Nàng Rùa Đanh Đá


Sau khi nghe được Tôn Vũ Kỳ đã trở về Tần thị làm việc, hắn đương nhiên rất vui.

Nhưng trong lòng vẫn có chút ấm ức khó tả, bởi vì không phải chính miệng Tôn Vũ Kỳ bàn bạc với hắn mà là hắn nghe được từ một người khác.

Cảm giác như bản thân hắn chẳng quan trọng, còn thua xa cả một người dưng, trong khi hai người họ đang trong một mối quan hệ yêu đương.
-"Chúng ta nói chuyện một chút đi, anh đang ở dưới nhà chờ em."
Nhận được đoạn tin nhắn hắn gửi đến, cô đọc xong một lượt cũng lặng lẽ bỏ điện thoại sang một bên mà không cho hắn một lời hồi đáp.
Tần Tường Hi ngồi trong xe, chờ đợi rất lâu không thấy cô trả lời, đèn ở tầng 10 của tòa trung cư cũng đã chợt tắt.
Mặc dù không mấy vui vẻ, nhưng hắn vẫn giữ một cảm xúc thật thoải mái, lặng lẽ lái xe rời đi.
Sự xuất hiện của hắn ở tập đoàn khiến mọi người đều kinh ngạc, nhưng niềm vui lại chiếm lĩnh nhiều hơn.

Vẫn như những ngày trước kia, họ vui vẻ gật đầu chào hắn mỗi khi hắn lướt qua.
Chuyện ở tập đoàn đã không còn liên quan đến hắn, hôm nay đến đây chỉ là để muốn tìm Tôn Vũ Kỳ hỏi cho rõ mà thôi.

Ai ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng cô cũng Chung Hàn Hiên cười nói vui vẻ, cùng nhau dùng bữa sáng.
-"Tôn Vũ Kỳ, chúng ta nói chuyện đi."
Sự có mặt này của hắn khiến bầu không khí vui vẻ lúc này trở nên trầm lặng.

Tôn Vũ Kỳ mặc kệ hắn, vờ như không quan tâm, tiếp tục dùng bữa.
-"Tường Hi, sao cậu đến đây?"
Chung Hàn Hiên tò mò hỏi.
-"Đó không phải chuyện cậu nên quản đâu."
Tần Tường Hi lạnh giọng đáp, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tôn Vũ Kỳ.
-"Giữa chúng ta không có gì để nói nữa, những gì cần nói em đã nói rõ ràng rồi."
Tôn Vũ Kỳ thản nhiên trả lời.
Hắn bật cười, chuyện mà cô cho rằng đã nói rõ ràng chính là nói lời chia tay hắn qua một đoạn tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài con chữ thôi sao? Cô xem hắn là gì hả? Có thể giải quyết bằng kiểu cách vậy hay sao?
Ở nơi này không thích hợp để nói chuyện, Tần Tường Hi cơn giận bộc phát tóm lấy cánh tay Tôn Vũ Kỳ, kéo cô theo hắn ra ngoài.
-"Bỏ ra, anh đang làm gì vậy hả?"
Cô vùng vẫy, khó chịu lên tiếng.
Ngay sau đó, Chung Hàn Hiên lập tức đứng ra kéo cô trở ngược ra sau lưng mình, lên tiếng can dự.
-"Cô ấy nói không muốn, cậu điếc sao?"
-"Chuyện của tôi và cô ấy, không liên quan đến cậu.

Mau tránh ra!"
Hành động bao đồng, xen chân vào chuyện của người khác này của Chung Hàn Hiên khiến hắn rất khó chịu, lớn tiếng quát.
-"Cậu tôn trọng cô ấy một chút được không?"

Chung Hàn Hiên hỏi.
Cái người này thật sự phiền phức.
Tần Tường Hi không kìm chế được cảm xúc, vun tay đấm cho Chung Hàn Hiên một cái rỏ đau.
-"Anh Hàn Hiên, anh không sao chứ? Hả?"
Tôn Vũ Kỳ lo lắng chạy đến xem vết thương cho anh ta dưới ánh mắt đầy khó chịu của hắn.
-"Tôn Vũ Kỳ, tình đầu là tình khắc cốt ghi tâm đúng không? Là mối tình khiến em bỏ ra thời gian dài đằng đằng để chờ đợi, và không thể quên đúng không?"
Tần Tường Hi thấp giọng hỏi cô.
Nghe được những lời này, cô chỉ biết im lặng, mặc dù trong lòng vô cùng bứt rứt, khó chịu, cô vẫn không lên tiếng giải thích.
Đến đây, hắn cũng đã hiểu được phần nào.

Chỉ là có chút không cam tâm mà thôi.
-"Hôm đó chỉ là cảm xúc nhất thời, là lúc chẳng có ai bên cạnh gặp phải người giúp đỡ n.."
-"Phải.

Là bởi vì khi đó anh thật sự đã khiến em cảm động.

Em cho rằng đó là tình yêu, nhưng không phải.

Em chưa thể quên được Chung Hàn Hiên, mãi mãi cũng không quên được."
Tôn Vũ Kỳ dứt khoát nói ra những lời đau lòng, mục đích làm tổn thương hắn.
Hôm đó gặp bà Tần, bà đề nghị nếu hắn chấp nhận kết hôn cùng Lệ Tịch Vân bà sẽ giúp hắn khuyên ông Tần để hắn hoàn thành resort, chẳng những thế còn giúp cho Tôn Vũ Kỳ thăng chức.

Nhưng Tần Tường Hi đã từ chối, hắn sẽ tự thân gánh lấy trách nhiệm của mình, gầy dựng sự nghiệp, và cũng sẽ cùng Tôn Vũ Kỳ thực hiện giấc mộng của cô ấy.

Vậy mà giờ đây, Tôn Vũ Kỳ lại không nghĩ đến cảm nhận của hắn mà tuyệt tình nói ra câu này.

Tần Tường Hi mỉm cười, nụ cười trở nên đắng ngắt.
-"Được, tùy em vậy."
Tần Tường Hi bật cười chua sót, hắn quả thật khi đó quá vội vàng, quá tự tin bản thân đã nắm chắc cơ hội.

Khi đó, hắn còn tưởng rằng Tôn Vũ Kỳ thật sự đã bị hắn làm cho cảm động, hắn tự tin rằng có thể khiến cô quên đi Chung Hàn Hiên một cách triệt để.

Hóa ra từ đầu đến cuối đều là hắn mơ mộng hão huyền, một mình chìm đắm trong mộng cảnh mà thôi.
Sau khi Tần Tường Hi rời khỏi, Tôn Vũ Kỳ cố gắng nặng ra nụ cười trên môi, như đoán được ánh mắt của Chung Hàn Hiên đang lo lắng cho mình, cô lên tiếng đáp.
-"Em không sao đâu, anh đừng lo."
Căn hộ theo tâm trạng của người sở hữu cũng trở nên rơi vào khoảng lặng.


Đèn chẳng thèm bật, xung quanh căn phòng trùm phủ một màu đen u tối.
Tần Tường Hi trầm lặng ngồi trên sofa, từ khi trở về đến giờ hắn chẳng khác gì một pho tượng.

Những gì mà Tôn Vũ Kỳ nói, thật sự khiến hắn vô cùng tổn thương.
Tách!
Ánh sáng trắng đột ngột xuất hiện chiếu lên thân ảnh gầy gò ngồi trước sofa.

Hắn không quan tâm xem người đến là ai, cho dù có là ai thì cũng đều không liên quan đến hắn.
-"Anh Tường Hi."
Giọng nói dịu dàng, ngọt ngào của Lệ Tịch Vân vang lên.
-"Sao lại không chịu bật đèn vậy chứ?"
Vừa nói, Lệ Tịch Vân nhanh chân đi đến chỗ hắn.
-"Bây giờ thì anh thấy rõ rồi đó.

Cô ta chỉ là lợi dụng anh mà thôi, loại phụ nữ thâm độc như vậy có gì phải lưu luyến chứ?"
Đây chính là thời điểm thích hợp nhất để loại bỏ Tôn Vũ Kỳ ra khỏi trái tim của hắn, Lệ Tịch Vân hôm nay đến đây chính là vì điều này.
-"Em có chịu thôi đi không vậy hả? Anh đã đủ phiền phức lắm rồi!"
Tần Tường Hi thật sự đã bị Lệ Tịch Vân chọc đến phát cáu, hắn bực dọc quát.
-"Anh chê em phiền phức?"
Lệ Tịch Vân trưng đôi mắt bất mãn lên tiếng.
-"Tần Tường Hi, anh không nghĩ lại xem.

Từ đầu đến cuối người bên anh là ai hả? Chính là em đây, là Lệ Tịch Vân.

Cô ta lợi dụng anh, đến khi xong chuyện thì vứt bỏ như một đôi giày rách.

Còn em lại ngây thơ hết lần này đến lần khác bảo vệ anh, tha thứ cho anh, vẫn yêu anh một cách cô điều kiện.

Bây giờ lại bị anh xem là phiền phức? Hay thật đấy!"
Tần Tường Hi bật cười chế nhạo, lạnh giọng, đáp.
-"Chuyện vốn dĩ sẽ không như bước đường này, và em là người biết quá rõ mà.

Không phải hay sao?"
-"Em dành lại chồng sắp cưới của mình từ tay một con hồ ly tinh bần tiện là sai sao? Cho dù anh không chấp nhận kết hôn với em, thì bác gái cũng không chấp nhận để cô ta đặt chân vào Tần gia đâu.


Còn chưa vào được cổng lớn đã dám lên tiếng cãi nhau với bác gái, đúng là không biết phép tắc."
Lệ Tịch Vân vẫn ngoan cố, tự cho rằng bản thân mình khi đó là đang làm đúng trách nhiệm của mình, cô ta không có gì phải sai cả.
Nghe đến đây, hắn cũng đã ngờ ngợ hiểu được vấn đề.

Để biết chính xác, hắn cần một câu khẳng định từ Lệ Tịch Vân.
-"Em đang nói gì vậy? Mẹ anh thì liên quan gì đến chuyện này?"
Tần Tường Hi nhíu mày, nghi hoặc hỏi.
Trong phút nông nổi, Lệ Tịch Vân cũng rất thật tình vô tư kể lại mọi chuyện mà Tôn Vũ Kỳ gặp bà Tần cho hắn nghe, rất chi tiết.
-"Thì còn là gì nữa, hôm đó cô ta ngang nhiên đến Tần gia một mực muốn gặp bác gái.

Còn mặt dày xin lỗi, tỏ vẻ hiểu biết.

Đúng là nực cười.

"
Hóa ra, mọi chuyện vẫn là do bàn tay của bà Tần tác động.

Vậy mà hắn lại không hề hay biết rằng cô đã phải chịu đựng bị bà Tần sỉ vả, hắn thật sự quá vô tâm.
Một chút không gian yên tĩnh cũng đã bị Lệ Tịch Vân đến quấy rối, Tần Tường Hi lập tức bỏ đi.
-"Này, Tần Tường Hi.

Anh đứng lại cho em.

Đây là nhà anh, anh còn muốn đi đâu."
Vô ích, Tần Tường Hi đã một mạch rời khỏi không một cái quay đầu.

Lệ Tịch Vân gương mặt đỏ bừng đầy giận dữ, nắm chặt bàn tay thành nắm đấm la hét thất thanh để giải tỏa cơn phẫn nộ.
Tần Tường Hi lật đật lái xe đến trung cư của cô, bấm chuông liên hồi nhưng vẫn không thấy ai ra mở cửa, hắn quyết định dùng tay đập thật mạnh như thúc giục.
Cạch!
Cửa đã mở, Tôn Vũ Kỳ hờ hững nhìn hắn, hỏi.
-"Anh còn có chuyện gì?"
-"Còn chuyện gì nữa, anh đã biết tất cả rồi.

Sở dĩ em như vậy, là do mẹ của anh gây khó dễ cho em đúng không?"
Tần Tường Hi gấp rút lên tiếng.
Ánh mắt Tôn Vũ Kỳ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô đảo mắt đi nơi khác rồi lặng lẽ xoay người bỏ vào trong, theo sau là Tần Tường Hi.
-"Đừng nói những chuyện vô nghĩa này nữa.

Tần Tường Hi, anh thực sự quá phiền phức! "
-"Vậy em nói xem, nếu không phải chuyện này thì là gì hả? Anh nhìn thấy được rõ ràng em yêu anh kia mà! Sao lại phải nói dối?"
Hắn vẫn không tin rằng Tôn Vũ Kỳ thật sự đối với hắn không có một chút cảm xúc nào, chẳng qua là vì một chuyện khó nói nào đó mới khiến cô trở nên như vậy.

-"Tần Tường Hi, anh nực cười thật đó! Tôi yêu ai, có tình cảm với ai, anh quản được sao?"
Tôn Vũ Kỳ bật cười khinh bỉ, hời hợt trả lời.
-"Vậy em nói đi, chỉ cần lý do đủ thuyết phục, anh chắc chắn sẽ không làm phiền đến em nữa."
Hắn dùng ánh mắt kiên định nhìn cô, mong chờ một câu lý giải.
-"Chung Hàn Hiên, anh ấy cho tôi được những thứ tôi muốn, anh nghe rõ chưa?"
Tần Tường Hi kinh ngạc nhìn cô, hắn không tin vào mắt mình.

Hóa ra thứ cô chọn vẫn là địa vị và tiền bạc.
-"Anh không thể cho em được những thứ đó, là bởi vì anh không còn là người thừa kế, trong tay không có tiền, đến chuyện bắt đầu tự tay gầy dựng con đường kinh doanh của mình từ đôi bàn tay trắng cũng không có khả năng, khiến em thất vọng sao?"
Tần Tường Hi có chút hụt hẫng, thấp giọng hỏi.
-"Có thể anh thấy đó là chuyện bình thường, là thứ mà bản thân anh nên học hỏi, nên trải nghiệm.

Đúng, chính vì anh từ nhỏ đã sống quá sung túc, cuộc sống ăn mặc chẳng lo gì cả.

Nhưng tôi thì lại khác, Tần Tường Hi! Ngay từ đầu mục tiêu của tôi chỉ là tiền mà thôi, tôi là con người sống điên cuồng chỉ vì kiếm tiền, bởi vì tiền mới thật sự mang lại niềm vui, mang lại sự sống cho bản thân tôi.

Tôi không giống như anh, tôi rất sợ cuộc sống vất vả, tôi phải kiếm thật nhiều tiền để chăm lo cho người nhà của mình.

Tôi rất sợ cuộc sống của mình rơi vào bế tắc, anh hiểu không."
Tất cả cũng vì chữ 'tiền và địa vị' mà thôi.

Đồng ý rằng, trong xã hội bây giờ đồng tiền chính là vạn năng, có thể giải quyết tất cả mọi chuyện.

Tiền đi cùng địa vị lại càng lợi hại hơn, giờ thì hắn hiểu rõ nguyên nhân rồi.
-"Là anh cố chấp, anh cứ nghĩ chỉ cần anh cố gắng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp.

Nhưng xem ra thì không đơn giản là như vậy."
Nói đến đây, khóe môi Tần Tường Hi bất giác nặn ra nụ cười khổ.

Mặc dù rất khó để nói thành lời, bởi vì cảm xúc của hắn ngay tại thời điểm này chẳng còn gì nữa.

Hắn đã dần dần chấp nhận mọi chuyện, vốn dĩ khi lái xe đến đây hắn còn mang một tâm thế hi vọng, chỉ cần làm rõ chuyện này thì khúc mắc sẽ được gỡ bỏ, cô và hắn sẽ trở về lại như trước.
-"Em biết không, hôm đó mẹ của anh đưa ra một đề nghị.

Bà chỉ cần anh quay về làm việc, chỉ cần anh kết hôn cùng Lệ Tịch Vân mọi thứ sẽ như ban đầu.

Nhưng anh không đồng ý, bởi vì anh nghĩ rằng em sẽ không chê bai thân phận bây giờ của anh, càng không có chuyện em rời xa anh chỉ vì những thứ xa xỉ phù phiếm.

Nhưng anh đã thật sự đánh giá bản thân mình quá cao rồi.

Tình cảm cũng chỉ có vậy, là thứ không đáng tiền, rẻ mạt mà thôi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận