Nào Hay Xuân Mênh Mông


Tôi đã đón cái tuyết thứ hai ở Đại Đô nhưng vẫn cảm thấy thích thú mới mẻ, Khoát Khoát Lạt nói có lẽ do tôi mất trí nên không nhớ ra, nhưng tôi luôn có suy nghĩ thứ này là thứ xa lạ bản thân chưa từng nhìn thấy.
Khoát Khoát Lạt là cung nữ duy nhất của tôi ở phủ hoàng tử, tôi ở phủ hoàng tử vì tôi là vợ chưa cưới của Thoát Hoan, còn tại sao tôi chuyển hẳn vào ở trong phủ thì là do Thái tử Chân Kim đã hãm hại tôi nhà tan cửa nát.

Hiện giờ cha mẹ tôi đều đã phạm trọng tội và bị đày đi xa, chỉ còn một mình tôi trên đời, chắc là vì thế cho nên tôi ở phủ này cũng không phải quang minh chính đại lắm.

Thoát Hoan cứu tôi một mạng, tôi nghĩ vì gia đình gặp tai biến cho nên tinh thần tôi sinh ra hoảng loạn và quên mất rất nhiều thứ.
Tất nhiên đó chỉ là những thứ mà Khoát Khoát Lạt nói chứ tôi cũng chẳng biết bản thân mình là ai ngoài cái tên Linh Lan.

Tôi không tin lắm lời của em ấy vì hình như ngoài Thoát Hoan và em ấy ra, thì nhiều lần tôi nghe bọn người ăn kẻ ở nói với nhau bằng ngôn ngữ gì rất khó hiểu.

Nếu như mất trí mà quên luôn ngôn ngữ thì cũng thật kỳ lạ, nên tôi đồ rằng có thể mình chẳng phải là người Nguyên.

Thế nên tôi dứt khoát không nói chuyện.
Nhìn căn phòng rực rỡ nhưng xa lạ này, nội tâm của tôi chẳng biết sao lại thấy buồn da diết, tôi cũng chưa từng nói với ai một lời ngay cả Thoát Hoan là người vô cùng quyền lực trong phủ.
Thoát Hoan là một kẻ bận rộn, những ngày tôi mới tỉnh lại anh ta cũng thường hay đến nhưng thấy tôi cứ mãi nín bặt thì anh ta tỏ ra rất buồn bã.

Sau đấy tôi lại thấy anh ta tức giận suýt chút nữa thì đánh em gái mình là Trà Luân.

Trà Luân là công chúa của Nguyên triều, ngoài Thoát Hoan thì Trà Luân là người thứ hai hay đến thăm tôi, và cũng là người hiếm hoi tôi có thể hiểu được lời cô ấy nói.

Trà Luân hay đem món ngon vật lạ đến cho tôi, dỗ dành tôi nhưng chẳng hiểu sao tôi đối với cô ấy không mặn không nhạt, trong lòng không thích nên thường ngẩn người để mặc cho cô ấy luyên thuyên.

Thoát Hoan có lần say rượu suýt nữa thì làm bậy, tôi biết trong người mình có món võ nghệ, không nói hai lời tự điểm huyệt trên cổ mình.

Thoát Hoan phát điên lồng lên như con thú dữ bị thương, anh ta nắm lấy bả vai tôi gằn lên từng tiếng, hỏi tôi tại sao lại quên mất anh ta?
Tôi nhìn Thoát Hoan bất lực ngồi đó thì cảm thấy có chút thương cảm, nhưng bản thân không chấp nhận nổi chuyện này.

Nếu tôi đúng là vợ chưa cưới của anh ta thì đáng ra phải cảm thấy bình thường chứ nhỉ.

Khoát Khoát Lạt nói con gái người Nguyên rất thoáng, làm chuyện này trước hôn nhân rất bình thường.

Tôi vuốt mái tóc được tết kỹ càng đẹp đẽ của em ấy khẽ lắc đầu, chắc tôi không phải người Nguyên thật rồi.

Cũng may từ dạo đó Thoát Hoan không làm bậy nữa, anh ta hứa với tôi khi anh ta lập được đại công, anh ta nhất định sẽ xin cưới tôi làm chính phi, chúng tôi sẽ là vợ chồng đúng nghĩa.

Tôi gật đầu, cảm thấy qua một vài năm nữa có thể tôi sẽ chấp nhận được anh ta.
Thoát Hoan rất nỗ lực, anh ta bận đến tối mắt tối mũi, có nhiều đêm khi tôi đã đi ngủ thì anh ta mới trở về.

Những lúc đó anh ta sẽ đến thăm tôi, lặng lẽ ngồi bên giường ngắm tôi một lát rồi hôn lên trán tôi, lại ngồi thở dài một hồi mới trở về điện các đi nghỉ.

Tôi mở mắt nhìn bóng lưng anh ta, trong lòng đánh giá anh ta quả thật là kẻ si tình, nhưng lại xui xẻo gặp phải một người có trái tim sắt đá.
Đông qua xuân đến, tôi đứng trong sân ngắm hàn mai đang nở bung đỏ rực trong nền tuyết trắng sắp tan, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật tù túng.

Quanh quẩn trong phủ thật làm người ta bức bối phát điên, đó là lần đầu tiên tôi đổ bệnh.

Lúc ấy Thoát Hoan gần như túc trực bên cạnh tôi.

Trà Luân là người tinh ý phát hiện ra thứ tôi muốn, nàng nói:
"Ngày Tết nguyên tiêu này anh đưa chị ấy ra ngoài xem sao.

Cũng lâu rồi chị ấy không được ra ngoài."
Tôi cảm thấy mối quan hệ của tôi và Trà Luân có thể được cải thiện.
Đại Đô phồn vinh đến ngỡ ngàng, đường sá thẳng tắp rộng thênh thang, đứng từ đầu đường mà có thể nhìn thấy đến cuối đường được.

Tôi cùng Trà Luân sóng vai dạo khắp các hàng quán, cảm thấy trong hơn một năm nay lần đầu tiên mình tự do tự tại thế này.

Một năm qua tôi như con chim bị nhốt trong lồng, hôm nay được thả ra thế giới rộng lớn vừa phấn khởi vui thích lại vừa hoang mang lo sợ.

Tôi ngồi trong xe ngựa, bên ngoài đèn lồng sáng rực cả một góc trời, có điều vẫn phải chịu thua với thứ ngôn ngữ kỳ quặc ở đây.
Năm nay là năm Chí Nguyên thứ mười chín, theo như lời Trà Luân nói thì năm nay Mông Cổ đã đạt tới cực thịnh, tôi nhìn tòa bảo tháp trắng đứng sừng sững giữa Đại Đô hoa lệ, bỗng thấy lạc lõng làm sao.

Giữa những hàng quán với những thứ lạ lẫm bên đường, tôi bỗng phát hiện ra một hàng bán món ăn quen thuộc.

Tôi nhìn vào chẳng biết sao lại biết ngay tên của nó là món bánh đúc dù trong hơn một năm qua chưa được ăn lần nào.

Tôi lay Thoát Hoan đang đánh xe ngựa phía trước, ngỏ ý muốn xuống.
Trà Luân đã nhảy xuống xe khi xe dừng lại, còn Thoát Hoan thì mặc tôi chống đối bế tôi xuống xe trước ánh mắt của bao người.

Tôi hậm hực liếc anh ta, anh ta lại nhìn tôi cười gian trá.

Miếng bánh vừa chạm đến đầu lưỡi nước mắt tôi bỗng trào ra, loại hương vị quen thuộc này giống như tình quê hương xứ sở.

Thoát Hoan lau nước mắt cho tôi, trông anh ta có chút thất thần.

Thành ra tôi ăn một lúc hết ba bốn bát.
Chủ quán là một chàng trai trẻ tuổi, tôi vừa nhìn thấy anh ta đã cảm thấy như quen thuộc tự bao giờ, trong lòng dâng lên một nỗi xúc động khó tả.

Tôi đến bên cạnh anh ta, khó khăn cất giọng:
"Anh tên gì?"
Lúc âm thanh phát ra có chút khó nghe, có lẽ là do lâu lắm rồi tôi mới mở miệng nói chuyện, đến mức suýt nữa là quên đi giọng mình.

Thoát Hoan bỗng kích động nắm lấy tay tôi, hai tay nâng mặt tôi lên, gấp rút nói:
"Em vừa nói đúng không, nói lại tôi nghe."
Tôi không tiếc lời nói với anh ta, liền đề nghị:
"Tôi muốn người này nấu ăn cho tôi."
Thoát Hoan ôm chầm lấy tôi khiến tôi không thở nỗi.
Từ dạo đó chàng trai trẻ được đưa về phòng bếp của tôi.

Tôi cứ tưởng anh ta nấu được thức ăn quê nhà thì tôi sẽ có thêm người đồng hương để trò chuyện, nhưng hóa ra anh ta lại là một người câm điếc.

Tôi thở dài, ôi phủ này có một người câm như tôi chưa đủ hay sao?
Nhưng có vẻ như việc anh chàng nọ bị câm điếc khiến Thoát Hoan rất mừng, trước giờ người ở chỗ tôi đều là thân tín của Thoát Hoan, chắc là anh ta sợ tin tức tôi ở chỗ anh ta bị lộ ra ngoài.

Tôi không rõ nguyên do nhưng khả năng cao là vì sợ người của thái tử phát hiện được mình lưu giữ con của tội thần chăng.
Thoát Hoan đặt cho anh chàng đó cái tên là Trát Lạt.

Từ khi Trát Lạt đến cuộc sống của tôi như có thêm một thứ ánh sáng mới, tuy anh chàng bị câm điếc và trên gương mặt lúc nào cũng đen nhẻm nhưng những món ăn của anh cùng với cảm giác ấm áp tôi cảm nhận được từ anh khiến tôi như băng tuyết tan ngày cuối xuân.

Giữa cái lạnh của Đại Đô, Trát Lạt như một đốm lửa bùng lên sưởi ấm cho tôi, soi sáng con đường tôi đi trong đêm đen tịch mịch.
Tuy Thoát Hoan thưởng cho Trát Lạt rất hậu, nhưng trước mặt anh ta tôi không dám làm ra vẻ thân thiết với anh chàng kia, tôi sợ Thoát Hoan sẽ nảy sinh nghi kỵ với người mà tôi xem trọng.

Có vẻ như Thoát Hoan rất để ý đến biểu hiện của tôi, hôm nào tôi vui vẻ, anh ta lại ban thưởng cho Trát Lạt và Khoát Khoát Lạt, bởi thế tôi cũng không ngại nói thêm mấy câu với anh ta, cười với anh ta nhiều hơn một chút.

Hôm nay Trát Lạt có áo ấm để mặc rồi.
Dạo gần đây Thoát Hoan rất hay đến, tôi nhìn vẻ tiều tụy trên gương mặt anh ta cũng hiểu công việc của anh ta cũng không mấy thuận lợi.

Trà Luân nói với tôi đối thủ của Thoát Hoan trên triều là thái tử Chân Kim, vô cùng thủ đoạn.
Ngày xưa Thoát Hoan bởi vì có mẹ chỉ là thị thiếp, còn mẹ của Chân Kim lại là hoàng hậu Sát Tất nên địa vị của cả hai không thể đánh đồng, Thoát Hoan phải đổ không biết bao nhiêu máu mới đi được đến ngày hôm nay, không biết bao lần bị Chân Kim đuổi giết.

Vì thế nên nhà của tôi cũng bị liên lụy, chặt đi tất cả vây cánh của Thoát Hoan.

Chân Kim nỗ lực một phần, Thoát Hoan phải nỗ lực đến trăm ngàn, thật lắm bất công.
Hôm nay nhìn anh ta ngồi chống cằm gục trên bàn trong phòng tôi, tôi bất giác nói:
"Đừng cố quá, phải biết giữ sức khỏe."
Thoát Hoan choàng tỉnh nắm lấy tay tôi, hỏi lại:
"Em vừa nói gì? Nói lại lần nữa đi!"
Câu này là câu Thoát Hoan nói nhiều nhất mấy ngày hôm nay, tôi buồn cười nhưng vẫn lạnh nhạt bảo:
"Anh nghe lầm đấy thay!"
Thoát Hoan vẫn một ánh mắt long lanh nhìn tôi, chỉ thiếu việc vẫy đuôi mừng nữa là giống y hệt.

Tôi thấy tâm trạng anh ta đang tốt, thuận thế hỏi:
"Tôi ở đây lâu như vậy rồi, anh có thể trả lời tôi một câu được không?"
Thoát Hoan gật đầu, tôi bèn nói:
"Tại sao tiếng nói ngoài kia tôi lại không hiểu được, rốt cuộc tôi là ai?"
Tôi thấy tâm trạng Thoát Hoan chùng xuống ngay lập tức, anh ta thở dài, nói với tôi:
"Triều Nguyên vừa diệt Tống mới mấy năm nay nên Đại Đô đa số là người Mông Cổ, em không biết cũng phải."
Ý anh ta nói tôi là người Tống à? Tôi nghĩ có khi như thế thật, bởi chữ Hán tôi vẫn có thể đọc được nhưng đáng tiếc trong phủ của Thoát Hoan chỉ toàn người Mông Cổ, tôi không có cơ hội kiểm chứng lời của anh ta.

Nhưng nghĩ lại, khi đã nép dưới mái nhà của người ta rồi, anh ta nói sao thì tôi đành nghe vậy.
Tiết thanh minh có ngày hội Đạp Thanh, đám hoàng thân quốc thích trong đại đô bày trò thi cưỡi ngựa.

Người Mông Cổ vốn sinh ra trên lưng ngựa nên hằng năm thay vì ngày hội chơi xuân như người Tống, người Mông Cổ cho rằng việc tìm được người tài về bộ môn cưỡi ngựa sẽ có ích hơn.

Tôi nhìn Trà Luân, tỏ ý cũng muốn tham gia, tôi cảm thấy bản thân mình có vẻ không hợp lắm với lầu son gác tía, tôi chắc mình có thể cưỡi ngựa được dù chưa từng thử qua.
Trà Luân cười hí hửng bảo tôi:
"Chị cười với anh tôi một tiếng thì anh tôi sẽ ngu ngốc mà đồng ý ngay thôi!"
Tôi không tin lắm nhìn Trà Luân đầy nghi hoặc.

Nhưng có vẻ dạo gần đây Thoát Hoan làm việc khá suôn sẻ nên với đề nghị của tôi anh ta chỉ xem như một nguyện vọng của đứa trẻ tinh nghịch ham chơi, không mấy chần chừ đã đồng ý.

Tôi lại đề nghị cho Trát Lạt theo để tôi sai việc, anh ta cũng phóng khoáng đồng ý luôn.

Tôi đút anh ta một miếng bánh sữa dê để cảm ơn, anh ta vuốt tóc tôi cười tít mắt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui