Nàng Yêu Ta Không?

Sâu trong khu rừng trúc, tiếng đao kiếm va vào nhau đầy sát khí, một bên là Tuyết Ảnh (cát chủ vô ảnh cát) cùng thuộc hạ là Sa Hán, một bên là hộ pháp ma giáo Dục cầu cùng hai thuộc hạ, Hai bên không ngừng ra sát chiêu đánh vào tử nguyệt của đối phương

_ Ngươi là người phương nào, bản lĩnh cũng không tệ đi, giao Phụng hoàng lệnh ra quy thuận ma giáo ta đảm bảo tương lai sáng lạn ạ (Dục Cầu)

_ chết đi (Tuyết Ảnh ngữ khí âm lãnh và khinh thường)

càng đánh càng hăng say không biết vô tình hay xui xẻo họ lại rơi vào vườn độc hoa, độc hoa là khu vườn nhỏ của Qủy Y La Cầm, mỗi loại hoa có chứa kịch độc vô cùng nguy hiểm, có loại nếu chạm vào hay ngửi phải toàn thân tê liệt, không thể vận nội công nếu không đứt kinh mạch mà chết, bên ngoài độc hoa có bày trận pháp người thường không thể vào được, trong lúc giao đấu năm người bọn họ thế mà may mắn lọt vào, chưa được 3 chiêu cả 5 người phun một ngụm máu tươi sau đó ngã quỵ, Cảm giác khó thở, trên người như trăm nghìn kim đâm đau nhức, Tuyết Ảnh và Dục Cầu nhanh chóng vận nội công vừa vận khí lại phun thêm một ngụm máu tươi, sắc mặt Dục Cầu xanh đến đáng sợ, còn Tuyết Ảnh vì mang mặt nạ nên cũng không rõ cơ mặt như thế nào nhưng chung quy cũng chẳng tốt hơn Dục Cầu là bao, thấy chủ tử vì vận công mà độc càng công phá Sa Hán cùng hai tên thuộc hạ Dục Cầu cũng không vận công mà không khỏi nghĩ cách đưa chủ tử thoát ra nơi này, nhưng có suy nghĩ thế nào c̣ũng không nhất chân nổi, chất độc càng ngày càng ngấm vào cơ thể, cái chết gần như gan tất! "Chẳng lẽ Tuyết Ảnh ta phải chết tại đây một cách vô duyên như vậy sao"

Trong lúc tuyệt vọng Tuyết Ảnh nhìn thấy xa xa, một tiểu cô nương quần aó màu trắng vô cùng thuần khiết, dáng người thanh thoát, càng ngày càng gần lộ rõ đôi mắt đen tuyền long lanh linh hoạt,khuôn mặt cùng làn da trắng mịn, nụ cười đẹp hơn cả hoa đào, đặc biệt dường như không hề sợ sệt, hay bị trúng độc, tiểu cô nương trên tay còn cầm rất nhiều hoa, cô ấy đang cười... trước mắt dần dần trở nên mờ ảo "nàng là tiên nữ sao, ta chết rồi à"

_ Tiểu Thư, người còn hái nữa là sạch hết hoa qúy của Sư Thúc đó

_ Khuynh tỷ, đừng ồn tỷ không biết trộm là phải im lặng sao? (vừa nói Vân Đào lại ngắt tiếp một bông hoa)

_ Tiểu Thư chẵn phải hoa Đinh Lan này người cũng trồng sao, sao lại đi trộm


_ Khuynh tỷ, tỷ cứ nói mãi nguy hiểm chết được sư thúc vô cùng vô cùng lắm lời nha.

_ Thật không hiểu tiểu thư,cứ thích đi trộm

_ Ta trồng rất cực khổ mà, trộm của sư thúc vui hơn, vẽ mặt sư thúc khi tức giận cười chết ta

Mộ Dung Khuynh tay ôm gùi hoa, lẽo đẽo theo sau Vân Đào.

thoáng thấy người ngày càng gần, không biết là địch hay bạn, ngó thấy cát chủ tựa vào gốc cây Thụ người lại bất tỉnh, dường như cát chủ sắp không song rồi, Sa Hán cố gắng hết sức mình di chuyển chắn trước mặt Tuyết Ảnh. Vân Đào càng ngày càng đến gần, năm người kia, nhưng thái độ vẫn thản nhiên như không có việc gì hoa vẫn hái, miệng vẫn cười, những người trước mắt như là người vô hình, Vân Đào cũng chẳng để tâm. thấy tiểu cô nương trước mặt, Sa Hán đoán tiểu cô nương này là người không bình thường, xung quanh rõ ràng có độc mà nhìn cô nương không có chút gì là bị trúng độc. "hai vị tiểu thư kia chẳng lẽ không nhìn thấy chúng ta sao", Vân Đào và Mộ Dung Khuynh vẫn bình thản đi ngang qua như không thấy, đơn giản vì họ chắn quan tâm đến chuyện giang hồ, cứu người ư Vân Đào không phải bồ tác!

_ Nhị vị tiểu thư, hai người có thể cứu... cứu công tử nhà ta!

Vân Đào vẫn im lặng, làm như không nghe thấy. Mộ Dung Khuynh cũng chẳng làm lạ thái độ "làm lơ" này. Đưa đôi mắt nhìn người đang cầu xin có phần quen thuộc cũng không hiểu tại sao

_ Tiểu Thư, bọn họ... (Mộ Dung Khuynh)

_ hả? ai cơ (Vân Đào)

_ xin tiểu thư cứu công tử nhà ta, ta làm trâu, làm ngựa đền đáp, ta...

_ Tại sao ta phải cứu các người chứ? vớ vẩn, ta không cần 1 người vừa ngốc vừa xấu như ngươi làm người hầu đâu (Vân Đào)

_ Tiểu Thư, ta thấy...ta có ngân lượng... " tại sao có cảm giác không thể bỏ mặc người này... hây!!lại tốn tiền"

_ Khuynh tỷ muốn ta cứu, thôi được, nhưng mà... hì hì, ngươi có ngân lượng (Vân Đào, cười xấu xa)

_ Cô nương, chỉ cần giải độc cho ta ta nhất định cho cô nương sống thật thoải mái, thật nhiều vàng bạc (Dục Cầu, "hai vị cô nương này xinh đẹp thế, nhất định bắt về làm thiếp")


_ Ta, ta tạm thời rơi mất ngân lượng, nhưng công tử nhà ta rất nhiều ngân lượng, cô nương... (Sa Hán)

_ Không có ngân lượng, thật là làm việc tốt không công, Á chẳng phải Khuynh tỷ có sao... (Vân Đào lại cười híp mắt)

Mộ Dung Khuynh ủ rũ, lại vào túi tiểu thư, nhưng nếu không cứu người này hình như mình hối hận, cảm giác này là sao...

Vân Đào bắt mạch, điểm vài huyệt lưu thông máu của Sa Hán, sau đó lấy trong người ra viên thuốc màu đỏ cho hắn uống. Vân Đào quay lưng định đi

_ Tiểu Thư còn công tử nhà ta (Sa Hán)

_ Cô nương còn ta nữa, ta có nhiều ngân lượng trong người đây (Dục Cầu)

Vân Đào lại nở nụ cười nguy hiểm

_ Ta rất thích tiền nha, nhưng mà ta lại có nguyên tắc, bộ dạng ngươi xấu xí già nua như vậy, ta không hứng thú cứu ngươi (Vân Đào ra vẽ khó xử)

Vã lại ngươi chết rồi tiền trên người ngươi bất qúa ta rộng lượng giúp ngươi giữ

_ cô, tiền nhân này đây là đạo lý gì chứ (Dục Cầu tức giận, chất độc lại bộc phát)


_ Đây là đạo gì ư, là đạo tặc đấy (Vân Đào)

_ Cát... công tử, công tử... (Sa Hán hoảng hốt)

Vân Đào liết nhìn người đeo mặt nạ đang dựa vào gốc cây vừa thổ huyết, lại tự dưng nhớ đến tên "trộm" mấy hôm trước ở phủ Lễ Bộ thượng thư. Đưa tay kéo chiết mặt nạ xuống, thoáng hiện lên sự thất vọng "Không phải hắn"

_ Ta vì người này cũng không tệ đi, lại có tướng phu thê với Khuynh tỷ, nên ừ, ta cứu (Vân Đào cười hiếp mắt)

_ Tiểu Thư (Mộ Dung Khuynh đỏ mặt "tướng phu thê gì chứ, bất qúa hắn cũng xinh đẹp... hihi)

_ Khuynh tỷ, 1000 lượng (Vân Đào chìa tay)

_ hả...? 1, 1 ngàn lượng (Mộ Dung Khuynh

_ """ (Sa Hán đầu đầy vạch đen)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận