Giọng anh đầy hờn dỗi. Ngọc My vươn tay lấy khăn tay ở trên mặt bàn, đặt vào nơi giao nhau giữa hai người ngăn không để ướt giường rồi xoay người rời khỏi Hoàng Vũ, mặt đối mặt với anh, ngón tay đưa lên cọ cọ cằm anh:
“Vì em yêu anh. Nhưng sẽ không đòi hỏi danh phận, em sẽ chờ anh. Nên anh không cần cảm thấy áy náy với em hay sợ em thiệt thòi. Cuộc đời em không có gì cả, có được anh chính là điều may mắn nhất mà ông trời ban cho em.”
Có cái gì đó dâng lên nghẹn họng Hoàng Vũ, khóe mắt cũng cay xè hoen đỏ:
“Anh yêu em! Cả đời này nhất định không phụ em. Nhưng trên giấy khai sinh của con phải có tên của anh.”
“Không đăng ký kết hôn làm sao…”
“Đấy là việc của anh, chỉ cần em đồng ý thôi.”
“Vâng! Em đồng ý!”
“Cảm ơn em!”
Hoàng Vũ không ngừng siết chặt tay ôm lấy Ngọc My vào lòng.
Gương mặt đàn ông không sao giấu nổi sự hạnh phúc, nước mắt theo đó cũng lặng lẽ ứa ra. Có lẽ anh đã đúng khi chờ đợi cô, người con gái này tuy nhỏ bé nhưng kiên cường hơn bất kỳ ai, và cũng luôn là người cho đi mà không mong cầu nhận lại, đối với cô ấy mọi sự ép uổng đều không có tác dụng chỉ có thể dùng trái tim trân thành mới có thể làm lung lay được ý chí sắt đá của Ngọc My mà thôi.
Sau phút trải lòng, Hoàng Vũ mới nghiêm túc nói chuyện về bố của Ngọc My với cô, anh không muốn giấu cô, vì Ngọc My có quyền được biết sự thật về gốc tích của mình:
“My, anh tìm được bố cho em rồi, em có muốn nhận không?”
“Là ai ạ? Bố của Phương Quỳnh à anh?”
Cô ngước mắt nhìn anh đầy âu yếm. Đôi mắt trong veo phẳng lặng chứa đầy tình yêu và lòng biết ơn đối với người đàn ông trước mặt. Ngọc My không nhịn được rướn cằm chạm lên môi Hoàng Vũ, miệng cô hé hé mở, nhẹ nhàng ngậm lấy cánh môi anh, mút thật sâu phát ra tiếng tách, rồi bẽn lẽn tủm tỉm cười.
Hoàng Vũ không ngại ngần cúi xuống hôn lại cô thật sâu:
“Em muốn nữa à?”
Ngọc My ngoảnh mặt né tránh phì cười, mang trán cọ cọ vào yết hầu đang liên tục động đậy của anh, vòng tay ôm lấy thân thể to lớn và ấm áp, khàn giọng nói:
“Anh bảo không cần phải có bố, anh sẽ là gia đình của em, che chở cho em mà. Bố để lại cho Phương Quỳnh đi dù sao thì mẹ em cũng..”
“Chuyện gia đình Phương Quỳnh không hẳn là lỗi từ mẹ em. Mẹ em cũng chỉ là người bị hại, ông ấy cư.ỡ.ng b.ứ.c mẹ em, nên em không cần phải cảm thấy có lỗi với bọn họ. Đặc biệt là với Phương Quỳnh hiểu không?”
“Em hiểu, nên là bố để cho Phương Quỳnh đi anh. Em không nhận đâu, dù sao thì họ mới thật sự là một gia đình, em chỉ là ngoài ý muốn, vốn dĩ không có tình cảm máu mủ, nếu bắt buộc phải thừa nhận sẽ chỉ một lần nữa cào sâu vết thương đã thành sẹo của họ mà thôi. Em không mong có thể dùng danh nghĩa người nhà để khiến Phương Quỳnh thay đổi cảm tình của mình dành cho em đâu, nó mông lung và xa vời lắm. Còn người được gọi là bố kia, ông ấy không yêu mẹ em, nên cũng sẽ không mong chờ đứa con như em, có nhận cũng chỉ là sự khiên cưỡng và gượng gạo, sẽ mệt mỏi cho cả đôi bên. Bởi vậy cũng chẳng cần phải cố khẳng định sự tồn tại của mình, khiến người ta thêm nặng nợ. Tốt nhất là chỉ mình em biết đến sự tồn tại của họ là được rồi.”
“Như dì Thu nói, em không thể lựa chọn người sinh ra mình, mẹ cũng không có lỗi với em. Em không có quyền hận hay trách cứ, ngược lại em nghĩ thông rồi, em phải cảm ơn mẹ đã sinh ra em, để có thể gặp được anh, bóng nắng tròn trịa sau tất giông bão của cuộc đời em. Những gì mẹ gây ra cho người khác, em sẽ sống thật tốt để thay bà ấy trả nghiệp.”
Cô âu yếm ôm lấy mặt anh, chăm chú nhìn Hoàng Vũ, đôi mắt đã dần quen với bóng tối, như nhìn thấy tia sáng từ đáy mắt của đối phương.
“Vũ cảm ơn anh đã yêu em nhiều đến thế. Cảm ơn anh đã trở thành gia đình của em, không cần bố, chỉ cần anh chấp nhận sự tồn tại của em thôi. Vũ em xin lỗi, thời gian qua không ngày nào em không nhớ anh, mỗi lần nghĩ lại lần đầu chúng ta gặp nhau em lại cười đến chảy cả nước mắt. Khi ấy anh tệ thật đấy, cứ trêu đùa chọc tức em.”
Anh khe khẽ bật cười, nhéo nhẹ mũi cô, mơ màng hồi tưởng:
“Hôm ấy ở gần Sea storm anh nhìn thấy em cho một người ăn xin đồ ăn và nước uống nên cứ để ý đến em. Lúc em gặp nạn mới ra tay giúp em, không hiểu lúc ấy nghĩ gì còn mua cả giỏ baocaosu…”
Cả hai không nhịn được cùng bật cười, Ngọc My lại thắc mắc điều mà bấy lâu nay cô luôn nghĩ đến mà chưa dám hỏi anh:
“Rồi anh dùng luôn cả rổ baocaosu ấy ạ?”
“Không, anh tặng cho hội phụ nữ phường, để tuyên truyền kế hoạch hóa gia đình. Em không tính xem cả giỏ baocaosu ấy có bao nhiêu hộp, mỗi hộp có bao nhiêu cái, anh dù có nhu cầu cao thì cũng không thường xuyên đến nỗi dùng được hết đống ấy đâu.”
“Vậy sao cứ tới nhà em là lại đòi thế?”
“Vì yêu em, s.e.x cũng là một cách thể hiện tình yêu mà, dùng ngôn ngữ cơ thể để biểu đạt sự tôn thờ đối với đối phương. Em không biết à?”
Ngọc My chầm chậm lắc đầu, làm sao mà cô biết được chứ, ngẫm lại thì mới để ý những lúc làm tình anh đều yêu cô rất cuồng nhiệt nhưng không suồng sã thô bạo mà luôn nâng niu, yêu chiều như bảo vật. Lần nào cũng đưa cô cùng thăng hoa đạt đỉnh chứ không phải chỉ biết hùng hục hưởng thụ một mình, rồi khi xong chuyện là lăn đùng ra ngủ bỏ mặc đối phương. Ngọc My thẹn thùng nhoẻn miệng cười, hắng giọng thản nhiên hỏi:
“Hình như anh lại cứng rồi ạ?”
Hoàng Vũ dim mắt hừng hực lửa dục vì một câu hỏi và sự đụng chạm hờ hững ở dưới thân của hai người đốt cháy mà phủ người lên Ngọc My:
“Cứng rồi, chỉ muốn ngay lập tức vào trong em và ở yên trong đó mãi mãi thôi.”
…
Sau một đêm cháy hết mình khá mất sức, Hoàng Vũ ngủ đến hơn tám giờ vẫn chưa dậy, trong cơn mơ màng anh đưa tay lần tìm người bên cạnh như một phản xạ tự nhiên. Nhưng chỉ cảm nhận được sự trống trơn và chút hơi ấm còn sót lại biểu thị cho việc bên cạnh anh từng có người nằm, càng cố tìm càng không thấy. Hoàng Vũ giật mình bật dậy, đôi mắt sáng quắc đảo quanh phòng kiếm tìm:
“My! Em đâu rồi?”
Đáp lại anh là sự yên ắng tịch mịch, Hoàng Vũ xỏ vội quần dài, rồi lao ra khỏi phòng, sự sợ hãi và mất mát bỗng chốc bủa vây lấy anh.
Vì gấp quá Hoàng Vũ không để ý mà vấp phải gờ ở cửa phòng ngã nháo nhào xuống nền đất sét được đầm mịn nhưng chắc nịch, chắc hẳn là rất đau. Nhưng Hoàng Vũ lại chẳng cảm thấy gì, vừa cuống cuồng đứng dậy thì trước cửa chính đổ đến một cái bóng mờ.
“Anh làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à mà ngã lăn đùng ra thế?”
Ngọc My bê vội bát mì đang còn bốc khói đặt xuống bàn mây rồi đến đỡ Hoàng Vũ dậy trước ánh nhìn ngơ ngác của anh:
“Em đã đi đâu vậy?”
“Em nấu mì cho anh, mì làm từ gạo và rau củ, dân trong thôn làm rồi cho em. Ngon lắm. Sao anh không mặc áo thế?”
Nhìn cơ bụng rắn chắc đang phập phồng nên xuống và quầng ngực còn nguyên dấu răng, dấu hôn đỏ thẫm của mình để lại khiến Ngọc My phát ngượng đi thẳng vào trong phòng lấy áo cho anh mặc lại. Hoàng Vũ cứ giương mắt nhìn cô không chớp, thề mà mấy phút vừa rồi anh đã sợ là cô đã bỏ anh đi mất nên mới cuống cuồng lên như vậy.
…
Một năm sau,
Công an Thành phố Biển.
Nam My và Hoàng An đang tán gẫu trước phòng họp thì nhận được điện thoại của Hoàng Vũ. Cô vừa nghe máy, anh đã sốt sắng nói:
“Ngỗng, về đi. Vợ anh nhập viện rồi.”
“Làm sao mà nhập viện?”
“Trở dạ rồi, đến xem cho anh đi. Nhanh lên.”
Nam My bị anh họ giục quá lên cũng cuống theo anh, vừa định chạy về nhà thì bị Hoàng An níu lại:
“Đi đâu thế? Ai nhập viện?”
“Ngọc My, trở dạ rồi.”
“Có anh Bách ở đấy, chị cuống lên cái gì thế? Đang trong giờ làm việc đấy.”
“Ừ nhỉ? Đùa chứ cái ông Vũ cứ cuống hết cả lên làm mình cũng cuống theo.”
Nam My ngớ người, lắc đầu. May mà có Hoàng An tỉnh táo. Hoàng Vũ đang đi công tác ở thành phố khác. Ngọc My mang thai con so nên sinh sớm gần nửa tháng so với ngày dự sinh, anh không về kịp để ở bên cạnh mẹ con cô nên suốt từ lúc vợ nhập viện đã gọi hết tất cả anh em họ hàng rồi bạn bè thân thiết chạy đến xem cô thế nào.
Kết quả là ở trước phòng chờ sinh đã chật cứng người thân của sản phụ, Hoàng Bách cau mày nhìn một lượt từng người. Ngoài mẹ con bà Hồng ra thì toàn những người chả liên quan cũng vây kín, anh quay sang hỏi em rể:
“Đến đây làm gì vậy Trung?”
“Anh Vũ gọi em đến xem tình hình Ngọc My.”
“Anh Long, còn anh thì sao?”
“Anh Vũ..."
“Thôi dừng. Các anh bảo anh ấy về mà canh vợ đẻ. Khiếp ai không biết còn tưởng ở đây mổ bò ăn khao mời cả làng đến dự.”
Hoàng Bách đưa mắt liếc một vòng, miệng không thôi lẩm bẩm vì sự làm quá lên của anh vợ. Chưa đầy một phút điện thoại của anh đã rung chuông ầm ầm, là Nam My gọi đến sốt sắng hỏi thăm tình hình Ngọc My, cô ấy và Hoàng An ở đây cũng sốt ruột không kém. Hoàng Bách lắc lắc đầu ngao ngán đáp lại vợ cũng là nói cho những người đang chầu hẫu ở đây nghe:
“Mới mở hai phân thôi, mười phân mới đẻ được, còn quằn quại chán. Bảo anh Vũ nhanh mà về có khi kịp gặp con vừa chào đời đấy.”
Bà Hồng xót con dâu đã xuýt xoa:
“Thật á Bách, thế thì đau chết à?”
“Bác, không phải bác chưa từng sinh nở. Cứ bình tĩnh ạ!”
Bà Hồng gật gù, đúng là bị thằng con trai lần đầu được làm bố ở xa tít mù khơi chỉ đạo lung tung sinh ra bấn loạn theo.
Lúc Hoàng Vũ trở về thì con trai đã ra đời được nửa ngày, mẹ tròn con vuông khỏe mạnh. Giây phút đón con còn đỏ hỏn trên tay khiến anh không đừng được nước mắt, dễ dàng bật khóc như một đứa trẻ, làm người khác vừa buồn cười vừa rớm nước mắt theo.
Tuấn Trung ghé tai Khánh Huy:
“Xem anh ấy kìa, còn chẳng bằng anh em mình, thế mà hồi trước tinh vi tinh tướng, nói hay hơn cả hát.”
“Thì thế, đã bảo cứ to mồm đi rồi tự đem tay vả miệng mình không trượt phát nào đâu mà.”
…
Ngày đầy tháng thằng bé sư thầy Minh Tâm và sư bác cùng Tuệ Nhi được mời xuống vừa để giúp cúng mụ cầu phúc cho nó vừa thăm Ngọc My.
Ba đứa Tuệ Minh, Tuệ Lâm và Tuệ An đã được bố mẹ mới đón về nuôi, ở chùa chỉ còn lại mình Tuệ Nhi. Ngọc My từng có ý muốn đưa nó xuống thành phố ở với mình, nhưng khi hỏi ý kiến con bé, nó lại lắc đầu. Tuệ Nhi muốn sống ở chùa với sư thầy và sư bác. Dù họ có khuyên nhủ nếu xuống thành phố sẽ được sống đủ đầy hơn nhưng có lẽ con bé đã quen với cuộc sống ở chùa, cũng là cảm thấy an toàn và yên bình khi được sư thầy che chở nên người lớn tôn trọng quyết định của nó.
Hai năm sau Ngọc My sinh bé thứ hai, vẫn là con trai, Hoàng Vũ vẫn không ở bên cô vì bận đi làm án ở huyện bên.
Lần nào anh cũng hứa nhất định lần sau sẽ ở cùng mẹ con cô vượt cạn, nhưng lần nào cũng thất hứa. Đến lần thứ năm, Hoàng Vũ xin nghỉ phép tận một tháng để chực chờ vợ sinh con, lần này là một công chúa.
Sau bốn lần sinh đều tòi ra ** lần này cuối cùng cũng nặn được vịt giời, nên Hoàng Vũ sung sướng ra mặt, ra sức cưng nựng em bé từ khi còn ở trong bụng mẹ. Một phần là vì muốn vợ có đồng minh, một phần vì nhất định phải sinh con gái cho đám anh em đủ nếp đủ tẻ kia sáng mắt ra, lần này thì đã toại nguyện. Hoàng Vũ gần năm mươi tuổi, làm bố của năm đứa trẻ nheo nhóc, khiến anh chẳng những không già đi mà nhìn như còn trẻ trung hơn vì tâm hồn phải cưa sừng làm nghé để có thể thích nghi với bọn nhỏ.
Bà Hồng từ ngày có cháu là bỏ hết việc công ty không thèm để ý đến, chỉ quây quần bên bọn chúng, đứa nào cũng cưng như cưng trứng, đi đến đâu cũng nở mày nở mặt vì có đàn cháu xinh đẹp đáng yêu.
Ngọc My hạnh phúc nhìn gia đình quây quần bên nhau, con cái hiếu động hoạt bát, trong căn nhà rộng lớn lúc nào cũng rộn vui tiếng cười.
Hoàng Vũ ôm vợ vào lòng cùng ngắm nhìn gia đình nhỏ của mình, mà trong lòng không thôi dâng lên sự áy náy với cô. Ngọc My vất vả sinh cho anh năm đứa con khỏe mạnh đáng yêu nhưng lại chưa thể cho cô một danh phận xứng đáng là điều người đàn ông này luôn cảm thấy có lỗi vô cùng.
…
Con gái út Xuti lên sáu, trong một lần được bố đi đón từ lớp học về. Vừa vào đến nhà cái mặt nó đã xị ra như cái bánh bao ngâm nước. Ngọc My thấy thế liền gặng hỏi con gái:
“Ai trêu Xuti thế?”
“Bố đấy.”
Hoàng Vũ ngơ ngác chỉ vào mình:
“Bố trêu gì Xuti?”
“Lần sau bố đừng có mà đến đón Xuti nữa, bảo anh Nghé đến đón con. Cô giáo bảo là bố Xuti trâu già gặm cỏ non, Xuti không muốn làm con của con trâu đâu.”
“Cô nào bảo thế?”
Hoàng Vũ phát quạu, trong khi Ngọc My đã ôm bụng bật cười đến chảy cả nước mắt. Anh nhéo má con gái làu bàu:
“Không muốn làm con của con trâu mà lại muốn anh Nghé đi đón à?”
…
Bẵng đi nhiều năm, sau bao ngày trông ngóng, Hoàng Vũ cũng chính thức được nghỉ hưu. Sau khi nhận quyết định nghỉ hưu, anh lập tức trở về nhà.
Ngọc My hôm nay không có ca trực ở bệnh viện nên ở nhà chơi với con gái nhỏ, và dạy nó học bài. Nghe tiếng mở cổng cô nhổm người từ trên cửa sổ tầng hai ngó xuống. Xuti đang học toán ngóc đầu lên nhìn theo:
“Ai đến thế mẹ?”
“Hình như bố về, Xuti làm nốt trang này rồi xuống chơi với bố nhé!”
“Vâng!”
Ngọc My vui vẻ bước xuống nhà, chân vừa chạm bậc cuối cầu thang thì Hoàng Vũ cũng vào tới cửa, bước chân cô chợt khựng lại, lạ lẫm nhìn chồng. Vẫn là anh, vẫn người đàn ông hàng ngày cùng cô đầu ấp má kề, trong bộ cảnh phục quen thuộc mà nhìn anh lại khiến tim cô run rẩy rộn ràng thế nào. Hoàng Vũ siết chặt bó hoa trên tay, chầm chậm bước đến trước mặt vợ, trìu mến ngắm nhìn như đôi tình nhân lâu ngày mới gặp lại:
“Vợ! Anh được nghỉ hưu rồi. Chính thức thất nghiệp từ ngày hôm nay, nửa cuộc đời còn lại phải nương tựa vào em rồi. Cảm ơn em đã chờ anh!”
Anh nghiêm trang đứng trước mặt cô, đưa tay chào điều lệnh một cách trang trọng nhất, bờ môi đẩy cong nở nụ cười hạnh phúc đáp lại giọt nước mắt đầy mãn nguyện lăn dài trên má vợ. Ngọc My bước về phía anh, âu yếm nhìn chồng, xúc động đón lấy bó hoa trắng tinh mà anh tặng cho cô.
Cuối cùng thì cô cũng đợi được anh rồi, đợi được tới ngày chính thức làm vợ anh một cách đường đường chính chính, có danh có phận rõ ràng.
…
Nhân viên hộ tịch và tư pháp chừng hai mươi tư hai mươi lăm tuổi là cùng ngồi trước mặt vợ chồng Hoàng Vũ, cậu ta lia mắt nhìn họ một lượt, xét bề ngoài thì thấy chỉ nên gọi họ là anh chị. Nhưng lúc nhìn vào ngày tháng năm sinh trên giấy xác nhận tình trạng hôn nhân của Hoàng Vũ thì khẽ nuốt khan một cái, đổi cách xưng hô:
“Chị và chú ký tên vào đây ạ!”
Cách xưng hô của cậu ta khiến Ngọc My không nhịn được cười, chỉ có người nào đó mặt đã cau có khó nhìn, đôi mắt sắc lạnh chuyên chiếu tướng với tội phạm nguy hiểm liếc cậu ta khét lẹt. Ngọc My nắm tay chồng, siết lấy cười cười:
“Ký đi anh, không cháu nó chờ.”
Cô tủm tỉm cười, đá lông nheo trêu chọc, Hoàng Vũ ghé tai lẩm bẩm:
“Em còn sức để sinh thêm em cho Xuti không vợ?”
Ngọc My phát ngại nhéo thật mạnh vào đùi chồng khiến anh đau đến tái mặt, nhưng ở trước mặt thằng nhóc có mắt nhưng hơi mờ kia phải giữ ý tứ mà nghiến răng chịu đựng.
Trong nắng vàng gió nhẹ, một cặp vợ chồng trung tuổi trên môi giữ nguyên nét cười hạnh phúc cùng nắm chặt tay nhau, an nhàn chậm bước rời khỏi Ủy ban nhân dân phường. Kể từ giờ phút này, sau khi đặt bút ký vào tờ hôn thú, họ chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp của nhau, được pháp luật nước nhà bảo hộ.
Ngọc My chợt níu tay chồng lại, khe khẽ thì thầm bên tai anh. Không biết cô đã nói gì mà trong không gian tĩnh lặng chợt văng vẳng tiếng cười giòn giã đầy hạnh phúc của cả hai người.
…
Không có cơn mưa nào cứ rơi mãi, bởi sau cơn mưa nắng sẽ tròn...
…
End, riêng 2 phần nội tâm nam chính Bo sẽ giữ lại không đăng bên ngoài.
Hà nội, 22/1/2023
Lại một bộ truyện nhiều cảm xúc và ý nghĩa nữa trong series Gia đình quân nhân đã khép lại. Xin chân thành cảm ơn và hi vọng nhiều năm tiếp theo vẫn có các bạn đồng hành cùng Bodhi trên từng con chữ!
Đối cá nhân Bodhi, thì Ngọc My có lẽ là nữ chính có số phận bi thảm và cũng là nhân vật có sức truyền cảm hứng nhất trong tất cả các nữ chính của Bodhi từ trước đến giờ. Cuộc đời mà, không ai khổ mãi, khổ tận rồi sẽ cam lai. Chỉ cần sống thật tốt, cho đi với khả năng của mình một cách thật tâm nhất như cô ấy thì đến cuối đời sẽ nhận được trái thơm quả ngọt.
Trước khi muốn bỏ cuộc hãy thử đặt cho mình câu hỏi:
“Thảm hại như Ngọc My còn đang nỗ lực từng ngày để khẳng định sự tồn tại của mình trong xã hội, vậy chúng ta lấy lý do gì để từ bỏ khi mà xuất phát điểm của mình đã tốt hơn cô ấy rất nhiều?”