Minh Châu cứ chán nản như vậy. Đến ngày thứ năm thì Quới Thạnh đã đập cửa phòng nàng, doạ xông vào.
"Minh Châu, em mau ra đây. Em tính nhốt mình trong phòng đến bao giờ?"
Minh Châu đành phải ra mở cửa. Trước mặt nàng là Kình Sang và Qưới Thạnh, họ mang rất nhiều đồ ăn, rượu ngon, đồ chơi tới, nhưng Minh Châu chẳng buồn nhìn.
"Hai anh về đi, em mệt lắm."
"Lạ thật đấy nhỉ? Cứ cho là em mệt và sợ hãi sau cái Lễ Thần Châu vừa rồi, thì cũng mấy ngày rồi. Sao em vẫn ủ rũ như thế?"
Kình Sang nhìn nàng rất khác lạ. Qưới Thạnh tức giận mắng:
"Còn không phải do vị tiên quân nào đó tên là Tâm Nguyên à? Khó khăn lắm em gái ta mới trở về từ cõi chết, thế mà bỏ đi mất. Tưởng mình là Trung Đẳng Thần thì ghê gớm lắm sao? Chả mấy chốc anh em mình cũng tu luyện được đến mức đấy. Rồi sẽ cho hắn ta một trận."
"Hai anh đừng kiếm chuyện với thầy. Ai dám làm gì thầy, em không để cho người đó yên đâu."
"Ái chà, em gái tôi bảo vệ người ta quá nhỉ? Còn dám doạ cả anh mình cơ đấy. Haiz, em gái đúng là lớn rồi, sắp không giữ được rồi."
"Anh đừng có ăn nói linh tinh."
Kình Sang cũng huých tay Quới Thạnh
"Không phải như anh nghĩ đâu. Tâm Nguyên là thầy của em ấy, cũng là tiền bối cũng chúng ta. Không thể vô phép được."
"Chú tưởng giờ chú lớn rồi, là thành người lớn thật đó à? Còn dám dạy cả anh. Anh không cho chú uống rượu nữa, đưa đây." Qưới Thạnh hờn dỗi giật lấy bình rượu gạo, rồi đi vô phòng Minh Châu bày các thứ lên bàn.
"Minh Châu, anh nói cho em nghe. Hôm qua em không đi cùng anh xuống trần gian, tiếc quá trời luôn! Dưới đó rất vui, có nhiều trò hay, nhiều đồ ngon, lại có cả xem tuồng, xem chèo, xem xiếc,... Những thứ đó Long Cung này không bao giờ có đâu."
"Sức khoẻ em ấy còn yếu, anh đừng dụ dỗ em ấy nữa. Anh mà bị lộ ra cũng đừng hòng yên với nạ."
Minh Châu nhìn các anh mình, tuy đã lớn rồi, nhưng tính cách và hành xử vẫn như con nít. Cảm thấy họ chẳng có gì thay đổi cả, không nhịn được bật cười.
"Ấy, Minh Châu, em cười rồi. Thấy chưa, Kình Sang, anh bảo rồi mà. Có anh ở đây, đảm bảo sẽ giúp em gái bé bỏng của chúng ta vui vẻ trở lại."
"Em chỉ thấy chúng ta dù thay đổi nhiều thế nào, vẫn vui vẻ như xưa thế này, trong lòng em thấy rất ấm áp. Anh nói đúng, em thấy đỡ hơn nhiều rồi."
Qưới Thạnh cười cười, ném cho Minh Châu một cái bánh, rồi kéo cô ngồi xuống bàn.
"Phải thế chứ, ăn cái này vào. Uống chút rượu này nữa, đảm bảo mọi ưu phiền của em đều tan hết."
Minh Châu vui vẻ ăn bánh. Bánh giò nóng mềm mềm thơm thơm. Bánh gai ngòn ngọt bùi bùi. Cái nào cũng ngon cả. Rượu gạo, rượu ngô cay cay nóng nóng. Mấy chốc ba anh em đã hơi ngà ngà.
"Ế, anh ba, đai lưng của anh bị lệch rồi này, để em chỉnh lại cho." Minh Châu thấy đai lưng của Qưới Thạnh hơi kì kì, định đưa tay ra sửa, đã bị Kình Sang chặn lại.
"Em làm cái gì vậy, không được đụng vào đai lưng của anh ấy."
"Tại sao vậy anh tư, hồi bé chúng ta vẫn chạm vào nhau suốt đấy thôi."
Mặt Kình Sang đã hơi đỏ đỏ do rượu, giờ lại càng đỏ hơn.
"Trước kia khác, bây giờ khác. Giờ em là người lớn rồi. Không được chạm vào người khác giới. Anh cả, anh hai, anh ba, anh hay ai khác đều không được."
Qưới Thạnh nhìn Kình Sang, cảm thấy rất quái lạ.
"Đúng là như thế. Minh Châu bây giờ lớn rồi, cũng phải biết giữ ý. Nhưng mà em không thấy em như thế là phản ứng hơi quá hay sao? Không lẽ sau này anh muốn ôm em gái anh cũng không được nữa."
Kình Sang bị rối, không biết nói sao, vẫn kiên quyết phản đối:
"Tóm lại đai lưng nam giới có càn khôn, đừng có tùy tiện động vào. Em mà không nghe lời thì anh sẽ cho em một trận."
Rồi Kình Sang lôi Qưới Thạnh ra khỏi phòng, chân nam đá chân chiêu đi về phòng mình. Để lại Minh Châu nửa say nửa tỉnh, hoàn toàn mù mờ không hiểu họ đang nói gì.
"Đai lưng nam giới giấu càn khôn?" Minh Châu vừa nấc vì hơi rượu, vừa ngơ ngẩn tự hỏi."Không lẽ vì ở thắt lưng có huyệt Đan Điền nên mới gọi là "giấu càn khôn"? Vậy thì anh tư bảo mình không được đụng vào là đúng, phải nghe lời anh." Rồi cứ thế mơ mơ hồ hồ Minh Châu trèo lên giường. Nhưng nàng lại cảm thấy có gì đó sai sai.
Cái xà tích(1) của nàng đâu nhỉ?
Nàng tìm khắp giường không thấy, liền bước xuống giường, tìm dưới đất cũng không thấy. Thế là nàng lần mò ra đến cửa. Vừa mở cửa phòng bước được mấy bước, nàng liền đụng phải một bức tường vưà cứng, vừa mềm. Vẫn trong tình trạng lơ mơ say, tay nàng cứ lần mò, lần mò,...
"Con làm cái gì đấy?"
Minh Châu bị giọng của Tâm Nguyên làm giật mình. Nàng ngỡ mình đang mơ, chứ nếu thật sao thầy Tâm Nguyên lại ở trước mặt mình được. Không phải hôm đó thầy ấy đã bỏ đi sao?
Nghĩ thế nên Minh Châu càng mặc sức làm bừa.
"Thầy, đúng là thầy rồi." Nàng nhéo nhéo hai má Tâm Nguyên. "Mơ mà giống thật ghê này. Thầy biết không, thầy làm con buồn lắm. Sao thầy cứ bỏ đi như thế? Con chỉ là lớn hơn một chút thôi mà, cũng có cao quá đâu. Không lý nào lại doạ thầy sợ được."
"Con uống rượu đấy à?" Tâm Nguyên cau mày.
"Đúng rồi, là con uống rượu đấy. Thầy làm con buồn, không lẽ con không được phép uống? Thầy xấu lắm, con lúc nào cũng muốn làm thầy vui, vậy mà thầy chỉ biết cấm cản con, còn bỏ mặc con..." Minh Châu như sắp khóc đến nơi rồi. Nàng ôm chặt lấy tay áo thầy không buông.
"Hôm nay con thực sự rất sợ. Con tưởng mình không gặp lại nạ, anh trai và cả thầy được nữa. Lúc con ở trong cái Trận Đồ Long Ảnh đó, có một giọng nói cứ quanh quẩn trong đầu con. Nó bảo con là cái gì mà Sa Vương, cái gì mà Thạch Vương, con nghe không hiểu gì hết."
Tâm Nguyên trầm mặc không nói. Chàng gỡ tay Minh Châu ra mà không được, đành phải bế nàng vào phòng. Chàng đặt nàng lên giường, nhẹ nhàng đắp chăn. Minh Châu vẫn không chịu yên.
"Hôm nay con thăng lên thượng tiên rồi, còn luyện được một thần khí rất lợi hại. Thầy, thầy mau khen con đi, khen con đi."
Tâm Nguyên không nhịn được nhoẻn cười, chàng vuốt tóc Minh Châu, lòng thầm mong nàng mãi là cô bé năm nào, hồn nhiên vô tư như thế. Nghĩ đến đấy, ánh mắt chàng lại nhuốm màu thê lương.
Chàng muốn nàng mãi mãi không nhớ lại bất cứ điều gì nữa.
Minh Châu vẫn nói mớ.
"Con thích thầy Tâm Nguyên, con thích Tuệ Am Tràng Ốc. Vậy nên thần khí của con, gọi nó là Tuệ Tâm Phiến đi."
Toàn thân Tâm Nguyên run lên, chàng lảo đảo đứng dậy, vội vã ra khỏi phòng nàng, như thể muốn trốn chạy một điều gì đã ám ảnh chàng từ lâu lắm.
.....
Lại nói tới Kình Sang và Qưới Thạnh, sau khi đi từ phòng của Minh Châu về, không ngờ gặp Thủy Tinh công chúa ở đó. Bà nhìn hai cậu con quý tử đang say sưa túy lúy của mình, tức giận đến nỗi mặt rồng xám đen. Bà quát:
"Quỳ xuống!"
Qưới Thạnh và Kình Sang vội vàng quỳ xuống. Hai chàng nhìn nhau, mặt mày tái mét.
"Bỏ trốn lên trần gian chơi, say rượu, còn quậy phá ở trần gian để Thổ Địa và Thành Hoàng phải tới chỗ ta báo cáo. Hai đứa bây thấy đẹp mặt lắm hả?"
"Nạ, người rủ Kình Sang xuống trần gian là con, mạ có gì phạt một mình con là được rồi. Nạ tha cho em ấy." Qưới Thạnh rối rít.
"Con câm miệng. Con nhìn con xem, thân là Hoàng Long, con là đứa giống ông cố nhất, ông cố cũng yêu thương con nhất. Vậy mà con ham chơi bời, tính cách cũng nhắng nhít nhất trong các anh em. Lễ Thần Châu ai cũng luyện ra binh khí, con lại luyện ra một cây đàn? Con để mặt mũi nạ ở đâu hả? Có phải con mê hát xẩm muốn lên trần gian làm con hát không? Thật là tức chết ta mà."
Thủy Tinh công chúa làm cho một tràng. Đến mức người hầu bên cạnh phải vuốt ngực cho bà khỏi ho. Qưới Thạnh chưa bao giờ thấy mạ mình giận đến như thế, đầu càng cúi thấp.
Nhưng thế vẫn chưa xong, bà quay sang Kình Sang vẫn đang ngơ ngác, xả một tràng dài:
"Kình Sang, anh con trước giờ hay làm bừa. Sao con không ngăn nó lại mà lại hùa theo nó. Con không biết trong các anh em, ông nội thương con nhất sao? Con nghĩ để ông con biết chuyện ông sẽ buồn như thế nào?"
"Con xin lỗi nạ. Chỉ là hôm đấy, hôm đấy, lòng con hơi bối rối, nên con không nghĩ ngợi được gì mà đi theo anh. Nạ cứ trách phạt con đi, là con tình nguyện theo chứ không phải bị dụ dỗ đâu ạ."
"Bối rối, con có cái gì bối rối?"
Kình Sang ngập ngừng. Chuyện hôm đó thật sự quá khó nói. Càng nghĩ đến chàng càng thấy hoang đường.
Đêm đó, sau khi lễ Thần Châu kết thúc, Kình Sang có đi ăn mừng cùng các anh ở cung Hàn San, trên đường về phòng chàng đi qua cung Nguyệt Đức, tính vào thăm hỏi mạ rồi mới về phòng ngủ, không ngờ lại vô tình nhìn thấy qua khe cửa Thủy Tinh Công Chúa đang ngồi nói chuyện với Tâm Nguyên.
Trời đã muộn, Tâm Nguyên ở chỗ mạ mình nói chuyện gì? Không ngăn được sự tò mò, Kình Sang đứng một bên nghe lỏm.
"Nam Tào Tiên Quân, sự việc hôm nay quả thật quá kì lạ, làm ta không khỏi bất an."
"Không giấu gì Thủy Tinh Công Chúa, ta cũng cảm thấy không thể hiểu nổi."
"Minh Châu không phải là người của Long Tộc, tại sao nó lại bị Long Đài triệu hồi, rồi vào được Trận Đồ Long Ảnh? Còn nữa, nó còn chưa một ngày nào luyện bí thuật của Long Tộc."
"Tại hạ cảm thấy có lẽ sức mạnh của thần viễn cổ ở trong người nàng ấy khiến Long Đài nhầm lẫn."
Kình Sang chấn động hoàn toàn. Những câu tiếp theo chàng đều không nghe vào được thêm một câu nào nữa. Cả đêm hôm đấy và những ngày sau trong đầu chàng cứ lặp đi lặp lại câu nói "Minh Châu không phải là người của Long tộc."
Minh Châu không phải người của Long Tộc? Vậy Minh Châu là ai? Tại sao nạ lại nuôi dưỡng em ấy, rồi em ấy lại trở thành em gái mình?
Nếu Minh Châu không phải em gái chàng, từ giờ chàng phải đối xử với em ấy như thế nào?
Tất cả quá rối rắm khiến Kình Sang không sao nghĩ thông được. Về mặt tâm lý chàng vẫn là một cậu bé, những chuyện này đều quá sức với chàng.
"Kình Sang! Kình Sang!"
Kìn Sang giật mình, trở lại thực tại. Thủy Tinh công chúa nhìn chàng khó hiểu.
"Sao, con không nói được con có gì bối rối à?"
"Thưa nạ, cái này là chuyện bí mật, con không thể nói được."
Thủy Tinh công chúa nghe xong, cảm thấy rất tức giận. Bà nghĩ con mình đang lấp liếm để kiếm cớ.
"Bí mật? Được rồi, con cứ giữ bí mật của con, nạ sẽ giữ hình phạt của nạ. Hai đứa con cứ quỳ tiếp ở đây đi." Rồi bà quay lưng bỏ vào trong.
Qưới Thạnh đợi cho mạ và tất cả người hầu đều đi khuất, mới khều khều Kình Sang.
"Em bị ngốc đấy à, nhận tội mà làm gì? Lại còn cái gì mà bí mật? Em thì làm gì có bí mật gì."
Kình Sang lặng im. Qưới Thạnh vẫn tiếp tục giễu:
"Hay là em tương tư cô gái người trần nào rồi? Kể anh nghe coi nào, có xinh không?"
Mặt Kình Sang đỏ gay:
"Anh bị sao đấy, đừng nói linh tinh nữa."
Hai anh em trêu ghẹo nhau, dù bị phạt nhưng nhìn họ cũng không khổ sở cho lắm.
_______
Sáng hôm sau, Minh Châu tỉnh dậy trên giường. Nàng vẫn còn đang mơ màng, ngạc nhiên nhìn thấy trong tay mình là một cái kim khánh(2).
Sao nó lại ở đây?
Tức thì những hình ảnh, kí ức về tối qua thi nhau hiện về.
Đầu Minh Châu như muốn nổ tung. Nàng cảm thấy mười cái lỗ cũng không đủ cho nàng chui nữa.
Đêm qua nàng đã uống say, đã mạo phạm thầy của nàng, nàng còn mè nheo và nắm chặt tay chàng không buông.
Quan trọng nhất, nàng đi tìm xà tích nhưng quên mất nó vẫn giắt trên thắt lưng nàng. Và nàng cứ quả quyết kim khánh của thầy chính là xà tích của nàng, sống chết ôm ghì lấy.
Trời ơi, giờ nàng lấy mặt mũi đâu mà trả lại kim bài cho người ta bây giờ.
Tục ngữ có câu "Khôn ba năm dại một giờ". Nàng thấy phù hợp với tình cảnh hiện tại vô cùng. Mà không phải một giờ, ba ngày nay mọi hình tượng nàng đã khổ công xây dựng đều tan nát không còn gì.
Lúc nàng tỉnh sao thầy không đến? Ngoài cái cửa đó có thể là bất cứ ai, tại sao lúc đó nàng mở ra lại gặp thầy Tâm Nguyên? Tại sao lúc đó nàng lại say? Tại sao nàng say mà lại không có ai ở bên đánh cho nàng tỉnh ra?
Những xác suất thấp đến như thế mà nàng liên tục gặp phải, có phải là do sao Thái Âm chiếu không vậy?
Minh Châu khóc không ra nước mắt. Ngoài cửa có tiếng gõ cửa, đoán chừng là của Chương Ngư. Nàng quyết định giả chết trên giường luôn.
"Minh Châu công chúa, có thầy Tâm Nguyên tới gọi người này."
Đây là muốn nàng chết hẳn luôn sao?
Không thấy nàng trả lời, Chương Ngư lại gõ cửa lần nữa. Lần này thì Tâm Nguyên lên tiếng.
"Minh Châu, phải khởi hành thôi. Không còn sớm nữa. Nếu trễ sẽ muộn ngày nhập học đó."
Nhập học? Là nhập học ở Tuệ Am Tràng Ốc sao?
Nàng ngồi bật dậy, vội ra mở cửa, ánh mắt sáng rực như sao, phút chốc quên sạch những chuyện xấu hổ ban nãy.
"Thầy, hôm nay con sẽ tới trường với thầy sao?"
Tâm Nguyên gật đầu, nhìn bộ dạng vừa ngủ dậy của Minh Châu, nhoẻn miệng cười. Minh Châu thấy vậy, giật mình, liền đóng sầm cửa lại. Cự nự mãi mới đuổi được thầy đi để Chương Ngư vào giúp nàng thay quần áo.
Khi nàng đã chỉn chu y phục, sang bên cung Nguyệt Đức gặp Thủy Tinh Công Chúa, thì gặp Kình Sang và Qưới Thạnh đang đứng ở đó, thần sắc vô cùng mệt mỏi.
"Anh ba, anh tư, sao hai người lại ở đây? Ơ, sao mắt hai anh thâm quầng như vậy? Đêm qua hai người không ngủ à?"
"Con đừng để ý đến hai đứa nó. Cả hai đều bị ta phạt quỳ cả đêm qua. Lần này, ta sẽ cho tụi nó đến Tuệ Am Tràng Ốc cùng con, để các Tiên Quân trên đó dạy dỗ lại."
"Hả, hai anh bị phạt quỳ cả đêm qua?"
"Chuyện dài lắm, Minh Châu, anh về phòng lấy đồ rồi đi cùng em. Nhớ đợi anh đó."
Qưới Thạnh ngáp một cái thật lớn rồi bỏ vào trong. Thủy Tinh Công Chúa nhìn chàng rất bất mãn, liền gọi giật lại.
"Con đứng lại!"
Qưới Thạnh mếu máo.
"Nạ, không phải nạ tha cho con rồi sao?"
Thủy Tinh Công Chúa lại gần Qưới Thạnh, đưa tay lên, bắn một đạo kim quang vào trong đầu chàng, rồi nói:
"Ta đã khoá phần Khí trong thần Hồn của con lại rồi, con chỉ có thể hiện chân thân một lần trong mười ngày, trong trường hợp khẩn cấp mà thôi. Tới Tuệ Am Tràng Ốc đừng có nói với ai con là người của Long Tộc, kẻo lúc con gây chuyện chúng ta lại gánh không nổi."
"Nạ..."
"Giờ ai nhìn cốt tinh của con cũng nghĩ con là một con hươu thôi. Tới đó tu tâm dưỡng tính, bao giờ biết phải trái rồi thì hãy về."
Qưới Thạnh tức ứa nước mắt, vùng vằng đi về phòng. Kình Sang và Minh Châu lo lắng đi theo, đã bị Thủy Tinh Công Chúa chặn lại.
"Hai con cứ kệ nó. Lần này đi xa, phải biết chăm sóc bản thân. Không được tùy ý như ở đây đâu, biết chưa?"
Kình Sang và Minh Châu dạ vâng, rồi đợi Qưới Thạnh để cùng lên Địa Phủ.
Cổng Long Cung mở ra, bốn người rẽ nước bơi lên. Nhờ phép thuật mà ở Long Cung không có sức cản của nước, bây giờ Minh Châu mới được cảm nhận làn nước mát lành bao bọc lấy mình.
Khi cả bốn người ngoi được lên bờ, trời cũng sắp đến trưa. Trước mặt họ là một làng chài, những ngư dân đang túm tụm cạnh nhau cất mẻ cá lên bờ.
Bốn người len lén bơi lên, mượn những ghềnh đá cao để không ai trông thấy. Minh Châu hít một hơi không khí của trần gian, thích thú nhìn cảnh sinh hoạt của con người.
Tâm Nguyên dùng phép hong khô quần áo cho nàng. Qưới Thạnh nhìn ngó xung quanh rồi quay lại bảo:
"Thầy Tâm Nguyên, Kình Sang, Minh Châu, em tới Tuệ Am Tràng Ốc trước đây, mọi người đi sau nha." Nói rồi chàng nhảy lên mây biến mất không dấu vết. Minh Châu tức giận dậm chân.
"Anh ba, ai cho anh đi trước, thật là quá đáng mà."
Kình Sang cười cười:
"Anh ba chơi chán ở trần gian rồi, nên muốn tới trường xem có gì vui không đó mà. Hi vọng lúc chúng ta đến không có chuyện gì xảy ra."
Minh Châu chưa học được thuật Đằng Vân, đành phải đi chung với Tâm Nguyên. Nàng thích thú nhìn cảnh vật bên dưới dần thu nhỏ lại. Gió lướt qua mặt nàng, cảnh núi non trập trùng sau làn mây khiến nàng ngắm nhìn si mê.
Dưới mặt đất dần hiện ra một dãy núi uốn lượn như một con rồng, bên cạnh là một dòng sông uốn quanh, lượn sát chân núi.
"Đến đất Hải Dương rồi. Dãy núi kia là núi Thạch Môn. Dòng sông bên cạnh tên là sông Kinh Thầy." Tâm Nguyên giải thích cho Minh Châu rồi nhắm lên phía trên bay vút lên.
_________
Chú thích:
1. Xà tích: Đồ dùng làm bằng bạc, gắn ở thắt lưng của nữ giới Việt Nam thời xưa. Được dùng như đồ trang sức hoặc là đồ để gắn những vật dụng nhỏ đi kèm. Xà tích có thể làm bằng những chất liệu khác nhưng phổ biến nhất là bạc.
Trong truyện xà tích có thể coi là một loại bảo bối, dùng để treo các thần khí, pháp khí khác ở dạng thu nhỏ.
2. Kim khánh: một loại trang sức thời xưa, đeo trước cổ. Khánh có thể làm bằng bạc và gọi là ngân khánh.