Chết tiệt, là do tôi đã quá chủ quan khinh địch.
Vừa đánh xong một trận chưa kịp hồi sức, cung tên còn chưa kịp bổ sung, hiện tại trên người không một mũi tên thì làm sao phản công ở tầm xa như vậy được.
Hiện giờ mắc kẹt trong hẻm núi, địch phía trên ta phía dưới, cho dù cố câu kéo thời gian thì cũng không đầy một nén nhang là đội quân của chúng tôi chẳng còn lại manh giáp nào.
Lúc này đã nghe thấy tiếng hô hào ngay sát trên đỉnh đầu, đội kỵ binh của chúng quả nhiên là tiến quân thần tốc, tôi đã thấy bóng dáng của thần chết kế bên tai.
Nhưng trong lúc hoảng loạn tôi nghe tiếng Trần Quốc Toản vọng đến:
"Ở đây có hang động!"
Tức thì tôi đáp:
"Mau bỏ ngựa, chúng ta vào hang cố thủ!"
Sự việc nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong một thoáng dựa vào ánh trăng vằng vặc trên cao Hoài Văn quân đã rút lui êm xuôi vào hang động.
Đáng tiếc đây chẳng qua cũng chỉ là cái hang cùng miệng hẹp thân rộng, thành ra vừa đủ để cố thủ nhưng cũng chẳng có đường nào khác để thoát thân.
Một đám người chúng tôi căng thẳng đến không dám thở, bởi nếu chỉ cần bọn chúng ào ạt xông vào dùng người lấp hang thì e rằng chúng tôi cũng trở tay không kịp.
Dù sao khả năng đó cũng khá hy hữu nên đáng lo nhất chỉ sợ bọn chúng đốt lửa tại cửa hang, um cho chúng tôi thành chuột hun khói mà thôi.
Trần Quốc Toản gằn giọng:
"Chị mới là chuột ý!"
Tôi liếc cậu ta:
"Ý cậu là cả phủ Hưng Đạo đều là chuột chứ gì?"
Trần Quốc Toản tự giác im miệng.
Chừng nửa canh giờ sau bắt đầu có những tên giặc Thát mò mẫm vào hang.
Sau khi hết tốp này đến tốp khác bị chúng tôi tập kích giết chết thì rốt cuộc bọn chúng cũng bắt đầu đốt lửa ngoài cửa hang.
Trần Quốc Toản thở dài:
"Trong điều kiện cái hang này có khe nứt thì chúng ta cầm cự tối đa hai ngày.
Còn trong điều kiện đây là hang kín thì chưa chắc được tới sáng mai."
Tôi ồ lên, chợt nhớ ra một chuyện:
"Nhưng nếu muốn cầm cự tới sáng mai thì điều kiện tiên quyết là phải tìm ra tên nội gián đã tiết lộ đường đi nước bước của ta trước đã.
Nếu không tôi và chú chết cũng không biết mình chết thế nào!"
Trong hang lập tức tĩnh lặng như tờ, có tiếng hít thở nặng nề trầm thấp.
Trần Quốc Toản cầm ngọn đuốc chậm rãi đi sâu vào hang, thanh gươm trên tay tôi cũng vô thức bị xiết chặt.
Đúng là cẩn thận không thừa, quả nhiên trong Hoài Văn quân từ lúc nào đã có một tên lạ mặt, nếu tôi đoán không lầm thì kẻ đó thừa cơ lẻn vào trong trận đánh cùng với Trà Luân sáng nay.
Quả nhiên không thể xem thường ả ta được, cho dù ả đã chết nhưng vẫn để lại ở chỗ tôi một con rắn độc, vừa có cơ hội là quay lại cắn tôi một phát ngay.
Đáng tiếc vậy mà chúng tôi lại không nhận ra.
Sau khi kẻ đó tự rút dao tự sát, trong hang động lại lần nữa rơi vào khung cảnh tịch mịch, bởi tôi đã dần cảm nhận được mùi khói xộc vào mũi rồi.
Cái hang này thực ra không phải là hang kín, nước mưa từ trên vách đá len lỏi qua những kẻ hở bé như sợi chỉ nhỏ giọt xuống tạo thành những thanh âm trong trẻo lồng lộng trong hang như tiếng chuông, đọng thành những vũng nước nho nhỏ trên đất.
Tôi xé một mảnh áo thấm nước rồi bịt mũi lại, tạm thời che chắn khỏi đám khói đang xộc vào hang.
Nhưng đáng tiếc ở đây là vài trăm người, tất nhiên không đủ cho tất cả cùng sử dụng.
Khi vũng nước cuối cùng bị lau khô, thấy Trần Quốc Toản trầm ngâm, tôi buộc miệng:
"Thật ra ta có thể thử dùng...!nước tiểu chẳng hạn..."
"..."
Thấy Trần Quốc Toản mọi khi vẫn luôn rất lắm lời mà lúc này đột nhiên nín bặt, tôi chột dạ nói:
"Đương nhiên chú có thể chọn cách hít khói rồi từ từ chết, dù sao cầm cự chỉ để tăng khả năng sống sót nếu có viện binh hoặc đợi bọn Thát nản lòng bỏ đi hoặc lơ là để phản công liều chết, chứ một khi đã chui vào hang thì như cá trong rọ, chỉ khác việc chạy trốn ban nãy ở chỗ là chết cùng nhau hoặc chia ra chết thôi."
Trần Quốc Toản hít sâu một hơi, nói:
"Xin lỗi..."
Tôi bật cười:
"Tôi tưởng chú đã chuẩn bị tâm lý cho việc toàn quân có thể thất bại bất cứ lúc nào."
Nhưng thực tế chứng minh Trần Quốc Toản đúng là một con người kiên cường không hề nao núng trước khó khăn gian khổ.
Cho đến khi ánh sáng của mặt trời le lói xuyên qua những kẻ hở trong hang và cửa hang không còn mùi khói nữa thì Trần Quốc Toản vẫn không đến nỗi chật vật lắm.
Cậu ta vẫn chống thanh đao trước mặt, ngồi trong góc nhắm mắt thiếp đi cho qua cơn cực khổ.
Thấy thế, tôi khẽ đẩy vai cậu ta, Trần Quốc Toản trầm giọng nói:
"Tôi chưa chết!"
"Chưa chết là tốt, chưa chết là tốt!" – Tôi thở phào.
Lúc này phía trước đột nhiên có tiếng chém giết càng ngày càng lớn truyền vào trong động.
Trần Quốc Toản mở bừng mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng cậu ta, cả hai đều nhổm dậy định lao ra ngoài.
Có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn của ta, không cần biết ngoài đó là ai, chỉ cần có xung đột với quân Thát thì tức là người nhà.
Hình như bây giờ cũng không có ai đứng ngoài cửa hang canh chừng nữa.
Trần Quốc Toản giơ tay ra cản tôi, dùng thanh kiếm của mình dò la bên ngoài trước, tôi cảm nhận được cậu ta cũng đang căng thẳng vô cùng.
Tôi theo sát Trần Quốc Toản, Hoài Văn quân cũng từ từ ra khỏi hang.
Suốt một đêm sống trong hoàn cảnh ngột ngạt khó thở, rốt cuộc cuối cùng cũng được thoải mái hít khí trời.
Tôi còn chưa kịp ổn định trạng thái đã nghe tiếng của Trần Quốc Toản hô lên:
"Là Chiêu Thành vương, Hoài Văn quân chỉnh đốn hàng ngũ sẵn sàng giao chiến!"
Hiện giờ phía Chiêu Thành vương đang chiếm lợi thế, lại thêm Hoài Văn quân từ trong hang bất ngờ xông ra nên giặc Thát bị chết như ngã rạ.
Bọn chúng mạnh ai nấy chạy, lớp chết lớp bị thương, thiệt hại hơn quá nửa.
Mấy người chúng tôi đuổi theo chúng tới kinh thành, nhưng lúc này kinh thành đã sớm bị Chiêu Minh Vương chiếm giữ còn Thoát Hoan đã đưa quân rút đi từ lúc nào rồi.
Đám người Thát lại như rắn mất đầu, tiếp tục rẽ hướng khác mà rút chạy.
Nhìn tòa thành sáng bừng trong nắng, đáy lòng tôi bỗng dâng lên nỗi xúc động bồi hồi.
Nửa năm rồi, nửa năm rồi gặp lại tuy có chút điêu tàn nhưng Thăng Long vẫn giữ được vẻ trang nghiêm sừng sững không hề thay đổi.
Trần Khâm, Thăng Long đã trống, sao chàng còn chưa về?
Về sau tôi mới biết thì ra Trần Thông được lệnh đi tìm chúng tôi, sau đấy bắt gặp được toán quân của Giảo Kỳ ở gần kinh thành.
Vì chưa biết Thoát Hoan đã tháo chạy nên hắn ta vẫn dẫn đầu đi hội quân, rốt cuộc chạm mặt chúng tôi ở hẻm núi ấy.
Chỉ bất ngờ ở chỗ Thoát Hoan, quân của Chiêu Minh vương còn chưa kịp phá cổng thành thì anh ta đã vội tìm hướng khác rút chạy.
Việc này tuy không giống lắm với tác phong của Thoát Hoan, nhưng nếu là người có đầu óc chắc chắn sẽ làm như vậy.
Tôi và Trần Quốc Toản cùng với Chiêu Thành vương dẫn quân đuổi đến sông Đuống, vừa nhác xa xa đã thấy quân của cha tôi chặn đầu, toàn quân liền hô hào vang dội khắp mặt sông.
Lúc này số lượng quân đông đảo của Thoát Hoan đã phát huy tác dụng, tuy có thể vượt sông chạy thoát nhưng số tử thương cũng không hề ít chút nào.
Hoài Văn quân càng đánh càng hăng, thoắt cái kẻ đuổi người chạy vờn nhau đến bờ sông Như Nguyệt.
Từ xa xa tôi đã trông thấy bóng dáng dong dỏng cao của Thoát Hoan ngồi trên lưng ngựa, anh ta cũng cùng lúc quay mặt về phía tôi, hai mắt long lên đỏ như máu nhìn chằm chằm tôi.
Thoát Hoan ấy vậy mà lại đặt An Tư ngồi trước ngực, mũi tên trên tay tôi đang giơ cao cũng từ từ hạ xuống.
An Tư dùng ánh mắt đẫm lệ nhìn tôi, như muốn nói với tôi hãy ra tay đi.
Nước mắt tôi bất chợt lăn dài xuống gò má, tôi khẽ lắc đầu mỉm cười.
An Tư, sao tôi có thể ra tay được?
Tôi khẽ liếc nhìn Chiêu Thành vương ở bên cạnh, bất đắc dĩ hỏi:
"Có bao giờ anh hối hận về quyết định của mình chưa?"
Chiêu Thành vương không đáp, tôi thấy anh ta là kẻ đặt lợi ích đất nước lên trên cả tình riêng.
Có lẽ cho đến nay anh ta chưa từng hối hận về quyết định này, chỉ có tôi là luôn canh cánh.
Giặc Thát đang bắt cầu phao qua sông, quân ta cũng ào ạt lao vào chém giết, tôi bất chợt nhìn thấy Trần Ích Tắc cũng đang ở trong hàng ngũ.
Cầu phao đã bắt xong, Thoát Hoan cũng thúc ngựa về bên kia sông, bỗng dưng bất thình lình ở đâu xông ra một chàng trai trẻ chỉ vào Trần Ích Tắc mà mắng:
"Quân hèn mọn, yếu đuối như một gã đàn bà vậy! Đại Việt lấy làm hổ thẹn khi có một vương như mi!"
Tôi chưng hửng nhìn nét mặt Trần Ích Tắc trở nên tím tái, anh ta còn chưa nói gì thì phía xa xa đã lao đến một mũi tên găm thẳng vào cổ của chàng trai đó.
Toàn quân ta trở nên nhốn nháo, thì ra Thoát Hoan đã dùng một tiễn để kết thúc mạng sống của người nọ..