Thời điểm quốc sư Thiên Tâm thấy Cổ Nhược Phong thu được huyết ngọc, trong mặt hơi lóe lên một cái, sau đó liền rời đi, có lẽ, hắn nghĩ, một kiếp cuối cùng này không cần đến sự hỗ trợ của hắn, có lẽ, hắn còn có việc quan trọng hơn phải làm.
Mắt thấy huyết nguyệt sắp hình thành, Cổ Nhược Phong liền xuất sáu khối huyết ngọc ra, cùng với vòng tay huyết ngọc. Sự tình kỳ quái đã xảy ra!
Sáu khối huyết ngọc có thể tụ hợp lại một chỗ với vòng tay huyết ngọc, tạo thành một hình cầu! Khi huyết nguyệt chiếu xuống, huyết ngọc này lại chậm rãi dung hợp!
Nhưng, hình như còn thiếu cái gì đó! Đúng! Là khối huyết ngọc thứ bảy!
Cổ Nhược Phong nhìn về phía Phong Huyết Lân, mà Phong Huyết Lân lại chỉ lắc đầu, hắn không biết. Khối huyết ngọc thứ bảy ở đâu, trí nhớ của hắn không có một chút ấn tượng, chỉ có trống rỗng!
Huyết ngọc tiếp tục dung hợp, mà Cổ Nhược Phong lại không cảm thấy vui vẻ chút nào! Mọi thứ đêm này đều hết sức quỷ dị! Kiếp thứ chín, ba chữ này không khỏi khiến nàng nhớ đến kiếp số trong quá khứ, hết thảy mọi thứ này, hình như đến quá mức bình thường!
Ngay lúc Cổ Nhược Phong còn chưa suy nghĩ rõ ràng, Phong Huyết Lân chợt quát to một tiếng, màu đỏ trong mắt càng thêm đậm! Mà lúc này đây, lại khác hẳn với trước kia! Trong vẻ khát máu còn mang theo một tầng hung hăng!
Phong Huyết Lân nhìn chằm chằm Cổ Nhược Phong, sau đó liền bay ra khỏi Cửu vương phủ! Hiện giờ hắn không có cách khắc chế bản thân! Lần thị huyết này là muốn giết người, chứ không phải là hút máu! Lúc này đây, không biết dục vọng trong thân thể lay động mạnh mẽ hơn gấp bao nhiêu lần so với huyết nguyệt lần trước! Hiện giờ hắn không có thời gian để nói chuyện nữa rồi! Hắn muốn giết người!
Cổ Nhược Phong cũng cảm thấy điểm khác thường của Phong Huyết Lân! Giữa nàng và hắn vốn không cần nhiều ngôn ngữ cũng có thể hiểu rõ ý của đối phương, hiện giờ hành động của Phong Huyết Lân khiến Cổ Nhược Phong hiểu rõ, huyết nguyệt ở kiếp thứ chín này thật sự nằm ngoài tầm kiểm soát của bọn họ rồi!
Bóng dáng Phong Huyết Lân chợt lóe lên, cho dù nội lực của Cổ Nhược Phong có cao thâm đến đâu thì khinh công cũng không thể so với tốc độ quỷ dị của Phong Huyết Lân!
Người, tất cả xung quanh đều là người!
Cổ Nhược Phongđindannnnn nhìn số người đứng vây quanh Cửu vương phủ, nói là không tin, nhưng dùng khiếp sợ và bất an để hình dung thì chính xác hơn một chút!
Đây không phải là thị về của Cửu vương phủ, y phục trên người đã biểu lộ thân phận của bọn họ, quân hộ thành của vương triều Hiên Viên!
Mấy vạn người đứng chi chít xung quanh Cửu vương phủ!
"Giết không tha!" Cổ Nhược Phong nghe thấy một tiếng gầm giận dữ phát ra từ trong đám người! Sau đó tất cả các thị về đều chạy về một phương hướng!
Cổ Nhược Phong nhìn theo phương hướng của dòng người kia, ở giữa, áo đỏ tóc đen, con ngươi màu đỏ hung hăng muốn giết người! Đó là Phong Huyết Lân!
Tay không binh khí, đứng ở nơi như vậy, giống như quên phản kháng!
Giờ khắc này, Cổ Nhược Phong giật mình nhớ đến lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ, phía trên phố dài, cách một cửa sổ, hắn cũng đứng ở nơi đó như vậy, đám người xung quanh ồn áo hung hăng muốn giẫm hẳn ở dưới chân!!
Mà lúc này, bọn họ lại muốn mạng của hắn! Hắn sẽ không chết, nhưng nếu bị thương, sẽ đau đớn!
Vì sao không phản kháng?!
Lửa giận trong lòng Cổ Nhược Phong lại bốc lên! Mặc dù nàng biết, tuy trong mắt Phong Huyết Lân muốn giết chóc nhưng trong đó cũng có một chút giẫy giụa!
Đao, vô tình chém xuống, chém vào lưng Phong Huyết Lân, lúc này hắn còn đang đau khổ đấu tranh!
Máu, tràn ra, nhuộm y phục màu đỏ thành đen, cũng nhuộm đỏ hai mắt đen nhánh của Cổ Nhược Phong!
Phong Huyết Lân giống như cảm nhận được lửa giận của Cổ Nhược Phong, chợt phục hồi tinh thần lại, cách đám người nhìn thẳng vào mắt người đứng xa xa, một giây, lại biến mất lần nữa! Lấy tốc độ của hắn, không có bất kỳ người nào có thể đuổi theo hắn được!
Nhìn nơi Phong Huyết Lân biến mất, Cổ Nhược Phong ngây người, hắn không muốn đối mặt với mình, chẳng lẽ tình huống lần này thật sự tệ như vậy sao?! Kiếp nạn thứ chín, kiếp nạn thứ chín!
Xung quanh càng ngày càng nhiều người! Mà thị về bên cạnh Cổ Nhược Phong hai mắt nhìn nhau sau đó cầm theo đao chạy vọt đi! Phía trên có lệnh, giết không tha! Mà nữ tử mặc đồ đen này là Huyết vương phi, khuôn mặt xinh đẹp cũng không tệ! Huyết vương gia giết không chết, nếu lại để Huyết vương phi này chạy, vậy bọn họ thật sự chỉ có một con đường chết rồi!
Cổ Nhược Phong muốn xuyên qua đám người đi tìm Phong Huyết Lân, nhưng những người này gắt gao ngăn cản, thậm chí còn nghĩ muốn giết nàng!
Không, đó cũng không phải là điều quan trọng!
Nàng nghe thấy thị vệ vung đao chém Phong Huyết Lân kia đang đắc ý cười to, kiêu ngạo nói, máu nhỏ giọt trên đao, không khỏi khiến Cổ Nhược Phong nhớ đến một màn vừa rồi!
"A!" Trong lòng biết, nói sao cũng đều không đuổi kịp Phong Huyết Lân! Nàng biết Phong Huyết Lân không muốn mình tìm được hắn! Cuối cùng cảm xúc rối rắm này khiến Cổ Nhược Phong bạo phát!
Quân hộ thành, là đại biểu cho vương triều Hiên Viên sao? Vương triều Hiên Viên muốn phản bội sao?
Ha ha, khi nào thì Cổ Nhược Phong nàng sợ những thứ này? Cho dù là toàn bộ thiên hạ, ngăn cản nàng cũng chỉ có một kết cục, chết!
Giống như đôi mắt đỏ của Phong Huyết Lân, lúc này chỉ còn lại yên tĩnh cùng thị huyết đến mức đáng sợ! Cho tới bây giờ, nàng không sợ giết người, người chết trên tay nàng nhiều vô số kể! Nhưng nàng không giết người vô tội, bởi vậy cũng chưa bao giờ cảm thấy áy náy! Mà những người này không phải muốn mạng của nàng sao? Không phải bọn họ đều muốn nàng chết sao? Bọn họ, càng muốn Phong Huyết Lân chết!
Như vậy, nàng có lý do gì để giữ lại mạng bọn họ sao?
Cái gì mà không biết chuyện, cái gì mà chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh cấp trên, thật xin lỗi, nàng chỉ nhìn đến sự thật!
Vung tay lên, nhuyễn kiếm ra khỏi vỏ, sắc bén vô song, giết người không thấy máu!
Tay nâng lên không trung đều thu lấy mạng người! Một con đường đỏ đầy máu xuất hiện!
Quân hộ thành sợ hãi! Bọn họ đã nghe qua truyền thuyết về Huyết vương phi, trong một đêm diệt Bách Hoa sơn trang, mười dặm hồng trang gả mẫu thân,
nhưng, bọn họ nghe xong, lại không thật sự để ở trong lòng! Bọn họ la quân hộ thành, đã từng chứng kiến quá nhiều chuyện, muốn diệt Bách Hoa sơn trang trong một đêm, ngay cả Cửu vương gia của bọn hắn cũng không làm được, một nữ tử, còn là nữ tử điên trong lời đồn, sợ là do người khác, mà nàng chẳng qua là người ra mặt mà thôi! Thế lực đằng sau lưng nàng mới là cái để bọn họ phán đoán!
Nhưng mà, bây giờ, bọn họ sẽ không bao giờ nghĩ như vậy nữa, hiện giờ, chính mắt bọn họ chứng kiến! Lời đồn đại thành sự thật! Khiến cho bọn họ tưởng là một cơn ác mộng!
Nhưng, đây là sự thật! Bên cạnh không ngừng có người ngã xuống, màu máu đỏ tươi ấm áp, bắn téo trên người, triền miên giống như mưa, nhưng lại đẫm máu tanh như vậy!
Nữ tử này, thích giết chóc điên cuồng như vậy! Từ điên kia cũng không có sai! Thật sự trong mắt bọn họ, nàng chính là một người điên! Mà người điên này, bọn họ quả thật không thể trêu vào!
Bọn họ hối hận, nhưng, trên cõi đời này, hai chữ hối hận này là điều vô dụng nhất!
Cổ Nhược Phong thật sự điên rồi, nàng thấy Phong Huyết Lân bị thương, nàng không tìm thấy Phong Huyết Lân, kiếp nạn thứ chín chưa kết thúc, tất cả những thứ này, khiến cảm xúc mấy tháng nàng dằn xuống bùng nổ!
Mưa tạnh, gió ngừng, quân hộ thành lui về phía sau, bây giờ không ai có thể ngăn cản nàng giết người!
Si Mị Võng Lượng Phàm nhìn vẻ thị huyết của Cổ Nhược Phong, trong lòng liền hoảng hốt, từ lúc bọn họ đi theo bên người Cổ Nhược Phong, nàng chính là một người vân đạm phong khinh, khóe miệng luốn cười, cho đến giờ chưa có chuyện gì có thể khiến nàng thay đổi biểu cảm trên mặt.
Có lẽ, trên thế giới này, Phong Huyết Lân chính là mọi thứ của nàng, nàng chỉ vì Phong Huyết Lân mà cười mà lo lắng, người có thể khiến nàng lộ ra biểu tình thứ hai cũng là Phong Huyết Lân, Phong Huyết Lân biến mất đại biểu cho cái gì ngũ quỷ bọn họ đều biết! Kiếp nạn thứ chín này giáng xuống, rốt cuộc là Phong Huyết Lân còn sống hay đã chết? Thậm chí... Tan thành mây khói... Không ai có thể biết!
Mà điều duy nhất bọn họ biết là, Phong Huyết Lân rời đi là vì Cổ Nhược Phong, bởi vì cái loại thị huyết hắn, sợ là chính hắn cũng không thể khống chế được! Mà hắn không muốn làm thương tổn Cổ Nhược Phong. Nơi này, không ai có thể ngăn cản hắn làm gì! Ai cũng bất lực!
Lân chủ tử không thể chết được! Hắn chết... Phong chủ tử sẽ làm những gì, thật sự bọn họ cũng không biết!
Ngũ quỷ lẳng lặng nhìn tất cả mọi thứ, không có nhúng tay vào chuyện của Cổ Nhược Phong, có lẽ, đây là phương thức phát tiết tốt nhất cho Cổ Nhược Phong, mà những người này, đáng chết!
Lạnh lùng, mặt không biểu cảm, đây là thái độ của ngũ quỷ, không có một chút thương hại hay đồng tình gì với những người đó!
Phong Huyết Lân biến mất, không, nói chính xác hơn là hắn đang ở nơi cách kinh thành Hiên Viên ba trăm dặm, nhìn kinh thành Hiên Viên, nghi hoặc trong đôi mắt đỏ càng trở nên nồng đậm!
Hình như, ham muốn thị huyết của hắn đã biến mất!
Nhưng... năng lực của hắn cũng biến mất!
Loại hiện tượng "Ngoài mười bước, phong công lực" đã được giải này, sau đó chỉ xuất hiện một lần! Đó chính là lần Tuyết Cơ kia! Cổ Nhược Phong bị Tuyết Cơ mang đến một gian phòng được tinh chế rất tốt, thời điểm đó, bọn họ chỉ cách nhau mười dặm! Năng lực của hắn cũng biến mất.
Ba trăm dặm, năng lực của hắn cũng biến mất!
Chẳng lẽ lời chú kia không thể phá giải, để cho bọn họ chỉ có thể rời đi một cự ly ngắn thôi?
Phong Huyết Lân không hiểu, lành lạnh sau lưng khiến hắn chợt nhớ tới lúc bị người chém một đao kia! Lúc này miệng vết thương đã khép lại, lúc này, hắn không quên được cái nhìn kia, Cổ Nhược Phong gần như muốn nổi điên!
Đau đớn dần lan tỏa trong lòng... Hắn không biết hiện giờ nàng như thế nào...
Nàng vẫn khỏe chứ?
Chỉ mới cách ba trăm dặm, hắn đã bắt đầu nhớ nàng rồi.
Cho tới bây giờ hắn chưa cách xa nàng như vậy.
Ba trăm dặm... Phong Huyết Lân đưa tay sờ lên ngực, tim của hắn đập, là bởi vì sự tồn tại của nàng!
Nhưng, lồng ngực khác thường khiến Phong Huyết Lân cảm thấy tò mò!
Túi gấm!
Kia là túi gấm Quỷ vương Ly Lạc đưa cho hắn!
Nó đang phát sáng!
Phong Huyết Lân nghĩ đến lời nói lúc đó của Quỷ Vương Ly Lạc!
Hắn nói: Túi gấm này có thể giúp ngươi vượt qua kiếp nạn thứ chín!
Chẳng lẽ nó có tác dụng?
Phong Huyết Lân mở túi gấm ra, một cái túi nho nhỏ nằm yên tĩnh trong lòng bàn tay, đang tỏa ra ánh sáng màu trắng, miệng túi vốn không mở lúc này lại xuất hiện một vết rách nhỏ!
Phong Huyết Lân đưa tay vào trong, lấy ra một cái vòng tròn gì đó, nhìn kỹ, thì ra là một chiếc nhẫn ngọc!
Nhìn thật quen mất, hình như... Cổ Nhược Phong!
Đúng! Giống y hệt như cái nhẫn trên tay Cổ Nhược Phong! Màu trắng trong suốt!
"Phong... Huyết... Lân." Sau lưng, chợt vang lên giọng nói của một người, thật chậm, thật lạnh, vô cùng... quen thuộc...