Ngày bạn thân tôi kết hôn, tôi nhìn thấy mối tình đầu của nó - người ở bên cạnh nó tám năm đứng bên ngoài nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Nó cùng anh bên nhau tám năm, hai người là mối tình đầu của nhau, từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường đến khi bước chân ra xã hội cả hai vẫn luôn nắm chặt đôi tay.
Tôi còn từng nghĩ hai người nhất định sẽ có cái kết đẹp nhất.
Nhưng nửa năm trước, trong đêm mưa gió tháng bảy đột nhiên nó gọi cho tôi: "Mày ơi, bọn tao chia tay rồi..."
Tôi nhìn chằm chằm vào cuộc gọi trên điện thoại như muốn xác nhận lại một lần nữa xem có phải là nó hay không.
Khi tôi đội mưa chạy đến nơi, nó đã rất say, xung quanh toàn vỏ bia.
Sau ngày mưa ấy, tôi không bao giờ nghe nó nhắc đến anh nữa. Nó cũng bắt đầu cuộc sống mới của mình, dọn đồ ra khỏi chỗ ở của anh, đổi chỗ làm và bắt đầu ăn diện hơn.
Sau hơn ba tháng, nó công khai hẹn hò cùng một anh ở chỗ làm. Chúng tôi đều rất bất ngờ, tôi hỏi nó: "Mày không luyến tiếc cho tám năm đã qua hay sao?"
"Không mày à! Tám năm tao ở bên anh ấy, từng cùng khóc cùng cười, cùng đi lên từ hai bàn tay trắng, từng cùng nhau thức suốt đêm để chạy nốt dự án cho đối tác. Nhưng mày biết không, tám năm qua anh chưa từng nói muốn kết hôn với tao, thậm chí trong kế hoạch tương lai của anh ấy còn không có tao. Mày nghĩ tao tiếc không?"
Nửa năm sau khi chia tay, nó đã cùng người yêu hiện tại kết hôn. Tôi không hỏi người yêu hiện tại có đối xử tốt với nó hay không, tôi cũng không hỏi bất cứ điều gì về người ấy. Vì tôi biết, đây là người sẽ cho nó một mái ấm, cho nó một hạnh phúc trọn vẹn. Điều mà người đi cùng nó tám năm cũng không thể nào thực hiện được.
Nhìn anh đứng bên ngoài nhìn theo bóng dáng nó nắm tay người con trai khác bước chân vào lễ đường tôi lại chợt nhận ra: Hóa ra người bạn yêu và người cùng bạn kết hôn, cho bạn một mái ấm gia đình không nhất thiết phải là một người...