Trước khi mang thai, ước mơ của tôi là mỗi ngày đều được ăn một con cá chép to ở hồ Thủy Tinh, sau khi mang thai, tôi lại ước tốt nhất là hồ Thủy Tinh đừng sót lại một con cá nào nữa.
Hồ Thủy Tinh mùa này bạt ngàn những sen là sen, nhưng nhắm chừng nửa tháng nữa chúng cũng bắt đầu tàn lụi dần.
Tôi nằm trên thuyền nhỏ, nhìn trời xanh nước xanh, xung quanh là màu lá sen xanh mát, thi thoảng điểm màu hồng phấn của cánh hoa sen, vô cùng hài hòa.
Trần Khâm ngồi chèo thuyền đối diện tôi, dưới khoang thuyền là những con cá chép lớn đang nằm đớp khí.
Tôi thoáng âu sầu, nhiều như vậy chẳng biết khi nào mới ăn xong.
Sen đang nở rộ, tranh thủ vào lúc sáng sớm hái những đóa hoa tươi mới nhất để ướp trà, nghe nói sen ở hồ Dâm Đàm là thích hợp nhất để ướp, nhưng nhớ lại những chuyện phiền phức ở đó thì trong lòng tôi lại âm thầm phản đối.
Trần Khâm dùng mái chèo rẽ lối vào, tôi bất giác nhớ đến một bài thơ của Lý Thanh Chiếu, khẽ ngân nga:
"Nhớ buổi chơi đình bên suối,
Say khướt chiều về quên lối.
Hứng tận quay mũi thuyền,
Lạc vào vùng sen đi mãi.
Bơi vội, bơi vội, nhớn nhác cò bay trên bãi."
Trần Khâm khẽ cười, nụ cười như ánh nắng mai:
- Ta cũng biết làm thơ, sau này chỉ đọc thơ của ta thôi nhé!
- Vậy e là cả đời này anh làm cũng không đủ! - Tôi nói.
Thuyền đi tới giữa hồ, bỗng nghe tiếng cười nói.
Tôi nhìn Trần Khâm, ý hỏi: chẳng phải cái hồ này là của riêng mình anh thôi sao.
Anh ta phì cười, nhún vai tỏ ý không biết.
Hai người bọn tôi chậm rãi chèo thuyền vào trong, nép sau đám lá sen nhô cao quá đầu.
Tôi đưa mắt nhìn vào vùng sen trống bên trong, chỉ thấy một cặp nam nữ đang cười đùa, ánh mắt bờ môi đều đẹp như tranh vẽ.
Cô gái khoảng mười lăm mười sáu, còn chàng trai cũng trạc hai mươi, nhìn cách ăn mặc của họ sang trọng đẹp đẽ, ắt hẳn là con nhà không phú thì quý.
Nhìn cảnh đẹp ý vui, tôi cũng không nỡ phá hỏng, chỉ là cảm thấy hai người bọn tôi ở trong hoàn cảnh này, thật giống như đang bắt gian.
Tôi còn đang lưỡng lự, bên kia đã nghe Trần Khâm lên tiếng:
- Hồ Thủy Tinh hôm nay có trộm à?
Hai người bên kia đồng loạt quay đầu, lúc này tôi mới nhìn rõ vẻ quốc sắc thiên hương của cô gái đó, thầm nghĩ thời buổi này tùy tiện ra ngoài đều có thể gặp được mỹ nhân như vậy sao? Lại nhìn bản thân mình, gần đây vì có ăn nhiều chút nên trông mũm mỉm lên không ít, so với những cô gái mới tuổi trăng rằm thật làm người ta tủi thân.
Cô nàng nghe Trần Khâm lên tiếng thì hoảng hốt, sau lại đỏ mặt, phụng phịu nói:
- Đồ của cháu ấy à, ta mượn dùng một chút không được sao?
Tôi lại mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Khâm.
Ồ, cô gái kia gọi anh ta bằng cháu, vậy tức là...
Trần Khâm cười đáp lời:
- Cô út thì tất nhiên là được, còn chú Chiêu Thành thì không được!
- Sao lại không được, cái tên ích kỷ này!
Cô gái lên tiếng giận dỗi, còn người gọi là Chiêu Thành vương thì lập tức quỳ lên thuyền, cúi đầu nói:
- Quan gia thứ tội, tôi sẽ lên bờ ngay lập tức!
- Làm gì phải sợ nó, ta làm chủ cho chàng! – Cô gái lớn tiếng nói.
Tôi nhìn con thuyền tròng trành, bất giác bật cười.
Tên Chiêu Thành Vương này cũng ngay thẳng thật, Trần Khâm chỉ đùa một chút mà anh ta đã hốt hoảng rồi, vậy mà còn dám cùng cô gái này lẻn vào hồ Thủy Tinh của bệ hạ.
Hóa ra cô nàng này là công chúa An Tư, cô ruột của Trần Khâm, còn Chiêu Thành vương cũng là chú họ hàng với anh ta.
Tôi còn tưởng Trần Nhật Duật tuổi này làm chú của Trần Khâm đã là khiên cưỡng lắm rồi, hóa ra vẫn còn một người cô còn nhỏ tuổi hơn thế nữa.
Tôi xuất hiện trong cuộc đời của An Tư giống như một kẻ vô tình biết được bí mật của cô ấy, ví như bình thường ta có một bí mật không dám nói với ai, đột nhiên có người biết thì vô thức ta sẽ muốn kể sạch sành sanh những gì liên quan đến nó để giải tỏa nỗi lòng.
Mà An Tư với bí mật của cô ấy và Chiêu Thành Vương cũng vậy.
Thế nên tôi bất đắc dĩ trở thành một kẻ để An Tư trút bỏ nỗi lòng.
Tôi cảm thấy dù trước đây hay bây giờ, thì việc này cũng không còn lạ lẫm nữa.
Ngày xưa ở vương phủ cũng bị chị Anh Nguyên và An Hoa suốt ngày quấn lấy, bây giờ lại xuất hiện thêm một An Tư.
Dạo gần đây tuy tôi vẫn mặn nồng với Trần Khâm nhưng lại có cảm giác là mình sắp mơ thấy Chiêu Thành vương rồi.
Chiêu Thành vương này phải nói thế nào nhỉ, anh ta tên là Trần Thông, là con cả của Thái úy Trần Nhật Hiệu – em ruột của tiên đế.
So ra vai vế thì tôi phải gọi hai người bọn họ là cô với chú, nhưng hai vị này thật không thể làm người ta bớt lo.
Một kẻ thì thật thà trung thực, một kẻ lại tinh ranh, không lúc nào là không bày mưu ma chước quỷ.
An Tư công chúa này, đem so với chị Anh Nguyên thì chỉ có hơn.
Dù sao thời gian mang thai đứa nhỏ này cũng thật buồn chán, có người giải sầu sau những lúc trà dư tửu hậu thì coi như không đến nỗi nào.
Nếu như thân thể nhẹ nhàng một chút, thật muốn cùng cô ấy nghịch phá Cấm thành một phen, nhìn vào An Tư, tôi như thấy mình trẻ thêm vài tuổi.
Sáng nay vừa mới mở mắt ra, đã thấy trước sảnh Quân Hoa cung ngào ngạt mùi thơm của nhãn.
Giờ chỉ mới đầu mùa nhãn, ở đây lấy đâu ra nhiều thế này? Tôi hỏi Thụy Hương, hóa ra là An Tư sai người đến tận Hương Chi thu mua, tuy cảm động, nhưng cũng thật hoảng với cách người giàu tiêu tiền.
Thanh Vân đến chơi bắt gặp, thì luôn miệng nói thứ này rất nóng, không tốt cho người mang thai.
An Tư nghe được, tức mình cãi lại rằng: làm sao ngươi biết, ngươi đã mang thai rồi hay sao? Câu này nói với một cô gái sống an phận không được quan gia quan tâm mấy như Thanh Vân thì tôi không biết em ấy có tổn thương không, chỉ là sau này có An Tư thì ít khi Thanh Vân xuất hiện.
Chắc một phần cũng tức mình vì tôi có mới nới cũ đây.
Nhưng cũng không trách tôi được, tôi cũng không chủ động tìm An Tư.
Đến một ngày tôi bất giác hỏi:
- Cô An Tư này, bây giờ cả ngày cô ở Quân Hoa cung, vậy Chiêu Thành vương thế nào rồi?
An Tư vỗ trán một cái khẽ đáp:
- Ôi, ta quên mất! Hèn gì dạo này anh ấy có vẻ ít nói.
Đó là một ngày tôi bỗng phát hiện ra dạo này trong những câu chuyện của An Tư, Chiêu Thành vương ít xuất hiện hơn hẳn.
Thế thì chịu rồi, cô nàng này lý nào lại mê đắm tôi hơn tình nhân của mình nhỉ.
An Tư rất thích cưỡi ngựa, cô ấy hay kể với tôi về những lần cùng với Trần Thông dong ngựa vào Thanh Hóa.
Tôi cảm thấy với một cô gái còn nhỏ tuổi như thế mà cưỡi ngựa giỏi thì hẳn là một điều rất phi thường.
Ngày xưa tôi học cưỡi ngựa với Quốc Tảng và Phạm Ngũ Lão, kể ra cũng cực khổ lắm thay.
Có một ngày lúc đang ngồi hóng mát trong hoa viên, đột nhiên nghe tiếng vó ngựa phi qua rầm rập.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn, thì thấy bụi bay mù mịt, một đám ngựa hung hăng giẫm lên mọi thứ.
Trong lòng tôi kêu không ổn rồi, chẳng biết trên đường chúng đi ngang qua có làm ai bị thương không.
Xung quanh bầy ngựa cũng có vài ba tên lính gác đang cố điều khiển chúng, nhưng có vẻ như sự việc quá bất ngờ nên với số người ít ỏi đó cũng chẳng thể làm gì.
Bất ngờ hơn là tôi chợt nhìn thấy trong đám ngựa có một người đang cưỡi lên con ngựa có vẻ là ngựa đầu đàn, đó chẳng ai khác chính là công chúa An Tư mà tôi quen biết mấy ngày nay.
Được rồi, dù tôi cảm thấy những người xuất hiện xung quanh tôi đều giống như muốn đem lại cho tôi rắc rối nhưng thôi, dù sao cũng mang danh là bạn bè của nhau, tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu.
Tôi đứng trong hoa viên gọi với ra:
- An Tư, bình tĩnh giữ dây cương!
Đây là câu nói ngày xưa lúc tôi mới tập cưỡi ngựa, khi bị Quốc Tảng chơi xấu, Phạm Ngũ Lão đã hét lên với tôi.
Tôi sực nhớ ra vội quay sang Thụy Hương, gấp gáp nói:
- Mau, mau đến chỗ Cấm quân gọi Phạm thống lĩnh đến đây!
- Nhưng, nhưng còn phu nhân...!- Thụy Hương ấp úng.
Tôi quát:
- Đi mau!
Tôi cảm thấy mình đặc biệt có duyên với đám súc sinh này, trước là con hổ sổng ở Vọng Lâu, nay lại là đám ngựa ở Ngự Mã Giám.
An Tư ở đằng kia làm gì thấu cho nỗi lòng của tôi, cô ta đáp:
- Ta cưỡi ngựa còn nhiều hơn ngươi ăn cơm, còn đợi ngươi nhắc!
Vừa dứt lời, con ngựa đã lồng lên một cái, An Tư từ trên ngựa suýt chút nữa thì ngã văng xuống đất.
Ôi cô nàng này thật hống hách quá thể, để xem lần này cô ta còn tự đại như thế nữa hay không.
Tôi bật cười ha ha với An Tư, lớn giọng thách thức:
- Nói cầu xin tôi đi, tôi sẽ cứu cô!
An Tư đằng kia tay cầm cương ngựa, quát lớn:
- Ngươi đang mang thai, đừng có làm càn!
Nói vừa dứt lời thì tôi đã đoạt kiếm của một tên cận vệ lao vào vòng vây.
Đã lâu rồi không cầm kiếm thoải mái một trận thật là ngứa ngáy, tôi xót con mình, nhưng đứng trước tình cảnh này thì không thể thấy chết không cứu.
An Tư nhìn thấy tôi một tay nắm lấy cổ tay mình tìm đường lách ra, một tay dùng kiếm hù dọa đám ngựa, cảm thán:
- Thảo nào cháu ta thích ngươi như vậy!
- Thay vì nói mấy lời vô nghĩa đó thì cô An Tư nên tìm cách thoát thân thì hơn.
– Tôi mỉa mai.
Bọn ngựa này không tự nhiên lại điên tiết lên như vậy, khả năng cao là đã trúng thuốc hay gặp phải kích thích gì đó rồi, xui xẻo là vị công chúa này lại cưỡi chúng vào đúng lúc đó.
Nhìn theo hướng của chúng thì chắc là từ Giảng Võ Đường chạy qua đây, bởi nơi nuôi ngựa gần đây nhất chỉ có Giảng Võ Đường.
Nhưng không biết là do vô tình hay có người cố ý nhỉ, nếu như là cố ý, chà, cô gái nhỏ này ấy vậy mà lại đi kết thù với người ta.
Lúc này một đám người chạy tới, tôi nhìn trong đó bóng dáng quen thuộc của Chiêu Thành Vương.
Tôi nhìn anh ta, anh ta cũng nhìn tôi.
Tôi nháy mắt với anh ta một cái, dùng hết sức đẩy An Tư từ trong đám ngựa văng ra, Chiêu Thành Vương cũng rất ăn ý nhảy lên bắt được cô ấy.
Tên Chiêu Thành Vương này, hóa ra cũng không đến nỗi ngốc.
Nhưng hiện tại vấn đề nan giải là...!ây dà, chính mình làm sao thoát ra được đây? An Tư bên kia đã thoát ra được nhưng lại kêu gào đòi trở lại cứu tôi, cũng may là Chiêu Thành Vương giữ lại rất tốt.
Tôi né được mấy cú đạp của đám ngựa, cũng may đám ngựa này không đến nỗi đông lắm, nếu không mỗi con đạp một cái chắc tôi thành cái bánh nướng mất.
Đang loay hoay bỗng nhiên bên tai vang lên giọng nói:
- Sao lúc nào em cũng thích ôm lấy việc vào người vậy?
Trong đầu tôi nhớ tới trước giờ đúng là mình hơi bao đồng thật, từ việc của chị An Hoa, chị Quỳnh Trân, rồi đến đánh bọn thích khách ở Vạn Kiếp, cứu Trần Khâm ở Vọng Lâu, hiện tại lại cứu An Tư ở chỗ này.
Xem ra bản thân sống trên đời cũng có chút tác dụng, tôi thoáng nghĩ, nếu như lúc này mà mình có không qua khỏi, thì cũng chẳng còn gì tiếc nuối.
Nhưng hại con trẻ phải đi cùng mình, thì tôi đúng là một người mẹ tồi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì cả người tôi được một tấm lưng phủ lại, tôi nghe "bịch bịch" mấy tiếng, thầm kêu không xong rồi, Trần Khâm này lại vì tôi mà đỡ mấy cú đạp, anh ta là vua một nước đó.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp Trần Khâm, anh ta ôm tôi ra khỏi đám ngựa mà không chút tổn hại nào.
Nhưng có lẽ ban nãy vận động hơi quá sức một chút, lúc tôi nằm trong vòng tay Trần Khâm, cơn buồn ngủ bất thình lình ập về.
- Còn lại giao cho anh đấy bệ hạ!
Tôi loáng thoáng nghe tiếng Trần Khâm quát bên tai mình:
- Đồ ngốc, em tỉnh lại cho ta!
Mặc kệ anh ta có kêu gào thế nào thì mí mắt của tôi đã nặng trĩu không thể nào mở lên nỗi.
Tôi nghĩ có lẽ là vì cái thai đã khiến tôi yếu đi cộng với việc lao lực quá sức nên khiến mình cảm thấy mệt mỏi, thêm nữa là vì có lẽ An Tư ngồi trên ngựa không cảm nhận được, bọn ngựa này hình như bị đánh thuốc rồi.
Loại hương liệu này thoang thoảng bên mũi tôi, một mùi vừa lạ vừa quen như ở trong ký ức, tôi nghĩ mình đã từng hít phải nó rồi.
Có điều hiện tại chỉ hít một lượng rất nhỏ nên nó mới chỉ đưa được tôi vào cơn buồn ngủ.
Không biết có phải do ám ảnh hay không, tôi lại nằm mơ thấy ngựa, nhưng lần này là ngồi trong một cỗ xe ngựa, xung quanh mờ ảo như sương khói, còn bên tai tôi chỉ nghe tiếng gió ù ù, có lẽ đang mơ nên mọi thứ không được rõ ràng lắm.
Nhìn người con gái đang đánh xe phía trước, bóng lưng mảnh mai, mái tóc dài xõa tung trong gió.
Lần đó tôi cũng từng đánh xe đưa Đặng phi trở về như thế này, nhưng bóng lưng đấy hình như lại chẳng phải của tôi.
Mà bản thân mình đang ngồi trong xe rồi, vậy thì đó là ai nhỉ?
Tôi quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Phượng thành diễm lệ ngày càng xa xôi mờ nhạt, trong lòng vô cùng bất an.
Lúc lại cảm thấy nó vô cùng quen thuộc thân thương, lúc lại cảm thấy ghét bỏ, thậm chí ước rằng giá như chưa bao giờ đến nơi này.
Tôi khựng lại, hiện tại bản thân mình là ai tôi cũng chẳng nhớ nỗi nữa rồi, nhưng vì nó là một giấc mơ, giống như nhiều lần tôi cũng bàng hoàng tỉnh dậy giữa những giấc mơ vô nghĩa, và giấc mơ như một vở kịch lạ lẫm mà mình như con hát đang diễn lại thôi.
Chắc vì dạo này rảnh rỗi nên tôi xem kịch hơi nhiều.
Cô gái phía trước hình như đã biết tôi tỉnh lại, hơi nghiêng đầu cười, nói:
- Không ngờ rơi vào tay ta đúng không, kẻ phụ bạc?
Đầu tôi đau lên từng hồi, trong giấc mơ tôi cảm thấy giọng điệu của chị ta vô cùng ma quái.
Tôi định hỏi chị ta có phải là nhầm lẫn gì không, nhưng phát hiện ra thanh âm của mình bỗng nhiên mất hút.
Tôi chậm rãi lê người lại gần, khoảnh khắc chị ta quay mặt lại, gương mặt hiện ra, quen thuộc đến ngỡ ngàng, có điều làm cách nào cũng không thể nhớ đó là ai.
Quả nhiên là mơ – tôi nhủ thầm.
Lúc tỉnh lại, đúng lúc mùi hoa linh lan từ cửa sổ phía nam theo gió tạt vào, làm cả gian phòng bừng lên mùi thơm ngọt ngào dịu mát.
Mấy tiếng chuông gió bằng ống trúc non mà Sở Quân làm treo trước hiên va vào nhau leng keng thật vui tai.
Thiên không vừa mới lười nhác thả xuống nhân gian tia nắng ấm áp đầu tiên xuyên qua kẻ lá, khiến mấy dặm rừng trúc đầu hè óng ánh những giọt sương mai.
Tôi mở đôi mắt nhập nhèm vì mới ngủ dậy, rơi vào mắt đầu tiên là bộ ấm trà bằng men sứ xanh, đây phá lệ xem như là thứ có giá trị nhất trong căn phòng này rồi.
Kể từ khi tôi hiểu chuyện, biết rằng mẹ mình đã mất, khi Lâm thị lên nắm quyền thì bản thân mình đối với người nhà họ Tô này đã như cái gai trong mắt, cái kim trong thịt rồi.
Sống vật vờ đến giờ phút này có lẽ là vì ông trời đã cho tôi gặp được Sở Quân.
Anh ta thường nhìn chén trà, cảm thán sắc sứ tôn lên sắc trà, hương thơm ẩn trong mùi vị.
Tôi bật cười, người tập võ như anh ta vốn chẳng cần phải quan tâm mấy thứ tiểu tiết đó.
Tôi ngồi dậy rót chén trà lạnh súc miệng, đã nghe "cộp" một tiếng, thanh kiếm đen tuyền đã đặt lên bàn ngay trước mặt, một bàn tay thô ráp cướp lấy chén trà.
Tôi theo quán tính ngẩng đầu lên thì bắt gặp một chàng trai mặc quần áo màu xanh sẫm, mái tóc đổ trước khuôn ngực rộng, mày mắt như vẽ, bỗng cảm thấy có chút thất thần.
Hôm nay trên áo anh ta lại có mấy vết dao cứa trúng, vài chỗ còn rỉ máu khiến tôi bất giác thở dài.
- Đã nói bao nhiêu lần rồi buổi sáng không được uống trà lạnh.
– Anh ta gằn giọng với tôi.
Tôi bật cười, cái bộ dạng dọa người này của anh ta chẳng thể nào mà thay đổi, nhưng tôi đã sớm quen thuộc đến mức không còn thấy sợ nữa rồi.
Con người này trông thì hung bạo khó gần, nhưng nội tâm lại rất mềm yếu.
Thời điểm gặp anh ta lần đầu tiên là đúng vào một ngày mưa hai năm trước, khi mưa đổ ướt cả vai áo tôi trên cầu Lam, tôi chạy về phía Tây hiên thì thấy có một chàng trai cầm ô đứng trú mưa ở đó.
Gương mặt anh ta tuy đẹp như tạc tượng, nhưng sắc thái vô cùng lạnh lùng, tôi bị khí thế của anh ta vô thức lùi ra xa nép vào một góc.
Bẵng đi một lúc anh ta mới phát hiện ra tôi, đột nhiên nhìn tôi chằm chằm rồi vô thức nói:
- A, tìm được rồi!
Tôi không biết câu nói này anh ta có ý gì, có thể anh ta tưởng rằng tôi là người quen, hay vừa gặp tôi đã thích, hoặc cũng có thể là cơ man những lý do khác nữa.
Nhưng kể từ lúc đó, anh ta cứ lẽo đẽo theo tôi, mặc dù rất nhiều lần tôi bảo với anh ta là nhầm người nhưng anh ta vẫn mặt dày bám lấy, đến nỗi tôi dần quen với điều đó và xem việc anh ta xuất hiện trong cuộc sống của tôi như một lẽ hiển nhiên.
Sở Quân tứ cố vô thân, anh ta nói với tôi là mình không cha không mẹ, sống đơn độc trong giang hồ hiểm ác.
Đúng là từ khi gặp được Sở Quân, ít khi nào tôi thấy anh ta xuất hiện trong bộ dáng lành lặn, lúc thì mất tay áo, lúc lại bị rạch nát sau lưng, đôi khi trên trán lại có một vết dao trông thảm mà cũng thật buồn cười.
Nhưng dù sao tôi cũng chưa từng thấy Sở Quân chật vật một lần nào, dù sống trong chém giết nhưng anh ta vẫn bình thản, có lẽ võ nghệ của anh ta rất giỏi.
Tôi nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu Sở Quân chịu dạy võ nghệ cho mình.
Và rồi anh ta dạy tôi thật, bởi hôm đó anh ta phát hiện ra tôi sống trong nhà họ Tô cũng không dễ dàng gì.
Sở Quân không tiện ra mặt cho tôi, nên anh ta chỉ có cách âm thầm dạy tôi chút võ tự vệ, tôi nhìn anh ta đánh nhau ba ngày một trận nhỏ, bảy ngày một trận to, cảm thấy anh lộ mặt vì tôi ở thành Bí Giang này chỉ càng thêm phiền phức.
Nhỡ như có một ngày kẻ thù anh ta kéo đến đây dùng tôi uy hiếp anh ta, thì đúng là khó xử cho cả hai.
Hai kẻ chúng tôi, một bị kẻ thù truy đuổi, một bị người nhà hãm hại, gặp nhau đúng là có duyên.
Tôi cứ luôn hy vọng tôi và Sở Quân sẽ mãi mãi sống nương tựa nhau như thế.
Sở Quân hay nói tôi có thiên tư về nghề võ, học hỏi rất nhanh, ra chiêu rất đẹp, lại không vì ra chiêu đẹp mà giảm đi sức sát thương.
Tôi tự mãn cảm thấy nếu như với cái đà này, thì ngày tôi đánh bại được anh ta cũng chẳng còn xa nữa.
Tôi cũng chẳng biết tôi thích một kẻ lai lịch không rõ ràng như Sở Quân từ khi nào, dường như chính anh ta cũng không biết là anh ta thích tôi, nhưng sự ấm áp mà tôi cảm nhận được Sở Quân đối với tôi, làm tôi tin chắc điều đó.
Cho đến một ngày giật mình tỉnh lại giữa lúc gà gáy canh ba, tôi bàng hoàng bật dậy khi nhìn thấy có một ánh mắt sáng như ánh đèn đang nhìn tôi chằm chằm.Mặc dù trời tối đến độ giơ năm ngón tay lên còn không thấy được, nhưng ánh mắt đó nhìn chăm chú vào mình như vậy, chỉ có những kẻ bất hạnh bị mù mới không nhận ra.
Không gian tịch mịch, có mấy tiếng ve gọi hè gần đó vang lên rả rích, tôi bị mất hồn một lúc lâu mới điều hòa lại được hơi thở.
Khẽ thở dài, tôi trừng mắt nhìn anh ta, hỏi:
- Rốt cuộc anh ngồi đó từ bao giờ?
- Không biết nữa, ngày nào cũng ngồi như vậy! – Sở Quân đáp.
Tôi cảm thấy trên đời này nếu có ai hỏi tôi đã từng thấy qua điều gì hiếm lạ nhất, tôi sẽ không ngần ngại mà nói đó là Sở Quân, một kẻ mà tôi chẳng biết gì ngoài cái tên không rõ thật giả.
Tôi tựa vào thành giường hỏi anh ta:
- Thế tại sao anh lại ngồi đây, sao anh không ngủ?
Sở Quân bỗng nhiên tiến lại gần tôi, tay anh ta đặt lên mặt tôi, cất giọng trầm trầm:
- Chỉ là đột nhiên muốn gặp em!
Tôi ho khụ khụ mấy tiếng, cái này, có được tính là bày tỏ không nhỉ? Nhất thời trong lòng tôi bỗng thấy bối rối.
Mặc dù tôi là kẻ cha không yêu mẹ không thương, nhưng dù gì cha tôi cũng đường đường là quan đại tư xã, còn Sở Quân anh ấy chẳng qua cũng chỉ là một tên giang hồ sống nay chết mai.
Dù mang một gương mặt họa thủy cùng võ nghệ tuyệt luân, nhưng ở trong Tô phủ này, cái gọi là phẩm chất không đáng nói tới.
Thế nên chị cả Tô Ngọc Lan của tôi vẫn ngày đêm ôn luyện tài nghệ, ôm mộng vào Cấm thành để bay lên cành cao.
Sở Quân này, ngay cả nhà anh ta ở đâu tôi còn không biết.
Ngoài kia, gió thổi mây đen trôi đi, ánh trăng sáng trọn vẹn gieo mình xuống trần thế, mấy đám hoa linh lan theo gió tỏa hương trong không trung, trong sáng như màu ánh trăng.
Gương mặt của Sở Quân dần hiện ra trước mặt tôi, anh ta cách tôi ngày càng gần, lúc má đã kề má, tôi bỗng quay mặt đi.
Sở Quân nâng mặt tôi lên, dịu giọng nói:
- Tôi không biết tôi đã thích em tự lúc nào!
Tôi nhìn Sở Quân, xuyên qua khung cửa sổ như nhìn thấy ánh trăng thanh lạnh bao trùm lên mọi vật, không gian thoáng đãng bầu trời không mây, những vì tinh tú trải dài như một suối tóc đen tuyền điểm xuyết vô vàn kỳ trân dị bảo.
Sở Quân ôm lấy tôi, nói mấy câu như tuyên thệ:
- Tôi biết hiện giờ tôi chẳng làm được gì cho em vì chính bản thân tôi cũng không chắc bảo toàn được tính mạng.
Nhưng sẽ có một ngày tôi vững vàng gốc rễ, đến lúc đó em sẽ cùng tôi bước lên đỉnh vinh hoa, cùng tôi hưởng thụ thiên hạ vạn dặm.
Tất cả những gì em và tôi phải chịu đựng bây giờ, tôi sẽ bắt họ trả giá gấp ngàn lần.
Trong đêm thanh vắng, từng câu từng chữ như treo trên ngực, như khắc sâu trong tim, như một chất rượu làm say lòng người, thoảng theo cơn gió dìu dặt len lỏi vào trong tâm thức.
Một lời cảm động như vậy lại làm tôi choáng váng, có một thế lực nào đó trong người tôi càng lúc càng lớn mạnh như chia cơ thể tôi làm hai nửa, muốn xâm chiếm lấy thần trí của tôi.
Tôi cảm thấy trong lòng mình như dâng lên một nỗi chua xót phẫn nộ, đau đớn như muốn xé nát tâm can.
Thứ cảm xúc đó ngày càng nặng nề, như đá núi đè nặng lên tim, phẫn nộ lại như một cơn đại hồng thủy cuộn trào gào thét, nhưng lại là dằn vặt xen lẫn thương yêu.
Khung cảnh trở nên mơ hồ, thể xác tôi giống như có ai điều khiển bỗng nhiên đứng phắt dậy, nước mắt như thác không ngừng trào ra, nghẹn ngào ủy khuất không nói nên lời.
Tôi căm phẫn chỉ vào Sở Quân đang đứng đó, hét lên:
- Nói dối, anh vốn không đến tìm tôi, tôi đợi anh lâu đến mức tinh thần và thể xác đều hao mòn.
Cho đến khi tôi sắp chết, tôi vẫn gọi tên anh, còn anh thì sao, anh đang ở đâu?
Tôi ngã xuống, lúc này mới phát hiện thì ra là mình vẫn còn đang ở trong giấc mơ, trong lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn, lúc tỉnh táo lại đã thấy mấy dặm rừng trúc buổi đêm tan dần như bọt nước.
Sở Quân cũng dần dần tan biến theo cảnh đêm, trên môi anh ta vẫn giữ nụ cười hướng về tôi.
Hình như trong lúc đó anh ta đã nói điều gì đó, nhưng thanh âm ấy dần mất hút trong mộng cảnh, chỉ để lại trong ký ức tôi một chàng trai mặc áo xanh che ô đứng dưới Tây hiên hôm nọ, mưa rả rích trên mái hiên phủ lên khung cảnh một màu sắc u buồn.
Tôi tỉnh lại cũng trong một cơn mưa của chiều hôm sau, hoảng hốt thẩn thờ, lòng đau như cắt, trên mặt cũng đầm đìa lệ chan.
Tôi chậm rãi ngước mắt lên trần nhà, nhìn thấy mành trướng quen thuộc, chăn màn quen thuộc, kể cả chàng trai mặc áo màu ngọc cũng thật quen thuộc, cảm giác mọi thứ quen thuộc này khiến lòng bình yên biết bao.
Tôi bỗng bật khóc nức nở, chẳng biết là vì đau lòng cho quá khứ hay mừng rỡ vì đã trở về thực tại.
Trong giấc mộng trùng trùng, chỉ cảm thấy trầm luân không muốn tỉnh lại, nếu như tôi thật sự không tỉnh lại nữa thì sẽ thế nào nhỉ, người đàn ông đang ngồi gục đầu bên tôi ngay lúc này sẽ phải làm sao?
Trần Khâm nghe tôi khóc bỗng dưng choàng tỉnh, anh vuốt nhẹ tóc tôi, dịu dàng nói:
- Không sao, tất cả đều bình an rồi.
Đúng là câu tôi muốn nghe nhất hiện tại, cả con tôi và tôi đều bình an.
Cho dù quá khứ có đẫm nước mắt thế nào, có bi thương và tiếc nuối thế nào, thì chỉ cần hiện tại tôi biết mình muốn gì, cần gì là được.
Sở Quân, người ấy quả nhiên có thật, bức thư mà tôi vô tình đọc được ở nhà họ Tô và đoạn tình cảm này quả nhiên là có thật.
Chỉ có điều quá khứ dù sao cũng chỉ là một câu chuyện xưa, giữa trùng trùng điệp điệp thời gian chất chồng lên nhau, cảm xúc đó cũng chẳng còn được như xưa nữa, nhớ lại chỉ làm người ta nhói lên một cái rồi thôi.
Nhưng chỉ là không ngờ khi mơ một giấc mơ, cảm giác lại chân thực đến vậy, giống như vừa mới hôm qua.
An Tư chạy tới chạy lui từ phủ của cô ấy đến Quân Hoa cung của tôi suốt ba ngày mới chờ được tới lúc Trần Khâm nguôi giận cho vào thăm.
Nhìn cô ấy xin lỗi liên tục thì tôi phì cười, chuyện này vốn không thể trách An Tư, là do bầy ngựa đó thực sự bị người ta bỏ thuốc.
Quá nhiều chuyện xảy ra trong cung này, đến mức không muốn tin cũng phải tin là nơi đây thực sự có gian trá.
Dù là vậy, đến một manh mối cũng không thể tìm ra, thật khiến người ta đau đầu.
Mùa đông tháng Mười, lúa ruộng ở Trà Kiều thuộc Khoái Lộ một giò hai bông, mùa to hiếm thấy.
Từ khi họ Trần lên nắm quyền, chú trọng đê điều khiến mùa màng cũng không hiếm những lần bội thu.
Hôm nay ở điện Diên Hiền có yến tiệc, tôi vì là kẻ thai phụ nên được đặt cách không cần đến những chỗ đông đúc đó, vừa hay cũng thật hợp ý tôi.
Thằng nhóc Thuyên hôm nay phá lệ về rất sớm, nó nằm lên đùi tôi, lắng tai nghe nhóc con trong bụng đạp.
Giờ cũng đã hơn bốn tháng, nghén cũng đã nghén xong, bụng to ra thấy rõ.
Tôi từng nghe nhiều chuyện về anh em sinh trong dòng dõi hoàng gia, kẻ sống người chết tranh nhau cái ngai vàng, Trần Ích Tắc cũng là một ví dụ, nhưng nhìn nhóc Thuyên và đứa con trong bụng, tôi ước điều đó đừng bao giờ xảy ra.
Thằng nhóc Thuyên tuy ham chơi nghịch ngợm một chút, nhưng bản tính nó hiền lành, lại thông tuệ, về sau chắc chắn là một minh quân.
Nhóc Thuyên hay đến nói chuyện với đứa em chưa biết mặt trong bụng, giống như hôm nay, nó bô lô ba la kể về yến tiệc.
Cha nó ngồi ngáp ngắn ngáp dài trên ghế rồng, còn các quan thì cơm no rượu say xong lại nắm tay nhau nhảy múa, đúng là một quan cảnh hòa hợp hiếm thấy.
Tôi tưởng tượng ra cảnh đó, không nén nỗi bật cười, kết quả bị đứa bé trong bụng đạp cho một cái không thở nỗi.
Dạo này tôi cũng không rảnh rỗi là bao, thi thoảng lại phải tiếp rất nhiều khách từ bên ngoài tới, ví như Thái hậu, ví như mấy chị em cùng vào sinh ra tử với tôi ở Vạn Kiếp cũng lũ lượt vào kinh để thăm nom.
Tôi lay lắt tấm thân nặng nề, cảm thấy sinh một đứa con phải đâu là chuyện đơn giản, phải làm mẹ mới biết nỗi khổ của mẹ, nhưng ngặt nỗi mẹ tôi là ai đến bây giờ tôi vẫn chưa rõ ràng.
Tiết trời vào đông, buổi tối lạnh lẽo vô cùng, tôi cũng thường xuyên bị chứng chuột rút giày vò thân thể.
Tôi cuộn người cạnh lò sưởi nằm ngủ mê man, đương ngủ ngon thì cảm giác cửa chính mở ra, khí lạnh lùa vào phòng, tiếng bước chân nhè nhẹ tiến vào, tôi nhắm mắt kéo chăn lên cao một chút.
Lờ mờ cảm thấy có bàn tay ấm áp nâng niu xoa gò má mình, tôi theo bản năng chộp lấy bàn tay ấy, rúc vào.
Trên đỉnh đầu truyền tới tiếng cười khẽ, có một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Hôm nay ngủ cả ngày rồi, dậy xem có ai đến thăm em này!
Tôi lẩm bẩm trở mình thêm mấy cái thì dậy, Trần Khâm vươn tay đỡ lấy tôi.
Tôi thuận tiện ngã vào lòng anh ta, lười biếng ngáp một cái.
Trần Khâm không gọi Thụy Hương vào, trực tiếp dùng một dải lụa cột ngang mái tóc dài của tôi sau lưng, lại choàng thêm một cái áo lông ấm rồi đỡ tôi ra gian chính.
Một cơn gió lạnh tạt vào mặt làm tôi choàng tỉnh, mở mắt ra đã thấy mình ngồi tựa trên ghế dài, lò sưởi đã đốt còn Trần Khâm không biết đã đi đâu.
Bên tai tôi bỗng vang lên giọng nói như chuông bạc:
- Từ lúc nào cô gái nhỏ này lại tham ngủ thế kia!
Tôi kinh ngạc quay sang đã thấy chị Anh Nguyên ngồi bên cạnh từ lúc nào, dưới chân chị ta là một đống vỏ hạt sen khô nằm ngổn ngang.
Tôi vừa giận lại vừa kinh ngạc, lại xen lẫn vui mừng nên không biết từ lúc nào đã ngồi khóc rưng rức.
Chị Anh Nguyên thấy thế thì lấy làm ngạc nhiên, vội nói:
- Ôi, lại còn khóc nữa, vào cung uất ức lắm hả em?
Cũng chẳng biết nữa, từ khi mang thai chả hiểu sao lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy.
Tôi quệt nước mắt, hỏi chị:
- Hôm nay có việc gì mà lại đến đây thăm em thế?
Chị Anh Nguyên gãi đầu, đáp:
- À thì hay tin em có thai nên đến thăm, sẵn tiện...
Tôi biết thừa chị ta đến thăm nom Phạm Ngũ Lão, mục đích chính là anh ta, còn tôi mới chính là sẵn tiện.
Chị Anh Nguyên cười hì hì với tôi, lại nói:
- Dù sao lâu rồi chị không vào cung, cũng bắt đầu thấy nhớ mọi người rồi.
Hôm qua sẵn tiện hoàng cung đãi tiệc nên cả nhà kéo nhau đến, nhưng hôm nay thấy em ngủ say quá nên không nỡ gọi dậy.
Cha đã về trước, chỉ còn chị và các anh ở lại thôi, ngày mai đều sẽ trở về.
- Gấp thế ạ? – Tôi hỏi.
- Ừm...!- Chị đáp – Chị dâu cũng đang có thai, nên mọi người cũng không yên lòng để chị ở nhà.
An Hoa cũng muốn đi nhưng em ấy là người ngoài tộc nên không tiện.
Mọi người đều mong ngóng được gặp lại em, khi nào sinh xong thấy khỏe thì trở về thăm nhà một chuyến nhé!
Đúng là tôi rất muốn trở về, nhưng chẳng hiểu sao vì những vướng mắt mơ hồ với Quốc Tảng mà tôi lại không lấy được dũng khí.
Dù tôi biết mình yêu Trần Khâm, nhưng với Quốc Tảng vẫn có một cái gì đó khó nói nên lời.
Tôi gật đầu.
Hồi lâu, trong lòng thấy có chút trống trải, bèn vươn người lấy thêm một khối đàn hương bỏ vào lư đồng.
Một lúc sau, tôi bất giác hỏi:
- Vậy còn...
Chị Anh Nguyên hiểu ý tôi, đáp lời:
- Anh ba cũng có đến, nhưng chắc anh ấy ngại nên không dám đến thăm, chỉ nhờ chị xem tình hình của em thế nào.
À mà cái gã anh này của chị đúng là không khiến người ta bớt lo.
Chị Anh Nguyên nói tới đây, thì đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, xác định không có ai rồi mới nhỏ giọng nói:
- Hôm em vào thành Phượng, có một đám người áo đen ám sát, em có hay không?
Tôi gật đầu, chị Anh Nguyên lại tiếp:
- Ngày đó anh ba đột nhiên rời bỏ vị trí, đuổi theo đoàn rước dâu, chị đoán chắc là anh ấy đã phát hiện ra được có điều gì bất thường, cố sức đuổi theo hòng giữ em ở lại, nhưng cuối cùng bị chặn lại ở Lục Đầu Giang bởi những kẻ ám sát em.
Chị tự hỏi, những người này xuất hiện bất thình lình, cũng không biết nên nói là may mắn hay xui xẻo.
- Đúng là bệ hạ vì muốn đưa em vào đây nên đã bày ra việc đi duyệt binh đấy ạ.
– Tôi buồn rầu nói.
Chị Anh Nguyên vỗ tay một cái, đáp:
- Chị đã nói là trong chuyện này có gian trá mà.
Vậy bây giờ em sống thế nào, có tốt không?
Tôi không đáp lời chị, chỉ nhìn xuống phần bụng nhô ra.
Chị Anh Nguyên dường như hiểu ý tôi, che miệng tủm tỉm cười.
Một lúc sau như sực nhớ lại chuyện chính, chị nói:
- Hôm đó anh ba trở về, giống y như câu người không ra người, ma không ra ma.
Trên người anh ấy chằng chịt vết thương, nhưng anh ấy không quan tâm lắm, từ ánh mắt vô hồn của anh ấy, ta cảm thấy dường như anh ấy đã tử trận tại bờ sông đó rồi, thứ trở về chỉ là cái xác vô hồn mà thôi.
Tim tôi nhói lên một cái, Quốc Tảng, tại sao anh lại cố chấp như vậy?
Chị Anh Nguyên tiếp tục kể:
- Những ngày tháng đó dù đối với anh ba, An Hoa, hay là cả vương phủ đều là những ngày tháng khủng khiếp nhất.
Anh ba suy sụp, ngày đêm triền miên trong men rượu, không ngày nào trong viện của anh ấy không phát ra tiếng đàn hát.
Cuối cùng sau những cuộc vui đó, chỉ có An Hoa bên cạnh anh ba, nhưng ánh mắt của anh ba vĩnh viễn không bao giờ hướng về em ấy.
– Chị Anh Nguyên thở dài một hơi, lại tiếp – Sau đấy cha đánh anh ấy một trận, cha nói: đừng mơ mộng hão huyền nữa, đó là em gái ngươi, nó đã là phu nhân của bệ hạ! Em biết không, lúc ấy anh ba đã khóc, trời ơi, từ lúc chị bước vào vương phủ đến nay, chị chưa hề thấy anh ấy khóc một lần nào.
Tôi cúi đầu rót trà, một giọt nước nóng hổi rơi trên gối, hóa ra chính tôi cũng khóc lúc nào không hay.
Làm sao, làm sao mà không động lòng cho được, một tình cảm sâu như biển, nóng bỏng như bếp than hồng đêm đông giá lạnh.
- Sau lúc đấy anh lại thay đổi hoàn toàn, điên cuồng như si như dại, anh ấy luyện kiếm, đọc sách không ngừng nghỉ, thân thể chẳng mấy chốc mà tiều tụy hao mòn.
Em nói xem, anh ấy làm vậy là vì cái gì?
Theo lời chị Anh Nguyên kể lại, trước đây ông nội tôi và tiên đế đã từng xảy ra hiềm khích, loại chuyện cướp vợ đoạt con nghiêm trọng đến mức phải vung gươm tạo phản.
Nhưng dưới sự uy hiếp của Thái sư Trần Thủ Độ thời đó, mà mọi chuyện êm xuôi, ông nội tôi đành chọn cách ngậm bồ hòn làm ngọt.
Sau này lúc lâm chung, ông nội tôi dặn cha tôi nhất định phải đoạt lại giang san, rửa mối thù nhà, có điều cha tôi mặc dù đồng ý nhưng lại không cho là đúng.
Cha bèn đem chuyện hỏi Phạm Hữu Thế, anh ta bảo:
- Làm điều đó tuy được phú quý một thời mà để lại tiếng xấu ngàn năm, nay đại vương há chẳng đủ phú và quý hay sao? Chúng thuộc hạ thề xin chết làm gia nô, chứ không muốn làm quan mà không có trung hiếu.
Cha lại đem chuyện đó đi hỏi anh cả, anh cả chắp tay thưa:
- Dẫu khác họ cũng còn không nên, huống chi là cùng một họ!
Đại khái là bọn họ đều không tán thành việc cha tôi đang nắm thực quyền mà làm phản, đúng là những con người có lòng trung.
Nhưng tới khi hỏi Quốc Tảng, anh ta lại nói:
- Tống thái tổ vốn là một ông lão làm ruộng, đã thừa cơ dấy vận nên có được thiên hạ!
Cha tôi lập tức phẫn nộ, rút thanh kiếm bên hông ngay tức khắc kề vào cổ anh ta, quát:
- Tên loạn thần là từ đứa con bất hiếu mà ra!
Sau đấy, dù anh cả có khuyên ngăn, nhưng cha tôi vẫn tuyên thệ rằng, sau này cho đến khi cha mất, lúc đã đóng nắp quan rồi mới cho Quốc Tảng vào thăm.
Tôi nghe đến đây, không nén nổi kinh ngạc, thì ra anh ta hành hạ bản thân đến chết đi sống lại là vì muốn tạo phản.
Đúng là điên rồ! Chị Anh Nguyên thở dài:
- Chắc anh ấy nghĩ rằng đoạt lấy giang sơn là có thể cứu được em.
Các anh cho rằng anh ấy ngu ngốc, nhưng chị thấy anh ấy thật đáng thương, một kẻ si tình đến mức lệch lạc.
Ngọn lửa từ lò sưởi tỏa ra ánh sáng bập bùng, đêm đông lạnh lẽo lùi xa, chỉ có ánh mắt nóng rực của Trần Quốc Tảng là ngự mãi trong tâm trí tôi.
Sáng hôm sau tôi đưa chị Anh Nguyên ra cổng trở về Vạn Kiếp, suốt đêm tâm sự làm lòng tôi cứ nặng trĩu không thôi.
Tôi vừa muốn gặp lại Quốc Tảng để giải đi gút mắt với anh ấy, lại vừa không dám đối mặt.
Tôi chỉ sợ nếu như lúc này nhìn thấy tôi, không biết anh ấy sẽ làm ra loại chuyện gì.
Dù sao thì thời gian vô tình, ít nhiều cũng phần nào nguôi ngoai, chỉ sợ khi thấy tôi, đốm lửa lòng sẽ lại bùng cháy.
Tôi đứng nép bên cổng nhìn chị Anh Nguyên ngày càng đi xa, Trần Quốc Tảng đứng dưới giàn tầm xuân, vẫn xuất chúng như ngày nào, vẫn là đôi mắt anh ta có phần lạnh nhạt, lẳng lặng nhìn anh ta vẫn giống như thấy được hình ảnh đêm đông yên tĩnh, làm tâm người ta an bình.
Anh ta bỗng vươn tay về phía tôi, ánh mắt mệt mỏi ưu thương.
Trần Khâm ôm lấy tôi kéo vào góc khuất, tôi giật mình, suýt chút nữa thì Trần Quốc Tảng đã phát hiện ra tôi rồi.
Trần Khâm nhìn tôi chằm chằm, lát sau anh thở hắt ra, nhẹ giọng nói:
- Hãy để cho người ấy quên đi...
Tôi gật đầu dời bước, Trần Khâm lại nói:
- Em biết không, trước đây ta chỉ nghĩ đơn giản rằng với vị trí của Quốc Tảng, chắc chắn sẽ không thể nào lấy người khác họ, nếu như cố chấp đến cùng, cũng chỉ đổi thấy thân phận thiếp thất.
Ta cố gán ghép cái tên mới cho em, bất chấp tất cả đưa em vào đây, cứ nghĩ rằng đó là quyết định sáng suốt nhất.
Hiện tại nghĩ lại, đúng là ích kỷ tột cùng, khi đó ta hoàn toàn không quan tâm đến cảm nhận của em.
Vậy em..có còn giận ta hay không?
Tôi phì cười, cuối cùng cũng chịu thành thật với nhau rồi ư?
- Anh từng nghe câu này chưa? Bất kể gặp được ai, đó đều là người ta cần gặp.
Bất kể xảy ra chuyện gì, đó đều là chuyện nhất định phải xảy ra.
Bất kể chuyện bắt đầu từ đâu, đó đều là thời điểm thích hợp.
Bất kể là chuyện gì, đã qua chính là đã qua, em cũng chẳng phải người cố chấp hoài niệm mãi quá khứ.
Trần Khâm bất chợt cúi đầu, tay nâng lên một lọn tóc của tôi, khẽ hỏi:
- Vậy bây giờ thế nào, trong lòng em đã có ta chưa?
- Một chút! – Tôi đỏ mặt đáp.
Trần Khâm ôm lấy tôi, thỏ thẻ bên tai tôi:
- Một chút cũng rất tốt rồi.
Tôi nhìn về hướng của Quốc Tảng, giữa trời thắm sắc hoa tầm xuân, ngoảnh đầu lại đã không còn thấy bóng người..