Nam tử bởi vì thiếu dưỡng khí, vẻ mặt lộ ra thần sắc thống khổ.
Vệ Chiêu bơi đến đối diện hắn, đỡ lấy đầu mà giúp hắn độ khí, rồi ra dấu bảo hắn đừng chống cự, sau đó kéo hắn bơi vào bờ.
Lúc hai người được Bích Trà giúp đỡ kéo vào bờ, nam tử đã mất đi ý thức, còn Vệ Chiêu ngồi dưới đất, xiêm y ướt đẫm, ho khan không ngừng.
Bích Trà cũng ngồi xuống đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Ngươi đúng là can đảm thật, nói nhảy là nhảy.
”
“Khụ khụ… Mạng người quan trọng, ta cũng không nghĩ được nhiều như thế.
”
“Ngươi đúng là, ngươi làm ta sợ đến chết.
” Bích Trà vỗ vỗ ngực, thở dài một hơi.
Chuyện đêm nay phát sinh, so với những chuyện đã đi qua nhân sinh hơn chục năm của nàng còn chấn động lòng người hơn.
Nhưng khi nàng nhìn rõ gương mặt của người nam tử dưới đất, đột nhiên ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, dùng cả chân cả tay lui người về phía sau.
“Thái, Thái tử điện hạ.
”
“Ngươi nói cái gì?” Vệ Chiêu hốt hoảng, quay đầu nhìn về phía nam tử: “Ngươi nói hắn là Thái tử điện hạ?”
“Xong rồi, chuyện này thực sự xong rồi, lần này chúng ta bị bay đầu là cái chắc.
” Bích Trà cắn cắn ngón tay, tinh thần đã gần như hỏng mất, “Chúng ta chạy mau, nếu không… đợi đến lúc Thái tử điện hạ tỉnh lại, chúng ta nhất định phải chết.
”
Nàng kéo Vệ Chiêu bỏ chạy.
Vệ Chiêu lại dùng sức tránh thoát khỏi nàng, “Không được, Thái tử điện hạ bị đuối nước, nếu hiện tại không cứu ngài ấy, thì sẽ trễ mất.
”
“Lúc này là lúc nào rồi.
Ngươi, ngươi,… ngươi biết, ở trong hoàng cung này, nếu ngươi cứ tốt bụng như vậy sẽ hại chết ngươi đấy.
”
Vệ Chiêu ngoảnh mặt làm ngơ, chạy đến bên cạnh Thái tử, nhớ lại phương pháp ngư ông bên bờ sông đã dạy nàng khi còn bé, giúp Thái tử độ khí.
“Ngươi, ngươi không muốn sống, nhưng ta thì không.
” Bích Trà giậm chân một cái, cũng không quản được Vệ Chiêu nữa, xoay người bỏ trốn.
Vệ Chiêu hết sức chuyên chú cứu người, không chút nào chú ý đến những thay đổi bên ngoài.
Cho đến khi Thái tử cuối cùng cũng phun được một ngụm nước ra ngoài, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.