cạnh, đôi tay run run nắm lấy và mắt đầy nước nhìn hắn không ngừng.
Hiện tại, trái tim cô vẫn còn cảm giác đau như sa xuống địa ngục. Mất anh, là nỗi đau quá lớn đối với cô. Nhưng vì sao anh trước mắt, lại cảm thấy xa lạ như vậy.
Mỉm cười chua xót nhìn hắn, cô thì thào khó nói trọn một câu.
“Anh…đã quên. Phải không?”
Tảng đá đè nặng như tăng thêm mà không giảm. Đưa tay lau đi những giọt nước mắt đang thi nhau chảy ra kia. Hắn đau lòng ngắn gọn nói.
“Xin lỗi!”
Lắc lắc đầu, Băng Băng giữ tay hắn và cảm nhận hơi ấm đang len lỏi trong tim. Cô mềm yếu mỉm cười.
“Không sao. Chỉ cần anh còn sống, với em thế là đủ rồi.”
Sau khi đưa Băng Băng về nhà, Như Phong cùng Hạo Thiên và Như Sương đến nhà Lam gia nói lời từ biệt cùng tạ ơn.
Mới vừa bước vào khoảng sân trước cửa, tiếng ồn ào bên trong và giọng nói đầy giận giữ của Lam lão gia vang lên khiến 3 người giật mình đứng lại.
“Mày mang nhục về cho tao còn chưa đủ hay sao mà giám đi khách sạn tìm trai hả?”
Tiếng khóc lóc của Lam Yên Liên cùng giọng nói nức nở của bà Lam biện hộ cho con gái mình đầy thương xót.
“Chuyện đã xảy ra…thôi thì….ông….”
“Im ngay. Cũng là do bà quá chiều hư nó đấy. Bây giờ thì sao, bẽ mặt chưa?”
Ba người đứng ngoài cửa một lúc sau đó đúng lúc im lặng thì bước vào.
Lam lão gia nhìn thấy A Phong bước vào, máu nóng như dồn nên mà chỉ vào nói xối xả.
“Là mày, cái thằng vô ơn. Mày hẹn con gái tao đi khách sạn mà để nó ở một mình, bây giờ đã qua đêm với một thằng không ra gì. Mày muốn hại đời nó sao.”
Như Sương nhíu mày nhìn người đàn ông trung niên đang phát ra những ngôn từ chanh chua. Cô chán ghét quát lên.
“Ông nói đủ chưa!”
Lam lão gia bị quát, giật mình mở to mắt nhìn. Vừa nãy tức giận quá nên không để ý đến, bây giờ mới thấy hai người ăn mặc sang trọng theo cùng A Phong về. Không biết hai người này có quan hệ với tên vô danh kia?
Lam Yên Liên mắt sáng nhìn Như Phong trở lại. Như tìm được đường sống, cô chạy lại núp sau lưng hắn nức nở.
“Sao anh hẹn mà không tới. Bây giờ em đã như vậy…anh không thể nào bỏ em được…”
Như Phong nghe xong, mày anh khí nhíu lại sau đó không vừa lòng nói.
“Là Lam tiểu thư ghi giấy hẹn. Tôi cũng có nói là không đến. Chuyện này đâu liên quan đến tôi”
“Không phải, vì sao anh lại nói như thế. Chẳng lẽ vì em đã lỡ nên anh tức giận không nhìn nhận sao?”
Như Sương bặm môi lôi cái thân xác như rắn kia ra, trừng mắt nhìn rồi tức giận nói.
“Cô nói lại xem nào. Là cô viết giấy nhắn anh Phong đến khách sạn. Cũng là cô tự mình hại mình, sao giám nói anh tôi chịu trách nhiệm. Nhìn lại mình đi xem có xứng hay không”
Nhận thấy ánh mắt trừng như hổ của Lam lão gia, Lam Yên Liên giật mình cãi chữa.
“Cô… cô thì biết gì chứ.”
“Tôi chẳng biết gì ngoài việc cô hẹn trai đến khách sạn không thành sau đó lại đòi chịu trách nhiệm. Thật là chuyện nực cười chưa từng thấy”
“Cô…”
“Yên Liên, xuống nhà”
Lam lão gia nhận rõ tình hình thì liền khôn khéo đuổi Lam Yên Liên đi. Lão không ngờ A Phong lại tìm được người thân. Bây giờ không nhân cơ hôi lợn què chữa thành lợn lành thì còn đợi khi nào nữa.
“Vừa nãy là nhất thời do tức giận nên quá đã lỡ lời, mọi người mời ngồi.”
Như Sương hừ lạnh một tiếng, ngồi xuống rồi quay đầu đi. Hạo Thiên thì nãy giờ không mở lời vẫn như cũ im lặng. Lão thấy tình hình gay go, nhìn Như Phong nói mềm dẻo.
“Nể tình bác Lam năm đó giúp đỡ. Ngươi không nghĩ sẽ bồi đáp ta sao?”
Lãnh Như Phong gương mặt lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt lên tiếng.
“Ta sẽ bồi đáp lại 3 năm giúp đỡ của Lam gia. Yên tâm, sẽ không để Lam gia thiệt thòi.”
Hừ lạnh trong lòng, Lam lão gia suy tính ổn thỏa. Chỉ cần tống con gái ông cho hắn, lo gì về sau không moi được.
“Chỉ cần cháu chịu thu nhận Yên Liên, như thế coi như đã là đáp lại ân tình của bác rồi.”
Như Phong nghe xong nhíu mày khó chịu từ chối.
“Chuyện đó thì không được. Mong Lam lão gia thông cảm”
Lam lão gia vẫn mỉm cười hiền hòa nhẹ nhàng từ tốn nói.
“Bác biết hai đứa trước đây cũng có tình cảm. Chỉ vì chuyện lần này nên cháu hơi ngại phải không? Nhưng nghĩ lại nguyên nhân cũng là một phần do cháu. Thôi thì cháu nhắm mắt xuôi tay đi.”
Đập bàn một cái thật mạnh, Như Sương nãy giờ ngồi nghe không thể chịu được nữa tức giận nói.
“Lão già, có gan nói lại lần nữa không? Con gái ông à, có đến kiếp sau cũng đừng mơ mộng vào Lãnh gia.”
“Cô…”
“Anh Phong có vợ có con, đâu thiếu “đàn bà” mà rước về nha. Lão tốt nhất đừng được voi đòi tiên. Nếu không, mất cả chì lẫn chài thì đừng hối tiếc.”
Đập bàn mạnh, Lam lão gia đứng lên chỉ và Như Phong vẻ mặt đầy kinh bỉ.
“Ta cứu ngươi một mạng, chỉ cần đổi lại ngươi thu nhận con gái ta cũng không được. Biết vậy năm đó ta cứ để ngươi chết đi cho rồi.”
Đá cái ghế bên cạnh, Như Sương thở hổn hển tức giận.
“Lão già đáng ghét. Giám nói vậy à. Nhìn lại con gái ông xem, phải giữ chút thể diện cho mình đi chứ.”
Hạo Thiên nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì đứng lên.
“Nếu Lam lão gia không cần chúng ta trả ơn, coi như không ai nợ ai. Chúng tôi xin đưa Như Phong về trước.”
Lam lão thấy tình hình trước mắt không theo ý mình. Mắt trắng dã đảo qua đảo lại sau đó ngồi xuống bàn ra vẻ khoát tay.
“Xem như con gái ta nhìn nhầm người. Xem như năm đó là ta đã sai lầm khi cứu ngươi. Ngươi đi đi.”
Như Sương thấy vậy đứng phắt lên nói.
“Vậy thì ông đã sai khi nghĩ tôi không giám bước đi. Ở đời đâu ai làm ơn còn đòi nhận lại. Nhưng cái lãi ông đòi thì chắc chỉ có ông mới giám đòi hỏi như vậy. Mà nhìn lại thì ông cũng không xứng được nhận nó đâu”
Nói dứt câu, Như Sương dẫn Như Phong dời khỏi nhà Lam gia. Còn Hạo Thiên ở lại, lấy trong túi áo một tấm chi phiếu đưa cho lão sau đó để lại một câu rồi bước đi.
“Xem như đây là chúng tôi tạ ơn Lam lão gia chiếu cố Như Phong trong suốt thời gian qua. Yên tâm, nó sẽ khiến ông hài lòng”
Lam lão gia ánh mắt sáng rực nhìn số tiền ghi trong đó. Coi như bọn chúng còn biết điều. Thôi thì chuyện đứa con gái ngu ngốc kia cũng chưa đến nỗi bại lộ, mấy ngày nữa dẫn nó tới Trương gia bồi đắp tình cảm sau cũng được.
Niệm Dư đang chơi với dì Uyển Nhi say sưa thì nhìn thấy ba người đang bước lại phía mình. Nó bỏ lại trò chơi rồi bò bò lại gần non nớt gọi.
“ba ba…ba ba”
Uyển Nhi xụ mặt bế cháu trách cứ.
“Niệm Dư không đáng yêu chút nào. Mới như vậy đã bỏ dì rồi.”
Ở trong lòng Uyển Nhi, Niệm Dư hai tay với với hướng Như Phong đòi hỏi.
“Ba ba … ba ba”
Như Phong cúi xuống bế con vào lòng sau đó theo yêu cầu của con đi vào phòng Băng Băng. Ôm con trong tay, cảm thấy lòng như có dòng nước ấm xóa đi những bực dọc khi nãy. Mặc dù không nói ra nhưng hắn cảm thấy không hề thích cách làm của gia đình Lam gia chút nào.
Nhìn thấy Băng Băng đang ngủ, hắn bế con im lặng ngồi xuống bên cạnh cô.
Mặc dù chưa nhớ ra, nhưng cảm giác thân thuộc khi ở gần cô lại luôn hiện hữu. Còn nhớ lúc mới nhìn thấy cô, hình ảnh người con gái này đã in sâu vào lòng hắn sâu sắc như thế nào.
Hắn không biết trước đây, hắn có yêu cô sâu đậm như thế nào. Hắn không biết trước đây, tim hắn yêu cô được bao nhiêu. Nhưng hắn biết được cảm giác bây giờ, tim đập yên bình và lòng như có ai sưởi ấm. Là cảm giác mà từ khi mở mắt, lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được. ( Từ lúc mất trí á bà kon)
Niệm Dư bỗng dưng muốn nhìn thấy mẹ liền thích thú gọi vang.
“ma ma…ba ba…”
Nghe thấy tiếng con, Băng Băng giật mình tỉnh giấc. Nhìn thấy hai người đang ngồi bên cạnh, khóe mắt lại thấy cay cay. Được gần anh, nghe thấy tiếng nói quen thuộc và cảm nhận hơi ấm bên mình. Cô cứ ngỡ tất cả chỉ là một giấc mơ. Đã quá lâu rồi, giấc ngủ không trọn vẹn như vậy. Đã quá lâu rồi, tim mới yên bình được như thế này.
Mặc dù bây giờ, cô rất muốn được torng lòng anh òa khóc. Mặc dù bây giờ, muốn nghe thấy tiếng nói quan tâm nhẹ nhàng và cử chỉ dịu dàng yêu thương. Nhưng bây giờ, anh đã quên mất rồi.
Sau khi nghe tin của Như Phong thì tất cả bậc phụ huynh đều khẩn cấp bay về. Bây giờ mẹ của hắn đang ôm hắn khóc lóc thương tâm không biết là vui hay buồn. Chẳng mấy chốc, căn phòng xôn xao lên.
Mãi đến khi tất đã lấy lại được cảm xúc thì Như Sương chợt lên tiếng đế nghị hai người làm hôn lễ. Tuy nhiên vấn đề vừa đặt ra đã bị Băng Băng gạt bỏ với lí do hắn đang bị mất trí nhớ nên không cần vội.
Hai bà mẹ nghe Băng Băng nói xong liền trao nhau cái nhìn đầy ý nghĩa sau đó chớp mắt ra vẻ đồng ý. Mẹ Băng Băng- Thiên Kim lên tiếng trước.
“Đúng vậy. Không sao, không cần vội cũng được. Chị Lan nghĩ phải không?”
Mẹ Như Phong nghe vậy, liếc chồng rồi sau đó ỉu xìu nói.
“Tôi thì sao cũng được. Nhưng chỉ là…”
Uyển Nhi và Như Sương trong lòng biết chắc sẽ có chuyện xảy ra nên chỉ im lặng ngồi chờ. Hai người này tính gì? Chẳng lẽ bọn cô lại không biết.”
Bố Băng Băng thấy vậy lên tiếng.
“Có gì chị cứ nói thẳng, không cần ngại.”
“Haiz… chẳng là vài ngày nữa tôi có việc nên về Pháp, cũng nhân tiện đây định mời anh chị ghé đến hòn đảo nhà tôi nghỉ dưỡng. Nhưng ngặt nỗi Như Phong mất trí, tôi thì rất lo. Còn cháu trai thì không thể thiếu được nên…”
Chồng bà Lan nghe thấy vậy liền hiểu ý phụ thêm.
“Nếu vậy cho Băng Băng dọn tới cùng Như Phong đi. Vừa tiện cho việc chăm sóc lại còn khôi phục trí nhớ nữa. Còn Niệm Dư sẽ theo chúng ta đi nghỉ mát.”
“Chuyện này được đó, không biết anh chị thông gia thấy được không?
Dĩ nhiên nồi nào úp vung đấy. Huống chi là hai người đã có dự định từ trước. Chính vì thế nên bây giờ, Như Phong và Băng Băng, hai người ở cùng một nhà.
Trước khi đi, Như Sương, Uyển Nhi và Nguyệt Nhi đã kịp hội nghị bàn tròn với Băng Băng. Ba cô nhóc thi nhau góp ý. Như Sương vẫn là người lên tiếng trước.
“Chị dâu, bây giờ chị phải là người chinh phục anh Phong đấy.”
Nguyệt Nhi tíu tít phụ thêm.
“Đúng rồi, chị cần dùng mỹ nhân kế. Còn có ngọt ngào một tí…”
Cứ thế, hai người tung hết chiêu này đến chiêu khác. Riêng chỉ có Uyển Nhi ngồi im bên cạnh nãy giờ chưa nói gì. Một lúc sau khi truyền tải hết câu, như sợ mình thiếu phần, Uyển Nhi hạ một câu nói đầy trêu trọc.
“Mặc dù mất trí nhưng anh Như Phong chắc vẫn là người bá đạo đấy. Em không nghĩ nhanh như vậy lại có thêm đứa cháu đâu.”
Dứt câu, ba cô nàng liếc nhìn gương mặt đỏ bừng của Băng Băng sau đó bật cười bước đi. Trí lý nha! Bọn họ vẫn chưa chơi đủ với Niệm Dư, nay nếu có thêm đứa nhỏ mới chỉ sợ không biết lựa chọn ai.
Băng Băng nhìn người nam nhân đang đọc tài liệu trong thư phòng, hai tay bưng ly nước đang phân vân không biết có nên vào hay không. Đang do dự thì tiếng gọi đầy nam tính vang lên.
“Có chuyện gì sao?”
Ngập ngừng trả lời, cô hai má hơi hồng nhìn hắn.
“Em mang nước cho anh. Nhưng sợ làm phiền nên…”
Rõ ràng những câu nói đên tối còn sót lại của ba ác quỷ kia đã tác động rất nhiều tới cô. Mặc dù không muốn nghĩ nhưng nó cứ hiện vòng vòng trong đầu rất rối loạn.
Như Phong nhìn Băng Băng ngại ngùng thì cảm thấy rất mắc cười. Nghe nói trước đây là hắn đã theo đuổi cô trước. Còn nói hắn đã mặt lì bám đuôi không chịu dời. Qủa thật điều ấy kiến hắn rất ngạc nhiên. Ngạc nhiên hơn là nhìn trong phòng mình, khắp nơi đều có hình ảnh của cô trong đó.
“Không sao, em vào đi.”
Bặm môi, cô hồi hộp bước vào. Không hiểu vì sao tim cứ đập bình bịch trong lồng ngực. Cảm thấy người cứ như trên máy bay dập dềnh nôn nao.
Đặt nước xuống bàn, cô để lại câu nói rồi vội vàng chạy đi.
“Nếu có gì cần anh cứ gọi em.”
Nhìn bóng hình nhỏ nhắn đang bối rối kia. Hắn khóe môi bất giác cong một đường cong tuyệt mỹ. Có lẽ bây giờ, hắn đã hiểu vì sao hắn đã yêu cô.
Đang chuẩn bị đi xuống lầu thì Như Phong nghe thấy tiếng nức nở thì thào gọi tên trong phòng bên cạnh. Do dự một lúc không biết có nên mở cửa ra không, hắn mắt lo lắng tay xoay nắm cửa.
Căn phòng màu trắng tinh với ánh đền ngủ mài hồng nhạt. Bước lại gần hơn mới nhìn thấy rõ, người con gái đang thu mình một chỗ nước mắt chảy dài tuôn rơi. Đôi mắt mỏi mệt như rũ xuống đầy đáng thương, đôi vai run run theo tiếng nấc nghẹn ngào và những giọt mồ hôi đã đọng lại phía tóc mai.
Hắn đau lòng đưa tay gạt đi nước mắt kia, nhưng nó vẫn chảy ra không ngừng. Tim như có gì đó buộc chặt lại, cảm thấy như yêu thương không đành lòng nhìn cô như vậy.
Hóa ra cô đã dấu nó đi, chỉ cho riêng mình. Hóa ra những giọt nước mắt này, đã rơi âm thầm như vậy.
Muốn đưa tay ôm cô vào lòng nhưng bàn tay chợt khựng lại. Chỉ biết nắm chặt lấy nó rồi đứng lên bước đi. Đóng cửa lại, người tựa vào tường và tay để lên trái tim đang đau nhói. Cảm thấy lòng nặng nề hơn bao giờ hết.
Như Phong trở lại làm việc tại công ty khiến nhân viên trên dưới hết sức ngỡ ngàng và mừng rỡ. Bọn họ còn muốn tổ chức tiệc ăn mừng cho sự trở lại của hắn. Cũng không thể phụ lòng tốt của mọi người, Như Phong đồng ý cho mở tiệc vào ngày mốt sắp tới.
Ngày hôm đó, Như Phong muốn cùng Băng Băng đi dự tiệc ở công ty nhưng nghe cô nói muốn ở nhà nên hắn đành một mình đi.
Dự tiệc đến gần 10h, Như Phong cảm thấy trong lòng không yên nên đã bỏ về trước. Có thể một phần cũng không có hứng thú với bữa tiệc này. Hay có thể bên cạnh hắn thiếu vắng cái gì đó. Hắn vội vã lái xe về nhà.
Thấy cửa vẫn chưa khóa và trong nhà không thấy tiếng động nào. Hắn lo lắng ngày càng dâng lên và bước chân vội vã hướng về phòng cô.
Trong đôi mắt của hắn, người con gái gương mặt tái nhợt chảy nhiều mồ hôi. Toàn thân nóng như xông hơi và đôi môi hơi khô đầy yếu ớt đang thiếp đi trên giường. Đưa tay không yên chạm vào trán cô, hắn lo lắng gọi tên.
“Băng Băng…Tỉnh dậy nào.”
Trong lúc mơ màng, Băng Băng nghe tiếng gọi thân quen thì cố gắng mở đôi mắt nặng trịch.
“Um…nước…”
Như Phong nghe cô nói, hắn vội vàng chạy xuống dưới. Đang mở tủ lạnh ra thì hình ảnh chai rượu TIG trắng đập vào mắt. Hơi nhíu mày, lấy cái khăn và mấy cục đá kèm theo. Bây giờ có thể hiểu một trong những nguyên nhân mà cô trở nên như vậy.
Sau khi đắp khăn lạnh và cho Băng Băng uống nuớc, Như Phong thở phào nhẹ nhõm. Về phòng thay bộ đồ ở nhà, một lúc sau hắn trở lại với cái máy tính trong tay. Đang ngồi xem tài liệu, Băng Băng thoáng động mình.
“Nóng quá…”
Bỏ máy tính xuống, Như Phong chạm nhẹ vào trán xem cô còn nóng không. Nhưng hình ảnh cô bây giờ lại khiến tim hắn đập loạn nhịp.
Cô guơng mặt ửng hồng, cô mắt hạnh mờ hơi. Cô mái tóc thả dài, cô yêu kiều động lòng nguời.
“Phong…”
Tiếng gọi non nớt nỉ non đầy mị hoặc vang lên làm hồn hắn như lơ lửng. Cảm thấy nguời như nổi một tầng da gà, cảm xúc không giữ nổi bình tĩnh khiến hắn thoáng rung động.
Như bị cảnh sắc truớc mắt hút hồn, hắn vô thức cúi xuống chạm vào đôi môi đang hơi hé mở kia.
STOP! Oki. Chuyện đâu còn có đó. Thôi thì giành sự nóng bỏng trọn vẹn cho tập sau nha.
Tập 6: Mối quan hệ buớc sang một huớng đi mới.
Tống Huỳnh Thiên lộ diện? Đúng lúc Như Phong hồi phục trí nhớ thì Băng Băng lại quay buớc đi. Chuyện gì đã xảy ra khiến mắt cô không nhìn thấy gì? Hẹn mọi nguời tập sau…. pipo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui