Thấy anh vào phòng ngủ, Hòa Yến nhàm chán nhìn lướt qua túi hồng trên bàn, sực nhớ ra.
Cô xoay người gọi với vào phòng: “Nguyên Phi Cách!”
“Ơi?”
Giọng người đàn ông nhỏ hơn vì bị ngăn cách qua một cánh cửa, Hòa Yến đợi một lát rồi mới nói: “Em mới mua hồng nè, mình còn chưa ăn đâu.”
Nguyên Phi Cách trải ga giường xong đi ra, thấy cô cầm hai quả hồng tròn vo đo đỏ lắc qua lắc lại, anh hỏi: “Sao em lại mua hồng?”
“Hôm qua là tiết Sương Giáng còn gì, ở chỗ chúng em đều phải ăn hồng, đây lại là lần đầu em đến nhà anh, dù sao cũng phải mang quà gặp mặt chứ.”
Anh cầm khăn khô lau tóc, nhận lấy quả hồng cô đưa, nhân cơ hội hôn cô một cái: “Em lễ phép ghê nhỉ.”
Nghe ra ý trêu chọc trong lời anh, Hòa Yến cũng không giận, cô bóc vỏ hồng, bỏ thịt quả mọng nước vào miệng rồi gật gù tán thưởng: “Ừm, ngọt ghê!”
Cô nhanh chóng ăn hết một quả, vươn tay toan lấy quả thứ hai.
Nguyên Phi Cách mở miệng nhắc nhở: “Quả hồng mang tính hàn, một ngày ăn 1, 2 quả là được rồi.”
“Ò.”
Nguyên Phi Cách cất túi hồng vào tủ lạnh, rồi dọn rác sau khi ăn xong vào thùng rác.
Sau đó anh giành lấy Đại Ca Đại trong lòng cô để cho cô đi ngủ.
Hòa Yến ngẩng đầu: “Anh không buồn ngủ ạ?”
Đại Ca Đại nằm chống vó trong vòng tay anh, tư thế kia chẳng khác gì bế trẻ con, vừa buồn cười vừa dễ thương.
Anh hơi mỉm cười: “Có buồn ngủ, bình thường giờ này anh ngủ rồi.”
Sau một đêm lăn lộn, cô mệt muốn chết, lúc nãy ở phòng ăn mà ngáp lên ngáp xuống.
Ga giường khô ráo mềm mại vì đã được thay mới, cô lại mới tắm xong nên cơ thể vô cùng thoải mái.
Hòa Yến quấn mình trong chăn, chẳng bao lâu sau mí mắt đã bắt đầu đánh nhau.
Đương lúc mơ màng, có người xốc chăn chui vào, thoang thoảng mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, vòm ngực và cánh tay nóng rực ôm cô vào lòng, Hòa Yến thoải mái thở ra một hơi, kéo bàn tay to đang đặt trên eo lên ngực mình, sau đó chìm vào giấc ngủ sâu.
Lúc tỉnh lại, Hòa Yến cảm giác từng mạch máu trong cơ thể đang đập thình thịch, ngay cả trái tim cũng vậy, cô đột nhiên bật dậy, hít thở sâu mấy lần.
Đến khi bình tĩnh lại, phản ứng đầu tiên của cô là tìm nước uống.
Tối hôm qua vận động mạnh đến hơn nửa đêm, lúc tỉnh lại thân thể có hơi khang khác, mặc dù không khó chịu nhưng nhịp tim tăng tốc bất thường vẫn khiến cô sợ hãi.
Bên cạnh đã trống không, trên gối đầu là quần áo đã được hong khô.
Nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách, cô vội vàng mặc quần áo vào, cũng không suy nghĩ nhiều, chân trần chạy ra ngoài.
Trong phòng khách, Nguyên Phi Cách đang thu dọn hành lý.
Người đàn ông trẻ tuổi ngồi trên sô pha nhìn thấy một cô gái từ trong phòng ngủ đi ra, anh ta đột nhiên nghẹn họng, kinh ngạc nhìn cô.
“Em dậy rồi à.” Thấy cô đi ra, Nguyên Phi Cách bước tới giúp cô chỉnh lại mái tóc rối.
Tròng mắt của người đàn ông kia như muốn nứt ra, Hòa Yến xấu hổ tránh khỏi tay Nguyên Phi Cách, cô thấp giọng hỏi anh: “Nhà có nước ấm không ạ?”
“Có, để anh lấy cho em.”
Người đàn ông lúc này mới khôi phục lại lý trí, anh ta bật người khỏi sô pha như vừa tỉnh mộng, vội chà xát tay rồi tự giới thiệu với Hòa Yến: “Xin chào, tôi là người đại diện của anh Phi, tên tôi là Hùng Ninh.”
Hai chân Hòa Yến xoắn xuýt, song vẫn bắt tay anh ta: “Chào anh…”
Hùng Ninh không biết có nên gọi là chị dâu hay không, sợ mình ẩu đả quá, gọi nhầm lại xấu hổ.
Nguyên Phi Cách đi tới rất đúng lúc, anh đưa cô một cốc nước ấm: “Em uống chậm chút, không phải em sợ nóng sao.”
Hòa Yến có thể cảm giác được người đàn ông bên cạnh đang cố hết sức kiềm chế ánh mắt hóng chuyện của mình, cô uống miếng nước cũng khó khăn.
Quả thực có hơi nóng, nhưng cô nào dám nói ra.
Nguyên Phi Cách coi đây như một điều hiển nhiên, không hề thấy ngại ngùng chút nào.
Uống được mấy ngụm, cô trả cốc cho anh: “Em phải đi đây.”
“Cơm trưa em còn chưa ăn, anh đã làm hai phần rồi, em cầm đi ăn nhé.”
“Dạ vâng…”
Hùng Ninh khẽ ho một tiếng, lên tiếng nhắc nhở: “Anh Phi, sắp đến giờ rồi ạ.”
Nguyên Phi Cách gật đầu rồi quay sang nhìn cô.
Hòa Yến sực nhớ ra, cô vội nói: “Em sẽ giữ vé cho anh, ngày 4 tháng sau, trên vé có địa chỉ ạ.”
Anh mỉm cười, hàng lông mày sắc nét giờ lại nhuốm vài phần dịu dàng: “Ừm.”
Hòa Yến cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh, hỏi anh: “Anh đi rồi, Đại Ca Đại làm sao bây giờ?”
“Mẹ anh sẽ tới đón nó.”
Hòa Yến cả kinh, hàng lông mày nhướng lên: “Bao giờ ạ?”
“Chắc là sắp rồi.”
Cảm giác hồi hộp chộp lấy lòng cô, cô vội nói: “Em chợt nhớ ra hôm nay mình còn phải tập luyện, không ăn nữa đâu, em đi trước đây ạ!”
Vừa dứt lời, cô đeo giày vào, cầm túi định chạy mất.
Nguyên Phi Cách giữ cô lại, anh nhăn mặt: “Em không ăn hửm?”
“Dạ không, em về đội ăn là được rồi ạ, cảm ơn anh!”
Cô gạt tay anh ra rồi bước đi, cửa phòng đóng sầm lại không chút do dự.
Hai người đàn ông đứng trong phòng khách trầm mặc một lúc lâu.
Hùng Ninh ngập ngừng gọi anh một tiếng: “Anh Phi? Cô ấy là… bạn gái anh hả?”
Nguyên Phi Cách cụp mắt, anh cười khổ: “Phỏng chừng bây giờ vẫn chưa phải.”
————
Nguyên Phi Cách xuýt bị thương vì tham gia một gameshow về thể thao lần trước, Triệu Châu vốn rất bất mãn.
May mắn thay, lần này anh đang ghi hình một chương trình ẩm thực, không cần vận động quá nhiều mà chỉ được dặn dò phải lưu ý một số kiến thức về ăn uống.
Sau khi bước vào trạng thái bán giải nghệ, anh xuất hiện trên các chương trình truyền hình với tư cách là người tuyên truyền cho nền bóng bàn quốc gia, hiện tại đang tạm ký hợp đồng với một công ty giải trí, thường xuyên phải bay khắp đất nước và thậm chí ra cả nước ngoài.
Hùng Ninh được công ty cử đến làm người đại diện cho anh, sau hai năm hợp tác, giờ hai người đã dần quen thuộc hơn.
Trong lúc ghi hình chương trình ở Kim Lăng, rốt cuộc Hùng Ninh cũng có cơ hội hỏi anh: “Anh, người đẹp trong nhà anh hôm trước là ai thế ạ? Quan hệ giữa hai người là gì vậy?”
Nguyên Phi Cách đang ngồi gặm nồi vịt cay còn lại sau khi ghi hình chương trình, anh ngước mắt nhìn anh ta: “Cô ấy là tuyển thủ thể thao điện tử, không phải cậu có chơi game sao? Không biết cô ấy à?”
“Em chơi LOL mà anh, chưa thấy cô ấy bao giờ.”
“Cô ấy chơi PUBG thì phải? Đọc là PUBG đúng không?”
“Ồ, ra là vậy.
A, vậy hai người…”
Ăn xong 3, 4 miếng, Nguyên Phi Cách thấy hơi cay nên không ăn nữa, anh giao phần còn lại cho Hùng Nin rồi cầm khăn giấy lau mồ hôi trên trán, nói: “Ăn phần của cậu đi, đừng hỏi nhiều thế.”
“…..”
Dựa vào ghế, Nguyên Phi Cách luôn cảm thấy giữa bản thân và cô gái này có một vách ngăn nào đó, hay nói cách khác, chính cô tự ngăn cách mình ra.
Cảm giác mỗi lần tưởng chừng như sắp thành công, cô đều phản ứng lại nhanh chóng, sau đó tự thu mình vào trong vỏ, khiến anh cảm nhận được một cảm giác bất lực sâu sắc.
Suy nghĩ cứ lơ lơ lửng lửng, anh lên tiếng hỏi Hùng Ninh: “Lúc sắp về, cậu đi mua ít đặc sản giúp tôi nhé?”
Địa điểm diễn ra trận chung kết của giải đấu loại mùa thu là ở ngay tại thủ đô, TELO là đội chủ nhà, trận đấu lần này đã tránh được rất nhiều rắc rối không đáng có và trạng thái của toàn đội cũng khá tốt.
Việc kiểm tra số liệu được thực hiện sau giải đấu là để chuẩn bị cho giải đấu lớn lần thứ 21 kia, vì vậy mọi người không dám lơi lỏng, sợ sơ ý một cái là bỏ lỡ cuộc thi.
TELO đang chờ trong phòng nghỉ, kiểm tra tay cho Hòa Yến xong, Ôn An Chí cũng không trao đổi nhiều, còn trông chờ gì vào một tuyển thủ chuẩn bị lên thi đấu?
Thấy dáng vẻ ngả ngớn của Hòa Yến, Chu Hoành Xương tức giận muốn dí đầu cô: “Đừng có liều! Kiềm chế cái tay của cô lại cho anh!”
“…..” Hòa Yến biết điều ngậm miệng lại, cô ngoan ngoãn gật đầu: “Huấn luyện viên yên tâm đi ạ, em hiểu mà.”
Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, cô gái đi đầu tiên liếc mắt một cái đã trông thấy Hòa Yến, vui vẻ chạy đến ôm cô: “Tiểu Ba!”
Cô gái để tóc đen dài, tóc mái ngay ngắn trên trán, mái tóc bồng bềnh theo từng bước chân, mắt cong cong thành vầng trăng lưỡi liềm.
Ban đầu Hòa Yến hơi sửng sốt, khi người nọ ôm cô, cô mới ngập ngừng hỏi: “Cậu là… Nguyễn Trạc Phàm?”
Đoạn Hưng Ngôn đi đằng sau trả lời thay cô ấy: “Đúng là cô ấy.”
Hòa Yến và Đoạn Hưng Ngôn quen Nguyễn Trạc Phàm sau một sự kiện ca hát trên mạng trong một lần livestream, bọn họ đã chơi game cùng nhau từ đó, nhưng họ vẫn luôn là bạn trên mạng và chưa bao giờ gặp nhau ngoài đời.
Trận đấu này chính là một cơ hội tốt để gặp mặt.
“Đội trưởng!”
Ba người khác trong TELO đứng dậy, Đoạn Hưng Ngôn giả bộ khoát tay: “Giờ anh không còn là đội trưởng nữa, mấy đứa đừng có gọi anh như thế.”
Chu Hoành Xương tiến lên vò tóc, nhéo mặt Đoạn Hưng Ngôn: “Tên nhóc này giỏi ha?”
“Em xin lỗi huấn luyện viên! Em sai rồi!”
Vì sự xuất hiện của hai người họ mà bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn hẳn.
Hòa Yến cúi đầu nhìn thời gian, thầm nghĩ chắc giờ này người nọ cũng đến rồi.
Cô kéo Nguyễn Trạc Phàm sang một bên, khẽ hỏi: “Trạc Phàm, tớ nhờ cậu một việc được không?”
Nguyễn Trạc Phàm đồng ý ngay: “Cậu nói đi.”
Đoạn Hưng Ngôn đang trò chuyện với mấy đồng đội ngày xưa, quay đầu không thấy bóng dáng Nguyễn Trạc Phàm đâu thì hỏi Hòa Yến: “Cô ấy đâu rồi?”
“Đi đón một người bạn giúp em rồi ạ.” Hòa Yến đáp.
“Ừm.”
Hòa Yến gửi tin nhắn cho Nguyên Phi Cách, hỏi anh có thấy ai tới đón không, đã vào hội trường chưa, cơ mà mãi không thấy anh nhắn lại.
Đợi được một lúc lâu, trong lòng có hơi sốt ruột.
Đừng bảo hai người họ không gặp được nhau nha?
Đoạn Hưng Ngôn quay lại nhìn cô, đến gần hỏi: “Bạn gì?”
Hòa Yến trừng mắt lườm anh chàng: “Anh quan tâm làm gì.”
“…..”
Trong lòng càng sốt ruột hơn, cô đứng dậy định ra ngoài.
Còn chưa tới cửa, Hòa Yến đã thấy Nguyễn Trạc Phàm đẩy cửa vào, cô vội hỏi: “Đã đón được người chưa?”
Vừa dứt lời, ánh mắt sững lại, người đàn ông đằng sau xuất hiện ngay trước cửa.
Khẩu trang màu đen được tháo xuống, chiếc mũ của áo khoác che hơn nửa khuôn mặt.
Trời hôm nay khá lạnh, phong cách ăn mặc của anh cũng thay đổi.
Bờ vai rộng của anh chẳng khác gì móc treo quần áo trời sinh, quần thể thao khiến chân anh trông càng dài hơn, trong ngực là bó hoa hồng phấn được gói rất đẹp tương phản với bộ đồ tối màu từ trên xuống dưới.
Anh bước vào, hình như trên người còn nhuốm vài phần mệt mỏi.
Hòa Yến sửng sốt, trái tim bất giác nảy lên.
Cô mím môi, bình ổn lại tâm tình, mở miệng hỏi: “Sao anh lại tới đây?” Rồi quay sang Nguyễn Trạc Phàm: “Không phải tớ bảo cậu dẫn anh ấy tới khán phòng sao?”
Nguyễn Trạc Phàm giải thích: “Anh ấy nói muốn tặng quà cho cậu, tớ nghĩ nếu là bạn cậu thì cứ dẫn thẳng vào thôi.”
Bó hoa hồng phấn được nhét vào lòng cô, hương hoa xông lên mũi, chẳng hiểu sao còn mang theo hơi nóng khiến mặt cô ửng hồng.
“Thi đấu cố lên nhé.”
Hòa Yến nhướng mày: “Tặng em ạ?”
“Đương nhiên.” Nguyên Phi Cách bật cười, “Đương nhiên là tặng em rồi.”
Rốt cuộc cũng không kiềm chế được khóe miệng, gò má cô cao cao, cong cong đôi mắt cười: “Em cám ơn…”
“Cám ơn anh!!”
Mấy chàng trai đằng sau bắt đầu ồn ào.
Hòa Yến quay lại trừng mắt cảnh cáo bọn họ.
Hết chương 15.
------oOo------