Gần mười một giờ đêm Nam My vẫn chưa ngủ, sau khi đi sinh nhật về, cô lại ngồi tỉ mẩn xỏ nốt cái vòng hạt xếp thành số điện thoại cho con trai.
Dạo gần đây hay có trẻ đi lạc với bị bắt cóc, nên Nam My cẩn thận làm cho nó một cái để lỡ ham chơi chạy đi đâu lạc không biết đường về còn nhờ người ta gọi cho bố mẹ.
Cái vòng kép nhỏ xíu vừa đủ số điện thoại của cô và số đường dây nóng ở cơ quan Nam My làm
việc.
Bát nhỏ còn chưa ngủ, đang ngồi xếp lego trên giường, liếc thấy mẹ cứ nhìn cái vòng, cười híp cả mắt vào bỏ dở đấy, mon men lại gần:
“Mẹ có cái gì mà cười sướng thế mẹ?”
“Mẹcó cái này cho
Bát này.”
Cô thích thú dơ chuỗi vòng lên trước mặt con trai, nó nheo nheo mắt săm soi nhìn vào:
“Uầy, xanh đỏ tím vàng đủ màu luôn, đẹp thế mẹ?”
“Thích không?”
“Thích ạ, mẹ đeo cho Bát đi.”
Nam My đeo vòng cho con, lúc chốt vào còn buột miệng reo lên:
“Ui cha, dạo này trộm vía mập mạp thế, cổ tay to ra rồi này.
Chẳng mấy mẹ lại phải thêm hạt cho Bát nhỏthôi.”
“Mập là béo phì á mẹ?”
“Không, là đẹp đấy.”
Nó nghe thế thì thở phào, lắc lắc cổ tay đang đeo vòng nói:
“Cụ nội bảo là chó gầy hổ mặt người nuôi, Bát nhỏ không được gầy, không được sợ béo phì nên con mới ăn nhiều đấy mẹ ạ!”
“Kinh dạo này lại nhận mình là chó cơ à?”
Nó dẩu miệng: “Có sao đâu mẹ, làm chó còn được thương.
Làm cũng được.”
Hai mẹ con đang cười đùa với nhau thì nghe tiếng bà nội Bát nhỏ ở dưới nhà, nó ngoái đầu nhìn ra cửa reo lên:
“Chú Đăng về hay sao ấy mẹ.”
“Ừ, hình như đang nói chuyện với bà nội.
Thôi đi ngủ đi.”
Cô tắt điện, kéo con trai ôm vào lòng, tựa cằm nó thủ thỉ:
“Bát nhỏ ơi!”
“Dạ!”
“Thương mẹkhông?”
“Thương chứ, thương ch.ết đi được ấy mẹ ạ!”
Nó ôm mặt mẹ, thơm khắp rồi mới rúc vào lòng mẹ.
Nam My ôm con mà
lòng ngập đầy lo lắng, không biết làm sao để thằng bé chấp nhận chuyện sắp có em bé.
“Bát nhỏ của mẹ ơi!”
“Hưm…”
“Ngủ rồi à?”
Nó mơ màng gật gật đầu, thằng nhóc này rất ngoan, chỉ cần buồn ngủ, nằm xuống là gật gà không cần dỗ.
Nam My ôm con vào lòng, xoa xoa lưng nó.
Trong lúc
gà gà trước khi vào giấc ngủ, Bát nhỏ còn lẩm bẩm:
“Bát thương mẹ, mẹ đừng có mà đẻ em bé đấy… đau lắm…”
Câu cuối của nó nhỏ xíu, rồi lẩn mất sau tiếng thở đều đều, chẳng biết là mẹ có nghe thấy hay không.
Ở dưới nhà, bà Hoàng Nguyên thấy cháu trai về thì hỏi han Thằng Đăng xem có lạnh không, anh tươi cười lắc đầu.
Nhìn đứa trẻ cao lớn khôi ngô trước mặt, bà lại thấy hài lòng.
Đứa trẻ do bà mang nặng đẻ đau sinh ra, dù không phải con mình nhưng cũng đặc biệt có tình cảm đối với anh em Thành Đăng, chỉ có bọn trẻ là không hề hay biết.
Nam My cho Bát nhỏ ngủ xong thì lò dò đi xuống, thấy hai người vẫn ngồi dưới phòng khách thì
khe khẽ hỏi han:
“Thế nào, về sớm thếcu?”
“Chị ạ! Chị chưa ngủà?”
“Ừm, vừa cho cháu ngủ xong.
Ơ quà của cái My sao em lại mang về?”
Nam My chỉ vào hộp quà lúc Chít tặng cho Ngọc My ở nhà hàng, đang được đặt trên bàn uống nước, bày ra vẻ ngạc nhiên.
Cô láo liên nhìn quanh vì tưởng Ngọc My đến nhà mình.
Thành Đăng cười ngượng:
“Tuệ Ngọc để quên nên em mang về nhà mình cho em ấy.”
“Chán không, đưa nhau về kiểu gì mà quên cả đồ?”
“Anh Vũ đưa cô ấy về…”
“Cái gì? Sao lại để anh Vũ đưa về? Chán chú mày
ghê, phải chớp thời cơ chứ hả?”
“Tuệ Ngọc từ chối em rồi.
Xong lúc anh Vũ tự nhiên ở đâu chui ra.
Em biết nói gì hơn, ngại làm mọi người khó xử.”
Nam My tức giận nghiến răng, trong lòng đã ghim anh họ vì tội phá đám, thấy em chồng có vẻ buồn thì lại hạ xong an ủi Thành Đăng.
Cô không ngờ thằng bé lại bị từ chối nhanh đến như vậy, theo đó cũng lo lắng chuyện Ngọc My cứ dây dưa với Hoàng Vũ thì không đành lòng.
Nam My xin phép lên phòng, cô phải gọi điện ngay cho anh họ để xả cho bõ tức.
Điện thoại của Hoàng Vũ chợt reo lên, khiến Ngọc My giật thót mình, mắt cô đăm đăm nhìn vào không chớp.
Anh lấy điện thoại, lắc đầu:
“Cái My gọi.”
Ngọc My ỉu xìu, thu người dựa vào sô pha.
Hoàng Vũ vừa nghe máy đã bị mắng xối xả:
“Anh bị rảnh quá đúng không, sao có nhà không về đi còn lang thang ngoài đường ngáng chân người khác làm cái gì hả?”
“Con bé này bị làm sao đấy? Nói chuyện rõ đầu đuôi đi xem nào.”
“Anh đang ở đâu?”
“Hỏi làm gì?”
“Ngọc My đâu?”
“Đây.”
Anh đưa mắt nhìn cô, Ngọc My vẫn cúi đầu, cằm gác lên gối, nhìn như con thú nhỏ đầy sợ hãi và cô độc, đáng thương.
Nam My nghe thấy Hoàng Vũ đang ở bên cạnh Ngọc My thì muốn chửi nữa, cứ lải nhải trong điện thoại.
Anh lại đứng dậy đi tới cửa thông ra lan
cang bên cạnh bếp, thấp giọng ngắt lời:
“Ở chùa có một đứa bé bị mất tích, chưa tìm được.
Ngọc My đang rất lo lắng.”
“Từ bao giờ ạ?”
“Mới, anh nhờ công an khu vực tìm giúp.
Chưa cóthông tin.”
“Vậy anh đang ở đấy với con bé à? Cho em gặp nó.”
Hoàng Vũ mang máy vào cho Ngọc My, giọng cô khàn khàn như người ngạt mũi, dù cố lạc quan nhưng khi nghe lời an ủi của Nam My vẫn không kìm được lo lắng mà rơi lệ.
Hoàng Vũ ở bên cạnh chợt kéo cô dựa vào ngực mình, tay đưa lên xoa xoa đầu cô.
Ngọc My không động đậy, mặc kệ anh vỗ về.
Ngọc My đợi tin cả đêm, mãi mới thiếp đi được một lúc.
Hoàng Vũ vừa thiu thiu ngủ thì cô giật mình ngồi bật dậy, phản xạ đầu tiên là tìm điện thoại của mình kiểm tra.
Nhưng rồi lại thất vọng vì chẳng thấy có cuộc gọi nào.
“Sao thế?”
“Có tin gì không hảchú?”
Anh lẳng lặng lắc đầu, cô lại co chân thu gối, lo lắng hằn lên gương mặt.
Công an khu vực đã tạm dừng tìm kiếm, đường rừng buổi tối khó đi, mọi chỗ có thể đều đã tìm hết.
Họ còn nhờ đến sự giúp đỡ của bộ đội biên phòng, nhưng vẫn không tìm ra được con bé.
Sáng hôm sau công an khu vực lại gọi cho Hoàng Vũ, báo đã tìm được đứa bé mà anh nhờ vả.
Anh chưa vội vui mừng mà lặng lẽ đi ra khỏi phòng, yêu cầu họ báo cáo tình trạng của Tuệ Nhi trước.
Nghe họ báo cáo đến đâu, đầu mày Hoàng Vũ cau lại đến đó, nắm tay cũng vô thức siết chặt, đáy mắt ánh lên tia phẫn nộ.
Nghe người kia nói Hoàng Vũ liền cảm thấy có vấn đề liền dặn dò họ khoanh vùng bảo vệ hiện trường nơi phát hiện ra TuệNhi
Ngọc My vừa thấy anh cầm điện thoại, liền nhào tới gặng hỏi:
“Có phải người ta gọi báo về Tuệ Nhi không chú? Có tìm được con bé chưa ạ?”
Anh miễn cưỡng gật đầu.
Ngọc My bỗng chỗ trở nên rạng rỡ, mà khẽ thởphào:
“May quá!”
Nhưng nhìn sắc mặt Hoàng Vũ có vẻ không tốt thì nụ cười trên môi cô cũng chợt thu về, lòng ngập tràn sự hoang mang và lo lắng.
Tuệ Nhi được tìm thấy ở cách chùa hơn hai cây số, theo đường xuống thị xã, chỗ con bé bị bỏ lại khuất tầm nhìn nên khó phát hiện, sớm hôm nay có người dân lên rẫy phát hiện ra thì tri hô lên gọi người đến cứu.
Con bé đã được đưa tới trạm y tế để cấp cứu, nhưng tình hình không mấy khả quan.
Được biết là đứa trẻ đêm qua được cơ quan công an tìm kiếm, nên người dân đã tới trình báo.
Tuệ Nhi nhanh chóng được đưa xuống bệnh viện dưới thành phố.
Ngọc My và Hoàng Vũ đã vội chạy tới đó để đợi đón con bé.
Đến mười giờ sáng, Tuệ Nhi được đưa vào phòng cấp cứu trong tình trạng hôn mê sâu, đầu và mặt, cùng chân tay đều có vết thương.
Sau khi làm
cấp cứu, Ái Liên vừa bước ra ngoài đã bị Ngọc My túm lấy:
“Chị, Tuệ Nhi thếnào?”
“Đầu có vết thương, chấn thương phần mềm.
Toàn thân đều có dấu vết, nghi ngờ bị bạo hành.
Â.m hộ tấy đỏ, có dấu hiệu bị xâm hại…”
Cô ấy ngập ngừng, quan sát sắc mặt Ngọc My.
Nghe Ái Liên nói thế, khiến Ngọc My kinh hãi tột cùng, cả người cô chao đảo như bị mất sức, phải nhờ Hoàng Vũ đỡ mới đứng vững được.
Ái Liên đưa mắt nhìn Hoàng Vũ, anh bảo cô nói tiếp.
“Nhưng không phát hiện dấu vết **** ****, màng trinh cũng còn nguyên vẹn, xâm hại bất thành.
Em thấy trên cổ con bé có vết giống như bị bóp cổ, có lẽ thấy nó ngất đi, kẻ bạo hành tưởng Tuệ Nhi chết rồi nên bỏ lại mà không ra tay xâm hại con bé nữa.
Hiện tại con bé sẽ chưa thể tỉnh lại được ngay đâu.
Đầu bị chấn thương, ảnh hưởng nhẹ đến não bộ với bị nhiễm lạnh gây viêm phổi cấp.
Em cho nhập viện theo dõi rồi.”
“Ừ cảm ơn em!”
Ái Liên chua xót xoa vai Ngọc My an ủi, “Em bình tĩnh, còn phải chăm sóc con bé nữa.
Tạm thời không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Ngọc My phẫn uất mà không ngừng lẩm bẩm:
“Tại sao? Tại sao lại đối xử với con bé như vậy? Sao lại làm ác đến thế chứ?”
Những gì mà Tuệ Nhi vừa trải qua, quả thực vượt ngoài sức tưởng tượng của họ.
Một đứa bé chín tuổi, vừa bị bạo hành, vừa suýt bị xâm hại, cả một đêm nằm dưới sương lạnh, thật sự không thể tha thứ cho kẻ đã gây ra chuyện này.
…
Cảnh sát sau khi đến hiện trường nơi Tuệ Nhi được tìm thấy để khoanh vùng điều ra thì phát hiện ra dấu vết xô xát, xung quanh chỗ con bé nằm, cây cối đều bị rạp xuống, gãy nát.
Loại trừ khả năng do người dân lúc đến cứu giúp dẫm phải, thì ở hiện trường còn có thêm dấu giày không phải của họ.
Ngoài ra xung quanh còn rất nhiều vòng tràng hạt vương vãi trên nền đất.
Lúc họ đến chùa Tâm Thiên để hỏi thăm về chuyện Tuệ Nhi thì cũng vừa lúc sư thầy đi hái thuốc trở về.
Thấy nhiều công an đến khiến thầy bất an lo lắng không biết trong lúc vắng mặt, ở chùa đã xảy ra chuyện gì thì vội vàng rảo bước đi vào:
“Mô phật, không biết các chú đến có chuyện gì?”
“Bạch thầy!”
Sư bác vừa thấy thầy đã khóc mếu chạy đến, thầy lo lắng hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì mà sư bác lại khóc? Các cháu đâu rồi?”
Ba đứa trẻ ngồi bên bậc cửa, mặt đứa nào cũng đầy hoang mang nhìn ra.
Thầy điểm mặt từng đứa, không thấy Tuệ Nhi liền hỏi:
“Tuệ Nhi đâu rồi?”
“Thầy là sư thầy Thích Minh Tâm?”
Thầy quay sang người công an vừa lên tiếng, chắp tay: “Nam mô a di đà phật! Là tôi đây.”
“Cháu Tuệ Nhi được nhà chùa báo mất tích, sớm hôm nay có người báo tìm được cháu ở gần đồi ngô trong tình trạng hôn mê bất tỉnh, trên người nhiều vết thương.
Cơ quan công an nghi ngờ cháu bị bạo hành.
Nên hôm nay đến đây mời thầy về hợp tác điều tra.”
“Nam mô a di đà phật, cháu nó sao rồi hả chú? Thầy vừa trên núi về tới, chuyện xảy ra lúc nào?”
“Bạch thầy.
Sau khi thầy đi, thì Tuệ Nhi cũng mất tích, đến tối con không thấy con bé về thì nhờ người đi tìm… Sớm nay người ta báo… cháu nó…”
Sư bác lại nức nở, bám lấy áo sư thầy.
Thầy đau lòng nhắm mắt, niệm nam mô rồi mời hai đồng chí công an vào
trong.
Trong lúc một đồng chí công an lấy lời tường trình của sư bác và sư thầy thì một đồng chí khác lặng lẽ quan sát hai người.
Anh ta phát hiện trên giày và gấu quần sư thầy có bám đất cùng màu với đất quanh khu vực mà Tuệ Nhi được tìm thấy, thì dấy lên sự nghi ngờ rằng sư thầy có liên quan đến việc đứa trẻ bị bạo hành.
Vụ việc Tuệ Nhi bị bạo hành quá nhiều nghi vấn nên đã được đưa lên công an thành phố, Hoàng Vũ xin cấp trên trực tiếp nhận điều tra vụ này.
Anh không tin sư thầy làm hại con bé, nhưng hiện tại mọi bằng chứng đều đang hướng về thầy.
Trên quần áo của Tuệ Nhi có dấu vân tay của sư thầy và sư bác.
Thời gian Tuệ Nhi mất tích, sư bác chỉ quanh quẩn trong chùa cùng với bọn trẻ, có bằng chứng ngoại phạm nên ngay lập tức được loại ra khỏi diện nghi vấn.
Trên tràng hạt vương vãi quanh khu vực hiện trường thì chỉ có dấu vân tay của nó và sư thầy, bình thường thầy hay dùng tràng hạt đó để tụng kinh, giờ lại xuất hiện ở nơi con bé bị hại, nên mọi nghi vấn đều đang chĩa về phía sư thầy Minh Tâm.
Hoàng Vũ đăm chiêu nhìn bộ quần áo nhàu nát để trong túi đựng vật chứng mà ông Bình cấp dưới của anh vừa mang tới.
“Đã kiểm tra máu dính trên quần áo chưa?”
“Rồi! Là của TuệNhi.”
“Trên móng tay, quần áo không phát hiện ra biểu bì da hay tóc của hung thủ để lại à?”
“Sư thì lấy đâu ra tóc hảchú?”
Ý ông Bình là ngầm xác định sư thầy chính là hung thủ hại Tuệ Nhi rồi.
Nụ cười trên môi anh ta chợt tắt lịm khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đầy nghiêm nghị của Hoàng Vũ.
“Chắc chắn con bé không thể nằm im cho người ta hại được.
Xung quanh hiện trường phát hiện có nhiều dấu vết của sự kháng cự, tràng hạt làm bằng loại dây dù lõi năm chun, không thể tự đứt được, chắc chắn phải có sự giằng co.
Một đứa trẻ bị hại sẽ hoảng sợ, không lẽ không cào cấu lung tung.
Ắt hẳn trên tay hoặc mặt hung thủ sẽ có dấu vết.”
“Trên người sư thầy Minh Tâm phát hiện ra nhiều vết xước ở cổ tay, cổ chân.
Hình ảnh đây chú xem đi.”
Ông Bình chỉ vào chiếc phong bì để ảnh hiện trường trên bàn Hoàng
Vũ.
Anh lập tức mởra xem.
“Anh có nghĩ đây là vết móng tay không?”
Ông Bình nhận lấy một tấm ảnh chụp cận cảnh vết xước dài trên cổ tay sư thầy vẫn còn hằn đỏ mà Hoàng Vũ đưa cho.
Ông ta lặng lẽ lắc đầu.
Trên những tấm khác cũng đều là những vết tích như vậy, giống bị gai cào hơn là dấu móng tay.
Nhưng chỉ nhiêu đó không đủ để minh chứng rằng sư thầy vô tội.
Sự việc còn chưa được điều tra rõ ràng, nhưng chuyện sư thầy bị tình nghi là hung thủ bạo hành và xâm hại Tuệ Nhi đã bị đồn thổi khắp vùng, có nhiều người còn đến tận chùa chửi bởi khiến sư bác và đám trẻ hoảng sợ vô cùng.
Từ đó, cổng chùa luôn đóng kín, không dám mởlúc nào.
Ngọc My nhận được điện thoại của sư bác thì vội vàng gọi điện cho Hoàng Vũ cầu cứu.
Sở dĩ anh không nói với cô chuyện sư thầy đang bị bắt tạm giam để phục vụ điều tra là sợ cô lo lắng.
Thời gian này Ngọc My vừa làm việc ở bệnh viện, vừa lo cho Tuệ Nhi còn đang hôn mê bất tỉnh đã quá sức với cô, giờ thêm chuyện này nữa anh sợ Ngọc My gục ngã mất.
Ngọc My đến cơ quan tìm Hoàng Vũ, vừa đi bộ đến cầu thang tầng hai thì gặp Nam My, nhìn Ngọc My bơ phờ mệt mỏi khiến cô ấy đau lòng.
“Em đi đâu đây?”
“Chị, thầy em bị bắt rồi.
Phải làm sao bây giờ hả chị? Thầy không làm hại Tuệ Nhi đâu.”
“Anh Vũ đang theo vụ này, tin tưởng anh ấy.
Em đến đây tìm anh ấy đúng không?”
“Vâng!”
“Chị đi cùng em.”
Lúc này trong phòng Hoàng Vũ, Khánh Huy đang cùng anh bàn về vụ án.
Ngọc My vừa vào đã vội hỏi han:
“Cháu gặp sư thầy có được không hảchú?”
Ba người lặng lẽ nhìn nhau, Hoàng Vũ không đáp, Nam My kéo Ngọc My ngồi xuống ghế:
“Em bình tĩnh, em vào gặp thầy cũng không giải quyết được vấn đề gì cả.
Thầy đang rất hợp tác với công an để điều tra.
Bọn chị đều tin thầy không có tội.”
“Nhưng mà…”
Cô khổ sở ngước mắt đã ngậm nước nhìn Nam My.
Cô ấy gật đầu trấn an:
“Anh Vũ sẽ chịu trách nhiệm tìm ra sự thật.
Anh trai chị siêu giỏi, em yên tâm đi.”
Lời Nam My đầy chắc chắn, lại xen lẫn ý cười, nhưng không làm cho Ngọc My yên tâm, cô
lúc này cứ thấp thỏm như đang ngồi trên đống lửa.
Cùng lúc ấy điện thoại Khánh Huy nhận được một đường link từ Ái Liên gửi sang.
Anh vừa mở ra xem thì cau mày sửng sốt.
“Sao vậy?”
“Ông xem đi.”
Hoàng Vũ nhận lấy điện thoại từ Khánh Huy, đập vào mắt là dòng chữ in đậm cố tình viết sai font của một trang báo mạng về vụ việc sư thầy ở chùa Tâm Thiên bạo hành trẻ mồ côi đang được nhà chùa nuôi dưỡng.
Nội dung thiếu tích cực, lời lẽ thô bỉ.
Còn đặt ra những giả thuyết vô lý cố tình chụp mũ dư luận.
Cái gì mà sư thầy và sư cô ở chùa gian díu,
toàn bộ trẻ mồ côi ở chùa là con do họ sinh ra, nuôi lớn rồi đem đi bán cho người hiếm muộn vân vân và mây mây, đủ lời lẽ cay nghiệt.
Bên dưới phần bình luận, các anh hùng bàn phím cũng ra sức thể hiện, có kẻ còn vui tay nhắc đến sự kiện về sư thầy ông nội nào đó, đem so sánh với thầy Minh Tâm.
Hoàng Vũ tức giận ném phăng điện thoại lên bàn, khiến ba người còn lại trong phòng đều giật thót mình.
Nam My khó hiểu nhìn anh: “Sao
thếanh?”
“Bọn báo lá cải lố lăng này, phát biểu hàm hồ không có kiểm chứng thế mà cũng dám đăng lên.
Cậu báo an ninh mạng xử lý đi.”.