Edit: Hà Thu
(Từ chương này mình bắt đầu để Lý Phượng Minh gọi Tiêu Minh Triệt là “chàng” thay vì “ngài” nhé.
Tính để đợi LPM chính thức tỏ rõ lòng mình với TMT thì mới thay, cơ mà sắp hết truyện rồi, để đến hết truyện thì không ổn lắm.
Sau khi beta lại có thể sẽ thay đổi lại sau.)
Mấy ngày gần đây, Lý Phượng Minh thường xuyên suy nghĩ rất nhiều, thật ra là bởi vì nghĩ đến chuyện Độ Dương Phỉ đã chọc cho Tiêu Minh Triệt một nỗi sầu to lớn.
Nàng tin rằng Tiêu Minh Triệt nhất định cũng nghĩ ra.
Hôm nay đến Bắc viện, vốn là muốn hỏi hắn tính toán ứng phó với chuyện Độ Dương Phỉ như thế nào.
Nhưng vừa mới bắt đầu nói chuyện, cái bình dấm chua không hồi kết của tên này lại bắt đầu chảy tràn lan ra ngoài, hại nàng chỉ có thể giải thích và trấn an trước.
“Bộ trang sức năm đó hắn tặng ta, ta không có cách nào trả lại.”
Năm ngoái khi cửa hàng Trạc Hương Hành mới bắt đầu hoạt động, tình hình kinh tế của Lý Phượng Minh eo hẹp túng quẫn, lại đúng lúc Tiêu Minh Triệt đòi lại chìa khóa khố phủ từ trong tay nàng, vì không có tiền vốn để xoay vòng, nàng mới sai Tân Hồi mang chút trang sức ra ngoài cầm hoặc bán.
Về sau, bắt đầu có lãi rồi, những món đồ đem đi cầm đều được chuộc lại, nhưng đồ đã bán thì ngay từ đầu đã không hối tiếc.
Bộ trang sức hình hoa sen do Độ Dương Phỉ tặng, nằm trong danh sách bị bán.
Lúc đó Lý Phượng Minh đã nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ gặp lại Độ Dương Phỉ nữa, chứ đừng nói là có liên quan gì đến hắn.
Đáng tiếc người tính không bằng trời tính, hiện giờ hai người không chỉ gặp lại, mà còn ở tình cảnh như vậy.
Vốn tưởng rằng Tiêu Minh Triệt sau khi biết được bộ trang sức kia bị bán đi, sẽ an tâm yên tĩnh lại.
Vậy mà vạn lần không nghĩ tới, tên kia càng thêm chua loét đến âm dương quái khí ——
“Lúc trước nàng ở trong tình cảnh phải rời nước đi hòa thân như vậy, mà cũng không quên mang theo trang sức Độ Dương Phỉ tặng.
Ít nhất là vào thời điểm đó, hắn ta ở trong lòng nàng rất quan trọng phải không?”
Đối mặt với vấn đề chua loét bốn phía này, Lý Phượng Minh dở khóc dở cười.
“Ngược lại cũng không quan trọng như chàng nghĩ đâu.
Lúc ấy những thứ mà ta có thể mang đi không nhiều lắm, chỉ có thể được món nào hay món đó.”
Lễ trưởng thành của nàng khi đó có rất nhiều người tặng lễ vật, nhưng phần lớn đều đưa cho “Thái tử”, nên phải được liệt kê vào danh sách quà tặng, sau đó nhập vào phủ khố Đông cung.
Năm đó sau khi giả chết, trong cung tổ chức lễ tang lớn cho “Thái tử Lý Nghênh”.
Loại kịch này đương nhiên phải làm cho đủ nguyên bộ, bởi vậy phần lớn đồ vật trong phủ khố Đông cung đều bị mang vào lăng Thái tử chôn cùng.
Đến lúc hòa thân rời khỏi nước, ngoại trừ của hồi môn mà quan bộ triều đình theo quốc lễ chuẩn bị cho Lý Phượng Minh, thì thứ mà nàng có thể mang theo bên người, cũng chỉ là một vài món đồ mà nàng nhận được với tư cách cá nhân trong lễ trưởng thành.
“Thí dụ như cái vương miện cài tóc phù dung màu vàng tím kia, A Ninh lấy thân phận muội muội tặng, cho nên ta có thể mang đi.” Lý Phượng Minh nhẫn nại giải thích.
“Bộ trang sức của Dương Phỉ cũng vậy.
Hắn lấy thân phận cá nhân đưa, ta cũng không phải lấy thân phận Thái tử tiếp nhận, kiểu như người đồng trang lứa qua lại cá nhân tặng cho nhau thôi.
Những thứ đó không nằm trong danh sách quà tặng, chưa đi tới phủ khố, ta có mang đi cũng không ai biết.
Hiểu chưa?”
Nói đến cũng thấy chua xót vô cùng.
Trong suốt mười bảy năm làm Thái tử, đến cuối cùng đồ đạc mà nàng có thể chân chính tự mình chi phối, có thể mang theo, còn không lấp đầy nổi một hộp trang sức.
Năm ngoái nàng lựa chọn bán bộ trang sức kia, cũng xem như từ biệt rất nhiều người và vật trong quá khứ, cũng hoàn toàn cắt đứt một tia không cam tâm cuối cùng trong lòng.
Nàng buông bộ trang sức kia xuống, cũng coi như là buông tha cho chính mình.
Từ đó về sau nàng chỉ là Lý Phượng Minh, sẽ không bao giờ thay đổi nữa.
Lúc trước Độ Dương Phỉ lấy thân phận cá nhân tặng phần lễ trưởng thành kia, là vì chứng minh mình cũng không phải hoàn toàn tuân theo ý của gia tộc, mà là tự đáy lòng tình nguyện vào phủ Thái tử.
Mà Lý Phượng Minh nhận phần lễ kia, cũng là cho Độ Dương Phỉ cùng với Độ gia một liều thuốc an thần, chấp nhận tương lai sẽ nghênh Độ Dương Phỉ vào phủ.
Nhưng việc này không hề có khế ước đính hôn bằng giấy trắng mực đen, càng đừng nói đến tam thư lục lễ* chính thức.
*Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc.
Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Về sau thế gian không còn thái tử Lý Nghênh nữa, việc này cũng không có bệnh mà chết.
“Năm đó số lần mà ta cùng hắn gặp mặt, cộng lại hai tay là có thể đếm hết, vả lại đều là ở trước mắt bao người, cũng chưa từng ở riêng một mình.” Lý Phượng Minh cười tủm tỉm nhéo nhéo hai má Tiêu Minh Triệt.
“Cho nên chàng cũng đừng chua nữa, không cần thiết.”
Lời nói đã giải thích rõ ràng, đạo lý Tiêu Minh Triệt cũng đều hiểu.
Nhưng trong lòng hắn vẫn buồn đến hoảng hốt.
Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám: “Ta muốn đánh hắn.”
Lý Phượng Minh tức giận cười nói: “Chưa nói ý nghĩ này của chàng có ngây thơ ấu trĩ, không phân rõ phải trái không nói đạo lý hay không, chỉ nói người ta bị thương nặng như vậy, lúc này chàng lại đi động thủ gây chuyện, vậy coi như có thắng cũng chẳng vẻ vang.”
Tiêu Minh Triệt bị nghẹn đến đầy bụng lửa giận, không muốn nghe nàng nhắc tới Độ Dương Phỉ nửa câu.
Màn đêm buông xuống liền quấn quýt đến chết đi sống lại, dùng cả mềm lẫn cứng để giữ Lý Phượng Minh ở lại Bắc viện, giày vò đến muôn hình vạn trạng, chỉ là lại cố tình không chịu làm tới bước cuối cùng kia.
Lý Phượng Minh bị hắn câu dẫn nửa vời, cảm giác này thật sự giống như bị trăm cái móng vuốt cào thẳng vào tim, khiến nàng khó chịu rơi lệ rơi đầy mặt.
“Tiêu Minh Triệt… chàng làm chuyện xấu xa nhỏ nhen như vậy, cẩn thận… Bị sét đánh.” Hai tay Lý Phượng Minh bị hắn đè lại, chỉ có thể ngửa mặt lẩm bẩm, cuối cùng dứt khoát cắn hầu kết của hắn cho hả giận.
Nàng khó chịu, Tiêu Minh Triệt so với nàng càng khó chịu hơn.
Hắn kìm nén dày vò đến cùng cực, trên trán nổi đầy gân xanh, từng giọt mồ hôi nóng bỏng không ngừng nhỏ xuống, nhưng lại kiên quyết không chịu cho nàng được toại nguyện.
Ủy khuất, bực bội, chua xót, rồi lại không thể nói rõ mình đang ủy khuất, bực bội, chua xót cái gì.
Không thể làm gì khác, cho nên dù bị sét đánh cũng phải náo loạn giận dỗi.
Kết cục của cơn nóng nảy tâm rắn như sắt thép, chính là người khởi xướng hơn nửa đêm chạy ra ngoài dội nước lạnh, lúc trở về thì người bị hại kia đã chìm vào giấc mộng ngọt ngào.
Thực sự không biết là ai đang giày vò ai nữa.
***
Hôm sau, khi Tiêu Minh Triệt lên triều nghị sự, khí tức u ám lạnh lẽo quanh người khiến chúng quan cho rằng hắn muốn giết sạch bốn phương.
Nhưng trên thực tế, hắn ở trong quá trình nghị sự căn bản là không quan tâm.
Ngay cả khi Tề đế hỏi hắn, hắn cũng chậm mấy giây mới hoàn hồn.
“… Chuyện Hằng Vương huynh làm, không chỉ tổn thương thánh tâm của phụ hoàng, mà còn làm tổn hại thể diện hoàng gia, nhưng không nên làm lớn chuyện, càng không nên tam ti thẩm vấn, nếu không sẽ chỉ biến thành trò cười cho các quốc gia mà thôi.
Nhi thần cho rằng, sau khi Tông Chính tự thẩm vấn bí mật xong thì một mình báo cáo cho phụ hoàng, là có thể kết án.”
Tiêu Minh Triệt nói những lời này khiến cho thánh tâm của Tề đế cực kỳ vui mừng.
Từ sau khi lễ hội mùa xuân kết thúc, Tề đế bãi giá hồi cung, đến nay đã hơn mười ngày.
Trong khoảng thời gian này, tất cả đều do Tông Chính tự phụ trách công việc của hoàng tộc tạm thời giám sát trên dưới vương phủ, cũng tiến hành sơ thẩm đối với người trong phủ.
Gần đây trong triều có người dị nghị, cho rằng chuyện của Hằng vương nên để cho Tam Pháp tư giải quyết thẩm tra xử lý, không nên đặt ở trong tay Tông Chính tự giữ kín không nói ra.
Lúc này Tề đế hỏi ý kiến của Tiêu Minh Triệt trước mặt mọi người, cũng không phải muốn nghe hắn phân tích ưu nhược điểm, phán đoán đúng sai, chỉ là muốn mượn miệng hắn cho quần thần một cái công đạo, kết luận vụ án của Hằng Vương là chuyện riêng hoàng tộc.
Lúc này Hằng vương đã cùng đường cùng, Thái tử lại phụng thánh dụ ở Đông cung tĩnh dưỡng, Tiêu Minh Triệt ở trong triều có thể nói là lên như diều gặp gió.
Nhưng hắn không bỏ đá xuống giếng đối với Hằng vương, càng không có thừa cơ yêu cầu nhúng tay đốc thúc vụ án Hằng Vương, từng câu từng chữ đều bảo vệ thể diện cho Tề đế cùng hoàng gia, lời nói lại phù hợp với suy nghĩ trong lòng Tề đế, Tề đế đương nhiên là hài lòng.
Tề đế lại uể oải nói: “Tông Chính tự mặc dù có ngươi cùng Dung vương thúc quản lý, nhưng suy cho cùng hắn cũng lớn tuổi rồi.
Lần này vụ án Hằng Vương xảy ra đột ngột, Thái tử lại bị bệnh, cho nên không thể giúp đỡ Tông Chính tự.
Trẫm có ý lệnh cho ngươi và Thái vương thúc đi hỗ trợ, nhưng hắn nhàn rỗi quen rồi, đột nhiên gánh vác trọng trách, sợ là sẽ luống cuống tay chân, đỡ trái hở phải.
Lão Ngũ có chọn được người thích hợp để tiến cử không?”
Tiêu Minh Triệt suy nghĩ một chút: “Nhi thần cả gan kiến nghị, phụ hoàng có thể cân nhắc dùng ba người Thái vương thúc, đại trưởng công chúa, Bình Thành công chúa, để chia sẻ nỗi lo với Dung vương thúc.”
Cho dù công chúa Tề quốc không có quyền thảo luận chính sự, nhưng Tông Chính tự quản lý chuyện hoàng gia, vụ án Hằng vương cũng được định là chuyện riêng của hoàng tộc, đi trợ giúp thay Thái tử, đương nhiên cũng nên là dòng họ hoàng tộc.
Phúc quận vương Tiêu Minh Tấn lúc này đang ở Nam Cảnh, chờ Khang quận vương đi tiếp nhận chức đô tư biên quân Nam Cảnh, hai quận vương này cũng không thể chuyển cho Tông Chính tự dùng.
Luận bối phận, thân phận, Đại trưởng công chúa là cô cô của Hằng vương, Bình Thành công chúa là tỷ tỷ của Hằng vương.
Sự việc cấp bách tùy quyền, để cho hai người trong nhà lấy thân phận tôn trưởng cùng giải quyết giúp Thái vương thúc, hiệp trợ lão Dung vương xét xử vụ án Hằng vương, mặc dù triều chính có dị nghị, thì tiếng phản đối cũng sẽ không quá mạnh.
Tề đế cân nhắc một phen, sau khi cùng mấy vị lão thần thương nghị, chấp nhận lời khuyên của Tiêu Minh Triệt.
***
Trong khoảng thời gian này, Tiêu Minh Triệt tạm thời là đứa con trai duy nhất còn có thể sử dụng của Tề đế, hắn đương nhiên là bận tối mặt tối mày.
Sau khi xuống triều, hắn lại bàn bạc riêng với các quan lớn của các bộ, đến khi trời tối mới về phủ.
Mệt mỏi cả ngày, cảm giác chua xót buồn bực trong lòng hắn vốn đã tan đi không ít.
Nhưng khi hắn nghe nói buổi chiều Lý Phượng Minh đặc biệt đến tìm phủ y để tìm hiểu về thương thế của Độ Dương Phỉ, cảm giác chua xót buồn bực kia lại lập tức tro tàn tái sinh.
Vì thế sau khi trở về Bắc viện tắm rửa thay quần áo, liền đi tiểu viện của Lý Phượng Minh.
Mặc dù đêm qua bị hắn hồ nháo giày vò, nhưng Lý Phượng Minh có thể hiểu được trong lòng hắn không thoải mái cái gì, cho nên cũng không nổi nóng giận dỗi với hắn.
Lý Phượng Minh đang nửa tỉnh nửa mê, nghe Châu Nhi bẩm báo Tiêu Minh Triệt tới, liền mơ hồ đáp: “Để hắn vào đi.”
Không bao lâu sau, Tiêu Minh Triệt nằm vào trong chăn.
Lý Phượng Minh theo thói quen tiến vào trong ngực hắn, thì thầm nói nhỏ: “Có một chuyện, hôm qua ta đã muốn thương lượng với chàng.”
“Hửm?”
“Cái gai của Độ Dương Phỉ đâm ra một vết rách quá lớn.
Hiện giờ Tông Chính tự đang xét xử vụ án Hằng Vương, ta sợ sớm muộn gì cũng sẽ bại lộ.” Lý Phượng Minh phiền muộn cọ xát trong ngực hắn.
Thân phận Hoài vương phi này của nàng, vốn đã không thể nhúng tay vào bất cứ việc quan trọng nào của Tề quốc.
Chưa nói lại còn là công chúa hòa thân từ nước khác đến, trên mặt bàn càng cần kiêng dè khắp nơi, những việc có thể làm cũng rất có hạn.
Chuyện của Độ Dương Phỉ, một chút biện pháp nàng cũng không nghĩ ra.
Mẫu thân Độ Dương Phỉ phụ trách bộ phận đúc và in ấn của lễ bộ Nguỵ quốc, phục trách việc đúc ấn của Hoàng đế cùng ấn của các quan viên trong và ngoài nước.
Chức quan này thực quyền không lớn, nhưng quan giai của bà ấy lại là “tứ đẳng thượng phẩm”, thực sự là một chức quan lớn trong kinh thành.
Con trai của quan lớn trong kinh thành Ngụy quốc bị cuốn vào cuộc xung đột nội bộ giữa các hoàng tự Tề quốc, còn đích thân tham gia vào hành động ám sát Tề thái tử Tiêu Minh Tuyên.
Việc này nếu để lộ ra chút tiếng gió, thì liên minh hữu nghị giữa hai quốc gia được thiết lập nhờ liên hôn sẽ trở nên vô ích, một lời không hợp thậm chí có khả năng nổ ra chiến tranh.
Nếu đến bước tồi tệ nhất này, đừng nói Độ Dương Phỉ chỉ có một con đường chết, mà ngay cả Lý Phượng Minh cũng không có khả năng sống sót rời đi.
Đến lúc đó Tiêu Minh Triệt chẳng những không giữ được nàng, chỉ sợ ngay cả bản thân cũng bị cuốn vào theo.
“Hắn và người nhà của hắn cũng coi như bị ta liên lụy, cho nên mới rơi vào tình trạng như bây giờ, ta không thể để cho ngài thật sự giết hắn.
Nhưng chàng vất vả lắm mới có thể đi đến được tình trạng tốt như hiện tại, ta cũng không thể để cho chàng bởi vì hắn mà thất bại trong gang tấc.” Lý Phượng Minh cẩn thận dừng một chút, hơi mở mắt dò xét hắn.
Trong trướng tối tăm, không thấy rõ vẻ mặt Tiêu Minh Triệt.
Nàng nhỏ giọng nói tiếp: “Có lẽ, biện pháp tốt nhất là…”
“Biết nàng muốn nói gì, nhưng ta không đồng ý.” Tiêu Minh Triệt ngắt lời nàng.
Cái gọi là biện pháp tốt nhất mà nàng nói, đơn giản chính là trước khi sự việc bị bại lộ thì giả chết một lần nữa, mang theo Độ Dương Phỉ rời khỏi Tề quốc.
“Chết không đối chứng” như thế, mặc dù người của Hằng vương phủ có khai ra chuyện Độ Dương Phỉ này, thì Tiêu Minh Triệt cũng có thể có chỗ trống rất lớn để rũ bỏ sạch sẽ liên quan với mình.
Nhưng Tiêu Minh Triệt vô cùng mâu thuẫn đối với biện pháp này.
Hắn nửa thật nửa giả nói: “Chuyện của Độ Dương Phỉ tuy khó giải quyết, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức để xoay chuyển.
Còn nếu không xoay chuyển được, vậy nàng với ta phải cùng chung hoạn nạn thôi.”
“Ta không phải không muốn cùng chung hoạn nạn với chàng.
Chỉ là chàng vốn có thể không cần gặp hoạn nạn.
Ta…”
“Ta cũng không phải là hoàn toàn không có phần thắng, nàng đừng vọng tưởng mang theo hắn ta ‘bỏ trốn’.”
Tiêu Minh Triệt nói ngắn gọn tình hình triều đình buổi sáng hôm nay.
Biết Tề đế nghe theo lời đề nghị của hắn, cho phép Đại trưởng công chúa và Bình Thành công chúa giúp đỡ Tông Chính tự xét xử Hằng vương phủ, tảng đá lớn trong lòng Lý Phượng Minh rơi xuống một nửa.
Hắn đã có biện pháp đối phó, Lý Phượng Minh cũng không nhiều lời, tận lực thả lỏng chính mình.
“Được rồi, ngày mai sầu thì đến ngày mai sầu.
Theo ý nghĩa của chàng, đi một bước nhìn một bước vậy.”
Nếu tình huống thật sự không ổn, nàng lại mang theo độ Dương Phỉ bôi dầu vào lòng bàn chân để chạy cho nhanh.
Hình như Tiêu Minh Triệt đoán được suy nghĩ của nàng, lúc này lập tức lặp lại chiêu bài cũ, lại bắt đầu “làm loạn” giống như đêm hôm qua.
Hiện giờ hai người bọn họ đối với thân thể của nhau đã tính là hiểu rất rõ, Tiêu Minh Triệt đã có kinh nhiệm phong phú trong chuyện “trêu chọc Lý Phượng Minh”.
Quấn quýt một lúc lâu, nàng liền bị sắc mê hoặc tâm trí, vô cùng tích cực đáp lại.
Tấm chăn mỏng nhanh chóng cuộn lại, trở nên nóng bỏng khác thường, hai người đều bởi vì đ ộng tình mà nhẹ nhàng run rẩy.
Đúng vào thời khắc mấu chốt, Tiêu Minh Triệt lại một lần nữa không làm tới bước cuối, lần nữa xoay người lui ra, câu dẫn khiến nàng khó chịu nửa vời.
Lý Phượng Minh rưng rưng cắn răng, trừng mắt nhìn tên hỗn đản đột nhiên ngừng lại mọi động tác kia: “Ta càng dỗ chàng càng nhường chàng, chàng lại càng giận dỗi thái độ, đúng hay không?”
Tiêu Minh nhắm mắt điều chỉnh hơi thở, hừ hừ mấy tiếng, cực kỳ khiêu khích.
“Xem như chàng lợi hại.” Lý Phượng Minh mềm nhũn đạp hắn một cước.
Nàng biết Tiêu Minh Triệt rất để ý quan hệ giữa mình và Độ Dương Phỉ, cho nên đêm qua hắn hỗn đản như vậy nàng cũng không có thù oán.
Nào biết người này ngược lại không tha cho người khác, thật sự là không thể chấp nhận được.
Sau khi hai người bình tĩnh được một lúc, cả người Tiêu Minh Triệt lại dán lên, nghiêng người ôm lấy nàng.
Lúc này Lý Phượng Minh cũng không bị lừa nữa: “Biến.”
“Không.” Tiêu Minh Triệt cúi đầu khẽ cắn bên gáy nàng, miệng mơ hồ oán trách: “Nói cái gì mà dỗ dành nhường nhịn, nàng căn bản là không hề dỗ nghiêm túc.”
Lý Phượng Minh xoay người lại, một tay nắm lấy mũi hắn, tay kia đè lại bàn tay không an phận trong chăn của thắn.
“Vậy chàng nói đi, ta phải dỗ thế nào, chàng mới có thể vui lên?”
Tiêu Minh Triệt giận dỗi giống như đứa trẻ, giọng nói ồm ồm do bị véo mũi: “Dỗ không được.”
“Cho nên, đã biết rõ dỗ không được rồi, vậy ta còn tốn sức dỗ chàng làm cái gì?” Lý Phượng Minh nở nụ cười.
Tiêu Minh Triệt suýt chút nữa bị cơn tức giận chọc cười: “Khinh người quá đáng.”
“Ai khinh ai hả?” Lý Phượng Minh trợn mắt lên trừng hắn, chậm rãi rời khỏi vòng tay của hắn, xoay người cuộn tròn thành con tôm nhỏ.
Về mối quan hệ giữa nàng và Độ Dương Phỉ, cần giải thích cái gì, ngày hôm qua nàng cũng đã giải thích rõ ràng.
Người này nổi giận giày vò nàng, nàng cũng nhường, nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái.
Mặc dù nàng và Độ Dương Phỉ cũng không có gì, nhưng năm đó nàng cũng ngầm thừa đồng ý sẽ nghênh hắn vào phủ, đây là sự thật.
Năm đó thân phận của nàng vẫn bày ở đó, đến tuổi nên chọn người vào phủ, tất nhiên sẽ có một đống người xếp hàng chờ nàng chọn.
Nàng lại không có bản lĩnh tiên tri đoán trước, quỷ mới biết sau này sẽ gặp ai, nên đương nhiên là dựa theo quy trình mà làm.
Thái tử các quốc gia chọn bạn, cho dù chỉ là trắc thất, nhưng sau lưng vẫn liên lụy rất nhiều ván cờ.
Khi đó Lý Phượng Minh nhìn thấy Độ Dương Phỉ ở trong một đống người liền cảm thấy thuận mắt, mà bối cảnh nhà hắn đối với nàng chỉ có ích chứ không có hại.
Bởi vậy về tình về lý đều phải phát ra một chút tín hiệu thích hợp, để tránh hắn cùng gia tộc bởi vì cảm thấy vô vọng mà nảy sinh ý định rút lui.
Cho nên nàng cũng không trách tính tình giận dỗi của Tiêu Minh Triệt.
Dù sao trước khi gặp được nàng, Tiêu Minh Triệt cũng không có liên quan đến cô nương nào, sau khi gặp được nàng lại càng không có.
“Tiêu Minh Triệt, chàng nổi nóng, là bởi vì cảm thấy không công bằng?”
Tiêu Minh Triệt ôm lấy nàng từ sau lưng, hai người trước ngực và lưng dán sát vào nhau, giống như hai cái thìa nhỏ xếp chồng lên nhau.
Hắn vùi mặt vào mái tóc xõa ra của nàng, thể xác và tinh thần đều rất khó chịu: “Không phải.”
Hắn và Lý Phượng Minh có thể đi tới bây giờ, ở giữa có quá nhiều may mắn trời xui đất khiến.
Chỉ cần ở giữa có một bước thay đổi quá trình, hai người bọn họ sẽ không có nửa điểm giao nhau.
Chỉ cần nghĩ tới việc nàng suýt nữa sẽ thuộc về người khác, sẽ không xuất hiện ở trước mặt mình, thậm chí nàng còn không biết trên đời có người tên Tiêu Minh Triệt này, hắn liền chua xót đến lục phủ ngũ tạng đều cuộn lại một chỗ.
Lý Phượng Minh nhắm mắt lại, bất đắc dĩ nói: “Chuyện đã không còn liên quan, mà chàng lại cứ muốn nghĩ đến, ta dỗ cũng vô dụng thôi.”
Tiêu Minh Triệt tức giận ôm chặt nàng, chỉ hận không thể giấu nàng vào trong lòng mình.
“Nhẹ chút nhẹ chút.” Lý Phượng Minh vỗ vỗ cánh tay hắn: “Mặc kệ cái bình giấm nhà chàng.
Tự mình dỗ mình đi… Ưm?!”
Còn đang nói chuyện, hắn đột nhiên xâm nhập vào nàng không hề báo trước.
Lý Phượng Minh không có một chút phòng bị đối với việc này, lập tức chỉ cảm thấy có một cỗ tê dại mãnh liệt xông thẳng lên đ ỉnh đầu, sao vàng trước mắt văng khắp nơi.
Nàng vội vàng c ắn môi dưới, nhưng vẫn chậm nửa bước, trong miệng phát ra tiếng r3n rỉ ngọt ngào khiến người ta xấu hổ.
“Tên xấu xa nhà chàng! Cái này… Tính là gì?”
Động tác của người phía sau vô cùng hung hãn, trầm giọng khàn khàn: “Này tính là… Bình giấm tự đổ, tự mình dỗ mình.”.