Trầm Lỗi ung dung nói: "Dương huynh đệ nói ra phương pháp chế tạo, chúng ta lập tức thả hai người! Hơn nữa chỉ cần ngươi mang binh quy phục đại vương, ta sẽ đem xá muội gả cho ngươi làm thiếp, Tiểu Nhị bồi giá, thế nào?"
"Ca ca!" Trầm Tuyết Phỉ tái mặt, run giọng nói, "Huynh.... huynh dùng tiểu muội bức bách Dương công tử nữa, tiểu muội... chỉ còn có chết!"
"Được được, không nói, không nói!" Trầm Lỗi vờ lắc đầu thở dài.
Dương Thu Trì trầm giọn: "Ta không đáp ứng thì sao?"
"Đơn giản, căn phòng này là mồ chôn của 6 chúng ta! Phòng này kín, giỏi lắm là hai canh giờ chúng ta chết hết. Đương nhiên đó không phải là kết quả mọi người hi vọng, Dương huynh đệ cho dù không nghĩ cho mình, thì cũng nghĩ cho tôn phu nhân và Tiểu Nhị cô nương chứ!"
Tiểu Nhị thần tình thê lương, chợt quỳ xuống: "Lão gia, đều là Tiểu Nhị không phải, liên lụy đến lão gia..." Từ khi Dương Thu Trì xuất hiện, Tiểu Nhị không ngừng rơi nước mắt, nàng vốn đã tuyệt vọng vì hắn trước đây quyết dứt tình, không ngờ trước mặt ba quân, hắn ở dưới thành quyết cứu hai người, dừng tấn công. Điều này Tiểu Nhị vừa mừng vừa lo, vì biết đó ắt là bẫy, cầu cho hắn đừng tới, nhưng cũng mừng vì hắn vẫn còn tình nghĩa.
Thật không ngờ là hắn đến thật, và hiện giờ đã vì cứu nàng mà rơi vào vòng lao lung. Nàng quyết không để cho kẻ khác dùng làm công cụ hiếp bách hắn nữa, nên quỳ xuống dập đầu ba cái, đứng dậy nhoẻn miệng nhìn hắn cười thảm, rồi đột chuyển thân, lao đầu vào tường.
Dương Thu Trì vốn còn cho rằng nàng còn nói gì nữa, ai ngờ nàng tự vẫn, vội vươn tay ra chụp, nhưng động tác Tiểu Nhị quá nhanh, không kịp phòng chỉ kịp chụp tay áo của nàng, tay áo bị rách đánh toạt, Tiểu Nhị vẫn lao đầu vào tường, máu bắn tung tóe.
Hắn vội đến ôm nàng, thấy ở trán đầy máu, đưa tay sờ nắn, may là chưa vỡ xương. Hắn đau lòng, ôm chặt nàng, gọi: "Tiểu Nhị! Tiểu Nhị!"
Tiêu Nhị sau cơn choáng, mở mắt khóc: "Lão gia! Để Tiểu Nhị chết đi..."
"Cô nương ngốc à! Lão gia đến cứu em, em chết rồi ta uổng công sao?"
"Lão gia...."
"Cho em biết, phu nhân đã đáp ứng cho ta nạp em làm thiếp rồi!"
"Hả?" Tiểu Nhị vui mừng, vội quay đầu nhìn Liễu Nhược Băng, thấy nàng gật đầu, nhịn không được òa khóc: "Đa tạ lão gia..., đa tạ phu nhân..."
"Ừ! Vậy em không được chết nữa, nếu không ta mất hết một sủng phi rồi! Khà khà khà."
Tiểu Nhị biết hắn đã thành Sở vương, nghe lời này cảm thấy như hạnh phúc từ trên trời rơi xuống, cố sức gật đầu, rồi vùi đầu vào ngực hắn khóc, mặc cho máu ứa đầy.
Dương Thu Trì lại xé áo, giúp nàng băng bó vết thương, khẽ an ủi vài câu, rồi bảo nàng về cạnh Trầm Tuyết Phỉ.
Trầm Lỗi cười hỏi: "Dương huynh đệ quả là người chung tình! Đối với tiểu nha hoàn mà đã như vậy, hắc hắc, đề nghị vừa rồi của ngu huynh, Dương huynh đệ thấy thế nào?"
Dương Thu Trì nhìn chong vào y, hỏi: "Nếu như ta đáp ứng, làm sao chắc là các ngươi thả ta?"
"Ngu huynh dùng nhân cách đảm bảo...."
"Cạch cái cẩu cách của ngươi đi! Nói thật tế chút đi."
Trầm Lỗi cười âm âm, nhìn Mã Tạp Đát: "Vậy do công chúa ra mặt bảo đảm, ngươi chắc là tin chứ?'
Mã Tạp Đát cầm máu xong, điều tức một lát, tinh thần từ từ khôi phục lại, mỉm cười nói: "Dương tướng quân đem biện pháp phối chế hai bảo bối đó ra, chúng ta đi làm thử, thành công sẽ thả hai vị, Dương tướng quân có thể bắt ta làm con tin, thế nào?"
Dương Thu Trì ngẫm nghĩ, gật đầu: "Cái này cũng được, nhưng phối trí hai vũ khí đó nguy hiểm phi thường, đặc biệt là tạc đạn pháo hoa, phải căn cứ tình hình mà điều chỉnh, hơi không lưu ý là phát nổ, uy lực các ngươi biết rồi đó, do đó phải tự ta làm mới được."
Mã Tạp Đát nhíu mày: "Ta tin, nếu đơn giản thì luyện đan sư của chúng ta đã làm rồi. Như vầy đi, làm phiền Dương tướng quân theo chúng ta đến Liêu Đông, chỉ đạo cho các luyện đan sư của ta phối trí, rồi thả ngươi đi, còn tặng trọng kim! Đương nhiên, nếu Dương tướng quân nguyện ý đầu Đại Thanh ta, càng hoan nghênh hơn, cao quan hậu lộc hưởng không hết."
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Nói dễ nghe quá, vậy nương tử của ta thì sao?"
"Chỉ cần Dương tướng quân đáp ứng, chúng ta sẽ lập tức thả họ, ta đảm bảo!"
"Vậy à? Không sợ cô thả người rồi ta không giữ lời hứa sao?"
Mã Tạp Đát cười: "Lúc trưa Dương tướng quân ở ngoài thành nói cứu chủ tớ Tiểu Nhị, nói thật ta không tin, không ngờ Dương tướng quân đến thật, ta bội phục. Dương tướng quân vì 1 nha hoàn mà mạo hiểm, dám nhập hổ huyệt cứu người, cho thấy là kẻ trọng tình trọng nghĩa, nói sao làm vậy! Ta tin Dương tướng quân!"
Dương Thu Trì bị khen đến ngượng: "Đa tạ cô xem trọng Dương mỗ, cái này... cô đứng lên rồi nói."
Tiểu Nhị vội đến cận thận đỡ Mã Tạp Đát dậy, ả mỉm cười gật đầu với nàng, quay sang hỏi: "Dương tướng quân thấy kiến nghị của ta thế nào?"
Dương Thu Trì trầm ngâm, thấy kế hoãn binh là hay nhất, bèn giả ý nói: "E rằng không được."
"Vì sao?"
"Hiện giờ Đại Thanh các người đang giao chiến với Đại Minh ta, ta sao có thể giao vũ khí cho các ngươi sát hại bá tánh cướp giang sơn chúng ta chứ? Vậy ta chẳng phải thành Hán gian rồi sao? Cho nên đề nghị đó thứ cho Dương mỗ không thể vâng theo!"
Mã Tạp Đát lập tức ảm đạm thần sắc, nghĩ; "Dương tướng quân có kiến nghị nào tốt hơn?"
Dương Thu Trì nói: "Kỳ thật là mãn hán một nhà, đều là thành viên trong đại gia đình 56 dân tộc.... khụ khụ.... à, Đại Thanh và Đại Minh là hai anh em, vì sao lại đánh nhau chứ? Nếu như các vị có lòng gồm thâu bốn biển, thì thiếu gì đất cho các người chiến. Đánh cả đời cũng không hết, sao lại đánh Đại Minh ta?"
Mã Tạp Dát hứng thú nhìn hắn: "Ý Dương tướng quân là chúng ta không đánh Đại Minh, Dương tướng quân sẽ dạy chúng ta chế hai món vũ khí?"
Dương Thu Trì cười hắc hắc: "Không được, chúng ta đang ở trong chiến tranh, có câu binh bất yếm trá, ta dạy các người, các người xé hiệp định hòa bình cái một, đem binh đánh Đại Minh, lúc đó ta làm gì các ngươi được."
"Vậy ý tướng quân là sao?"
"Chủ ý chỉ có một: Ta sản xuất đại lượng vũ khí này bán cho các người, dùng hết đến mua tiếp chỗ chúng ta. Chỉ cần không đánh chúng ta thì muốn bao nhiêu cũng có. Thế nào?"
Mã Tạp Đát cười khổ: "Cái này... so với chỉ ý của hoàng thúc khác xa, ta không thể làm chủ được. Hơn nữa, rủi hoàng thượng Đại Minh không đồng ý thì sao?"
"Hiện giờ binh quyền trong tay ta, ai làm gì được?"
"Vậy chúng ta viết thỏa ước trước? Nhất ngôn vi định!"
Dương Thu Trì cười thầm, thỏa ước bằng giấy mỏng này chỉ có con gái đầu óc giản đơn như công chúa này mới tin, Đa Nhĩ Cổn là nhất thế kiêu hùng, cái gì cầm chắc trong tay mới coi là thật. Dù gì thì hắn cũng tìm cách thoát thân, cứ theo thử xem, biết đâu có một lượng gia tài lớn, vừa có cớ để Đại Thanh chỉa mũi dùi vào kẻ địch khác cũng không chừng.
Dương Thu Trì quay hỏi Trầm Lỗi: "Về chuyện này phía ngươi tính sao?"
Trầm Lỗi đáp: "Đơn giản, Đại Tây ta chỉ cần vùng Sơn Tây. Sau đó, Đại Tây và Đại Thanh cùng phái các luyện đan sư có kỹ nghệ cao siêu tới, Dương huynh đệ chỉ dạy cho mỗi bên một phần kỹ thuật, như vậy đơn độc sẽ không chế ra vũ khí, mà phải hợp tác với nhau. Sau này Dương huynh đệ trăm tuổi, mấy nhà chúng ta hỗ tương qua lại, vì sinh tồn mà không thể không hợp tác với nhau, chẳng phải là kế trường cửu hay sao?"
Công chúa Mã Tạp Đát gật đầu lia lịa: "Đúng, ta cũng thấy đó là biện pháp tốt, như vậy ai trong chúng ta cũng yên tâm. Rất may lần này ta có đem luyện đan sư tới."
NẠP THIẾP KÝ II