Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu

Khắp thành Lĩnh Nam tràn đầy không khí vui mừng, bây giờ đã là tuần cuối cùng của tháng mười hai rồi, mấy ngày nữa chính là giao thừa.

Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đi trên đường phố, trong lòng nói không ra mùi vị gì.

Năm mới, hoàn toàn là hai chữ xa lạ đối với bọn họ, hoặc là, sung sướng của người khác là tịch mịch của mình.

Bọn họ là người giống nhau, có nhà nhưng cũng như không có nhà. Ngày giao thừa này không khác ngày bình thường đối với họ.

Chỉ có điều, đường phố treo đầy màu đỏ, cũng khiến cho bọn họ có chút cảm xúc như vậy.

Cổ Nhược Phong nhìn Phong Huyết lân, thật ra thì nàng nên vui vẻ, Phong Huyết Lân ở bên cạnh, cho dù ở đâu cũng là nhà!

Phong Huyết Lân đối diện với tròng mắt của Cổ Nhược Phong, cười thầm, năm nay, hắn nghĩ hắn sẽ rất vui vẻ.

Nam Phong trở về phủ thành chủ, cũng trở về Nam phủ. Hắn muốn đòi một công đạo cho Mộ Lam!

Không thể ngờ Thủy Nhi trở thành vật hy sinh, hoặc là, thật ra thì nên nói trừng phạt đúng tội!

Cắt đứt tứ chi, một trăm trượng, lôi ra cửa phủ, bây giờ chỉ còn là xác khô trên đường.

Mà Nam lão phu nhân, tuy thân là chủ một nhà, nhưng làm ra chuyện như vậy, mặc dù Nam Phong giữ lại chút mặt mũi cho bà, nhưng tất cả lời nói thầm kín đã thốt ra! Về sau nếu Mộ Lam xảy ra chút chuyện gì, Nam phủ này sẽ không còn chút quan hệ nào với hắn! Một phủ không có người thừa kế, mặc dù Nam lão phu nhân có thủ đoạn gì, Nam phủ cũng chỉ có thể suy bại!

Mặc dù trong lòng Nam lão phu nhân có vài ý kiến, nhưng bà cũng biết mình làm hơi qus mức, nhất là chuyện làm hại Nam Phong thiếu chút nữa bỏ mạng! Hơn nữa lúc này Mộ Lam đã mang thai, trong bụng có hương khói của Nam gia, bà cũng không tiện nói gì nữa!

Chuyện Nam Phong cứ chấm dứt như vậy, Mộ Lam, trải qua chuyện này, cũng khôi phục chút bản tính trong quá khứ của mình, vốn nàng nên cường thế! Nàng sẽ là sự trợ giúp lớn cho Nam Phong!

Nam Phong định giữ lại đoàn người Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong đến hết năm mới rời đi, chỉ có điều, lưu lại qua lễ mừng năm mới hay không cũng không có bao nhiêu ý nghĩa đối với Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong, bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Trước khi đi, Nam Phong nói cho Phong Huyết Lân một chuyện: “Cửu vương gia đang tìm các người. Trước đó ta mời các người tới phủ thành chủ cũng là theo ý của Vương gia.”

Lời nói, có giới hạn, có nhiều thứ, ngươi hiểu, ta hiểu là được.

Nụ cười nơi khóe miệng Phong Huyết Lân không thay đổi: “Bổn vương biết.” Nếu không phải Hiên Viên Dật Vân bày mưu tính kế, Nam Phong cẩn thận như vậy, sao mình mới đến phủ thành chủ không lâu, sau một bữa cơm liền tiêu trừ phòng bị với mình? Mình là Huyết Vương của vương triều Mộ Dung, trang chủ Huyết Nguyệt sơn trang, thân phận như vậy, khiêm tốn tiến vào vương triều Hiên Viên, thật sự khiến cho người ta hoài nghi!

Nam Phong là người đứng đầu một thành, còn là thành biên giới, sao lại khinh suất, dễ tin người như vậy?

Chỉ có điều, không biết đến tột cùng Hiên Viên Dật Vân vì cái gì? Hoặc là, rốt cuộc bí mật của Khinh Vũ cầm là cái gì? Vì sao hắn cứ đuổi theo Phong nhi không buông?

Suốt chặng đường đến đây hắn đã biết rõ mặc dù Hiên Viên Dật Vân không theo cùng bọn họ, nưhng ngay từ lúc vương triều Hiên Viên làm xong tất cả đã chuẩn bị chờ đoàn người mình đến! Hành động của Nam Phong là minh chứng tốt nhất!

“Đang suy nghĩ gì vậy? Nhập thần đến thế.” Cổ Nhược Phong đưa tay quơ quơ trước mặt Phong Huyết Lân, dáng vẻ như vậy của Phong Huyết Lân đúng là hiếm thấy.

“Hiên Viên Dật Vân.” Phong Huyết Lân cũng không hề giấu giếm, hắn không có bất kỳ bí mật gì với Cổ Nhược Phong, cho dù ghen, cũng là chuyện đương nhiên quang minh chính đại!

Dĩ nhiên, bây giờ hắn nói tới Hiên Viên Dật Vân không phải bởi vì ghen.

Hành vi của Hiên Viên Dật Vân hơi quỷ dị, hình như tất cả đều vây quanh Khinh Vũ cầm.

Như đã từng nói, Khinh Vũ cầm thần bí như vậy, quả thật chính là bảo vật vô giá, người này lai có thể nhìn Phong nhi lấy đàn đi như vậy, phần khí phách này bao nhiêu người cũng theo không kịp!

Chỉ có điều, Phong Huyết Lân hắn chú ý nhiều hơn chính là rốt cuộc Hiên Viên Dật Vân đang đùa trò khỉ gì! Thủ bút sau lưng càng lớn, sợ rằng giá cao cũng không nhỏ?!

“Đến lúc đó rồi sẽ biết.” Cổ Nhược Phong rót một ly trà cho Phong Huyết Lân, nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không coi Hiên Viên Dật Vân nhân vật như thế vào trong mắt! Nếu để cho người khác thấy dáng vẻ này của Cổ Nhược Phong, tuyệt đối sẽ nhảy lên cao ba thước, mắng to một tiếng: “Mẹ nó! Dù gì Hiên Viên Dật Vân cũng là Cửu vương gia của chúng ta! Cửu vương gia đó! Cửu vương gia là khái niệm gì?! Đó chính là trời của vương triều Hiên Viên! Ngay cả hoàng thượng cũng phải tôn lên ba phần, có chuyện còn phải ăn nói khép nép đó!”

Bên ngoài, truyền đến giọng nói của Si: “Chủ tử, sắp đến núi Thiên Thánh.”

Núi Thiên Thánh…

Cổ Nhược Phong nâng rèm cửa sổ lên, đoạn đường này đã trắng xóa bông tuyết. Bọn họ đã đi được bốn ngày rồi. Núi Thiên Thánh này không phải xa bình thường.

Vòng tay huyết ngọc, Phong Huyết Lân lấy hộp kia, mở ra, chỉ thấy một vòng tay đỏ như màu máu đang nằm yên tĩnh trong hộp, thỉnh thoảng hiện lên một vạch sáng, gần như khiến cho người ta không nắm bắt được, quỷ dị như vậy!

“Chúng ta… Muốn tìm cái gì?” Nói thật, Cổ Nhược Phong cũng không biết bọn họ tới nơi này với mục đích gì, chỉ biết vòng tay huyết ngọc được phát hiện trên núi Thiên Thánh, Phong Huyết Lân muốn tới đây, nàng liền theo tới!

Về phần, rốt cuộc là tìm đầu mối gì hay tìm món đồ tương tự như vòng tay huyết ngọc, một chút ngọn nguồn nàng cũng không có.

“Ta cũng không biết, chỉ biết là, có một âm thanh gọi ta tới nơi này.” Ánh mắt Phong Huyết Lân hơi hoang mang, hắn nghe thấy âm thanh nơi đáy lòng, tìm kiếm vòng tay huyết ngọc liên quan tới tất cả, chặt chẽ không rời với núi Thiên Thánh!

Cổ Nhược Phong nằm xuống lần nữa, cầm bánh đậu xanh, cắn một miếng, nóng hổi, ấm thẳng vào trong lòng, trời sinh voi trời sinh cỏ, nàng không sao cả, dù sao, Phong Huyết Lân ở đâu nàng ở đó.

“Chúng ta đi dọc theo đường sứ giả Mộ Dung đã từng đi một lần, có lẽ sẽ có phát hiện.” Cổ Nhược Phong ăn xong bánh đậu xanh rồi nói ra, sau đó nhận lấy ly trà Phong Huyết Lân đưa uống.

Giọng Cổ Nhược Phong hơi lớn, Si đánh xe đương nhiên nghe thấy, cũng không nói gì, tiếp tục trầm mặc vội đánh xe, lời Cổ Nhược Phong đã tỏ rõ đường đi của bọn hắn.

Bây giờ vẫn là buổi sáng, dọc theo đường sứ giả Mộ Dung từng đi, có lẽ hai ngày liền có thể rời núi rồi.

Núi Thiên Thánh là một dãy núi liên tiếp, giống như một tấm bình phong thiên nhiên của vương triều Hiên Viên, trong này chỉ có một con đường có thể đi, chỉ cần giữ chặt con đường này, cho dù có trăm vạn đại quân cũng khó mà công phá!

Không thể không nói, đây chính là vùng đất quý!

Chỉ có điều, vùng đất quý hôm nay không phải là chuyện tốt đối với đám người Cổ Nhược Phong mà nói, núi tiếp núi như vậy, bọn họ phải tìm bao lâu mới thấy thứ có liên quan tới vòng tay huyết ngọc nho nhỏ chứ?!

Mắt thấy đến giờ ăn trưa, rốt cuộc đoàn người cũng ngừng lại chuẩn bị ăn trưa.

Thật ra thì ăn trưa này chẳng qua cũng chỉ cho hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ăn, đúng rồi, còn có một Tuyết Cơ. Dọc theo đường đi nàng ta vẫn trầm mặc, khiến đám người Si Mị Võng Lượng gần như muốn quên đi người này.

Nếu không phải Phong chủ tử cần ăn cơm, bọn họ nghĩ có phải dọc theo đường này bọn họ đều không cần dừng lại ăn cơm?

Trên thực tế, đây là một quyết định! Tuyết Cơ, quá mức yên lặng rồi!

Si bắt một chút món ăn thôn quê, bốn con gà rừng, hai con thỏ rừng, lột da lông rửa sạch sẽ, Cổ Nhược Phong tự thân vận động bắt đầu nướng trên đống lửa.

Gần đây miệng Phong Huyết Lân càng ngày càng xảo quyệt rồi! Người bình thường làm gì đó hắn sẽ không ăn! Chỉ cần địa điểm cho phép, thời gian cho phép, điều kiện cho phép, hắn nhất định sẽ ăn món gì đó do Cổ Nhược Phong làm!

Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên chính là chuẩn bị mọi thứ khi Cổ Nhược Phong xuống bếp!

Si Mị Võng Lượng Phàm ngửi thấy mùi gà rừng nướng thơm, nước miếng thiếu chút nữa không lưu lại, trong lòng lại kêu rên lần nữa: “Chủ tử, tài nấu nướng của ngài không nên bước nhanh như vậy có được không? Coi như ngài tiến bộ, cũng không cần khoe khoang trước mặt bọn họ có được không? Cho dù muốn khoe khoang, hỏi yếu ớt một câu, có thể lưu lại một phần cho bọn họ không?”

Chỉ có điều, không hề thực tế đấy!

Người có thể để cho Cổ Nhược Phong xuống bếp chỉ có một, đó chính là Phong Huyết Lân!

Người có thể ăn đồ Cổ Nhược Phong làm, vậy cũng chỉ có một, là Phong Huyết Lân!

Nếu có gì ngoài ý muốn, vậy xin lỗi rồi, không biết ai sẽ động kinh gây ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi lập tức chuẩn bị một vạc dấm mà chết đuối một lần, lại bị người khác dùng dao găm băm thành trăm mảnh một lần, sau đó lại khiến người nào đó quyền cước một trận! Nếu người kia còn chưa hả giận, hoặc là người khác nhìn ngươi khó chịu, ngươi cũng chỉ có thể cầu Phật nơi đáy lòng, hy vọng hắn xuống tay lưu tình cho ngươi chết sảng khoái thôi!

Mắt thấy thịt nướng sắp xong, bên kia, Tuyết Cơ cũng cầm một con gà rừng nướng, chỉ có điều, dáng vẻ hơi chật vật, có thể thấy nàng ta không thường xuyên làm những việc này.

Tuyết Cơ cầm con gà rừng bị cháy khét trong tay, lại nhìn con gà đang tươm dầu của Cổ Nhược Phong, vỏ ngoài vàng óng, trong nháy mắt muốn cầm vật trong tay nện vào mặt Cổ Nhược Phong! Vì sao nàng ta lại có thể làm ra món ăn ngon gì đó?!

Cổ Nhược Phong xé một đùi gà, gần như là nửa con gà, đưa cho Phong Huyết Lân.

Phong Huyết Lân ở bên cạnh nhìn Cổ Nhược Phong đưa gà nướng qua, trong lòng đã sớm thèm ăn đến nghiến răng! Đưa tay qua…

Mọi việc không thiếu ngoài ý muốn, hơn nữa còn phát sinh trên người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân!

Cái ngoài ý muốn đó… Cổ Nhược Phong nhìn tay mình trống trơn, lại nhìn tay trống không của Phong Huyết Lân, trên mặt kinh ngạc không phải dáng vẻ bình thường có thể so sánh!

Phong Huyết Lân cũng nheo mắt màu máu, người động kinh không muốn sống trong truyền thuyết xuất hiện!

Chỉ có điều, hai người bọn họ không thể không thừa nhận, người có thể cướp đi gà nướng đúng là không thể khinh thường! Tạm thời không nói tới Phong Huyết Lân là cao thủ bậc nào, ngay cả công lực của Cổ Nhược Phong cũng là hạng nhất không ai sánh bằng! Coi như hai người không phòng bị chút nào, cũng sẽ không bị người dễ dàng cướp đồ trên tay như vậy!

Hai người đồng thời dời tầm mắt nhìn về phía gia hỏa phách lối cướp gà nướng đi, sau đó, Cổ Nhược Phong không bình tĩnh! Nàng thật sự không bình tĩnh rồi!

Vậy là cái gì?

Chỉ thấy một con hồ ly màu lông trắng như tuyết đang vùi đầu gặm gà nướng vừa mới cướp đến tay!

Khóe miệng Cổ Nhược Phong hơi run rẩy, nàng thật sự không muốn nhìn sắc mặt của Si Mị Võng Lượng Phàm ở bên cạnh… Bị một con hồ ly đoạt đồ từ trên tay, mặt mũi Cổ Nhược Phong nàng xem như vứt xuống nhà bà ngoại rồi!

Trong mắt Phong Huyết Lân xẹt qua chút kinh ngạc, một con hồ ly có thể có bản lĩnh như thế, có thể thấy nó không phải là tiểu hồ ly bình thường! Hơn nữa, trong lòng hắn có âm thanh dường như đang nói cho hắn, con hồ ly này có điều kỳ lạ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui