Tiết Lệnh Vi cũng không để bụng y muốn nàng gọi y là gì, chỉ cần Triệu Duật buông tha nàng là được: "..
Được rồi."
Mới vừa đáp xong, Triệu Duật liền không nhẹ không nặng gõ trán nàng thêm một cái nữa: "Sao một chút lễ nghĩa cũng không có vậy? Theo thân phận sau này của nàng, nàng nên nói 'Vâng' mới đúng."
Tiết Lệnh Vi dừng một chút mới hiểu được ý của Triệu Duật "Ngươi.."
"Hoàng Thượng có tâm như thế, thân là bề tôi, sao có thể cô phụ ý tốt của thánh thượng được?"
Tiết Lệnh Vi buông bàn tay đang che trán của nàng xuống: "Triệu Duật, ý ngươi là, muốn giữ ta lại ở đây sao?"
"Nàng tới không phải là vì ở lại đây à?"
"Không phải." Tiết Lệnh Vi phản bác, "Việc ta được ban cho ngươi hôm nay chỉ là hiểu lầm mà thôi, giữa ngươi và Hoàng Thượng có cái gì không hề liên quan gì tới ta.
Giờ ta chỉ muốn trở về."
"Trở về?" Triệu Duật hơi cúi người xuống, dùng biểu cảm cười như không cười mà nhìn nàng, cố ý hỏi một câu: "Muốn về đâu?"
"Đương nhiên là về Phúc Châu!" Chu Uân muốn diệt trừ Triệu Duật, lại đưa nàng đến bên cạnh y, sao Triệu Duật có thể không biết dụng ý của Chu Uân được? Theo lý thuyết y căn bản không có khả năng sẽ giữ lại đôi mắt của Hoàng thượng ở bên cạnh mình, nhưng hôm nay, Triệu Duật lại nói muốn giữ lại mình --
Tiết Lệnh Vi nghĩ nghĩ, cảm thấy Triệu Duật có lẽ là vì không biết dùng lý do gì để đuổi nàng đi, vì thế suy nghĩ cặn kẽ một lát, nói với y: "Không bằng tranh thủ đêm nay ngươi đưa ta ra ngoài kinh thành, hai ba ngày sau lại nói ta chết bất đắc kỳ tử, ngươi và ta tuy rằng đã hơn một năm không gặp, nhưng ta biết bản lĩnh hiện giờ của ngươi, kim thiền thoát xác giấu trời qua biển đối với ngươi mà nói là chuyện dễ như trở bàn tay."
Triệu Duật nghe nàng nói xong, nói một câu với nàng - người đang nghiêm túc suy nghĩ kế hoạch này: "Nàng muốn ta khi quân?"
"Chỉ cần Hoàng thượng không biết, liền không xem như là khi quân.
Huống hồ chuyện này đối với ngươi mà nói chẳng lẽ không phải chuyện thường sao? Nữ tử chết bất đắc kỳ tử trên tay ngươi có phải chỉ một mình ta đâu.
Hơn nữa trong kinh thành không ai biết ta đã trở về, dù thị thiếp được ban cho Triệu Đốc Công ngươi đã chết rồi, cũng sẽ không có bao nhiêu người chú ý đâu."
Triệu Duật: "Kế hoạch này của nàng quả thật chu toàn, cũng đúng là dễ làm."
Tiết Lệnh Vi thấy y có vẻ đồng ý, vừa định rèn sắt khi còn nóng, liền nghe y nói tiếp: "Chỉ là vì sao ta phải mất công như thế làm gì? Ta có thể trực tiếp giết nàng, như vậy càng làm Hoàng thượng tin tưởng không nghi ngờ."
Vẻ mặt của Tiết Lệnh Vi dần dần cứng lại.
"Tiết Lệnh Vi, kiến nghị này của nàng rất là không tồi.
Nàng là người đầu tiên dàn xếp cái chết của mình rõ ràng như thế, đỡ ta phải mất công suy nghĩ."
"Ta..
ta.." Ý của nàng căn bản không phải là thế cơ mà.
"Là ở lại đây, hay là!" Triệu Duật cố ý tạm dừng một chút: "Để ta đưa nàng đi?"
Tuy Triệu Duật không nói rõ ra, nhưng Tiết Lệnh Vi lại cảm thấy y nói đưa nàng đi, chính là nói, trực tiếp giết nàng.
Trái tim Tiết Lệnh Vi run lên, nàng không dám xác định Triệu Duật có nể tình cũ trước kia mà không giết nàng không, nhưng nàng thật sự không muốn ở lại đây chút nào.
Cuối cùng, nàng thử hỏi y một câu: "Có thể..
đưa ta đi không?"
"Đương nhiên không được." Triệu Duật trả lời: "Ta cũng không phải là một người vong ân phụ nghĩa, nàng đã từng đối đãi ta không tồi, ta sẽ không giết nàng.
Nhưng giúp đỡ nàng trình diễn tiết mục kim thiền thoát xác là tội khi quân, nếu bại lộ, Hoàng Thượng muốn lấy cái này trị tội ta tất thuận lý thành chương.
Huống hồ, làm sao ta biết đây không phải kế phản gián nàng bày ra? Gạt ta đưa nàng rời đi trước, sau đó lại làm Hoàng thượng trên đường bắt ta một mình đi phi tang chứng cứ.."
Tiết Lệnh Vi nghe mà kinh ngạc: "Ta căn bản chưa bao giờ nghĩ như vậy!"
"Nàng hao tổn tâm cơ đi vào chỗ ta, bây giờ lại nói mình muốn chạy, Tiết Lệnh Vi, từ khi nào nàng học được cái chiêu lạt mềm buộc chặt này vậy?"
Tiết Lệnh Vi thấy y nghĩ mình thành một người như thế, tức giận đến mặt đỏ bừng lên: "Ngươi quá tự cho là đúng rồi, ngươi cho rằng ai cũng thích gạt người lại suy tâm kĩ tính nhiều như ngươi sao?"
"Nếu Hoàng Thượng bảo nàng trở về, nàng đi rồi, nhưng nàng đã tưởng tượng sau này ta nên công đạo thế nào với Hoàng Thượng chưa? Cả thiên hạ này đều là thiên hạ của Hoàng thượng, nàng cho rằng nàng thật sự đi được sao?"
"Cái này không cần ngươi nhọc lòng, ngươi chỉ cần đưa ta đi là được!" Làm sao Tiết Lệnh Vi còn có tâm tư đi suy xét Chu Uân muốn làm gì, bây giờ nàng chỉ muốn rời đi nơi này.
"Dù nàng và ta đã không còn dính dáng gì với nhau từ một năm trước, nhưng ta niệm tình cảm ngày xưa, vẫn là không đành lòng nhìn nàng phạm phải tội khi quân." Triệu Duật nói như thật: "Học điệu múa kia cũng rất không dễ dàng, muốn cứ vậy mà kiếm củi ba năm thiêu một giờ thật à?"
Tiết Lệnh Vi nghẹn lời, tình cảnh hiện tại của nàng có thể nói là tiến thối không xong, hoàn toàn nhảy vào trong cái vũng ao đục này rồi.
Giương mắt lên nhìn vào mắt Triệu Duật, nàng phát hiện nàng đúng là một chút cũng không hiểu y, y biết mục đích nàng đến bên người y, nhưng y chẳng những không đuổi nàng đi, còn bảo nàng đừng kiếm củi ba năm thiêu một giờ?
Nếu y chịu thả nàng rời đi kinh thành, nàng nguyện ý kiếm củi ba năm thiêu một giờ --
Tiết Lệnh Vi rất rõ ràng, nếu không kim thiền thoát xác thành công, sợ là Hoàng thượng sẽ không từ bỏ quân cờ là nàng, nhưng cố tình Triệu Duật không chịu giúp nàng, không muốn phạm vào tội khi quân.
"Nàng thật sự cho rằng, lại trở về cái kinh thành này, muốn thoát thân là có thể thoát thân sao?"
Tiết Lệnh Vi càng nghĩ càng buồn, trong lòng càng ngày càng rối bù.
Dù trước kia Vương Trần thị khó xử nàng, Trương Bĩ Tử khinh bạc nàng, nàng đều không cảm thấy khó vượt qua thế nào, nhưng khi đó bởi vì có thợ mộc Lý che chở nàng, mà bây giờ, nàng chỉ có một mình.
Chu Uân lúc trước nói không sai, không có ai bảo vệ nàng, nếu nàng rời đi thì nên đi đâu đây? Về Phúc Châu căn bản không có khả năng, nàng cũng không thể tiếp tục ở bên thợ mộc Lý nữa.
Tiết Lệnh Vi cảm nhận vô cùng sâu sắc sự vô dụng của chính mình, bỏ đi sự che chở của mẫu thân khi bà còn tại thế cùng với tên tuổi quận chúa, nàng không phải là cái gì cả.
Nghĩ như vậy, nỗi chua xót trong lòng càng ngày càng đậm hơn, làm nàng cảm thấy khổ sở mất mác.
Triệu Duật thấy nàng bỗng nhiên đỏ lên hốc mắt, sau đó yên lặng rơi nước mắt, nàng giơ tay hung hăng lau đi nước mắt của mình, mím môi thật chặt không nói một lời.
Triệu Duật thở dài, giơ tay lau giọt nước còn sót lại bên khóe mắt nàng, giọng nói nhẹ hơn một ít: "Sao phải khổ sở như vậy? Thật ra nếu nàng muốn chạy trốn, cũng không phải không có khả năng."
Tiết Lệnh Vi nghe xong, lập tức ngẩng đầu hỏi y: "Làm sao ta mới đi được?"
"Nếu nàng nghe lời, ta thấy vui, có lẽ sẽ thả nàng đi."
Tiết Lệnh Vi thấy y nói nghiêm túc, tuy có tin một chút, nhưng cũng hơi nghi ngờ.
"Ngươi nói thật sao?"
"Nàng tin hay không tin cũng được, giống như vừa rồi nàng nói vậy, cuối cùng đều là chuyện ta nói một câu là chấm dứt, không phải sao? Dù sao có một số việc nàng nên hiểu.
Lựa chọn hay không, không phải là ở chỗ nàng sao?"
Tiết Lệnh Vi ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y một cái, vẫn không nói gì.
Nàng không biết nói gì cả.
"Tối nay đến đây thôi." Triệu Duật thấy nàng không nói lời nào, cũng không tiếp tục khó xử nàng nữa, hô một tiếng ra bên ngoài: "Người đâu."
Sau đó liền có nô bộc đẩy cửa đi vào.
"Mang Hồng Lăng cô nương chỗ ở của nàng ấy."
"Vâng." Hai nô bộc đó đến bên cạnh Tiết Lệnh Vi, nói: "Hồng Lăng cô nương, mời."
Tiết Lệnh Vi đi theo hai gã nô bộc ra ngoài, mới vừa đi hai bước, Tiết Lệnh Vi bỗng nhiên dừng lại, cuối cùng vẫn quyết định hỏi một câu: "Lúc ở trong cung, ngươi đã nhận ra ta rồi à?"
Triệu Duật nhàn nhạt trả lời: "Không."
- - Hắn quả thật thấy thân hình đó quen mắt, nhưng khi ấy không nghĩ tới đó là Tiết Lệnh Vi thật.
Tiết Lệnh Vi không tiếp tục hỏi nữa, theo đó có thể thấy được, Triệu Duật và nàng đều bị Chu Uân làm cho mù tịt, chẳng hay biết gì.
Như thế, nói thêm thì cũng không có ý nghĩa gì cả.
Tiết Lệnh Vi vốn đội tên tuổi của Hồng Lăng, nên người trong Triệu phủ đều gọi nàng là Hồng Lăng cô nương.
Phần lớn trong Triệu phủ đều là nam phó và thủ vệ, mà số lượng nữ tì thì chỉ cần dùng một bàn tay cũng có thể đếm hết.
Chỗ ở của Tiết Lệnh Vi được sắp xếp ở Đông Uyển Triệu phủ, đến Đông Uyển rồi, Tiết Lệnh Vi mới biết trừ nàng ra thì còn có hai thị thiếp khác của Triệu Duật, lần lượt là Ngọc Như và Thanh Nghiên.
Ngọc Như ở tại Tây Uyển, Thanh Nghiên thì ở tại Đông Uyển cùng Tiết Lệnh Vi.
Thanh Nghiên và Tiết Lệnh Vi cùng tuổi, tính tình ôn hòa, hai người rất hợp ý nhau, trò chuyện với nhau thật vui.
Thanh Nghiên vốn là nữ nhi út bên nhà ngoại của Lại Bộ Hà viên ngoại, vì phụ thân nàng muốn nàng quyến rũ Triệu Duật nên đưa nàng tới làm thiếp cho Triệu Duật.
Tiết Lệnh Vi ban đầu cho rằng tất cả những người thị thiếp được ban cho Triệu Duật đều bị "chết bất đắc kỳ tử".
Thanh Nghiên cười cười: "Ta có thể sống đến bây giờ, có lẽ là đại nhân thấy ta an phận thôi."
"Những nữ nhân đã chết ấy đều không an phận sao?"
Thanh Nghiên nghĩ nghĩ, nói: "Thật ra cũng phải xem là loại không an phận gì, chẳng hạn như Ngọc Như cô nương của Tây Uyển, cái loại không an phận đó của nàng ta đại nhân rất thích.."
Tiết Lệnh Vi có chút tò mò: "Là loại không an phận nào vậy?"
Thanh Nghiên hạ giọng xuống: "Đương nhiên là cái loại không an phận có thể làm đại nhân vui vẻ rồi, những nam nhân không có mệnh căn khi tìm kiếm sung sướng đương nhiên sẽ muốn tìm lối tắt, cũng giống như vị Trịnh Hán Công Tây Hán trước đó vậy.." Giọng của Thanh Nghiên càng ngày càng nhỏ, như sợ bị người ta nghe thấy: "Nhưng có thể làm nam nhân không có cái đó cảm nhận được cái bọn họ gọi là sung sướng cũng không phải là việc dễ dàng, nhưng vị Ngọc Như cô nương kia lại làm được.
Cho nên trong phủ này, đại nhân không ở đây thì nàng ta sẽ diễu võ dương oai."
Tiết Lệnh Vi nghe xong, trong lòng bắt đầu phỉ nhổ Triệu Duật.
Có lần nàng từng cho rằng Triệu Duật khác những thái giám khác, ai ngờ tất cả những điều này y đều diễn kịch cả!
Nàng bỗng nhiên nhớ tới lúc rời đi từ chỗ ở của Triệu Duật, y nói với mình chỉ cần làm y vui vẻ, là có thể thả mình đi.
Tiết Lệnh Vi khẽ ho khan hai tiếng, hỏi tiếp Thanh Nghiên: "Vậy ngươi có biết, Triệu.." Tiết Lệnh Vi thiếu chút nữa thuận miệng nói ra tên Triệu Duật: "Ngọc Như cô nương kia rốt cuộc là dùng biện pháp gì mới làm đại nhân vui?"
Tuy Tiết Lệnh Vi nghĩ có lẽ đó cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng dù sao nàng cũng phải biết.
Thanh Nghiên lắc đầu: "Ta chưa bao giờ chân chính hầu hạ đại nhân nên không biết."
Tiết Lệnh Vi có chút ngoài ý muốn, "Chẳng lẽ chỉ có cái người tên Ngọc Như kia mới hầu hạ đại nhân sao?"
Thanh Nghiên gật gật đầu.
"Ta cũng là một trong những người sớm nhất đi vào phủ này, trong số tất cả các thị thiếp của đại nhân, cũng chỉ có Ngọc Như mới chân chính được vào phòng hầu hạ đại nhân vào buổi tối mà thôi."
Tiết Lệnh Vi nhớ tới một ít chuyện riêng tư của thái giám mà nàng từng nghe tới, lại liên tưởng vào ban đêm Triệu Duật sẽ làm chuyện gì với cái người tên Ngọc Như đó, trong lòng lại phỉ nhổ liên tục.
Nàng vẫn phải nghĩ cách rời đi nơi này, rời đi kinh thành.
"Vậy nói cách khác, chỉ có Ngọc Như mới biết cách làm đại nhân vui sao?"
"Có thể nói là vậy." Thanh Nghiên nói: "Nhưng mà, Ngọc Như đó rất khó nói chuyện, nếu ngươi muốn hỏi nàng ta cách đó, chỉ sợ không được đâu, nàng ta sẽ không dễ dàng nói cho ngươi biết."
"Sao thế? Chẳng lẽ nàng ta còn sợ người khác biết rồi, cướp đi sự sủng ái của đại nhân à?"
Thanh Nghiên nói: "Đúng thế.
Ta cũng là bởi vì an phận không đi trêu chọc đại nhân nên Ngọc Như mới không để ta vào mắt, bình thường cũng sẽ không tới tìm ta gây sự, nhưng những người khác trước đó cũng giống như Ngọc Như, đều muốn được lọt vào mắt xanh của đại nhân, nhưng cuối cùng đều bỗng dưng chết bất đắc kỳ tử, thật ra ta hoài nghi việc này hơn phân nửa là do Ngọc Như kia làm."
Tuy biết những thị thiếp ấy thật ra cũng không phải chết trong tay Ngọc Như, nhưng Tiết Lệnh Vi vẫn cảm thấy sau lưng chợt lạnh ngắt.
Một nữ nhân có thể ở bên cạnh Triệu Duật lâu như vậy, nhất định không phải người lương thiện.
Nếu nàng muốn rời đi thì không thể ngồi chờ chết được, chọn một ngày nhất định phải chính diện giao phong với Ngọc Như kia.
* * *
Editor: Mi An .