Tuy Tiết Lệnh Vi không nhìn thấy, nhưng nàng có thể rõ ràng cảm nhận được khuôn mặt của người nọ đang dựa vào bên gáy mình gần thế nào.
Hơi thở ấm áp theo hô hấp của người nọ mà nhẹ nhàng thổi lên mặt và cổ nàng, thân thể Tiết Lệnh Vi càng ngày càng run hơn, nàng mím môi thật chặt, sợ đến nỗi gần như sắp bật khóc.
Người nọ chỉ nhẹ nhàng ngửi một cái bên gáy nàng, sau đó buông nàng ra.
Tiết Lệnh Vi không vì người nọ buông mình ra mà thả lỏng chút nào.
Tuy người nọ thả ra rồi, nhưng một bàn tay lại đặt lên vai nàng, vòng ra phía sau nàng.
Tiếp theo, bàn tay vốn đang đặt trên vai nàng bỗng nhiên kéo nửa bên xiêm y nàng xuống khuỷu tay, để lộ ra một đoạn cánh tay mảnh khảnh cùng hơn một nửa vai lưng xinh đẹp trắng nõn.
Cùng với cái bớt màu hồng nhạt to bằng ngón cái trên khung xương hình con bướm ấy.
Bên lưng trái của Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên lạnh đi, rốt cuộc không kiềm được sự sợ hãi đang cố nén lại nãy giờ, cắn môi bật khóc.
"Công, công công, buông tha ta đi, ta cầu xin ngài!.." Tay chân Tiết Lệnh Vi đều bị cột lấy, ngang ngạnh phản kháng với tên thái giám này nhất định là không thể thực hiện được, nàng khóc mà cả người run rẩy, khổ sở cầu xin, nhưng trừ cầu xin ra, nàng nghĩ không ra bây giờ mình còn có thể làm gì nữa.
Nàng thật sự sợ hãi, nếu biết tên thái giám này cũng có sở thích đó thì dù nàng ở Phúc Châu lưu lạc đến mức ăn xin cũng sẽ không nghe theo lời Chu Uân mà trở về đâu.
Bị một thái giám nhục nhã bằng cách như vậy, sẽ chỉ làm nàng sống không bằng chết.
Triệu Duật nhìn nàng đột nhiên ủy khuất tuyệt vọng mà khóc như thế, đầu tiên là sửng sốt một lát, sau đó kéo lại xiêm y nàng.
"Vốn cho là ta nhìn lầm rồi, không nghĩ tới đúng là nàng thật." Triệu Duật rốt cuộc lên tiếng, nói những lời này xong, dừng một chút, sau đó bình tĩnh gọi nàng một tiếng: "Tiết Lệnh Vi."
Tiết Lệnh Vi lập tức ngừng khóc, máu cả người dường như đông cứng lại trong nháy mắt.
Nàng sẽ không nghe nhầm giọng nói này, dù đã hơn một năm không gặp, nàng vẫn vô cùng quen thuộc giọng nói này.
Là Triệu Duật.
Biết người này là Triệu Duật rồi, không ngờ một câu Tiết Lệnh Vi cũng không nói ra được.
Triệu Duật cúi xuống ngồi xổm trước người nàng, tháo xuống mảnh vải che mắt nàng.
Không còn vật cản che đi tầm mắt nữa, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tiết Lệnh Vi đỏ bừng hai mắt, môi hơi mở ra, kinh ngạc nhìn Triệu Duật trước mặt.
Triệu Duật nhìn vẻ mặt kinh hoảng chưa kịp bình tĩnh của nàng, bàn tay cầm mảnh vải đặt lên trên đầu gối, nói: "Đã sợ ta thành như vậy, sao lại luẩn quẩn trong lòng muốn làm thị thiếp của ta?"
Ở đâu ra luẩn quẩn trong lòng thế? Nàng căn bản không biết Đông Hán Đốc công chính là Triệu Duật cơ mà --
Chu Uân và Vinh Nương lừa nàng?
"Sao không nói gì?" Triệu Duật ung dung thong thả nhìn nàng.
"Ta, ta.." Tiết Lệnh Vi ấp úng nửa ngày, vốn định sau khi hồi kinh tránh đi Triệu Duật một chút, lại không nghĩ rằng người Chu Uân muốn nàng giúp đỡ đối phó chính là Triệu Duật, nàng lúc ấy căn bản không nghĩ đến mối quan hệ có khả năng xảy ra giữa Triệu Duật và Đông Hán Đề đốc, Chu Uân lại chưa bao giờ nói rõ với nàng đây là cùng một người.
Hắn không nói rõ ràng, tám phần chính là biết nếu mình biết chân tướng nhất định sẽ không dễ dàng đồng ý.
Hiện giờ đột nhiên gặp Triệu Duật như vậy, còn thành thị thiếp của y, làm cho nàng nhất thời không kịp tiếp thu, làm gì còn rảnh đi nói chuyện khác?
"Ta vốn tưởng rằng hơn một năm không gặp, nàng sẽ có khá nhiều chuyện muốn nói với ta."
Nếu là trước đây, Tiết Lệnh Vi chắc chắn sẽ lải nhải với Triệu Duật, chỉ là bây giờ..
Triệu Duật trước mắt này đã không phải là Triệu Duật ngày xưa nữa, sao nàng có thể giống như trước đây được?
Thấy nàng nghẹn lời, Triệu Duật bỗng nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ này, chỉ cảm thấy phảng phất như đã cách một đời.
Y đúng là biết dối gạt người khác, lừa đến nàng tin tưởng không nghi ngờ.
"Đúng là làm khó Hoàng thượng, vì ban nàng làm thiếp cho ta mà dùng toàn bộ cung yến làm cục, ta quả thật chưa từng nghĩ đến chuyện hắn sẽ tìm nàng, càng không nghĩ tới là, nàng thật sự sẽ lại trở về." Triệu Duật cho rằng nàng cùng Lý Diễm đi nơi khác thật, vốn đang nghĩ nếu Lý Diễm trở thành nơi dừng chân của nàng, cũng là một lựa chọn không tồi.
Chuyện đã tới nước này, Tiết Lệnh Vi cứ như người câm ăn hoàng liên (1), căn bản không lời nào để nói được.
(1) Thành ngữ "người câm ăn hoàng liên" : Khổ đắng mà không nói ra được
Triệu Duật rướn người tới trước mặt nàng: "Nàng trở về, là vì nhớ ta sao?"
"Không phải!" Tiết Lệnh Vi lập tức phản bác theo phản xạ.
Triệu Duật hiểu rõ, lại nói tiếp: "Vậy là muốn báo thù cho mẫu thân nàng?"
"Cũng, cũng không phải."
"Vậy là vì sao?"
"..."
- - Nàng chẳng qua là bởi vì mình không sống nổi ở Phúc Châu nữa, trở về muốn chờ y chết rồi, khôi phục lại thân phận quận chúa mà thôi.
"Là bởi vì hận ta?"
"Không..
cũng không hận." Nàng nào dám nói hận y ngay trước mặt y?
Triệu Duật cũng không gặng hỏi nàng đang nói thật hay nói dối, y duỗi tay vuốt sợi tóc mái rơi xuống bên gò má ra sau tai nàng, dịu dàng cười nói với nàng: "Một năm trước, nếu nàng nói nàng muốn báo thù cho mẫu thân nàng, nàng có biết ta sẽ làm gì nàng không?"
Tiết Lệnh Vi biết sự dịu dàng bây giờ của y chẳng qua chỉ là mặt ngoài phù phiếm giả tạo mà thôi.
Rõ ràng người trước mắt cũng cùng một khuôn mặt với cái người trước kia, nàng không thấy rõ y rốt cuộc là dạng người thế nào, lại biết y đã không còn là Triệu Duật khi ấy.
Nàng thấp giọng trả lời: "Hẳn là..
sẽ giết ta."
Triệu Duật cười hai tiếng: "Nàng hiểu là được."
Tiết Lệnh Vi không khỏi kinh hãi, lúc ấy nàng không nghĩ tới Triệu Duật đi phủ Công chúa cứu nàng cũng tính toán giết nàng.
Một lát sau, nàng hỏi y: "Ngươi hận mẫu thân ta, lúc ấy vì sao không trực tiếp giết ta, còn muốn hỏi lựa chọn của ta nữa? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta lừa ngươi sao?"
"Ta chưa bao giờ lo lắng đến chuyện đó." Triệu Duật nhẹ nhàng đến gần nàng, hai tay vòng qua hai bên người nàng, cởi trói dây thừng trên tay nàng.
Mặt của Tiết Lệnh Vi bởi vì y tới gần mà dựa vào vai y, nhìn từ xa giống như hai người ôm nhau thật chặt.
"Ta nhìn nàng lớn lên mà, nàng không làm ra được chuyện như vậy."
Vào lúc dây thừng được cởi bỏ ấy, cánh tay tê dại của Tiết Lệnh Vi lúc này mới dễ chịu hơn nhiều, nhưng bởi vì trước đó muốn tránh thoát nên trên cổ tay đã để lại hai vết dây thừng.
Sau khi được cởi bỏ dây thừng thì nàng nhích người ra sau, ngồi cách xa Triệu Duật một ít, sau đó thật cẩn thận nhìn về phía Triệu Duật vẫn ngồi xổm ở đó một cái, phát hiện y vẫn đang mình liền thu hồi tầm mắt giống như bị cái gì đâm trúng, cúi đầu lo cởi dây thừng trên chân mình.
Hôm nay Tiết Lệnh Vi mặc một thân xiêm y giao nhau màu đỏ cùng chiếc váy sam, khá mỏng đối với trời sắp vào thu bây giờ.
Trên búi tóc chỉ có một cây bộ diêu, mái tóc dài cũng dùng chiếc ruy băng màu đỏ cột ra sau đầu, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận tinh tế.
Đây đều là kiểu dáng Vinh Nương chọn cho nàng, bởi vì ngày thường Hồng Lăng chân chính vốn hay mặc xiêm y đỏ.
Hơn nữa Vinh Nương còn nói với nàng, trang điểm như thế sẽ càng làm vị Đông Hán Đốc công ấy thích mình.
Nàng vốn tưởng rằng Vinh Nương và Chu Uân đã nói không hại nàng thì sẽ không hại nàng, nhưng ai ngờ -- chung quy là nàng quá ngây thơ.
Ánh mắt của Triệu Duật từ động tác trên tay nàng chuyển qua vành tai nàng, khuyên tai mã não màu đỏ theo động tác nàng mà đong đưa bên gò má.
So với một năm trước, nàng đã rút đi vài phần non nớt, thêm mấy phần phong trần.
Triệu Duật thu hồi tầm mắt đứng dậy, sau đó cúi người giữ chặt cánh tay nàng, muốn kéo nàng lên, ai ngờ lại làm nàng kinh ngạc, trợn to hai mắt có chút kinh hoảng hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Không ngờ nàng sợ hãi y như thế --
Triệu Duật không tỏ vẻ gì, kéo mạnh nàng lên từ dưới đất.
Tiết Lệnh Vi thiếu chút nữa va vào ngực y, cũng may nàng kịp thời lùi ra sau hai bước.
Triệu Duật thấy nàng lui ra phía sau thì kéo nàng lảo đảo một bước về phía mình, lông mày nhẹ nhàng chau lại: "Nàng sợ ta thế à?"
Tuy Tiết Lệnh Vi sợ trong lòng thật, nhưng ngoài miệng vẫn nhỏ giọng nói: "Không sợ.."
Chỉ nghe Triệu Duật cười một tiếng, "Không sợ thật sao? Vậy nàng có biết quy tắc của ta không?"
Tiết Lệnh Vi làm gì biết quy tăc gì của y, nhưng nghe thì chắc là không phải cái quy tắc tốt lành gì, nàng không khỏi nghĩ đến Trịnh Hán Công, vì thế nơm nớp lo sợ hỏi: "Quy, quy tắc gì cơ?"
"Những nữ nhân vào phủ ta đều phải nghiệm thân vào buổi tối ngày đầu tiên." Triệu Duật nói như thật, thấy sắc mặt của nàng càng ngày càng xấu đi, lại thêm một câu: "Phải tự bỏ đi xiêm y trên người.."
Lời còn chưa nói xong, Tiết Lệnh Vi đã hoảng sợ trừng lớn mắt, nàng không biết khi nào thì Triệu Duật không ngờ cũng có cái sở thích quái gở này, lập tức quỳ xuống, cúi đầu dưới đất xin tha, đánh gãy lời nói tiếp theo của Triệu Duật: "Triệu Duật, ngươi buông tha ta đi! Ngươi đừng đối xử với ta như vậy, ta chưa bao giờ làm chuyện có lỗi với ngươi cũng không đối xử không tốt với ngươi, ngươi nể tình cũ thả ta đi đi! Ta sẽ không ở lại nữa kinh thành đâu!"
Tiết Lệnh Vi khóc rất dữ, Triệu Duật nhất định cho rằng nàng trở về là để báo thù nên mới sẽ làm vậy với nàng, nhưng nàng làm gì có bản lĩnh như thế? Bây giờ nếu nàng nói lại chuyện cũ, có lẽ Triệu Duật sẽ mềm lòng buông tha nàng.
Nghĩ vậy nàng liền ôm lấy chân Triệu Duật: "Triệu Duật, Triệu Duật, ta thật sự không phải muốn báo thù ngươi, ta không bản lĩnh như mẫu thân ta, ngươi biết mà, ngươi nể tình trước kia ta đối xử với ngươi không tệ mà thả ta đi đi!.."
Triệu Duật không nghĩ tới không ngờ nàng sẽ sợ đến như thế, trước kia chỉ cần là nữ nhân Chu Uân ban cho y, hoặc là người khác đưa cho y, y đều sẽ sai người chứng nghiệm rõ đầu rõ đuôi thân phận và bản lĩnh của người đó, chẳng qua mấy việc này đều không phải do y tự mình làm.
Huống hồ, y cũng sẽ không làm vậy với nàng đâu.
Nghe nàng khóc ồn ào, Triệu Duật nói một câu với nữ tử đang ôm chân y: "Lên."
"Ta thật sự không biết là ngươi, nếu ta biết Đông Hán Đề đốc chính là ngươi, ai nói gì ta cũng sẽ không trở lại kinh thành đâu, dù là đói chết ở Phúc Châu cũng sẽ không trở về! Ta thật sự không biết ta bị ban cho ngươi làm thiếp.."
Nàng sai thật rồi, nàng tình nguyện về Phúc Châu, nàng không cần khôi phục cái gì thân phận quận chúa đâu --
Ai ngờ, Triệu Duật nghe thấy đoạn giải thích này của nàng, ánh mắt trầm xuống.
"Ý nàng là, nàng tình nguyện bị ban cho người khác, cũng không muốn bị ban cho ta?"
Tiết Lệnh Vi cảm thấy lời này không đúng, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào, chỉ đành thử nói: "Triệu Duật, ngươi thả ta đi, ta cũng không phải thật sự muốn về kinh thành, ngươi thả ta, đưa ta ra ngoài kinh thành, ta tuyệt đối sẽ không trở lại nữa!"
"Nàng đứng dậy trước đã."
"Triệu Duật.."
Rõ ràng Triệu Duật đã bắt đầu có chút không kiên nhẫn: "Nếu ôm chân ta khóc lóc không chịu đứng dậy nữa, ta sẽ gọi người tới nghiệm thân nàng thật đấy."
Tiết Lệnh Vi không dám khóc nữa, sợ thật sự bị lột xiêm y nghiệm thân, lại sợ Triệu Duật không vui liền giải quyết nàng như cách y đã làm với những nữ nhân trước kia, liền nhanh chóng đứng dậy.
"Triệu Duật.."
Triệu Duật đánh gãy nàng: "Nàng gọi ta là gì?"
Tiết Lệnh Vi ngẩn người, nhìn thấy vẻ mặt của Triệu Duật thì phản ứng lại: "Công công.."
Hai mày Triệu Duật nhăn lại, lấy tay gõ lên cái trán của nàng.
Tiết Lệnh Vi che trán lại nhìn y, không rõ mình sai ở đâu.
Y không cho nàng gọi tên y, vậy gọi một tiếng công công có gì sai sao?
Triệu Duật: "Nhớ kỹ, về sau, phải gọi ta là đại nhân."
* * *
Editor: Mi An .