Hôm nay, trùng hợp vừa đến sảnh đã gặp phải Tần Tường Hi, Tôn Vũ Kỳ mỉm cười vẫy tay chào, hắn cũng nhiệt tình đáp lại bằng cái đá mắt đầy mùi tình ý.
Mối quan hệ này, người không muốn công khai chính là Tôn Vũ Kỳ.
Cô không muốn những nhân viên trong tập đoàn lại nhìn cô với cặp mắt khác, biết đâu chừng lại mang tiếng dựa hơi Tổng giám đốc, mặc dù những người trong tập đoàn hầu như đều yêu thích cô.
Nhưng lòng người và miệng đời chính là hai thứ đáng sợ nhất, có thể thay đổi bất cứ khi nào.
Bọn họ vẫn như mọi khi, tiếp tục đóng giả là một đôi oan gia trong mắt mọi người.
-"Chào Tần tổng."
-"Chào buổi sáng Tần tổng."
Tần Tường Hi mỉm cười gật đầu đáp lại tất cả những lời chào của nhân viên trong tập đoàn, Tôn Vũ Kỳ lặng lẽ theo sau bên cạnh.
Bước vào thang máy, cả hai mới thoát vai được vài phút ít ỏi.
-"Này, Tôn Vũ Kỳ.
Em quen anh xấu hổ lắm sao? Hả? Chúng ta quen nhau thì tốt chứ sao! Trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ, vô cùng phù hợp.
Tại sao cứ bắt anh diễn cùng em, lại chẳng có quà cáp gì cả."
Nhìn thấy bộ dạng khó chịu, càu nhàu này của hắn.
Tôn Vũ Kỳ mỉm cười, lập tức tặng hắn một nụ hôn để bù đắp.
Đối với nụ hôn này ai lại chẳng thích, mặc dù rất thích nhưng hắn vẫn tỏ ra không mấy hài lòng, đáp.
-"Đừng tưởng em hôn anh là sẽ xong đâu nha! Anh vẫn còn bực mình lắm đây này."
-"Vậy tối nay em chiêu đãi anh một bữa ăn nha, một bữa ăn thịnh soạn."
Bây giờ cô mới biết, hắn còn giỏi luôn trong chuyện làm nũng.
-"Hay là thôi đi, anh đặc biệt sợ hai từ 'thịnh soạn' của em.
Thịnh soạn đâu không thấy, không ăn sủi cảo thì là mì."
Đương nhiên hắn không chê bai, chỉ cần có Tôn Vũ Kỳ theo bên cạnh đã là niềm vui của hắn, còn những chuyện khác không quan trọng.
Nhưng bản tính thích trêu ghẹo Tôn Vũ Kỳ đã ăn sâu vào máu, không thể bỏ được.
-"Lần này nhất định là món khác."
Cô hào hứng thuyết phục hắn.
-"Chắc chắn đúng không?"
Hắn hỏi.
-"Không ăn mấy thứ đó, chúng ta chuyển qua ăn xiên thịt nướng."
Ting!
Cửa thang máy đã mở, Tôn Vũ Kỳ mang một gương mặt phấn khởi bước ra ngoài.
Nhưng người nào đó vẫn còn đang chìm đắm trong tình yêu màu hồng, đôi môi mỏng không ngăn được niềm vui sướng, bắt đầu nở nụ cười ngây dại, tựa luôn người vào thang máy mà quên đi việc bản thân cần phải ra ngoài.
Theo như lời giao hẹn, cả hai bắt đầu đến một nhà hàng cùng nhau dùng bữa.
Nói là Tôn Vũ Kỳ chiêu đãi, nhưng cuối cùng thành ra lại là Tần Tường Hi.
Trước khi dùng bữa, Tần Tường Hi chu đáo lấy ra một chiếc hộp, kèm theo bó hoa hồng đã được chuẩn bị sẵn trước đó, cứ thế mà đưa đến trước mặt Tôn Vũ Kỳ trong sự bất ngờ và không kém phần hạnh phúc của cô.
-"Anh chợt nhớ ra mình còn nợ em một lời tỏ tình chân thành nhất của anh."
Tôn Vũ Kỳ bẽn lẽn cười, nhận lấy bó hoa trong tay hắn.
-"Chúc mừng em đã sở hữu được một cực phẩm siêu cấp đẹp trai, chu đáo tinh tế Tần Tường Hi.
Nửa đời còn lại, phải trông chờ vào cô Tôn đây chiếu cố, yêu thương anh nhiều hơn mỗi ngày rồi!"
Cô mỉm cười, liếc mắt lườm hắn một cái.
Cái gã này, bày trò cực kỳ giỏi, mồm mép lanh lợi thế không biết.
-"Tần Tường Hi, trước đây anh dành những lời này đi lừa gạt bao nhiêu cô gái rồi hả? Đáng ghét!"
Tần Tường Hi lập tức lên tiếng phản đối.
-"Cái gì mà lừa gạt chứ? Lời ngọt ngào nhất, chân thành nhất anh chỉ nói với mỗi mình em thôi."
Trước đây hắn đã từng có một mối tình, mối tình trước không cho hắn cảm giác giống như bây giờ.
Cô gái kia thuộc tuýp người kiệm lời, điềm đạm, dịu dàng.
Đúng là hai mối tình đều là hai dự vị khác nhau.
Chiếc hộp mà hắn chuẩn bị chính là một chiếc nhẫn, tuy kiểu dáng đơn sơ nhưng cô biết giá trị không hề nhỏ.
Cô nhíu mày, nghi hoặc nhìn hắn.
-"Anh định cầu hôn em đúng không? Tần Tường Hi, em chỉ mới 25 tuổi, mục tiêu của em còn đang xếp hàng chờ em chạm đến..."
-"Ờ, vậy hả.
Thật tiếc quá, anh chỉ là muốn đánh dấu chủ quyền thôi.
Còn chuyện mà em muốn nói, anh cũng chưa nghĩ đến."
Tần Tường Hi vẫn chuyên tâm đeo nhẫn cho cô, thuận miệng trả lời.
-"Tần Tường Hi, anh quen em nhưng lại không có ý định cưới em á?"
Tôn Vũ Kỳ nhìn thấy thái độ dửng dưng của hắn khiến cô không hài lòng, trừng to hai mắt bất mãn lên tiếng.
-"Em đâu phải rùa, anh thấy em là cua thì đúng hơn."
Không chờ Tôn Vũ Kỳ phản ứng, hắn lại nói thêm.
-"Là ai nói mục tiêu năm nay đang xếp hàng chờ em chạm vào gì đó hả? Bây giờ lại xoay qua trách anh không có ý định cưới em."
Tình yêu của những người trẻ tuổi, độc thân lâu năm là thế đấy.
Ngọt ngào nhưng không quên pha thêm vài hương vị khác, hai bản thể khác biệt, hay đấu khẩu lại yêu nhau.
Thức ăn ngay sau màn tỏ tình 'đầy tình cảm' của hắn cũng được phục vụ lần lượt bày ra bàn.
Hắn chu đáo bóc vỏ từng con tôm một, cho vào bát của cô.
-"Ăn nhiều vào, ăn xong chúng ta đi đăng ký kết hôn luôn."
Suýt chút nữa Tôn Vũ Kỳ đã bị nghẹn chết, ở bên Tần Tường Hi cô đúng là trải nghiệm rất nhiều thứ mới mẻ.
Người đàn ông của cô vẫn thản nhiên nói ra vấn đề đó một cách nghiêm túc.
-"Sao vậy? Khi nãy em vẫn muốn anh cưới em kia mà."
-"Tần Tường Hi, anh nghiêm túc một chút được không."
Cô hỏi.
Tần Tường Hi bật cười, cưng chiều véo má cô, thấp giọng đáp.
-"Yên tâm đi, anh rất tôn trọng quyết định của em.
Em cứ việc làm những gì em thích, có hậu phương vững chắc như anh còn phải lo sao?"
Tôn Vũ Kỳ ánh mắt hiện lên vài phần ma mảnh, nhìn hắn dịu dàng đáp.
-"Vậy em có thể làm nhân viên bán hàng trải nghiệm được không?
-"Không nghe thấy gì hết, tai mình sao lại cứ ù ù nhỉ."
Tần Tường Hi vờ như không nghe thấy cô đang nói gì, liên tục gấp thức ăn cho cô, còn những lời cô nói hắn cứ giả điếc là tốt nhất.
Hắn biết cô muốn thử sức với công việc bán hàng, nhưng công việc đó quá vất vả, hắn muốn cô theo bên cạnh hắn, học hỏi cách làm việc, về sau hắn còn muốn giao cho cô một trách nhiệm khác.
Hôm nay là thời điểm thích hợp để hẹn hò, cặp đôi Lệ Tịch Vân và Phó Hiểu cũng đang dùng bữa tối.
Người thì ủ rũ mày chau, ăn sơn hào hải vị cũng không thấy ngon, thở dài không chút sinh khí, kẻ còn lại vẫn đang không ngừng vui sướng, luôn miệng bắt chuyện, hào hứng giới thiệu từng món một trên bàn mặc dù đối phương đang trong trạng thái treo lơ lửng.
-"Tịch Vân, đây là món vịt quay Bắc kinh mà em thích, còn có đậu sốt tứ xuyên, anh gắp cho em một ít nhá?"
-"Phó Hiểu, có phải tôi còn có điểm gì mà khiến anh Tường Hi không thích không?"
Lệ Tịch Vân không màn đến lời cậu ta, thở dài hỏi.
-"Không hề, Lệ Tịch Vân từ đầu đến chân đều hoàn hảo không tì vết, tuyệt vời như tiên nữ hạ phàm.
Tần Tường Hi cậu ta không có mắt nhìn, đâu thể trách em."
Phó Hiểu tận dụng nhất có thể để lấy lòng Lệ Tịch Vân mọi lúc mọi nơi.
Nhưng những lời này vẫn không làm Lệ Tịch Vân hài lòng mấy.
-"Vậy tại sao mỗi lần tôi hẹn anh ấy ra ngoài, anh ấy đều lấy lý do từ chối chứ? Đúng là..."
Hình ảnh trước mắt khiến Lệ Tịch Vân dừng hẳn câu chuyện, sắc mặt ủ dột khi nãy cũng lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ mặt đầy giận dữ cả người phát ra sát khí.
-"Tần Tường Hi."
Phó Hiểu theo ánh mắt của Lệ Tịch Vân bắt đầu xoay người nhìn về hướng phía cửa ra vào.
Tần Tường Hi và một cô gái đang tay trong tay, vui vẻ đi hướng ra ngoài, trên tay cô gái còn mang theo một đóa hoa hồng, trông điệu bộ cả hai rất vui vẻ.
Thấy Lệ Tịch Vân đôi mắt ghen tuông nổ đom đóm, Phó Hiểu nhanh chóng kéo lấy tay cô ta ngăn lại.
-"Êy, Tịch Vân! Bình tĩnh đã, ở đây là nhà hàng, hơn nữa em làm ầm ĩ lại càng khó coi.
Đừng kích động, anh sẽ hỏi rõ Tần Tường Hi giúp em được không."
Lệ Tịch Vân tức giận hất tay ra khỏi tay cậu ta, khó chịu lên tiếng.
-"Bỏ ra, tôi nhất định phải xem xem, người phụ nữ đó là kẻ nào.
Cô ta đúng là không biết xấu hổ, ngang nhiên quyến rũ người đã có bạn gái."
-"Em qua đó thì có ích gì, cậu ta đã đi rồi."
-"Nếu anh không ngăn cản thì tôi đã đuổi kịp rồi.
Phó Hiểu chết tiệt, sao anh cứ như cục đá suốt ngày ngáng chân tôi vậy hả? Thiệt bực mình!"
Thấy Lệ Tịch Vân đã dần dần bình tĩnh, cậu ta thở phào nhẹ nhõm.
-"Anh quan tâm đến em chứ còn sao nữa! Người tốt đang hiện diện trước mặt em sao cứ phải kiếm tìm làm gì?"
Sở dĩ hôm nay Lệ Tịch Vân đồng ý ra ngoài ăn tối cùng với cậu ta cũng là vì buồn chán chẳng tìm được ai để đi cùng.
Rõ ràng cô ta có gọi điện muốn Tần Tường Hi đi dạo phố, nhưng hắn lại từ chối.
Kết quả lại vô tình để Lệ Tịch Vân phát hiện đang bận rộn hẹn hò cùng một cô gái khác.
-"Anh đừng nằm mơ nữa, tôi sẽ không thích anh đâu, rõ chưa."
Lệ Tịch Vân hậm hực ngồi lại bàn ăn, gấp một ít rau cho vào miệng, nhai một cách mạnh bạo cố tình răng đe kẻ ngồi đối diện.
-"Anh đã thay đổi nhiều lắm rồi em không thấy sao?"
Phó Hiểu vẫn cố gắng thuyết phục Lệ Tịch Vân, muốn cô ta cho mình thêm một cơ hội.
-"Anh đã bỏ cờ bạc, đã tập trung làm ăn lắm rồi.
Chỉ là, ...!Tạm thời chưa nghĩ ra nên kinh doanh gì mà thôi."
Lệ Tịch Vân liếc mắt nhìn cậu ta, lên tiếng trêu chọc.
-"Anh thay đổi? Được mấy ngày đây? Một ngày, hai ngày, hay một tuần.
Phó Hiểu, khi nào anh thật sự làm được hãy tính đi."
Phó Hiểu mỉm cười hào hứng nắm lấy tay Lệ Tịch Vân.
-"Vậy em đồng ý cho anh cơ hội đúng không?"
Lệ Tịch Vân nhanh chóng rút tay ra khỏi tay cậu ta, tùy tiện đáp.
-"Ai nói chứ? Hớ, mau về thôi."