Trao đổi học sinh
Sáng sớm, Hân Hân đã ở trong lớp. Hôm qua Windy không về nhà nên nó đành một mình lên trường. Dù sao đến sớm một chút cũng có kịch hay để xem.
Đúng lúc, điện thoại nó nhận được tin nhắn từ Windy gọi xuống căn tin. Nó hơi nhíu mày nhưng rồi cũng đi xuống. Chẳng biết cô nàng định làm cái quỷ cái gì nữa.
Vài phút sau khi đã tới nơi...
Khụ!
Tiếng ho khan không hợp thời phát ra.
Đối phương im lặng tuyệt đối...
Chủ nhân của tiếng ho khan đó, Windy, tiếp tục đằng hắng thêm lần nữa. Mặt cô bắt đầu đen sì khi thấy hai người ngồi đối diện đang nhịn cười tới đỏ bừng mặt, ném ánh mắt thù hằn tới người ngồi cạnh mình.
Ôi, bạn Key đáng thương...
Key hiện tại đang trong tình trạng kín mít, quần áo dài tay che vết thương to nhỏ trên người. Mũ lưỡi trai che thấp hết mức có thể để giấu đi khuôn mặt bầm tím. Trên cổ còn mơ hồ một vết cắn...
- Cười thì cười hẳn ra đi nín nhịn làm gì cho khổ!_ giọng nói oán hận của Key truyền ra.
- E hèm... Được rồi. Làm sao lại ra cái bộ dạng này?_ hắn cố gắng trở lại bình thường rồi hỏi Key, mặc dù rõ nhưng cố ý như không biết.
- Giả bộ vừa thôi! Biết thừa rồi thì còn hỏi làm gì_ Key bực mình phản bác lại_ Đừng nghĩ đây không biết nhá! Hai người cũng có phần tham gia trong vụ này đấy!
Hừ, định phủi mông coi như mình không liên quan à! Đừng tưởng Key này dễ bắt nạt! Ai đó hậm hực nghĩ.
Hôm qua Key quả thực ăn đau. Sau một màn tình cảm, Windy bắt đầu dụ dỗ hỏi chân tướng sự việc. Windy cũng không phải ngu ngốc, sắp xếp lại sự việc thì cảm thấy có trá.
Key thật thà kể lại chuyện mình lừa Windy bị tai nạn và tất nhiên, bầm dập là thứ không phải bàn cãi nhiều.
- Ăn thì có thể ăn loạn nhưng nói thì không thể nói loạn đâu_ nó lạnh lùng nhìn Key_ Cẩn thận tôi cắt lưỡi cậu.
Hai người đâu có tham gia vụ này đâu. Chỉ là vô tình, ừ đúng, vô tình biết chuyện và... Thêm chút mắm muối cho đậm đà thôi...
- Đồ tư bản!
Key nhăn nhó, nhanh chóng truyền ánh mắt "vợ à cứu chồng" sang Windy. Windy lập tức quay đầu đi coi như không biết. Lừa cô mấy ngày trời mà mong cô cứu hắn ư, không có cửa đâu! Hơn nữa hai sát thần đối diện một người cũng đụng không nổi.
Bốn người cứ vui vẻ trò chuyện tới lúc hết bữa sáng.
...
Cô giáo chủ nhiệm bước vào lớp nó, ngay lập tức nói vào chủ đề chính.
- Các em, trường chúng ta sẽ tiến hành trao đổi học sinh ba năm một lần với trường Honekawa ở Nhật Bản. Có lẽ nhiều bạn không biết trường này vì nó không nổi tiếng cho lắm, cơ sở vật chất cũng không đầy đủ như chúng ta. Nhưng trong hai năm gần đây thành tích trường Honekawa rất vượt trội từ học tập đến thể thao nên hội đồng trường ta quyết định chọn nơi đó.
- Thưa cô, trường ta chọn ai ạ?_ một học sinh lên tiếng.
Cô giáo mỉm cười:
- Lớp ta có một bạn đấy. Đó là Bảo Hân.
Thấy cô giáo nhắc tên mình, nó cau mày.
- Tôi?
- Đúng. Một bạn nữa ở lớp A1 là Minh Tuấn.
Cả Ken cũng được chọn? Nó cau mày càng chặt. Không phải Honekawa chỉ là một trường bình thường thôi sao?
Trường Honekawa thật sự là có bí mật gì đó cần phải đi tìm hiểu...
Windy cũng giơ tay.
- Được thêm người không cô? Em cũng muốn đi cùng Hân Hân.
- Không được đâu Windy_ cô giáo lắc đầu_ Chỉ được hai suất thôi. Mà trao đổi cũng chỉ có một tháng nên em yên tâm ở nhà đi.