Nàng Yêu Ta Không?

Đột nhiên Cửu Chân thần Y nhớ ra chuyện gì có vẻ phấn khởi, nhưng lại nhanh chóng rơi vào trạng thái khó xử

_ Thật ra dùng máu của một người có thể chữa trị

Nghe đến có cách Nam Cung Tuyệt tràn đầy hy vọng, đôi mắt hoàng đế Nam Cung Dạ thâm trầm rơi trên người Cửu Chân thần Y

_ Như vậy thì dễ dàng rồi, kẻ đó là ai ta cũng bắt cho bằng được (Nam Cung Tuyệt)

_ Tuyệt nhi, để Cửu Chân nói tiếp, nếu chuyện đó dễ dàng thì Cửu Chân không khó coi như vậy! (Hoàng đế Nam Cung Dạ)

Cửu Chân thần Y gật đầu sau đó tiếp chuyện

_ Máu của người này phải là phượng hoàng chi chủ, lượng máu phải lớn có nguy cơ mất mạng, ngoài ra phải có Tâm Thuật để giữ hồn phách cho nương nương, Chiêu hồn thuật để gọi hai hồn đã mất của nương nương về, nếu người dùng Tâm Thuật cùng chiêu hồn thuật không thể gọi và giữ được hồn phách của nương nương, thì bản thân người dùng thuật cũng mất đi bảy phần hồn phách.

_ Ngươi biết ai là phượng hoàng chi chủ, ai là người dùng Tâm Thuật, Chiêu hồn thuật (Hoàng đế Nam Cung Dạ)

_ Là Doãn tiểu thư, đích nữ lễ bộ thượng thư Doãn Nghiêm. Còn người có bản lĩnh giãi Tâm Tầm nhíp hồn ảnh là Cung chủ Bạch Hoa cung. Chuyện nguy hiểm như vậy chưa chắc hai người họ nguyện ý! (Cửu Chân thần Y thở dài)

Hoàng đế Nam Cung Dạ trầm ngâm, cho Nam Cung Tuyệt cái nhìn, ý chỉ mọi chuyện giao cho Nam Cung Tuyệt. Nam Cung Tuyệt gật đầu hiểu ý

_ Thần y, người kéo dài thời gian của mẫu thân ta, trong vòng năm ngày ta sẽ đem người trở lại. (Nam Cung Tuyệt)

MỘT THÁNG TRƯỚC

Đoàn người Nam Cung Nguyệt cùng Vân Đào tiến vào khu vực rừng núi, đang trời nắng gắt, bỗng dưng bốn phía sương mù vây quanh, cảnh vật thay đổi khu rừng rậm rạp hóa mảnh đất trống.

_ Xuống ngựa, nơi này không thể cửi ngựa! (Vân Đào, quang sát xung quanh)

Cẩm Quân cùng hộ vệ chần chừ, chưa có lệnh Vương gia, họ không dám. Nam Cung Nguyệt im lặng quang sát xung quanh cũng nhận ra điều bất thường, hắn nhanh chóng xuống ngựa, thấy vương gia xuống ngựa, vậy bọn họ vệ cũng làm theo

_ Chúng ta rơi vào trận pháp rồi, mọi người cẩn thận, làm theo Lưu tiểu thư là được (Nam Cung Tuyệt giọng không nhanh cũng không chậm, Vân Đào họ Lưu nên gọi là Lưu cung chủ hoặc Lưu tiểu thư)

Vân Đào thả dây ngựa cho ngựa tự rời khỏi, theo phương hướng ngựa vừa tiến vào chỉ thoáng chốc con ngựa hí vang rồi biến mất. Vân Đào bật cười


_ Cao thủ, đúng là cao thủ có thể bày ra trận pháp tốt như vậy!

_ Người bày trận là Hoa Hạ thái tử Minh Quốc, hắn là truyền nhân giữ bản đồ đường vào Hỏa Nam Sơn trong truyền thuyết kia. Chính vì xứ mệnh đó nên hắn không thể vào trong Hỏa Nam Sơn cũng không thể sở hữu thứ trong đó (Nam Cung Nguyệt)

_ Thì ra là vậy, Nam Cung Nguyệt ngươi biết nhiều thật đấy, này nuốc vào (Vân Đào đưa đang dược cho Nam Cung Nguyệt hắn cũng nhanh chóng nuốc vào không do dự, cũng không hỏi nhiều),

_ Mọi người nhắm mắt lại nghe theo tiếng bước chân của ta mà đi, nhớ kỹ không được mỡ mắt ra khi chưa có lệnh của ta, Nam Cung Nguyệt không cần giống họ, ta vừa cho ngươi Tĩnh đang ngươi sẽ không bị ảo giác

Vân Đào nhanh chóng đi thẳng rẻ trái, rẻ trái rồi đi theo bát quái, thỉnh thoảng lại dùng it́ nước mang trên người tưới xuống đất, Nam Cung Nguyệt bất ngờ khi những chỗ mà Vân Đào dùng nước tưới bỗng chốc hóa vực thẳm, cảnh sắc cũng thay đổi.

_ Tốt, mỡ mắt ra được rồi! (Vân Đào)

Thoát khỏi trận pháp, trước mắt họ là căn nhà được làm bằng tre nứa kê cao trên sông, có chiếc cầu nối giữa căn nhà và đất liền, Cẩm Quân vội tiếng lên, Nam Cung Nguyệt ngăng cảng, cuối người nhặc ba viên đá Nam Cung Nguyệt ném thẳng vào trong theo ba hướng (một thẳng vào trong nhà, hai rơi xuống sông, ba thẳng ra phía sau nhà), đột nhiên căn nhà biến mất chỉ có dòng sông cuồn cuộn chảy. Vân Đào đứng một bên tán thưởng Nam Cung Nguyệt.

_ Nam Cung Nguyệt, ngươi cũng có bản lĩnh này (Vân Đào)

_ Ta chỉ là biết sơ qua đôi chút, không phải đạt đến mức thượng thừa như nha đầu ngươi (Nam Cung Nguyệt tự nhiên đáp)

trên mặt nước xuất hiện hàng đá dài nhấp nhô xuyên thẳng qua vách núi bờ bên kia, cửa đá chợt mở, một Nam tử aó lam xuất hiện, Vân Đào sửng sờ nhìn gương mặt âý càng ngày càng gần, đột nhiên Nam Cung Nguyệt ôm Vân Đào lách qua bên trái, vừa ôn̉ định thần trí, Vân Đào mới nhận ra tình hình, nam nhân vừa rồi tung một trưởng đầy công lực về phía nàng, cũng may Nam Cung Nguyệt phản ứng nhanh kéo nàng ra xa rồi tung một trưởng về nam tử aó lam. Nam Cung Nguyệt tức giận "nha đầu này cư nhiên si mê ngắm người này, còn mất cảnh giác suýt trúng trưởng nữa chứ", giọng nói phát ra từ kẻ răng của hắn

_ Ngươi còn nhìn, suýt chút nữa bị người ta đã thương

Vân Đào như không để ý Nam Cung Nguyệt

_ Là huynh, Hạ ca ca (Vân Đào)

_ Đào nhi, đã lâu không gặp, vừa rồi ta còn ngạc nhiên nghĩ ai có thể phá giải trận pháp của ta, thì ra là muội (Hoa Hạ thái tử)

_ Biết là ta mà huynh còn ra tay, không nhờ Nam Cung Nguyệt, ta sớm bị thương rồi (Vân Đào bất mãn)

Hoa Hạ nhìn Nam Cung Nguyệt mỉm cười chào hỏi rồi mời họ vào trong. Tuy gương mặt không tuyệt mỹ như Nam Cung Tuyệt, không Sắc bén mà Anh Tuấn như Nam Cung Nguyệt nhưng Hoa Hạ lại mang vẻ bình lặng, nho nhã thanh tao, lại nói đến Cử chỉ Hoa Hạ từ tốn làm người ta thân thiện yêu thích, bọn người Cẩm Quân cũng vui vẻ tiếp nhận ý tốt của Hoa Hạ mà vui cười thân thiện, quay sang Vương gia nhà mình, Cẩm Quân khó hiểu, tại sao mặt vương gia càng ngày càng đen, có vẻ như rất không vui. Xuyên qua sơn động kia là căn nhà trúc được dựng cao trên sông, lần này không phải là giả mà là thật, nhìn Vân Đào cùng Hoa Hạ nói chuyện trong bụng Nam Cung Nguyệt một đống bất mãn


"Đào nhi, Đào nhi, bộ thân lắm sao?, ca ca, nhị ca lúc nào lễ phép như vậy chứ, giả tạo, nữ nhân ác độc vô lương tâm, nam nhân cặn bã" hắn bất mãn, chướng mắt hai người này vì sao, "à ta chán ghét là vì thay nhị ca, họ lại sau lưng nhị ca ân ái tình cảm như vậy, mình là ghét thay nhị ca thôi, đúng vậy" đang miên mang suy nghĩ Nam Cung Nguyệt cũng không biết trên mặt mình có bao nhiêu khó coi, một bên Hoa Hạ cảm giác bất an "cái tên vương gia này ta có gây thù chuốc oán với hắn ư"

Sau khi Hoa Hạ cùng Cẩm Quân, năm người hộ vệ rời đi, Vân Đào mới chợt nhớ tới Nam Cung Tuyệt, từ khi bước vào đến giờ hình như hắn có chút kỳ quái, lấy tay huơ huơ trước mắt Nam Cung Nguyệt, Vân Đào gọi

_ Này, ngươi không bị gì chứ Nam Cung Nguyệt

_ Ngươi và cái Nam nhân kia quan hệ gì, hắn là thái tử Minh Quốc không đơn giản đâu (Nam Cung Nguyệt)

Vân Đào cười cười, như không để ý

_ Huynh âý với ta và Đường Hạo đại ca khi nhỏ kết bái huynh đệ, đến giờ ta mới biết huynh âý là Thái Tử Hạ Quốc, đoán chừng đại ca còn không biết.

Nam Cung Nguyệt lườm Vân Đào rồi làm như không có chuyện gì với tay lấy chung trà cho vào miệng. Vân Đào thản nhiên nói tiếp

_ Chuyện Hỏa Nam Sơn vừa rồi ta có nói với huynh âý, huynh âý không giúp

_ Ta cần hắn giúp ư, nực cười (Nam Cung Nguyệt)

_ Này, không cần nhị ca giúp tại sao lặng lội đường xa tới đây, còn mang theo ta (Vân Đào)

Ba Ngày Sau

Trong đêm khuya, đoàn người của Nam Cung Nguyệt cùng Vân Đào rời khỏi nơi ở của Hoa Hạ. Vân Đào cũng phục Nam Cung Nguyệt, người này cũng quá bá đạo đi, không biết nhị ca sau khi tĩnh lại thế nào đây.

_ Nhìn ta làm gì, định trả thù thay Hạ ca ca của ngươi ư, hử! (Nam Cung Nguyệt)

_ Không có, ta đang nghĩ võ công cùng công lực của ngươi chắc hẵng không kém ta, nếu thân thể ngươi mà bách độc bách xâm, ta không thể trêu ngươi nổi (Vân Đào thành thật)

Giữa nơi tuyết trắng xóa, cái lạnh thấu xương


_ Cái nơi chết tiệt, Hỏa Nam Sơn gì chứ, không phải hỏa là lửa ư, ta lạnh, ta lạnh quá (Vân Đào môi tái nhợt, giọng rung rung)

_ Vừa nãy chúng ta kết hợp Ngọc lục ly với Ngọc Kỳ Lân và máu của Hoa Hạ, không giang thay đổi chúng ta rơi vào nơi này, lạc mất bọn người Cẩm Quân,... sao lại yếu như vậy chứ (Nam Cung Nguyệt)

_ Ta, ta..., thân thể ta từ nhỏ đã không chịu được lạnh... hừ hừ (Vân Đào)

Nam Cung Nguyệt cúi lưng cõng Vân Đào. lang thang lang thang đi một vòng lại về đúng chổ củ

_ Nơi này là trận pháp gì sao?

_ Không phải, là huyễn thuật không phải trận pháp (Vân Đào yếu ớt trả lời)

_ Huyễn thuật vậy đi như thế nào? (Nam Cung Nguyệt)

_ Thả ta xuống

Vân Đào yếu ớt loạng choạng rồi cố gắng đứng vững, hai tay giống như đang vận công, một luồn sáng tiếng thẳng về phía trước

_ Theo luồn sáng trước mắt mà đi

Nam Cung Nguyệt tiếp tục cõng Vân Đào, vừa đi một đoạn thì bắt gặp đoàn người Cẩm Quân đang đánh nhau với bầy sói tuyết, một người hộ vệ không may đã bị sói cắn chết

Nam Cung Nguyệt đặt Vân Đào xuống, cưỡi aó choàng trên người đặt trên lớp tuyết làm đệm, cẩn thận kéo Vân Đào đang đứng lạnh co ro ngồi xuống

_ Đừng sợ, ngồi đây ta giúp họ

Nam Cung Nguyệt nhanh chóng phi thân vào đám sói. Vân Đào cũng ngoan ngoãn ngồi xuống quang sát, miệng lẩm bẩm "ai sợ chứ", nhìn xuống aó choàng của Nam Cung Nguyệt Vân Đào có chút cảm động "Thật là, không phải ghét nhất là ta nữ nhân ác độc sao, lại còn quan tâm ta", nhìn bọn người đằng xa đang đánh nhau với bầy sói tuyết hung hăng, Vân Đào đứng dậy tiện tay lấy aó choàng Nam Cung Nguyệt khoát vào, nàng tiếng lại gần bọn họ

_ Định giúp một tay, hóa ra Vương gia các người là sát tinh của sói tuyết rồi, nhanh giết nhiều sói như vậy

Đám người quay sang Vân Đào, chưa kịp vui mừng mặt băng rung chuyển

_ Băng tan, chạy nhanh 

Nam Cung Nguyệt hét lên, nhanh chóng kéo Vân Đào đạp tuyết rời khỏi, ba hộ vệ cũng nhanh chóng phi thân ra xa, vừa đến chỗ an toàn, chân mày Nam Cung Nguyệt nhíu lại "Cẩm Quân"

_ Ở đây!


Phun ra hai chữ Nam Cung Nguyệt chạy lại chỗ băng tan, Vân Đào từ túi aó lấy bình dược đưaba cho ba người hộ vệ A Thất, A Lục, A Ngũ bảo họ ở lại trị thương, còn nàng cũng theo sau Nam Cung Nguyệt. Vì thương tích quá nặng Cẩm Quân và hộ vệ A Tứ không thể chạy kịp, cã người nằm trên tản băng sắp tan. A Tứ thì thào

_ Đại nhân, ta sắp không nổi nữa, nếu nặng quá băng tan nhanh hơn, ta đi trước, đại nhân bảo trọng

Cẩm Quân vừa hô "đừng" thì A Tứ đã lăng khỏi mặt băng, nhường cơ hội sống sót cho Cẩm Quân. Vừa lúc này Nam Cung Nguyệt đến, hắn chỉ nhìn thấy Cẩm Quân đang thống khổ trên mặt băng sắp tan giữa hồ nước mênh mông, nhanh chóng vận công phi ra mặt băng kia để cứu Cẩm Quân mà Nam Cung Nguyệt không để ý cũng cùng lúc đó có một người phi thân nhảy xuống hồ băng lạnh lẽo. Nam Cung Nguyệt đáp xuống mặt băng nhất bỗng Cẩm Quân, băng nhanh chóng chìm xuống làm ước một bên giày Nam Cung Nguyệt, hắn nhanh chóng đạp mãnh băng còn sót lại phi thân lên bờ hồ, Cẩm Quân ân̉ ân̉ đau nhìn xuống hồ

_ Vương gia! A Tứ, A Tứ vì để thuộc hạ có cơ hội sống mà hắn vĩnh viễn dưới kia!

_ Cẩm Quân, đi thôi! (Nam Cung Nguyệt)

Đỡ Cẩm Quân đứng dậy, xoay người rời khỏi, đột nhiên "Xoạt", quay đầu lại Nam Cung Nguyệt cùng Cẩm Quân kinh ngạc, "A Tứ" trước mắt họ là đầu A Tứ đang nhô lên tựa vào bờ, cặp mắt nhắm nghiền hai tay xuôi trên bờ, phía dưới còn ngâm trong hồ.

_ A Tứ có thể bơi vào ư (Cẩm Quân kích động)

_ Bơi cái đầu ngươi, còn không mau kéo hắn lên (Vân Đào)

dưới hồ Vân Đào đang thở hổn hển vì quá mệt, khuông mặt cùng bàn tay cũng tím tái. 

Cuối cùng bọn họ cũng tìm được hang động để tạm trú, dưới ánh lửa lập lòe có chút ấm áp, một bên là bọn người đang nướng thịt sói tuyết, một bên là Vân Đào đang cố gắng hong khô y phục, y phục mà nàng mặc là y phục của Nam Cung Nguyệt, còn A Tứ mặc y phục của A Ngũ, Nam Cung Nguyệt lại trầm tư quang sát Vân Đào "Nàng rốt cuộc là người như thế nào đây".

_ Cuối cùng cũng khô

Vân Đào nhanh chóng mặc lại y phục của mình rồi ngồi cạnh đốm lửa sưởi ấm.

_ Đa tạ, Lưu cung chủ cứu mạng ta, ta không đáng để cung chủ mạo hiểm như vậy (A Tứ, cảm kích và ái náy)

_ Không cần đa tạ, ta cũng vì 50 lượng bạc mà thôi, ngươi chết rồi ai trả bạc cho ta đây! (Vân Đào thản nhiên như không có chuyện gì)

Ngoại trừ Nam Cung Nguyệt cả bọn người còn lại ngớ ngẩn trước Vân Đào. Lúc này A Tứ đỏ mặt ngập ngừng

_ Lần trước tại hạ thua bạc, khi về nhất định trả lại gấp đôi, hôm nay cảm tạ ơn cứu mạng, xin Lưu cung chủ nhận một lại của A Tứ.

Nói song A Tứ dập đầu, Vân Đào cũng vội vàng ngăng cảng.

_ Không cần, nhớ kỹ khi về trả gấp đôi bạc, không được nuốc lời.

Đêm khuya Vân Đào lặng lẽ rời khỏi động, một bóng đen khác cũng im lặng đi theo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận