Vài lời muốn nói: Hê lô pà kon! Bữa nay Mun gặp lại mọi người nhanh quá nhỉ. Mọi người có biết tại sao không? Vì những lời động viên chân thành, vì những góp ý thân thiết và cả những động viên trong thầm lặng của các bạn nên Mun mới có đủ nghị lực để sáng tác nhanh như vậy. “Nàng Phải Là Của Ta” với Mun còn có một ý nghĩa rất quan trọng. Vì “Vị Hôn Thê Bướng Bỉnh”- sáng tác đầu tay của Mun đã nhận được rất nhiều sự quan tâm của các bạn nên khi viết truyện thứ hai -“Nàng Phải Là Của Ta” Mun đã xem nó như là một món quà nhỏ của mình để gửi đến tất cả các bạn- những độc giả đã đồng hành với Mun trong suốt thời gian qua. Xin gửi lời chúc may mắn, hạnh phúc, bình an đến tất cả mọi người. I Love U. Hi
Vậy là “Nàng Phải Là Của Ta” đã hoàn, tiếp đó, “Hoàng Hậu ATuLa” sẽ tiếp tục ra mắt mọi người. Mong mọi người ủng hộ “Hoàng Hậu ATuLa” cũng như các truyện tiếp theo của Mun nhé!
Yêu mọi người nhiều lắm!
Thân.
Mun
Nàng Phải Là Của Ta-Tập Cuối: Em đã biết, phía cuối con đường, anh vẫn luôn đợi em.
“Cốc cốc cốc”
Sau tiếng gõ cửa, không gian lại trở về im lặng như ban đầu, có thể nghe thấy được trong gió, hơi thở nặng nề và nhịp tim đang đập thật nhanh của ai đó.
Băng Băng đang do dự, tay cầm nắm cửa không biết nên mở hay không thì tiếng cốc lần hai lại vang lên. Biết sẽ không thể tránh được, cô hít một hơi mạnh, bày ra gương mặt vô tội hết sức và mở nhẹ cửa.
“Có chuyện gì sao”
Như Phong dựa người vào tường một cách lười biếng, tay đang định gõ lần nữa thì cánh cửa đã mở, khe cửa mở ra chỉ đủ để nhìn thấy được gương mặt bối rối của cô đang lẩn tránh ánh mắt mình, hắn khóe môi cong lên và đôi mắt sâu đen tựa như đang cười.
“Em không tính sẽ ngủ tại phòng của con đấy chứ”
Giọng ngạc nhiên của Băng Băng thốt lên và đôi mắt mở to hết cỡ nhìn hắn.
“Phòng con”
Băng Băng tự hỏi, từ khi nào thì phòng cô lại trở thành phòng của Niệm Dư chứ, huống hồ nó luôn ngủ cùng cô, hắn ta thật là có tài nói dối mà.
“Đúng vậy, phòng vẫn chưa được quét dọn đâu nên em hãy về phòng của mình đi”
Hừ, phòng này nhìn không ra hạt bụi mà giám nói chưa được quét dọn, hắn ta tưởng cô là con ngốc chắc, bất quá, bây giờ cô đang giả ngốc mà.
“Xin lỗi, tôi không biết”
“Không sao, để anh đưa em đi”
“Cám ơn”
Như Phong đưa Băng Băng vào phòng của mình, để cô ngồi xuống ghế, hắn mở tủ lấy cho cô bộ váy ngủ, đưa cho cô rồi nói.
“Em nên thay bộ váy này, sẽ dễ ngủ hơn đấy”
Nhận lấy váy ngủ từ tay Như Phong, Băng Băng cứng nhắc bước vào phòng tắm, đây không phải là phòng của hắn sao, từ khi nào lại trở thành của cô chứ, hắn ta đúng là một tên gian xảo thừa nước đục thả câu, còn cái bộ váy này, mặc mà cứ như không mặc gì hết, thật là ngượng chết mất.
Nhìn Băng Băng líu nghíu bước ra, bộ váy ngủ có 2 lớp tơ làm bằng voan mỏng ôm sát lấy người cô, có thể thấy mờ mờ ảo ảo qua lớp váy, lộ ra những đường cong quyến rũ và nước da trắng hồng mịn màng, nhìn cô ẩn ẩn hiện hiện như trêu ngươi mình, đã vậy còn bày ra gương mặt ngây thơ như thế kia, Như Phong trong lòng nhủ thầm cần chịu đựng.
Băng Băng cố làm ra vẻ không để ý đến ánh nhìn nóng rực của hắn mà ngó nghiêng xung quanh căn phòng, hết chỗ để nhìn, cô lại một lần nữa nhìn xuống nền gạch thân thương sau đó ngập ngừng lên tiếng.
“Anh về phòng đi, cũng muộn rồi”
Nghe Băng Băng nhắc nhở mình, Như Phong khẽ cười ra tiếng, bước lại tủ lấy cho mình một bộ đồ, hắn dừng lại trước mặt cô, cúi đầu gần sát mặt, bên tai cô, hắn tà mị trêu trọc.
“Em có thấy cặp vợ chồng nào mà đi ngủ riêng chưa, ngốc”
Đang bị hết hồn vì đột nhiên hắn đưa mặt gần với mình thì câu nói gian xảo của hắn làm cô không thể nghĩ gì hết, chỉ biết luống cuống chạy lại trên giường, đắp chăn, trùm đầu kín mít, im lặng và làm như ngủ rồi.
Trong chăn, Băng Băng thầm lấy thêm can đảm và tự nhủ, đêm nay, phải làm hắn mắt ngủ mới hả dạ.
Tiếng nước chảy chợt tắt, theo đó là tiếng cửa phòng tắm mở, Băng Băng tim trong lồng ngực đập như trống đánh và đôi mắt đang nhắm lại cũng vì hồi hộp mà thỉnh thoảng rung động hàng mi, điều này đã bán đứng chủ nhân đang làm ra vẻ “ngủ rồi” của chúng.
Như Phong vứt khăn tắm xuống ghế, rót cho mình một ly rượu theo thói quen hàng ngày, ngả người tựa vào ghế, đôi mắt toát lên vẻ thích thú nhìn về hướng người con gái đang giả vờ ngủ say trên giường, hắn dĩ nhiên là biết cô vẫn chưa ngủ, cũng biết cô vẫn còn đang giữ khoảng cách với mình, vì vậy, hắn sẽ đợi, đợi một ngày cô hoàn toàn thuộc về mình.
“Cạch”
Băng Băng giật thót người khi nghe tiếng bước chân của Như Phong, cô sợ mình sẽ sớm bị bệnh tim nếu cứ bị hắn dọa như thế này.
Nằm xuống giường, với tay tắt đèn bên cạnh, màu lam nhẹ nhàng thư thái hiện lên bao quanh lấy căn phòng. Như Phong đưa tay ra, làm như không biết nỗi sợ trong cô mà nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận cô trong lòng mình thoáng rung động, hắn cúi xuống đặt nụ hôn lên vầng trán cao thanh tú, dịu dàng trân trọng mà nâng niu nói.
“Chúc em ngủ ngon”
Băng Băng nằm trong vòng ôm của Như Phong, bỗng cảm thấy nghẹn ngào như muốn khóc, cảm giác ấm áp quen thuộc, cảm thấy bình yên lạ thường, cô cảm thấy mình sẽ không chịu được nữa mà bất cứ lúc nào cũng có thể khóc òa trong vòng tay anh. Nếu như đây là một giấc mơ bình thường giản dị, nếu như đây vốn dĩ là một điều tự nhiên nhất, nếu như vậy, xin cho cô mơ, mơ sẽ được trong vòng tay anh…mãi như thế này.
Ôm cô trong lòng, ngửi thấy được hương thơm quen thuộc mà đã từ lâu lắm rồi không có bên mình, trái tim hắn, hình như đang được xoa dịu, cõi lòng nặng nề, cảm thấy ấm áp đong đầy.
Một thói quen hàng ngày, là được ôm cô suốt một đêm dài, một thói quen hàng ngày, là được nhìn cô hé nở nụ cười. Đã từ lâu rồi, cô không trong lòng hắn, ngủ say giấc mộng, cũng đã từ lâu, giấc ngủ của hắn, luôn không tròn mỗi khi nhớ đến cô và chính bản thân hắn cũng tự hỏi, vì sao, vì sao hắn lại yêu người con gái này đến vậy.
Yêu cô… hắn bất an, yêu cô… hắn lo lắng, yêu cô… hắn hờn ghen, yêu cô… hắn ích kỉ, yêu cô…hắn luôn thiếu tự tin đến như vậy… Vậy mà tại sao hắn vẫn yêu, yêu không thể nào ngừng được. Cũng tự hỏi, tại sao cuộc đời này cho hắn yêu, và lại cho hắn một điểm yếu, cho hắn hạnh phúc, nhưng bên cạnh đó là khổ đau, cho hắn một con đường yêu, nhưng lại không cho một lối thoát, cứ để hắn như vậy, yêu cô đến khờ dại như thế.
Nhận thấy nhịp tim đã bình ổn của cô thì hắn biết cô đã ngủ thật rồi, ôm cô chặt hơn, vuốt nhẹ tóc mai đang vướng trên trán nhỏ, hắn nhẹ nhàng tựa trán mình vào trán cô, mắt buông xuống những lo lắng, tim bình ổn đi mà đi vào giấc mộng.
Suốt đêm hôm đó, một giấc ngủ trọn vẹn quay trở về với hai người, không cô đơn, không tiếc nuối, không đau khổ, không dằn vặt lẫn nhau, chỉ có ấm áp, yên lành, chỉ có nhẹ nhàng và bình an.
Băng Băng mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là lồng ngực rắn chắc đang nhịp nhàng thở đều của ai đó, ngước mắt nhìn lên, gương mặt phóng đại hết cỡ của Như Phong đang yên lặng ngủ bên mình, bối rối hạ nhanh mi mắt, cô đưa tay nhẹ nhàng nhấc cánh tay đang đặt trên eo mình ra, nào ngờ chỉ mới đụng vào, cánh tay ấy bỗng siết chặt cô hơn khiến cô giật mình kêu nhỏ lên.
“A…”
Như Phong đôi mày khẽ nhíu, sau đó một lúc sau mới mở mắt ra, không nghi ngờ gì, hôm qua, hắn đã có một giấc ngủ trọn vẹn bên cạnh cô. Cúi xuống, nhìn thấy Băng Băng đang ngượng ngùng đỏ bừng hai má và đôi mắt chỉ giám nhìn xuống phía dưới mà không giám ngước lên, giọng khàn khàn sau một giấc ngủ ngon, hắn lên tiếng rồi mới nới lỏng vòng tay.
“Em ngủ ngon chứ”
“Ùm…tay…. ”
“Sao chứ”
“Tôi muốn dời giường nên…”
Cánh tay Như Phong vừa mới buông ra thì Băng Băng đã vội vàng bước xuống giường sau đó chui tọt vào nhà tắm. Tựa người vào cánh cửa, có nhịp tim đang đập thật mạnh và lồng ngực hồi hộp thở nhanh không thôi, nhưng không hiểu vì sao, một lúc sau đó, khóe mắt cay cay, rồi nước mặt chợt rơi, còn tiếng nấc vẫn không thể nào thoát ra được. Cô cũng không biết nữa, liệu có phải là đã quá hạnh phúc chăng.
Như Phong ngồi trong thư phòng, tay nắm chặt và đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn tập tư liệu trước mắt, hắn sẽ phải gửi lại món quà thật lớn cho Tống Huỳnh Thiên … đột nhiên, tiếng vang dưới lầu làm dòng suy nghĩ của hắn đứt quãng.
“A…”
Nghe thấy tiếng kêu của cô, Như Phong buông tập tư liệu xuống sau đó nhanh chóng bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Băng Băng nước mắt ngân ngấn đang ngồi bên cạnh giỏ đồ mới giặt, hình như không biết làm gì với cái đầu gối đang chảy máu kia, tim hắn nhói lên một nhịp nặng nề, thở dài một hơi, hắn vội vàng bước đến bế cô lên.
“Chẳng phải anh đã dặn, em phải ở yên trong phòng sao”
Nhìn Như Phong đang lo lắng xử lý vết thương cho mình, Băng Băng nước mắt chảy ra càng nhiều hơn. Còn Như Phong thì nghĩ là cô đang rất đau nên cứ luôn miệng dỗ dành và thổi thổi ở nơi chảy máu. Hắn có nào ngờ, máu đã được cầm, đau đã giảm đi, nhưng tim cô, không thể nào yên và nước mắt, cứ chảy mãi không ngừng.
Từ ngày đó trở đi, Như Phong không cho Băng Băng làm bất cứ chuyện gì, trừ khi có hắn bên cạnh. Tuy nhiên, điều hắn đau đầu nhất bây giờ là cô, vì cô luôn xuất hiện trước mặt hắn, đã vậy còn bày ra khuôn mặt vô tội, dáng yêu với nụ cười tươi đầy cuốn hút như vậy, trong khi, hắn lại không thể nào chạm vào được, vậy chẳng khác nào là đang tra tấn hắn sao.
Còn nhớ mỗi tối đi ngủ, ôm giai nhân trong lòng, hương thơm mát lạnh êm dịu lúc cô mới tắm xong cứ thoang thoảng bao lấy quanh mình, còn có mái tóc mềm hay chạm vào da thịt cứ như đang kiêu kích, làn da mịn màng man mát cứ hút lấy suy nghĩ của hắn khiến máu trong người càng ngày càng sôi trào, người như có kiến bò đến ngứa ngáy, vì thế nên, mấy đêm liền, hắn đều phải vào nhà tắm sối nước lạnh mấy lần để hạ hỏa, mà nếu còn như vậy, hắn sợ mình sẽ bị bệnh bất lực vì nhịn lâu ngày mất.
Băng Băng dĩ nhiên là biết chuyện này, càng ngày, mức độ tự tin và tự nhiên để trêu đùa hắn trong cô càng tăng lên. Nhất là những đêm, trong nhà tắm truyền đến tiếng nước chảy lâu đến một giờ đồng hồ, là ngoài này, cô đều khoái chí cười thích thú, xem ra sức chịu đựng của anh thật là kinh người nha.
Như Phong đang ngồi trong thư phòng kí nốt mấy bản hợp đồng thì có tiếng gõ cửa của cô, buông bút xuống, ngước mắt nhìn lên, thấy cô đang lại gần phía mình trong bộ đồ ngủ màu hồng nhạt dễ thương và gợi cảm, hắn oán trách trong lòng vì đã không được thưởng thức mà còn phải chịu dày vò như vậy, mà cô gái kia xem ra không biết là mình đang sống với một hố bom có thể nổ bất cứ lúc nào, có ngày bị ăn cũng đừng trách hắn.
Đặt ly nước xuống bàn, Băng Băng nhìn hắn cười nhẹ.
“Anh uống nước đi”
“Cảm ơn em”
Như Phong cầm ly nước của cô, vô tình nhìn thấy mấy ngón tay có dán băng keo cá nhân, hắn giữ tay cô lại nói bằng giọng nghiêm trọng.
“Tay em bị sao vậy”
Cúi gằm mặt xuống, như thể muốn dán luôn mặt mình dưới sàn nhà, Băng Băng hai má hồng hồng lí nhí đáp như muỗi kêu.
“Vừa cắt cam, không cẩn thận nên…”
Như Phong dùng lực kéo mạnh một cái, cứ thế, cô theo đà ngã mạnh một cái vào lòng hắn, chưa để cô kịp phản ứng, hắn nhẹ nhàng nói.
“Để anh xem đã”
Khoảng cách của hai người bây giờ quá gần, gần đến nỗi có thể cảm nhận được hơi thở và nghe thấy nhịp tim đang đập của đối phương, đã vậy cô còn ngồi lên đùi hắn nữa, Băng Băng không biết quay mặt đi đâu, chỉ cúi gằm mặt thấp xuống.
“Tại sao không cẩn thận như vậy”
Không thấy cô trả lời, Như Phong ngẩng mặt nhìn lên, thấy cô ngại ngùng, thấy cô e lệ, thấy cô đôi mắt vội cụp rèm mi, thấy cô môi mọng ửng đỏ tự nhiên và hơi thở nhẹ nhàng đang phả lên mặt hắn, hồn như bị cô cướp mất, tim như nóng rực mà đập thật nhanh, vô thức đưa tay nâng gương mặt mĩ lệ kia lên, đôi môi nhẹ nhàng buông xuống đôi môi mà mình đã thèm khát lâu nay.
Môi cô mềm mại ngon lành như không có giới hạn, lúc đầu, chỉ là những đụng chạm nhẹ nhàng nâng niu của hai đôi môi với những cái liếm mút nhẹ trên làn môi đang muốn trốn tránh, nhưng ngay sau đó, nụ hôn nóng bỏng, nụ hôn ướt át với môi lưỡi giao triền như quấn lấy nhau làm không khí xung quanh như nóng dần lên.
Như Phong một tay vòng qua eo cô như thể muốn kéo cô gần hơn về phía mình, tay còn lại đỡ lấy gáy cô mà tham lam tận hưởng, lưỡi hắn kiêu kích trong khoang miệng non mềm, ra sức truy tìm cái lưỡi đinh hương đang ngại ngùng lẩn trách, nhận thấy cô trong lòng mình rung động và vô lực tựa vào người, hắn càng càn rỡ hơn mà cuốn lấy.
Ướt át, nóng bỏng, cuồng nhiệt và điên cuồng, Như Phong như say mê, như thèm khát mà chiếm lấy môi cô, cái lưỡi tinh quái như thú hoang xổng chuồng mà lao nhanh, mạnh mẽ để chiếm đoạt con mồi, mãi đến khi nhận thấy người trong lòng mình sắp không chịu được nữa, hắn mới luyến tiếc liếm lấy vành môi rồi dời ra.
Băng Băng được giải thoát, vội hé mở đôi môi sưng đỏ để lấy không khí, nhịp tim như đánh lô tô trong lồng ngực, cảm thấy sẽ ngạt thở mất nếu còn tiếp tục như vậy.
Như Phong nhìn cô, cô gương mặt đỏ bừng gợi cảm, cô đôi môi sưng đỏ quyến rũ, cô đôi mắt mờ sương long lanh kích tình. Tất cả những điều ấy không khác nào là thêm dầu vào lửa, hắn kìm chế không được mà nhìn cô say đắm, ánh mắt càng ngày càng đen lại và hơi thở nóng rực một lần nữa phủ xuống đôi môi đã sưng đỏ kia.
Nụ hôn lần này, nhanh, mạnh mẽ và nhiệt tình ngay từ ban đầu, có dây dưa, có kiêu kích, có gợi cảm, có tàn bạo, những cái liếm mút sâu, những cái hôn hút lấy, vòng ôm siết chặt và thân thể hai người như dính vào nhau.
Băng Băng chưa lấy lại được tinh thần thì đã bị hắn cuốn lấy lần 2, cô hai tay để trên lồng ngực nóng rực của hắn run run, người như bị lấy đi hết sức và chỉ biết vô lực tựa vào hắn để chịu đựng những nụ hôn như mưa đổ này.
Như Phong càng hôn càng say, càng hôn càng muốn được nhiều hơn nữa, hắn để cô hơi ngả về phía bàn làm việc, hai tay đỡ lấy đầu cô, sau đó, nhanh như chớp trút xuống những nụ hôn dây dưa không dứt, dời môi cô, buông xuống sợi chỉ dài, hắn hơi thở nóng rực phả vào mặt cô như sắp hết kiên nhẫn để chờ. Nhìn cô mơ màng, nhìn cô chỉ có thể hé miệng thở dốc, nhìn cô như vậy, lí trí hắn, hoàn toàn tan biến. Hôn nhẹ môi cô, kéo dài xuống cằm, cổ, xuống xương quai xanh kiêu gợi, lưỡi vừa mới đưa ra đụng nhẹ vào trước ngực non mềm và đang muốn đi dần xuống dưới khám phá vùng đất đang tỏa ra ma lực đầy phiếm tình kia thì…
“Reng, reng, reng…”
Băng Băng đang mơ màng thì tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, không thể phủ nhận, nó như là một đôi tay đã kéo cô thoát ra khỏi lưới giăng tăm tối của anh. Đỏ bừng mặt, nhìn người đàn ông mặt dày vẫn tiếp tục hôn trên da thịt mình như không có gì xảy ra, hai tay đẩy nhẹ người hắn, nhích người ra khỏi vòng ôm, cô chạy nhanh ra khỏi phòng như trốn chạy. Để lại Lãnh Như Phong, ngọn lửa đang cháy bừng bừng chưa được hạ hỏa.
Uyển Nhi và Nguyệt Nhi đang ngồi trong quán kem nói chuyện hăng say, làm như là ở đây, trong mắt hai nàng, chẳng đặt ai vào trong mắt.
Nhìn cô bạn đang tủm tỉm cười hạnh phúc như hoa nở, Uyển Nhi trêu chọc.
“Vậy là từ giờ tui phải gọi pà là “CHỊ” rồi, cũng không ngờ pà có thể cua chúng anh tui”
Thích trí, Nguyệt Nhi dĩ nhiên cao hứng. Có trời mới biết, cách đây 1 tuần, không ngày nào mà cô không dùng chính sách bám dính lấy Hạo Thiên để rủ hắn đi chơi cùng mình một bữa, đến ngày cuối cùng, đang định buông xuôi hy vọng thì đột nhiên nhận được một dòng tin nhắn, mặc dù tin nó ngắn nhưng cô thấy nó lại hay và dễ thương biết bao, mong sao thời gian trôi qua nhanh nhanh để đến ngày đi chơi.
Uyển Nhi bây giờ không thể nói được gì với cô bạn ngờ nghệch như đang sống trong mơ kia được, năm nay chưa thấy Lâm Trấn Hiên về, còn đang muốn nhờ Nguyệt Nhi gọi hắn về, nhưng xem cái tình trạng tưng tửng này, chỉ sợ không giúp được gì mà lại làm hỏng chuyện thêm. Thôi thì sẵn dịp đi New York, tiện thể ghé thăm hai bác Lâm vậy.
…
Tại đường cao tốc, xe cộ đông và không khí oi bức đến khó chịu, một chiếc xe mô tô đua thể thao đời mới đang lao vút giữa làn xe ô tô với những cái lạng mềm dẻo khéo léo đầy sành điệu. Ngồi trên xe, người thanh niên điển trai ăn chơi trong bộ đồ Jean và áo khoác da thời trang đầy phong cách đang tự tin trình diễn trình độ lái xe hết sức chuyên nghiệp của mình , phía sau hắn, mái tóc dài bay trong làn gió, cô gái có nét đẹp thanh tú không kém phần sắc sảo đang la hét to đòi dừng lại, hét mãi cũng không thấy hiệu quả, cảm thấy tự trọng của mình bị xem thường, hai bàn tay nhỏ bé chỉ nắm chặt lấy góc áo hắn, ngoài ra, hoàn toàn im lặng. Đến khi dừng lại ở một bờ biển, cô dứt khoát bước xuống khỏi xe, quay mặt và bước đi về hướng khác. Người con trai thấy vậy, hốt hoảng đuổi theo.
“Như Sương”
Giữ lấy cổ tay Như Sương, Tử Cung tha thiết gọi, đối lập với hắn, Như Sương lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói từng chữ một đầy sắc bén.
“Tôi không chấp nhận tình cảm của anh, tôi không thích cái cách anh không xem lời nói của tôi ra gì, tôi càng không muốn gặp lại anh một lần nào nữa”
“Anh yêu em, tại sao em không chấp nhận anh kia chứ”
Vung tay khỏi tay hắn, Như Sương lạnh nhạt quay mặt đi, bước chân chưa kịp chuyển, một bàn tay đã nắm lấy cổ tay cô kéo giật lại, người nhanh chóng rơi vào vòng ôm ấm áp còn môi thì đã bị hắn bá đạo lấy đi.
Dưới ánh hoàng hôn, sóng biển rì rào, gió thổi nhẹ nhàng, có đôi trai gái, đang hôn nhau.
Kể từ khi nụ hôn trong thư phòng xảy ra, cô hoàn toàn tránh mặt hắn. Nhiều lúc trong phòng, cô luôn nằm cách hắn một khoảng, ăn cơm xong thì chạy ngay vào phòng, tắt đèn, rồi đi ngủ. Mặc dù hắn biết, cô luôn là người ngủ sau hắn. Đến hôm nay thì hắn đã không thể nào 2chịu được nữa, đang định mở cửa phòng thì tiếng nói chuyện bên trong làm hắn phải chú ý lắng nghe.
“Như Sương, em phải nhanh nhanh trở về, chị sẽ không chịu được đâu”
…
“Như Phong rất lạ, chị sợ lắm, nhỡ đâu chưa kịp đả kích mà bị lật ngược tình thế thì sao”
…
“Không được, em phải trở về…alo…alo…Như Sương…”
…
Như Phong nhíu mày suy nghĩ, tay buông nắm cửa, chân bước về thư phòng. Trong lòng, đang có suy tính gì nổi lên.
Như Sương ngồi nhìn cái điện thoại đang sạc pin, sau khi nghe Băng Băng nói vậy, cô cũng bị rối loạn tâm lí vô cùng, ngộ nhỡ nếu anh 2 biết được…
“Ring, Ring, Ring”
Chuông điện thoại vang lên, như là có tật giật mình, cô vội cầm điện thoại. Nhìn thấy số điện thoại ấy, ấn nút tắt, lại để về vị trí ban đầu.
Ngay sau đó, chuông lại vang lên, bực mình, cô ấn nút nghe luôn mà không cần nhìn số, càu nhàu la lên.
“Gọi gì mà gọi nhiều…”
…
“A…anh…anh 2…”
…
Băng Băng lau khô đầu vừa mới gội xong, tự hỏi là không biết vì sao Như Sương chưa gọi lại cho mình như mọi ngày thì tiếng cửa mở làm cô giật mình. Buông cái khăn tắm ra, Băng Băng chạy một mạch lên giường, không chùm chăn, mà là quay mặt đi hướng khác.
Khóa cửa phòng, Như Phong yên tĩnh đi lấy đồ rồi cũng im lặng bước vào phòng tắm như mọi ngày. Bây giờ, hắn chỉ muốn được trừng phạt người con gái kia ngay lập tức vì cái tội giám lừa gạt hắn lâu như vậy, nhưng nghĩ lại, lần trừng phạt này có lẽ là hơi lâu, nên hắn cứ từ từ “trừng phạt” cô mà không cần nóng vội.
“Cạch”
Để ly rượu lên bàn bên cạnh, Như Phong nhìn người con gái đang nằm về phía mé giường bên kia, nhấp một ngụm, hắn vươn người đến, kéo cô quay mặt về phía mình, nhanh chóng trút hết rượu trong miệng mình sang cho cô. Không để cô kịp nhận biết, cứ như thế, mấy ngụm rượu liên tiếp được truyền sang miệng cô bằng con đường cũ.
Băng Băng chưa hết nhạc nhiên thì đã bị cuốn vào nụ hôn như trời sụp của Như Phong. Hắn ác liệt tách hàm răng của cô ra, trườn lưỡi vào bên trong khoang miệng ấm nóng đùa nghịch lưỡi cô, đã vậy còn tà ác cắn cắn viền môi đã muốn sưng đỏ và cả liếm mút sâu tưởng như chừng không đủ. Tay hắn, nhanh chóng gia nhập vào trong váy ngủ mỏng manh của cô, không chút lưu tình mà xé rách nó ra, tiếp đó là những cái vuốt ve kiêu gợi đến rùng mình.
“Um…đừng…”
Băng Băng cảm thấy trong người ngày càng nóng, mồ hôi cũng theo đó tiết ra nhiều hơn, còn nụ hôn của hắn, vẫn nóng bỏng và đầy nhiệt như trước. Tim trong lồng ngực như muốn vỡ tung, cảm giác đầu óc càng ngày càng trì trệ và những cái vuốt ve của hắn làm toàn thân cô run nhẹ, tiếng rên cũng theo đó thoát ra từ khe hở của nụ hôn.
Như Phong lúc đầu là muốn tra khảo cô trước, nhưng từ lúc nụ hôn bắt đầu, hắn không thể nào dứt ra được, cô như là nam châm, hút hắn sâu, sâu đến không thoát được, Cứ thế, muốn, lại muốn nhiều hơn trước. Có lẽ hắn đã say, say không phải là hơi rượu mà là do men say mà cô tạo lên.
Trải dài nụ hôn xuống da thịt trắng hồng, tạo lên đó là những dấu vết mờ ám đầy ám muội, hắn giữ hai tay không yên phận của cô lên đỉnh đầu, cúi xuống vùng ngực đẫy đà trắng mịn hơn sau khi sinh con, trong đầu hiện lên hình ảnh con trai đã được thưởng qua nhiều lần, hắn đôi mắt càng đen, trong người như có ngọn lửa đang cuộn trào, không có chậm rãi, từ tính, hắn nuốt luôn một quả hạnh đào vào miệng mà nghịch ngợm, cắm phá, mút lấy và liếm lộng.
“Um…a…”
Băng Băng sau khi sinh con, nơi ấy và vùng bí mật đã trở nên rất nhạy cảm. Huống chi, hắn lại tà ác đến như vậy, trước mắt, chỉ thấy một màu tối bốc lên nhiều hơi nước đang ngập tràn mắt cô. Cảm thấy da thịt hắn, nóng rực, cảm thấy tim hắn, đang đập thật nhanh và càng cảm thấy, sự ham muốn của hắn, đang bùng cháy.
Hắn tà ác rà rà răng vào nơi non mềm ấy, người cô như điện giật mà cong phần lưng lên, theo đó là thoát ra những âm thanh đầy phiếm tình.
Như Phong vẫn tiếp tục với công việc của mình, tay còn lại thì nắn bóp chơi đùa vùng đồi tuyết bên kia. Dời khỏi quả hạnh đào đã đỏ ửng nở rộ và trên đó còn lại vệt nước của mình, Như Phong tạm thỏa mãn rồi quay sang bên còn lại, tay cũng tìm đến vùng bí mật giữa chân cô mà vuốt ve. Nhận thấy hai chân cô kháng cự, hắn tà ác cắn mạnh một cái sau đó liếm mút quả hạnh đạo liên tục, vì thế, Băng Băng bây giờ, chỉ có thể vô lực thở dốc, kèm theo đó, những tiếng ngâm nga cứ thi thoảng phát ra.
Đang chìm đắm trong mơ màng do anh tạo ra, Băng Băng chợt mở to đôi mắt, nơi bí mật của cô, đang bị anh tà ác đùa nghịch vuốt ve, không những thế, hai chân cô như không còn sức mà mặc anh bày bố. Cảm thấy từ trên xuống dưới như có ngọn lửa đang chạy qua lại trong người, nóng đến cháy bỏng.
“A…không…đừng…”
Dời vùng ngực đã mang lại thỏa mãn cho mình, Như Phong như nằm đè lên cô, đôi mắt màu đen sáng rực nhìn người con gái hắn yêu. Cô mái tóc ẩm ướt, làn da ửng hồng, cô đôi mắt mờ hơi sương và đôi môi sưng đỏ. Có cô gần trước mặt hắn, đang ngân nga phát ra những tiếng kêu kiêu khích vạn phần. Cảm thấy cổ họng khô khốc, cảm thấy hơi nóng, ngày càng tăng, cảm thấy các động mạnh, đang đập điên cuồng. Hắn nóng rực, hắn mị hoặc dừng bên tai cô, đưa lưỡi ra liếm nhẹ vành tai đã ửng hồng, sau đó tà ác liếm sâu một chút, rồi mới chân tình nói ra những yêu ngữ mê hoặc lòng người.
“Anh yêu em”
Những lời của hắn, cô bây giờ đã không thể nghe rõ, trong đầu, tất cả chỉ là mây mù che kín, là ảo ảnh mờ ảo xa xăm.
Như Phong vừa dứt yêu ngữ đã nhanh chóng cúi xuống cướp lấy môi cô, lúc đầu, chỉ là nhẹ nhàng, chậm chạp, như gió thổi, như lá rơi, nhưng lúc lâu sau đó, nó mãnh liệt, nó khát khao, như lửa bùng cháy, như sóng biển cuộn trào, như những gì trên thế gian này đẹp nhất đang tua nhanh, nụ hôn, dài như một đường chân trời.
Như Phong dời môi cô, vòng hai tay cô qua đầu mình, hắn mồ hôi tích bên thái dương chảy dài, hắn hơi thở nóng rực như không thể chờ đợi được nữa, hai tay nâng cặp mông tròn đầy, hắn ngay tại lúc hạ nụ hôn xuống thì cũng là lúc động thân chiếm lấy.
“A…”
Còn đang chìm đắm trong nụ hôn mê hoặc của hắn thì phía dưới, cảm nhận rõ ràng hắn đã trong mình cùng cái đau bất chợt làm cô bừng tỉnh. Hai tay bám chặt lấy cổ, môi chỉ biết mở ra để hắn chiếm lấy và phần dưới, hai người như không còn khe hở đến ám muội.
“Ư…um…a…”
Như Phong nghe thấy tiếng rên nhẹ của cô, dời môi cô, hai tay chống xuống nệm, đôi mắt nhìn cô đầy dục vọng, hắn bắt đầu chuyển động nhẹ nhàng từng chút một.
Nhưng kiên trì của hắn đã hoàn toàn bị đánh bại bởi cô, nơi ấy của cô ôm trọn hắn, nơi ấy nóng bỏng vừa kít, nơi ấy như đóa hoa anh túc nở rộ ngát hương khiến hắn không thể kiềm chế được mà thoát ra những tiếng thở dốc trầm khàn. Và chỉ vài phút trôi qua, tiết tấu chuyển động đã tăng lên rất nhiều, ngay sau đó, là những cái chạy nước rút kinh người.
Băng Băng lồng ngực cảm thấy như có lửa cháy, tất cả xung quanh tựa như mơ hồ không rõ ràng, cảm giác chân thật nhất, là tiếng khàn đặc đầy nam tính, là những chuyển động nhanh, là những giọt mồ hôi nóng hổi của hai người như quyện vào nhau. Cô hơi thở gấp gáp, cô ánh mắt miên man, cô đôi môi chỉ có thể hé ra thở dốc và hai chân, chỉ có thể mặc hắn cầm lấy mà luật động.
Nhưng nếu còn như vậy, cô sợ mình sẽ chết trong khoái cảm mà anh màng lại. Cũng vì nó quá sâu, sâu đến nỗi tưởng chừng như sẽ nuốt trọn lấy cô mất.
“Dừng…a…hư…xin…ư…”
Bỏ mặc những lời van xin nức nở, bỏ mặc những cái lắc đầu kiêu gợi, Như Phong mỗi lúc lại càng muốn cô nhiều hơn, mỗi lúc lại càng tham lam đòi hỏi hơn trước. Bây giờ, hắn hoàn toàn buông thả cho khát vọng của mình, hắn chỉ biết, hắn muốn cô, hắn muốn người con gái này.
Những cái ra vào mạnh mẽ, những cái dây dưa không dứt, những nụ hôn nóng bỏng đầy ướt át, trên chiếc giường, đôi lứa yêu nhau như lâu ngày gặp lại, nam nhân liên tục đòi hỏi, kiêu kích, dây dưa, còn nữ nhân, đôi mắt mọng nước, mái tóc buông dài, vô lực nức nở xin dừng lại. Mỗi lần xin dừng lại, lại là một lần mãnh liệt, là một lần nóng bỏng, là một lần dây dưa nhiều hơn trước.
Tiếng thở dốc, tiếng rên nhẹ, tiếng gió và tiếng lá rơi như đang hòa thành một bản nhạc giao hưởng ngọt ngào lãng mạn. Ngoài trời, trăng hôm nay không có, nhưng lại nhiều sao đến lạ thường, gió hôm nay không nhiều, nhưng cũng đủ để ru hồn ai vào giấc mộng.
Băng Băng đôi mắt mỏi mệt nhíu lại rồi chợt mở ra, đập vào mắt là hình ảnh Như Phong đang chuyền nước từ miệng mình sang miệng cô, cái tay còn tà ác xoa nắn vùng ngực một cách càn rỡ.
“Khụ…Khụ…”
Hắn một tay chống đầu, tay còn lại thì tiếp tục trêu đùa vùng ngực đã đầy dấu hôn ngân, hắn khóe môi kẽ cong nhìn cô đầy ám muội, rồi cúi xuống bên tai cô như phả hơi nóng, giọng khàn khàn buông ra yêu ngữ, còn kiêu khích mà liếm lấy vành tai cô nữa.
“Ngủ ngon chứ”
Gương mặt đỏ bừng, mắt không biết nhìn đi đâu trong khi hai người không một mảnh vải mà còn nằm dính xát vào nhau. Cô bối rối chỉ biết nhắm lại, tim trong lồng ngực đập liên hồi, chuyện tối qua, cứ như cuộn băng tua chậm, từ từ hiện lên.
“Anh…”
Không để cô nói dứt câu, hắn đã chồm người nằm đè lên cô, cúi xuống cắn nhẹ đôi môi sưng đỏ và mắt lam sâu thẳm nhìn cô đầy thâm tình.
“Tại sao lại dối anh”
“Chuyện gì cơ”
Quay mặt đi hướng khác, cô lảng tránh ánh mắt hắn, trong lòng như có một dự cảm đang nổi lên.
Giữ yên khuôn mặt cô, hắn cúi xuống hôn cô, mạnh, sâu, như thể đang trút giận.
“Anh biết hết rồi, chỉ muốn nghe lí do từ em thôi”
Thở dốc, cô ngước mắt nhìn hắn, trong mắt hắn, cô chỉ thấy mình trong đó, sáng ngời và tinh tế giống như lần đầu cô nhìn sâu vào mắt anh. Như không tin suy nghĩ mới hiện lên của mình, cô giọng đứt quãng hỏi.
“Anh…anh đã nhớ lại”
Cúi xuống, đặt nhẹ nụ hôn lên trán, hắn dịu dáng vuốt tóc cô, yêu thương mà trân trọng.
“Phải”
Giữ yên khuôn mặt ấy, cô đôi mắt đã ngập tràn lệ quang và chỉ lặng lẽ nhìn hắn. Là cô nghe thấy hắn nói, hắn nhớ lại, là cô nghe thấy hắn nói, tất cả đã trở về ban đầu, liệu có phải là cô, đã nghe nhầm hay không.
Như Phong lau đi giọt nước mắt đang rơi không ngừng, hắn đau lòng như thể bị cứa da cắt thịt, hắn biết, hắn đã nợ cô, nợ rất nhiều…
“Xin lỗi …xin lỗi…”
Băng Băng thấy có giọt nước nóng hổi rơi xuống tay mình, tim như buông hết gánh nặng, lòng như không còn giữ được mạnh mẽ như ban đầu, chỉ biết ôm lấy hắn, tựa vào lòng hắn, mặc cho nước mắt cứ rơi mãi không ngừng mà giãi bày, mà khóc than tất cả.
…
Thời gian trôi đi, trả lại không khí im lặng như ban đầu, chỉ có người con gái vẫn còn đang thút thít khóc lóc. Như Phong tay vẫn gối đầu, nhìn cô trong lòng mình nức nở kể nể, thỉnh thoảng còn cho hắn vài cái đập không đau mà chỉ thấy kiêu kích. Thở dài một hơi, hắn cúi xuống ôm cô vào lòng, hôn lên những giọt nước mắt kia, độ ham muốn lộ rõ qua câu tuyên bố bá đạo.
“Đừng nghĩ như vậy là xong, sự trừng phạt của anh không chỉ dừng ở đây thôi đâu”
“Anh…um…”
Tiếng phản kháng chưa kịp nói đã vội nuốt vào, hắn nhanh chóng cuốn lấy môi cô, đưa cô vào hết con sóng này đến con sóng khác.
Trong phòng, tiếng trầm khàn trêu trọc, tiếng thở dốc vội vàng và tiếng rên rỉ nỉ non như còn vang mãi không ngừng trong không gian đầy ám muội như thế này.
….
Băng Băng sau khi bị trừng phạt đã là 5 ngày sau. Cũng may hôm nay anh có việc nên phải đến công ty, nếu không, cô thật sự sợ rằng mình sẽ không bước xuống giường được vào mỗi buổi sáng trong vòng một tuần mất.
Vô tình nhìn thấy tờ báo trên bàn, nó hoàn toàn thu hút cô bởi tấm ảnh to trên mặt báo của Tống Huỳnh Thiên với dòng chữ “Sự thật phía sau người đàn ông hào hoa Tống Huỳnh Thiên”
Cầm lên đọc, trong có chuyện công ty là cướp đoạt vị trí của anh mình, có việc cá nhân hắn là người buôn bán thuốc trái phép, còn có việc của cô và Như Phong.
Dòng chữ viết về sự thật vụ tai nạn của Như Phong và cô từ những năm trước đây như được phơi bày ra trước mắt, có nhân chứng, có thời gian địa điểm và có cả một kế hoạch hoàn mỹ đến đáng sợ. Đột nhiên, những sự việc bất chợt ùa về trong cô, tất cả những hiểu lầm đó, đều có mặt của Tống Huỳnh Thiên một cách trùng hợp đến kì lạ, có hắn mời cô gặp mặt, có hắn hẹn gặp cô trong lúc mang thai vì có tin tức của Như Phong, có hắn trong phòng ôm cô bất ngờ, còn có hắn nói ra những lời kiêu kích đâm thẳng vào tâm người khác.
Cô cảm thấy giờ đây, người đàn ông này thật đáng sợ với những toan tính mưu mô, những thủ đoạn tàn nhẫn, làm cô cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Đột nhiên thân thể đang run lạnh rơi vào vòng ôm ấm áp từ phía sau, đang trong lúc hoảng loạn, cô giật mình đầy sợ hãi, thì ngay lúc đó, bên tai mình, có một giọng nói quen thuộc đã xoa dịu đi nỗi bất an đáng sợ này.
“Tất cả đã qua, bên cạnh em, luôn luôn còn có anh”
Không nói gì hết, chỉ quay người lại, vòng tay ôm chặt lấy anh hơn. Cảm nhận có anh bên cạnh, mọi bất an lo lắng trong cô, tất cả đều được tan biến.
Phải, là anh đã bên cạnh cô, đã từ lâu lắm rồi, vì thế nên, nó đã trở thành một thói quen không thể nào xóa bỏ, mà ngay chính bản thân cô, cũng không muốn mất đi.
Yêu anh, nếu như là buồn đau khổ sở, nếu như là khó khăn thử thách, nếu như là nhớ nhung hạnh phúc…thì cô…cô vẫn muốn được yêu anh, yêu anh mãi như thế này….
…
NewYork
Lâm Trấn Hiên đang phê duyệt tài liệu thì điện thoại chợt vang lên, nhấc máy lên, bên tai vang lên câu nói nhẹ nhàng của tiếp tân, nhưng sau đó hắn lại vội vàng cụp xuống.
Không phải chứ, ả la sát ấy sao lại đến đây, mà cô ta đến đây làm gì kia chứ. Tâm trạng không còn tập trung để làm việc, hắn đứng lên, đi qua đi lại trước bàn làm việc, tay vò đầu bức óc không thôi. Đột nhiên cánh cửa phòng chợt mở, hắn theo phản xạ nhìn ngay lập tức.
“Cạch”
Giật mình nhìn ra cửa thì thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang tự tin bước lại phía hắn, có trêu trọc, có chậm biếm mà nhìn hắn nói.
“Lâm tổng cũng thật khó gặp nha”
Chỉ tay thẳng vào người con gái gian xảo đầy mưu kế, hắn lắp bắp nói không lên lời.
“Cô… cô… cô…”
Cầm ngón tay đang chỉ mình, Uyển Nhi nhíu mày không vừa lòng.
“Không được chỉ lung tung, anh làm việc xong là phải chở tôi đi tiệc đấy, đừng làm nhàu mất bộ váy tôi ưa thích”
“Cô…cô…cô…”
Cuối cùng, Lâm tổng giám đốc đẹp trai lịch lãm lại không thể nói trọn được một câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn người con gái đẹp thanh tú...tự do hành hạ mình. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ cuộc sống tươi đẹp của hắn phải chấm dứt ở đây, còn trong lòng thì đang mong có ai đó, sẽ cứu hắn thoát khỏi người con gái đáng sợ này, cứu a…
…
Nguyệt Nhi ngại ngùng ngồi trước mặt bố mẹ Hạo Thiên, nét hồn nhiên hay nói thường ngày bay mất tăm hơi, suốt buổi, chỉ biết cúi đầu nhìn sàn nhà và chân mình.
Cô đã rất cố gắng để được Hạo Thiên đồng ý cho ra mắt bố mẹ anh ấy vào ngày hôm nay, trước đó, anh bắt cô học nấu ăn, may vá, học cách làm vợ, làm mẹ, học rất nhiều a… Học đến khi anh ấy vừa lòng gật đầu đồng ý thì mới thôi, nhưng mà, gặp rồi mới biết rất ngượng ngùng nha, đặc biệt là cái miệng cười cười trêu trọc mình của chị Băng Băng, thật là ức mà.
Đột nhiên, dưới bàn, cảm nhận được cái bàn tay ai đó ấm áp bao quanh tay mình, hơi hé mắt nhìn sang, người đàn ông cô yêu đang mỉm cười dịu dàng với cô, mọi lo lắng trong lòng như tan biến, nắm nhẹ tay anh, cô mỉm cười thật tươi.
Chỉ cần có anh, khó khăn đối với cô, tất cả đều không là gì. Người đàn ông này, là người đàn ông duy nhất thuộc về cô, là mối tình đầu và cũng là mối tình cuối của đời cô. Mong ước được bên anh, nay đã thực hiện được rồi. Cảm thấy hạnh phúc, đang xuất phát từ trái tim mình.
…
Như Sương thoải mái ngồi trên máy bay, hôm nay cô sẽ về thăm gia đình. Công tác xong rồi, tên đối tác Tử Cung cũng được xử êm, bây giờ thì có thể tự do vui chơi với hai cô nhóc Uyển Nhi và Nguyệt Nhi rồi.
Bỗng nhiên, hình ảnh tên đối tác đáng ghét lại hiện lên, hừ nhẹ một tiếng, cô quay mặt nhìn ra cửa kính, nghĩ trong lòng là mây thật nhiều nha!!!
Ghế bên cạnh có người vừa ngồi xuống, chẳng buồn quan tâm đó là ai, cô cứ thế tận hưởng ánh sáng và mây trắng qua ô cửa kính, còn cò gương mặt hắc ám của tên đáng ghét thỉnh thoảng hiện lên trong suy nghĩ của mình.
Chẳng còn hứng thú nhìn trời đất gì nữa, cô khó chịu trong lòng quay mặt nhìn sang người bên cạnh, nào ngờ vừa bắt gặp gương mặt hắc ám càn rỡ đang cười tươi đầy thích thú nhìn mình, cô đôi mắt mở to, nói mà cứ như quát vào mặt hắn ta.
“Sao, sao anh lại ở đây…”
…
Băng Băng và Như Phong đứng trên đỉnh đồi, nhìn xuống phía dưới, tất cả mọi người đang vui vẻ cười đùa với nhau, trong đó còn có con của họ nữa.
Trải qua mọi chuyện, Băng Băng đã đúc kết lại được rất nhiều điều. Trong tình yêu, niềm tin luôn là điểm tựa và sự tôn trọng nhau luôn là nền tảng của hạnh phúc. Người ta thật sự hạnh phúc là khi họ luôn ở bên nhau, giống như cô và anh, chỉ có bên cạnh đối phương, hạnh phúc mới có thể mỉm cười.
Nhìn về phía bầu trời yên lành, cảm thấy được vòng ôm ấm áp của anh, cô nắm chặt tay anh, đôi mắt long lanh nhìn sâu vào mắt lam thâm tình vẫn luôn nhìn mình như vậy, mỉm cười hạnh phúc, hai chân nhẹ nhón lên, bên môi anh, cô yêu thương thổ lộ và nụ hôn ngọt ngào như không bao giờ dừng.
“Phong, em yêu anh”
-Kết-
Bầu trời trong xanh, gió mát lành và không khí tràn ngập hân hoan của buổi nắng mai. Trong giáo đường, trai thanh gái lịch đang nói cười trò chuyện với nhau đầy hứng thú.
Khác hẳn với sự ồn ào náo nhiệt, trong phòng đợi của cô dâu, người đàn ông trong bộ vest màu trắng lịch lãm đầy quyến rũ đang tham lam đòi hỏi mà lộng hôn cô dâu trong lòng mình. Nụ hôn sẽ còn kéo dài hơn, nóng bỏng và nhiệt tình hơn nếu không có cái gõ cửa chen ngang vừa mới vang lên.
Băng Băng đẩy Như Phong ra, gửi cho hắn ánh mắt đầy cảnh cáo sau đó mới mời người bên ngoài vào.
Lời mới vừa dứt, bên ngoài, mọi người đã ào ào chạy vào. Có Uyển Nhi, Như Sương và Nguyệt Nhi trong trang phục phù dâu, còn có Tử Cung, Hạo Thiên và Trấn Hiên hết sức hào hoa trong bộ vest rể phụ. Bên cạnh đó, ba cặp phụ huynh cũng hết sức đẹp lão mà tươi cười đến chúc mừng hai người và không thể thiếu được, đứa con Niệm Dư xinh xắn đáng yêu trong bộ vest nhỏ của hai người nữa.
Hạnh phúc quá đỗi, yêu thương quá nhiều đang đong đầy lấy cô. Có anh bên cạnh, yêu thương, có người thân bên cạnh, mỉm cười. Chỉ sợ nước mắt hạnh phúc, sẽ không kìm được mà tuôn rơi trong giây phút này.
Tiếng cười đùa tan hết, mọi người đã ra ngoài đợi hai người xuất hiện. Băng Băng khoác tay Như Phong, đứng trước cánh cửa, cô thâm tình, cô yêu thương mà nhắn nhủ.
“Bây giờ thì em đã biết, phía cuối con đường, anh luôn đứng đợi em, mãi như vậy và em yêu anh, chồng của em”
Như Phong mỉm cười nhìn người con gái đang nắm lấy tay mình, cô hôm nay, trong bộ voan trắng tinh khôi, mái tóc thả dài buông lỏng và đôi mắt tràn ngập hạnh phúc. Nhìn cô rất giống như một tiên nữ đang hạ xuống bên cạnh hắn, rồi hình ảnh tiểu tiên nữ khi xưa hiện lên, cũng như như bây giờ, chỉ khác là, tiểu tiên nữ không còn tự do bay giữa bầu trời nữa, mà cô bây giờ, đã là của hắn, là người phụ nữ chỉ thuộc về riêng một mình hắn.
“Đúng vậy, anh vẫn luôn ở phía cuối con đường đợi em, cô tiên nữ của anh”
Tiếng chuông giáo đường thanh túy vang lên, ngoài kia, chim đang hót vang lừng và gió thổi nhẹ nhàng mang đến hương hoa thơm dịu dàng. Hai người, đôi mắt nhìn nhau như đang cười, bước chân đồng nhịp hướng về phía trước, cái nắm tay, ánh mắt trao nhau, vẫn chặt như ban đầu.
-The End-
P/S: Hì hì, không còn tập sau nữa rồi. Nhưng Mun sẽ đợi những lời góp ý của các bạn tại nhà Mun nha! Moah… Hẹn gặp lại các bạn ở tập 3 của “Hoàng Hậu ATuLa”, Pipo