Nắng Tháng Năm

Mười tám tuổi, một mình đến một thành phố mới.

Hai mươi hai tuổi, tốt nghiệp loại xuất sắc từ trường Đại học có tiếng nhất cả nước. Vừa tốt nghiệp đã tìm được công việc với đồng lương tám chữ số.

Cả một đời dài như thế, từng chút, từng chút một, cô gái nhỏ năm đó đã có thể tự đứng trên đôi chân của mình.


Có người từng hỏi nó, tại sao phải vất vả nhiều như thế?

Lúc đó, nó chỉ mỉm cười.


Nếu nó không vất vả thì cuộc sống sau này phải như thế nào? Mẹ nó đã bước sang tuổi tứ tuần, một mình bà vất vả nuôi nó khôn lớn. Điều gì tốt nhất, đẹp nhất, ngon nhất bà đều không ngại mà để giành lại cho con gái. Nếu ngày hôm nay nó không cố gắng, không nỗ lực, tiếp tục sống một cuộc sống như một phương trình lập sẵn: tốt nghiệp Đại học, tìm một công việc đúng chuyên ngành, kết hôn, sinh con... thì sao này khi mẹ già đi, chẳng lẽ nó lại phải chìa tay xin tiền chồng để lo cho mẹ hay sao?

Bản thân nó cũng không muốn biến mình thành lọ lem, cả một đời sống trong vất vả chờ hoàng tử đến đón.

Thay vì làm lọ lem tại sao chúng ta không tự biến mình thành nàng công chúa, lựa chọn người phù hợp cho chính mình?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận