Hòa Yến quấn áo ngủ ngồi trước bàn ăn chờ anh mở bánh ngọt ra, An An cũng chạy tới góp vui, Hòa Yến cúi xuống bế nó vào lòng để sưởi ấm.
Nguyên Phi Cách cắt cho cô một miếng bánh nhỏ rồi hỏi: “Dạo này em còn dẫn nó đi dạo nữa không?”
“Có chứ ạ, mấy hôm nay trời đổ tuyết, An An còn lâu mới chịu ở nhà, em sợ nó phá nhà nên ngày nào cũng phải dẫn nó ra ngoài tập thể dục, như thế nó sẽ không còn sức cào sô pha nữa.” Nói xong, cô dịu dàng xoa đầu An An.
“An An nhà em hoạt bát hơn, không giống với Đại Ca Đại nhà anh, nó nghe lời quá, bảo làm gì là làm đấy.”
Hòa Yến nhìn anh đầy khinh bỉ: “Anh khoe khoang rõ ràng quá đấy? Aiz, anh đừng nói nữa, em muốn để hai đứa nó gặp nhau quá, chắc sẽ thú vị lắm.”
Người đàn ông cười mà không đáp, anh ngồi xuống lấy cái dĩa nhỏ xúc một ít bánh kem bỏ vào miệng rồi dựa vào lưng ghế nhìn cô: “Được, hôm nào em lại qua nhà anh đây?”
Hòa Yến dừng lại, trong khoang miệng tràn ngập vị ngọt của kem, cô nuốt nước miếng: “Đến nhà anh làm gì ạ?”
“Không phải em muốn cho hai đứa nó gặp nhau à? Tới nhà anh, giường nhà anh lớn hơn.”
“…..”
“À không đúng, ổ nhà anh lớn hơn, cho hai đứa cùng nhau ngủ.”
“…..”
Hòa Yến nghe kiểu gì cũng thấy không ổn, cô không nói lại anh, dứt khoát ngó lơ luôn, tự mình ăn hết bánh ngọt.
Thấy cô ăn gần xong, Nguyên Phi Cách hất cằm về hướng hộp quà bên cạnh: “Không mở quà hửm?”
Hòa Yến cảnh giác nhìn anh rồi ho khan một tiếng: “Lát nữa về rồi mở, giờ cho con trai em đi dạo đã.”
Cô bọc kín mình hết lớp này đến lớp khác, áo khoác rộng, mũ len dày và một chiếc khăn quàng cổ lớn treo ở huyền quan che gần hết khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt sáng ngời.
Nguyên Phi Cách chỉ mặc một chiếc áo khoác len dày, trông nhẹ nhàng hơn cô nhiều.
“Anh không lạnh ạ?”
Người đàn ông nhún vai: “Không lạnh, dù sao sức khỏe của anh cũng tốt.”
“…..
Hừ!” Hòa Yến bĩu môi, không phản bác lại.
Lúc ra khỏi nhà thì trời đã tối, trên trời lại có tuyết rơi.
Những chùm bông tuyết chao lượn trên bầu trời tối mịt.
Một bông tuyết nhỏ rơi trên chóp mũi của Hòa Yến rồi nhanh chóng tan đi, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô rùng mình.
Nguyên Phi Cách nghiêng đầu nhìn cô: “Lạnh à em?”
Cô khép hai tay lại hà hơi rồi lắc đầu: “Không ạ.”
Chuẩn bị xong hết rồi, nhưng mà quên mất găng tay.
Xoa xoa bàn tay khô cứng của mình, cô vô thức dán lại gần Nguyên Phi Cách.
Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước, mở miệng nói: “Tay anh cũng lạnh, không sưởi ấm cho em được.”
“…..” Hòa Yến thất vọng khẽ mắng, nghe thấy tiếng cười khẽ của anh, cô giận dữ đấm anh một cái.
Anh cười càng tươi hơn, vươn tay ôm cô vào lòng.
Người con gái không trốn tránh, thành thật ở yên trong lòng anh.
Đằng sau là đôi trai xinh gái đẹp đang show ân ái, đằng trước là con Shiba lông vàng đang điên cuồng dùng đầu ủn tuyết về phía trước.
Hòa Yến bật cười gào to: “An An, nếu con còn nghịch nữa về mẹ không tắm cho con đâu!”
“…..” Nguyên Phi Cách giơ tay nhéo khuôn mặt phúng phính của cô: “Em nói nhỏ chút, làm anh giật cả mình.”
“Anh chưa thấy nó tự nghịch bẩn mình như thế nào lúc em mang nó về quê đâu!”
Lúc nói chuyện, cô bất giác thả lỏng người chui vào lòng anh, Nguyên Phi Cách trầm mặc một lát, tay đặt trên eo cô, do dự hồi lâu nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Cứ như thế, hai người không ai nói chuyện đi được một đoạn, Hòa Yến đang nhìn chằm chằm An An đằng trước, bỗng nghe thấy giọng anh vang lên trên đỉnh đầu: “Làm bạn gái anh nhé?”
Cô vô thức ngẩng đầu, ánh mắt mơ màng nhất thời chạm vào cái nhìn sâu thẳm của anh, trái tim cô bất giác nhảy dựng lên.
Nguyên Phi Cách dừng bước, cầm lấy tay cô, nói: “Hòa Yến, anh muốn biết rốt cuộc em nghĩ như thế nào? Em tưởng anh là đồ ngốc hả?”
Hòa Yến giơ ngón tay út lên móc bàn tay anh.
“Này! Anh đang nghiêm túc nói chuyện với em đấy!”
Cô mím môi, ngẩng đầu nhìn anh, một lúc lâu sau vẫn không lên tiếng.
Nguyên Phi Cách sốt ruột chờ đợi, nhưng cũng không giục cô.
Thấy bọn họ dừng lại, An An vốn đang ủn tuyết chạy chậm về rồi xoay tròn mấy vòng quanh hai người.
Cuối cùng Hòa Yến cũng mở miệng: “Em thừa nhận em cũng thích anh, từ lần đầu tiên anh tỏ tình em vẫn luôn do dự… Nguyên Phi Cách, có một số việc nếu nói bây giờ có lẽ là hơi sớm nhưng em vẫn phải nói.
Em sẽ không kết hôn, cả đời không kết hôn.”
Cô chăm chú quan sát gương mặt anh, không để lỡ một chút biến hóa nào.
Lông mày của người đàn ông từ cau lại đến dần dần giãn ra, anh hỏi: “Nói như vậy tức là em đồng ý rồi hửm?”
Hòa Yến cắn môi, mắt liếc sang một bên, gật đầu với vẻ không tự nhiên.
“Nhưng vừa nãy em cũng nói…”
“Không sao, anh cũng không kết hôn, vô cùng xứng đôi.”
“…..” Hòa Yến lui về sau vài bước, “Em không nói đùa đâu ạ, em đang nhắc nhở anh, nếu sau này nhà anh giục cưới hoặc anh muốn kết hôn rồi qua đây cầu hôn em, em nhất định sẽ chia tay với anh.
Anh suy nghĩ thật kỹ đi ạ.” Nói xong, mặt cô hơi đỏ lên.
Giờ nói mấy lời này đúng là sớm quá, ai biết có kiên trì đi tới bước đó được hay không, có lẽ chẳng bao lâu sau hai người lại thấy không hợp nhau không biết chừng.
Nguyên Phi Cách trịnh trọng gật đầu: “Anh hiểu.”
Hòa Yến khẽ thở ra, lại đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Thân phận đột nhiên thay đổi, quả thật chưa thể thích ứng ngay được…
Cô túm lấy An An đang nghịch ngợm bên cạnh rồi cúi người buộc dây vào cho nó, mượn cơ hội làm dịu bớt sự xấu hổ: “Đi dạo thế là được rồi đó ạ, mình về thôi anh.”
Nguyên Phi Cách nghiêng vai, sảng khoái ôm người nào đó vào lòng rồi hôn thật sâu.
Tay Hòa Yến còn đang cầm dây kéo, môi bị anh chặn lại trong tư thế không được tự nhiên, cô nhấc chân đá vào bắp chân anh, né tránh nụ hôn sâu, nói: “Mình về nhà rồi hôn tiếp được không?! Đang ở ngoài đường đó, anh tem tém lại đi!”
“Về nhà xem quà anh mua cho em nhé.”
“Em không xem, chắc chắn anh không mua được thứ gì tốt.”
“Sao em biết?”
“Ơ.”
“…..”
Nhưng Hòa Yến vẫn hài lòng với món quà anh tặng, đó là một chiếc váy ngủ vô cùng sexy.
Hòa Yến mặc vào, đứng trước gương chụp ảnh, cô vén làn váy lên, khó khăn lắm mới che được bờ mông gợi cảm, một nửa mông là đai đeo chéo, để lộ bờ mông bên trái trắng trẻo.
Dáng người cô vốn là dáng hình quả lê, hông rộng eo thon, thân hình mượt mà vừa khít với chiếc váy.
Nguyên Phi Cách không nhịn được muốn nghiêng người về phía trước lại bị cô đẩy ra: “Em vừa mới mặc thôi, anh đừng có xé rách!”
“Rách thì lại mua.”
Quần áo mới không thể để anh xé được, cô cởi ra gấp gọn rồi cất vào tủ.
Nguyên Phi Cách ngồi bên mép giường nhìn chằm chằm tấm lưng trần của cô, anh đột nhiên cảm thấy không chân thực.
Lúc đè cô xuống làm, anh không nhịn được hỏi: “Em không đổi ý đúng không?”
Hòa Yến khóc không ra nước mắt, bên dưới bị anh nện, ngoài miệng còn phải dỗ dành anh.
Cô ngồi dậy, Nguyên Phi Cách thuận thế nằm xuống bên cạnh, Hòa Yến ngồi lên, vừa thở dốc vừa di chuyển với biên độ nhỏ.
Anh vươn tay nhéo hai quả anh đào đỏ tươi, đau đớn kèm theo khoái cảm, cô ngửa cổ rên rỉ.
Đầu vú trở nên cứng rắn hơn dưới sự chơi đùa của anh, ngực phập phồng lên xuống như thể đang mời gọi.
Anh ngồi dậy, há miệng ngậm lấy đóa hồng mai.
Hòa Yến bật cười, tay ôm đầu anh, hai má cọ cọ mái tóc ngắn, dịu dàng đáp: “Không đổi ý, em đã đồng ý với anh rồi mà.”
Vừa dứt lời, cô đã bị người đàn ông đè xuống, nâng mông lên chạy nước rút.
Hòa Yến hét chói tai, tiếng gầm nhẹ của người đàn ông văng vẳng bên tai.
Cô đưa tay lên vuốt ve phần cơ bụng săn chắc của anh rồi thở hổn hển nói: “Ôm em đi tắm.”
Phòng tắm đã xả sẵn nước nóng, hai người đang hôn nhau miễn cưỡng tách ra.
Hòa Yến ngồi xuống trước, nghiêng đầu nhìn anh mở vòi hoa sen.
Nguyên Phi Cách tắm rửa cẩn thận, sau đó bóp một ít dầu gội đầu, nhắm mắt lại xoa tóc.
Hai tay dính đầy bọt đột nhiên khựng lại, anh chầm chậm mở mắt rồi nhìn xuống.
Người con gái ngồi xổm trên mặt đất đang vươn đầu lưỡi liếm vật nam tính luôn ngẩng cao đầu của anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt ướt át đầy vô tội, Nguyên Phi Cách bất giác nuốt nước bọt.
Bọt trên đỉnh đầu trượt xuống khóe mắt, anh giơ tay quệt bừa một cái.
Anh chăm chú nhìn cô gái nhỏ nhà mình, mở miệng gọi: “Yến Yến…..”
Giọng anh như mất tiếng, chìm sâu vào lồng ngực.
Hòa Yến thầm đắc ý, ngoài mặt lại vô tội nói: “Dạy em đi anh.”
Miệng cô nhỏ, chỉ ngậm được đỉnh đầu, xuống thêm nữa thì cô hơi sợ.
Đầu lưỡi liếm láp không thể hoàn toàn thỏa mãn anh, Nguyên Phi Cách không nhịn được giữ lấy cằm cô rồi thử đẩy vào trong.
Đầu lưỡi Hòa Yến nhẹ nhàng đảo qua lỗ chuông, kích thích khiến anh run rẩy.
“Fuck…”
Một tay Hòa Yến nắm lấy vật to lớn của anh, há miệng ngậm vào, tay kia thì dịu dàng xoa hai hòn ngọc.
Sau khi dần thích ứng, cô bắt đầu ngửa cổ ngậm vào nhả ra, cây gậy màu tím hồng thong thả ra vào miệng nhỏ của cô.
Sợ cô bị thương, Nguyên Phi Cách không dám chơi lớn, chỉ dựa vào bồn tắm hưởng thụ cô hầu hạ mình bằng miệng.
Nhưng vẫn không đủ.
“Ngoan, chờ anh một lát.”
Anh bước ra ngoài, đến chỗ tủ lạnh lấy một chai nước đá ra.
Hòa Yến nghi hoặc, thấy anh mở nắp đưa cho mình: “Uống một ngụm rồi lại ngậm.”
“…..”
Hòa Yến rất nghe lời, nước đá không dập tắt được dục vọng, cô vươn lưỡi tiến lên một bước, một lần nữa ngậm lấy dương vật.
Khoang miệng lạnh lẽo bao lấy côn thịt nóng bỏng, một bàn tay lớn ôm hờ mái đầu cô, anh thoải mái thở nhẹ: “Chính là như vậy, Yến Yến, nhanh một chút.”
Nước miếng không khống chế được tràn ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn đang mở lớn của Hòa Yến, đầu bị anh ấn nhẹ, ngậm lấy gậy thịt, miệng bị đ* mạnh phát ra tiếng nôn khan nho nhỏ, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.
Nguyên Phi Cách vội vàng dừng động tác, cô lại nổi hứng, càng ngày càng nuốt nhả thành thục, cho đến khi Nguyên Phi Cách muốn bắn.
Cô vươn đầu lưỡi liếm liếm lỗ chuông, đuôi mắt phiếm hồng hơi ngước lên, Nguyên Phi Cách không nhịn được, trực tiếp bắn vào miệng cô.
Hòa Yến ho khan, anh vươn ngón tay cái moi sạch tinh dịch trắng đục trong miệng cô ra.
Hòa Yến cầm cốc nước bên cạnh lên uống một ngụm, khi đứng dậy chân đã tê rần, phải để anh bế ra ngoài.
Hai người chiến nhau đến tận nửa đêm.
Hòa Yến bọc mình trong chăn, đôi mắt mơ màng thì buồn ngủ: “Tại anh hết, ngày mai em còn phải đi huấn luyện nữa.”
Nguyên Phi Cách liếm vành tai cô: “Miệng của em tuyệt lắm.”
“Anh im miệng!”
Hết chương 21.
------oOo------