Nàng Yêu Ta Không?

Bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện vượt qua lớp lính canh và ám vệ thành công đột nhập vào phủ Nam Cung Tuyệt, cửa sổ đột nhiên có tiếng động, Nam Cung Tuyệt nhanh chóng phi thân ra ngoài, bốn bề yên tĩnh, chợt nghe tiếng động sau lưng, hắn nhanh chóng động thủ người đằng sau kịp thời tránh né nhưng không phản đòn, hắn định tấn công tiếp thì âm thanh quen thuộc vọng đến

_ Mỹ Nhân ca ca, huynh ra tay với cả ân nhân của mình ư

_ Chiêu Lăng, là muội, thật xin lỗi ta tưởng...

_ Đã nói với huynh rồi, ta tên Vân Đào

_ Ừ, ta luôn nhớ cái tên khi lần đầu gặp muội nên nhất thời... (Nam Cung Tuyệt ngượng ngùng lẫn lân lân vui mừng khi gặp giai nhân)

_ Bỏ đi, huynh cũng bình phục nhanh thật đấy, tưởng huynh chưa khỏi ta đem thảo dược đến cho huynh này 

Vân Đào chìa tay đưa bình thảo dược, Nam Cung Tuyệt nhanh chóng nhận lấy. Hắn cảm thấy tim đập thật nhanh, cảm giác được nàng quan tâm lúc này thật khó tả

_ Cảm ơn muội, Lăng... à Đào nhi!


_ Cảm ơn gì chứ, lúc trước có bao giờ huynh hòa nhã với ta đâu huống chi là lời cảm ơn.

_ Lúc trước (Nam Cung Tuyệt khó hiểu, nhưng cố gắng suy nghĩ)

_ âý, lúc huynh rời đi ta thật hối tiếc, thậm chí chẳng biết huynh là ai cũng may huynh để lại miếng ngọc Nam Cung 

_ Ta,... (Nam Cung Tuyệt luốn cuốn cầm thảo dược, ngập ngừng chẳng biết nên nói gì)

_ Sân viện này của huynh nhiều hoa thật đấy

_ Nếu muội thích có thể đến đây thường xuyên! 

Trở về phòng, Nam Cung Tuyệt thẫn thờ ngồi xuống ghế tay xoa xoa bình thảo dược mà không khỏi suy tư "có lẽ nàng nhầm lẫn giữa ta và Cung Nguyệt, ta có nên giải thích, nhưng nếu biết sự thật muội âý có còn đối tốt với ta, có còn để mắt đến ta"

Phủ Tướng quân

Vân Đào lười biếng nhìn hai con vịt đang bơi trong hồ, đôi mắt mông lung cho thấy tâm trạng của Vân Đào không mấy tốt đẹp, bâng quơ hát ngẫu hứng chẳng giống giai điệu đồng dao nào

_ Một con vịt, bơi bơi bơi, hai con vịt bơi bơi bơi, bơi đi đâu bơi đi đâu, một con vịt bơi bơi bơi lạc trôi vào nồi, một con vịt bơi bơi tìm bạn già....

_ Này Chiêu Lăng, à không Vân Đào ngươi đang tụng kinh cho hai con vịt kia sao? (Nam Cung Nguyệt)

ngước mắt thấy Nam Cung Nguyệt, Vân Đào lại chẳng phản ứng gì, tiếp tục hát


_ Một con vịt bơi bơi bơi, đi đâu đi đâu đi đâu, không trả lời không trả lời... Khốn kiếp nhà ngươi

Nam Cung Nguyệt vẫn đứng đó, mắt dáng vào người đang ngồi lười biếng dưới gốc cây. Vân Đào Ngưng hát không nhìn xuống bờ hồ nữa. "cái tên này, cố ý tìm ta còn bày ra thái độ đó", đưa đôi mắt to trong suốt như không thấy đáy nhìn Nam Cung Nguyệt, Vân Đào lạnh nhạt lên tiếng, giọng nói dường như có chút chán ghét

_ Tam Vương gia người tìm ta không biết có gì chỉ giáo

"Tiểu nữ nhân này, cố ý chửi ta là tên khốn kiếp lại còn ra vẽ như không có chuyện gì, yêu nữ ta không cần so đo" Nam Cung Nguyệt im lặng không trả lời, đúng lúc Vân Đào đứng dậy định rời đi hắn di chuyển trước mặt Vân Đào

_ âý đừng vội chứ, ta còn chưa nói gì mà

_ ồ, vương gia trông như thế này cứ như một tên lưu manh trêu chọc dân nữ ạ

_ Vân Đào, ta có chuyện cần thương lượng, trao đổi với ngươi!

_ Ta không không hứng thú

_ thật không?


Nam Cung Nguyệt di chuyển càng lúc càng gần với Vân Đào, dùng giọng nói chỉ có hai người mới nghe được... không biết nói gì, gương mặt trên Vân Đào có chút thay đổi. nhếch mép cười, nhìn vào mắt Nam Cung Nguyệt sau đó lại quay người đối diện với bờ hồ Vân Đào có chút suy tính

_ thật ra, việc vừa rồi vương gia đề nghị ta cũng có chút hứng thú, bất quá đối với ta cũng chẳng có it́ lợi gì nhiều, cho nên...

_ Ngươi không muốn (Nam Cung Nguyệt híp mắt nguy hiểm)

_ Đúng nha, nhưng mà chỉ cần vương gia người hứa phải chấp nhận 3 điều kiện của ta, ta đồng ý

_ điều kiện gì?

_ ta chưa nghĩ ra? nhưng vương gia có chịu hay không đây

_ Được! ngươi cũng nên giữ lời


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận