Cha tôi đứng trước tấm bản đồ núi Phả Lại tính toán một lát rồi bình thản nói:
"Trận này đánh chủ yếu thăm dò thực lực của chúng, ta muốn dựa vào địa thế vùng này triệt tiêu một phần binh lực và sĩ khí, nếu thấy bất ổn lập tức lui về Bình Than họp binh với quan gia lui về kinh thành."
Trần Bình Trọng chắp tay:
"Lần này quan gia đích thân ra trận sợ là quân Nguyên như hổ đói rình mồi sớm đã dò la được chỗ đóng quân. Nếu như bọn chúng cùng lúc tấn công từ hai hướng, mạc tướng e trở tay không kịp."
Tôi bèn trấn an Trần Bình Trọng:
"Quân Thát chủ yếu là kỵ binh, quan gia nắm giữ thủy binh, bọn chúng muốn vượt sông cũng không phải một sớm một chiều, cho dù đóng thuyền vượt sông cũng không đáng lo ngại. Như Quốc công đã nói phần lớn chúng sẽ tập trung đổ bộ về Vạn Kiếp, chúng ta cứ vừa đánh vừa lui thôi. Càng kéo dài chúng sẽ càng gấp rút, ta càng có lợi."
Phạm Hữu Thế gật đầu:
"Về việc này tướng quân cứ yên tâm, đội thủy binh do chính tay tôi thao luyện đều là những thợ lặn cừ khôi, từ sớm đã đến Bình Than giúp sức cho quan gia."
Phạm Ngũ Lão nói:
"Hốt Tất Liệt muốn đánh nhanh thắng nhanh chắc chắn là e sợ thủy thổ Đại Việt không hợp với quân Mông Cổ. Quân lương có hạn, bọn chúng cũng không thể liên tục từ phương Bắc vận chuyển sang đây, ngay từ đầu chúng ta cũng đã đốt hết lương thực hoa màu."
"Tốt, vậy trận tiếp theo đánh thế nào?" – Chị Anh Nguyên hỏi.
Quốc Tảng tiếp lời:
"Núi Phả Lại hiểm yếu chắn giữa hai quân, bọn chúng muốn ồ ạt xông lên chắc chắn sẽ không thể cùng lúc triển khai sức mạnh cả đội quân. Ta cứ nấp trong rừng đánh du kích, cho đội tượng binh dùng đất đá từ triền núi ném xuống, lên bao nhiêu ta diệt bấy nhiêu."
Mọi người đồng lòng như một, tất cả đều nín thở chờ đợi một cuộc tập kích có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Sau đó tôi vừa chợp mắt một chút thì đã nghe tiếng cấp báo dồn dập, địch đã ồ ạt tiến lên chỉ cách vị trí đóng quân của ta mười dặm về hướng bắc.
Tôi phóng lên ngựa cùng Hoài Văn quân đứng trên đồi cao nhìn xuống, chỉ thấy phía xa xa mù mịt bụi giăng đầy trời, đoàn kỵ binh như một cơn bão cuồn cuộn kéo đến núi Phả Lại. Tiếng trống trận vang rền dội vào núi, tiếng ngựa hí vang trời. Mặc dù tôi đã tưởng tượng trăm ngàn lần trong đầu cảnh tượng này nhưng sự hùng tráng của nó vẫn nằm ngoài sự tưởng tượng của tôi.
Đội tượng binh đã vào vị trí, ngay khi quân Nguyên vừa chạm tới ranh giới thì ngay lập tức những tảng đá và gốc cây khổng lồ đã không ngừng lăn xuống từ trên triền. Xung quanh là rừng già nên bọn chúng không thể nào cùng lúc chen chân vào chém giết, những kẻ xông lên trước tiên đều bị đá cùng với cây gỗ lớn đè cả người lẫn ngựa, những kẻ đánh vào bên hông núi thì bị quân ta từ mọi ngóc ngách lao ra chém giết. Tuy quân Thát hết lớp này lớp khác lao lên nhưng cả hai bên vẫn đang trong trạng thái cân bằng.
Tôi nhìn chiến trường đẫm máu tươi, kẻ bị voi giày ngựa xéo kẻ bị chém đầu lìa khỏi cổ, kẻ lại bị thương cụt cả tay chân mới chân thực thấy cảnh giết chóc dã man như thế nào. Mùi máu tanh tưởi xộc lên mũi tôi nghẹn nơi cổ họng, trước mắt tôi nhòa bởi màu máu và mồ hôi trộn lẫn, muốn nôn nhưng không thể nôn.
Tôi quan sát xung quanh, tuy quân ta cũng có kẻ nằm xuống nhưng dường như Hoài Văn Quân vẫn sừng sững như những gốc cổ thụ, tôi chém lấy đầu một gã, giơ cao thanh kiếm lên hô vang:
"Giết giặc Thát, báo ơn vua!"
Dường như tất cả lại được tiếp thêm sức mạnh, lại điên cuồng chém giết.
Bên tai tôi sượt qua tiếng xé gió, Quốc Tảng ở phía sau kéo tôi tránh khỏi đường gươm. Tôi chưa kịp cảm ơn thì đằng trước đã vang lên tiếng cười như chuông bạc:
"Gặp lại nhau sớm quá nhỉ!"
Đó chẳng ai khác chính là công chúa Trà Luân. Cô ta mặc bộ chiến bào màu bạc ngồi trên tuấn mã, trong lúc cười nói với tôi đã hạ cùng lúc vài người.
Tôi nghiến răng xông tới đánh với ả, hóa ra đây chính là vị nữ tướng mà chị Anh Nguyên đã kể với tôi, thật trùng hợp làm sao. Trước đây chưa từng đụng độ, lần chạm mặt đầu tiên lại ở ngay chiến trường khốc liệt này.
Trà Luân nhìn Trần Quốc Tảng thì trong mắt có một tia khác thường, tôi nhân đó chém một kiếm về phía ả, đường kiếm tuy được Trà Luân né kịp nhưng cũng cắt đi một lọn tóc của ả ta. Tôi nhếch môi:
"Binh bất yếm trá!"
Sức lực của tôi có hạn, chẳng biết chị Anh Nguyên và Phạm Ngũ Lão ở triền núi bên kia có ổn không. Hiện giờ đất đá cũng đã cạn, toàn quân đều phải tự dựa vào sức mình để chống đỡ.
Giống như trong một trận túc cầu, đội đối phương liên tục thay người còn đội của tôi thiếu người nên vẫn là những gương mặt quen thuộc trong sân từ đầu chí cuối, rốt cuộc sức cùng lực kiệt trơ mắt nhìn từng người ngã xuống trên chiến trường.
Quân Nguyên giống như càng đánh càng hăng. Tôi loạng choạng ngã xuống, anh Quốc Uất từ phía sau đỡ lấy tôi, trên gương mặt anh cũng đầy vệt máu.
Anh thay tôi chém giết vài kiếm, gấp gáp nói:
"Rút thôi, anh chống giữ chỗ này, mau đưa Hoài Văn quân chỉ huy quân thành nhiều hướng rút về Bình Than!"
Tôi không nói nhiều lời bèn ra lệnh rút quân, Trà Luân từ xa tít tắp vẫn lớn giọng hét lên:
"Muốn chạy ư?"
Ả vừa nói xong tôi đã nghe tiếng ngã ngựa, có lẽ bị người nào đó đánh lén. Tôi cũng không có thời gian quay lại xem, chỉ một mực chỉ huy tàn quân rút dần về bên kia núi, vừa đi vừa đánh được thêm một lượng nhỏ quân Thát rải rác ở triền núi bên này.
Rời căn cứ cùng lúc chạm mặt chị Anh Nguyên cũng theo một hướng khác rút quân, trông chị ta còn nhếch nhác hơn cả tôi nữa. Nếu như là lúc trước thì tôi đã cùng chị ôm bụng cười một trận, nhưng trong tình cảnh này quả thật là cười không nổi. Chị Anh Nguyên rút quân được nhờ sự bảo hộ của Phạm Ngũ Lão, anh ta cũng bị thương rồi.
Đội quân mà tôi và chị Anh Nguyên dẫn đầu tầm năm vạn quân men theo đường mòn rút về Bình Than, phía sau lần lượt là những toán quân khác của cha và các anh tôi cũng đang nối gót. Trên đường gặp một ngã ba, lúc tôi và chị Anh Nguyên đang phân vân thì có một người lính từ bên trái chạy xộc tới, anh ta mang thương tích rất nặng, vừa gặp chúng tôi liền khuỵu xuống:
"Tướng quân xin đừng rút hướng này, Bình Than đang bị quân Thát dùng thủy quân tập kích, Thượng hoàng và Quan gia đang dốc toàn lực chống đỡ! Hướng ngược lại là thuyền chiến chuẩn bị sẵn cho toàn quân rút về Thăng Long, tướng quân hãy mau đưa quân rời khỏi đây."
Tôi nghe mà tay chân như rụng rời. Tôi nhìn chị Anh Nguyên lại nhìn đoàn quân rệu rã phía sau, quân lương chỉ đủ cho hai ngày liệu có nên rút theo hướng khác, hay trực tiếp đi về hướng đó để hỗ trợ cho Trần Khâm đây?. Truyện Đam Mỹ
Chị Anh Nguyên hình như cũng cùng suy nghĩ với tôi bèn đứng giữa ba quân hô lớn:
"Các anh cũng nghe rồi đó, hiện giờ Thượng hoàng và Quan gia đang chống quân Thát ở Bình Than, những kẻ muốn theo ta đi cứu giá thì rút theo hướng này. Còn đã mệt mỏi thì rút về hướng kia, dưỡng sức chờ tiếp viện."
Toàn quân ấy vậy mà lại một lòng cùng hướng về Bình Than, tôi và chị Anh Nguyên xúc động trong lòng, ngay lập tức đưa quân đi thẳng theo hướng đã định. Lúc này mặt trời đã ngã về tây, đoàn quân chúng tôi xuyên màn đêm vượt rừng già tìm về với thủy quân của Trần Khâm, nhưng lại ngoài dự định của tôi cả đội quân bị lạc trong rừng già.
Lúc này phần vì mệt và đói, phần vì trời đã tối hẳn càng đi lại càng lạc hướng nên chúng tôi quyết định dừng chân nghỉ ngơi, dù tôi biết mỗi một giờ một khắc hiện tại đều rất cấp bách.
Quân binh đốt lửa dựng tạm trại ngủ qua một đêm, những người bị thương cũng tranh thủ băng bó. Tôi nhìn bầu trời sao và tiếng sói hú dài trong đêm, lại cảm thấy thủy binh của Trần Khâm không lý nào lại dễ dàng bị rơi vào thế bị động như vậy được.
Tôi leo lên lưng ngựa chạy vài vòng quan sát, thầm nghĩ sẽ trùng hợp đến mức có kẻ vô tình trốn chạy gặp được đội quân của tôi rồi đem tình hình báo cáo hay sao?
Nghĩ tới đó tôi bỗng rùng mình, nếu như thật sự như thế e rằng chỉ cần một mồi lửa, toàn quân của tôi sẽ trở thành tro bụi.
Tôi phi ngựa về lều thấy kẻ đó đang ngồi thiêm thiếp trước đống lửa, bèn lấy kiếm kề cổ anh ta, quát:
"Mi là gian tế đúng không?"
Chị Anh Nguyên giữ cổ tay tôi lại, hoảng hốt hỏi:
"Sao lại là gian tế, anh ta đem tin tức về đây cho ta mà?"
"Nếu thật sự là thuỷ binh của ta, vậy ta có bao nhiêu thuyền chiến, ai là người trực tiếp chỉ huy đội của mi?"
Quả nhiên vừa nghe tôi hỏi kẻ đó liền cầm lấy mũi kiếm của tôi cứa cổ mình lăn đùng ra chết. Một đợt ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi, kẻ này đã chuẩn bị sẵn tâm lý để chết có nghĩa là chỗ đóng quân của tôi đã không còn an toàn nữa.
Khốn kiếp, tại sao tôi lại để cho lòng dạ đàn bà của mình làm cho mất tỉnh táo thế này, chỉ một câu nói không rõ ràng đã đưa quân vào bẫy của địch.
Toàn quân người này truyền tai người kia tất cả đều trở nên nhốn nháo, hiện giờ đội quân này đã mất dấu đại quân của cha tôi bị lạc trong rừng, nếu như kẻ chỉ huy như tôi còn không trấn tĩnh lại thì binh sĩ biết tin vào ai?
Tôi xốc lại tinh thần, liền hô hoáng:
"Tất cả tập hợp, ngay lập tức hành quân khỏi nơi này! Hoài Văn quân bọc hậu, tôi thề chết đưa toàn quân an toàn rời khỏi không thiếu một ai!"
Chị Anh Nguyên có vẻ cũng hoảng hốt trong lòng nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh vỗ vai tôi:
"Để chị bọc hậu, em đi tiên phong dẫn quân rút lui đúng hướng!"
Tôi gật đầu với chị, ngay trong đêm đốt đuốc tìm đường. Nhưng vì trong rừng nên tôi cũng chẳng dám đốt nhiều, chỉ lác đác vài cụm đủ để không đến mức sa vào đầm lầy và chống với thú dữ. Cũng may đêm nay trăng sáng vằng vặc, đóm bay lập lòe mới không khiến chúng tôi trông quá mức thảm hại.