Nắng Tháng Năm

Gửi má, người đã dạy con cách trưởng thành nhưng lại không thể nhìn thấy con trưởng thành!

Người ta vẫn hay nói với nhau: "Mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời dì ghẻ mà thương con chồng?"

Từ sau khi ba kết hôn, đây là câu nói mà tôi được nghe nhiều nhất. Cũng chính từ đây tôi đã trở nên ngang ngược, gây cho mẹ biết bao phiền phức.

Mẹ chưa lần nào la mắng mà thay vào đó là sự dịu dàng giải thích cho tôi mỗi khi làm sai.

Năm tôi vào lớp 10, cũng là lúc cả nhà phát hiện mẹ đã mắc phải căn bệnh ung thư quái ác. Mẹ nằm viện hơn một tháng, tôi chưa bao giờ đặt chân vào thăm, chưa từng hỏi mọi người tình hình của mẹ.


"Con vào viện thăm mẹ đi con. Bác sĩ nói mẹ không còn sống được lâu, đừng để sau này chính con phải hối hận."

Trước hôm tôi lên tỉnh thi học sinh giỏi, bà nội đã kéo tôi dặn dò. Tôi chẳng chút gì bận tâm chỉ "Dạ" một tiếng cho có lệ. Sau đó vui vẻ cùng thầy cô lên tỉnh chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi. Kỳ thi kéo dài trong ba ngày, và rồi ngày tôi bước vào phòng thi cũng là ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của ba. Năm đó, tôi được giải Nhì nhưng danh hiệu đó làm sao có thể đổi lấy mạng sống của mẹ?

Ngày tôi trở về, căn nhà vốn dĩ đầy tiếng cười bây giờ lại trở nên lạnh lẽo vô cùng. Mẹ của tôi đi rồi... Bàn thờ giữa nhà đã minh chứng cho điều này.

"Con gái, khi con đọc những dòng này mẹ đã rời xa cõi đời. Dù con nghĩ như thế nào, con vẫn là đứa con gái mà mẹ thương nhất. Từ nhỏ con thiếu tình mẫu tử, mẹ đã cố gắng để làm tốt trách nhiệm của một người mẹ. Có gì sai sót mong con bỏ qua!"

Tôi cầm lấy lá thư mẹ để lại cho tôi, cũng chẳng biết những giọt nước mắt đã lăn dài trên má từ khi nào.


Cả một đời vất vả nuôi tôi khôn lớn, đến những ngày cuối đời, mẹ vẫn luôn nghĩ đến tôi.

Thế mà tôi đã làm gì?

Ngay cả đến gặp mặt mẹ lần cuối tôi cũng không làm.

Đời này tôi đã nợ mẹ một mái ấm trọn vẹn, một lần được làm mẹ đúng nghĩa, không mong kiếp sau sẽ gặp lại, chỉ mong kiếp sau mẹ sống thật tốt, có cho mình một đứa con bụ bẫm.

"Mẹ, con yêu mẹ!"

Đây là lần đầu tôi gọi "Mẹ" nhưng tiếc thay nó cũng chính là lần cuối cùng, mà người muốn nghe cũng không có cơ hội để nghe...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận