Nạp Thiếp Ký 3

Nụ cười trên mặt Tả Giai Âm từ từ biến mất, điềm đạm nói: "Sư gia, lần này ngài làm hơi to chuyện rồi đó, đừng nói gì Nhân Hòa huyện nho nhỏ của các vị, cho dù là bố chánh sứ của Chiết Giang đường đường cũng không làm gì được ta đâu."
"Ta biết." Mạnh Thiên Sở cười cười, điểm này hắn đã nghĩ ra khi tiến vào Tả gia, cũng nghĩ sẳn kế sách đối ứng, "Ta biết bản lãnh của cô nương rất lớn, vỗ tay một cái là có thể điều tập cẩm y vệ, Đông Hán, thậm chí quân đội, đạp bình huyện Nhân Hòa của ta."
Tả Giai Âm cười: "Vậy huynh còn dám uy hiếp ta?"
"Nhân vì ta biết cô sẽ không động thủ với ta, hơn nữa cô sẽ đem rất nhiều chuyện nói cho ta hay, bao quát cả thân phận, thậm chí thân thế của cô."
"Vậy à, huynh bằng vào cái gì mà tự tin quá vậy?" Hai mắt của Tả Giai Âm sáng ngời, tràn đầy xuân sắc.
Mạnh Thiên Sở bước tới một bước, dường như dán sát vào người nàng, nhìn vào hai mắt của nàng, đột nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của nàng, kéo nàng sát vào người mình: "Chính là vì cái này, còn chưa đủ sao?"
Tả Giải Âm tránh né một hồi, đỏ mặt tránh: "Bỏ ta ra, người khác nhìn còn ra thể thống gì?"
"Ai mà thấy chứ?" Hắn chuyển đầu nhìn Lý Nhữ Hàn đang nằm ngửa người mơ màng trong gian trong, rồi quay lại bảo, "Cho dù có thấy đi nữa, thì đã sao nào? Ta cứ muốn khinh bạc nàng đấy, nàng có bản lãnh thì gọi Đông hán tới bắt ta đi!"
"Huynh đừng cho là ta không dám!" Tả Giai Âm hơi nổi giận, xoay chuyển người, ngược lại càng áp sát vào ngực hắn hơn, bàn tay phấn đánh khẽ lên đôi vai chắc của Mạnh Thiên Sở: "Huynh ngoại trừ biết khi phụ ta, còn biết làm cái gì nữa?"
"Biết nhiều chứ!" Mạnh Thiên Sở hơi rùng người xuống định hôn Tả Giai Âm, Tả Giai Âm thở hỗn hễn, thần tình hơi hoảng loạn tránh né hắn. Cũng vào lúc này, họ nghe tiếng bước chân từ ngoài đi tới. Tả Giai Âm cố sức dằn một cái, thoát khỏi vòng tay của Mạnh Thiên Sở, lùi ra xa mấy bước chỉnh sửa lại y phục, trừng mắt nhìn hắn, nhưng khóe miệng lại hàm chứa nụ cười e ấp.
Lúc này, có hai người vén rèn tiến vào, thì ra là tiểu nha hoàn vừa rồi và tiểu bộ khoái Tống Tường Vũ.
Tống Tường Vũ nhìn thấy Mạnh Thiên Sở, vội bước tới khom người ôm quyền: "Sư gia, tiểu nhân vô năng..."
Mạnh Thiên Sở vỗ vỗ vai hắn: "Không sao, Lý Nhữ Hàn đã nhận tội giết anh là Lý Nhữ Hiên, hơn nữa đã dụ hoặc Kha Trù con trai của Kha tri phủ dùng độc, dẫn tới tử vong. Ngươi áp giải hắn đi, bên ngoài có Vương bộ đầu cùng các huynh đệ tiếp ứng. Hãy áp giải hắn về nha môn chờ thẩm tra, đồng thời thông tri Kha tri phủ là án Kha công tử trúng độc đã được phá giải rồi. Là Lý Nhữ Hàn dụ hoặc phục độc dẫn tới cái chết."
Tống Tường Vũ vừa nghe nói án của con trai Kha tri phủ trúng độc đã bị phá, không khỏi mừng rơn, dạ một tiếng xốc Lý Nhữ Hàn đưa ra khỏi phòng.
Tả Giai Âm sửa lại đầu tóc vừa bị làm rối, ngồi xuống một cái ghế gần đó, đưa mắt lườm Mạnh Thiên Sở một cái: "Huynh nếu như đã nhận định ta chôn năm thi thể ở sơn trang, vậy ta là hung thủ giết người, vậy sao huynh vừa rồi lại hôn... hung thủ giết người này chi vậy?"
Mạnh Thiên Sở cũng ngồi xuống một cái ghế, chỉnh sửa áo quần: "Tra nàng xem có liên quan đến chuyện giết người hay không là chức trách của ta, hành động vừa rồi là tình cảm của ta. Đây là hai vấn đề khác nhau, chẳng mâu thuẫn gì. Nếu như nàng thật sự là hung thủ giết người, ta sẽ vẫn không thể dung tình!"
Tả Giai Âm cười nói: "Huynh là sợ ta không dung tình đó chứ a? Do đó mới nghĩ cách dùng một đao ôn nhu chế phục ta, dụ cho ta nói ra, sau đó toàn thân mà thối lui, nghĩ thêm biện pháp bắt ta quy án, đúng không nào?"
Mạnh Thiên Sở hơi bối rối: "Cô nương, Mạnh mỗ cưa đến nỗi ti bỉ như vậy, nam tử hán đại trượng phu sao lại dùng thủ đoạn đó chứ."
"Huynh có nghĩ như vậy hay không thì tự huynh biết." Tả Giai Âm tủm tỉm cười, "Kỳ thật, sử dụng thủ đoạn này đối phó với nữ hài tử vẫn hữu dụng lắm chứ."
"Tả cô nương lo xa rồi - vấn đề Mạnh mỗ hỏi vừa rồi cô nương còn chưa giải đáp đó."
Tả Giai Âm khẽ thở dài: "Mạnh gia, nếu như lời đã nói tới mức này, thì ta đành đem lời thật nói cho huynh biết vậy. Chuyện này tốt nhất là huynh đừng quản, vì huynh có quản cũng không được."
"Ha ha, ta biết. Chỉ có điều, nếu như cô không đem phần chân thật gì đó nói ra, thì có câu người không biết sẽ không sợ, e rằng ta sẽ không vì mấy câu sơ sài của cô nương mà bị dọa sợ chạy đâu."
Tả Giai Âm cười thật ngọt, đột nhiên hỏi một câu không đâu vào đâu: "Mạnh gia, huynh muốn nghe chuyện cũ không?"
"Ái dà, lúc này mà Tả cô nương lại đột nhiên muốn kể chuyện, xem ra là có liên quan đến câu hỏi của ta, không nghe e rằng không được, vậy thỉnh cô nương hãy kể đi."
"Huynh vừa rồi chẳng phải là phỏng đoán ta sẽ đem thân phận thậm chí thân thế của ta nói cho huynh biết sao? Vậy được, ta nói từ đầu vậy. Ta biết phu nhân ở nhà nhất định đã đem lời ta nói kể lại cho huynh nghe rồi. Nhưng những gì nàng ấy nói là không hoàn chỉnh." Tả Giai Âm khẽ vuốt vài ngọn tóc rủ xuống trán, từ từ nói: "Ta ba tuổi vỡ lòng, năm tuổi đọc Luận ngữ, sáu tuổi thuộc Thi kinh, bảy tuổi bắt đầu theo sư phụ ta tập võ. Mỗi ngày khi trời còn chưa sáng là đã phải thức dậy đọc sách tập võ. Khuê nữ của nhà người khác chỉ học kinh sách dành cho nữ nhân, còn ta thì đọc tích Hoa Mộc Lan. Nữ nhân người ta học may vá thêu thùa, còn ta thì học múa đao thương côn bổng."
"Vì sao lại cực khổ chi vậy?" Mạnh Thiên Sở hỏi.
"Nhân vì cha ta muốn có một đứa con trai, không ngờ ta lại là gái. Mẹ ta cảm thấy không phải với cha ta, cho nên coi ta như con trai mà nuôi lớn lên. Ngày ta mười một tuổi đã theo mẹ học kinh doanh buốn bán, mười bốn tuổi đã làm chưởng quầy. Huynh có biết không? Ta thật không cảm kích người, tự người không hạnh phúc, lại muốn đem hạnh phúc cả đời của con gái mà kéo theo."
"Cô có thể là hiểu lầm mẹ cô rồi, bà ta có thể là hi vọng cô thành tài, dù sao...."
"Dù sao chúng tôi ở chỗ này cũng là cô nhi quả mẫu, không có một nam nhân nào để dựa dẫm vào, có phải vậy không?"
"Ta nghĩ vậy."
"Vậy tôi có gì sai sao? Mẹ nhất mực chờ người cha phụ bạc của tôi về, nhưng cha tôi đã mang cho mẹ thứ gì? Ngoại trừ vết thương lòng chịu cả đời, còn có gì khác sao?"
"Phụ thân của cô có thể là có chỗ khó xử riêng."
Tả Giai Âm nhón lấy một miếng anh đào vừa to vừa hồng trên bàn bỏ vào miệng, từ từ nhai, rồi nhả hạt ra lòng bàn tay, nói: "Kỳ thật, ta cũng không để ý đến mẹ lắm, nhân vì mẹ ruột của ta không phải là người!"
Câu nói này chính là câu khiến Mạnh Thiên Sở kinh hãi nhất trong đêm nay.
Tả Giai Âm nhìn vẻ cả kinh của hắn, cười: 'Mạnh gia, thật là hiếm có! Không ngờ ta có thể nhìn được vẻ cả kinh của huynh."
Mạnh Thiên Sở mỗi lần nhìn nụ cười đơn thuần của Tả Giai Âm như vậy đều có cảm giác tê liệt khắp người, gượng cười đáp: "Cô coi ta là thần tiên rồi, ta là người!"
"Kỳ thật huynh cả kinh cũng không có gì làm kỳ, bỡi vì trong phủ này, từ trên xuống dưới ngoại trừ ta và mẹ cùng mẹ ruột ta ra, không có người thứ ba nào biết."
"Cha cô không biết hay sao?" Mạnh Thiên Sở hơi lấy làm lạ.
"Đúng vậy, mẹ ruột ta là thiếp thân nha hoàn của mẹ ta. Khi cha ta chuộc thân cho mẹ, nhân vì mẹ và mẹ ruột sống dựa vào nhau, nên đã cầu cha ta chuộc luôn cho hai người."
"Ta dường như minh bạch một chút rồi, cha cô chuộc nữ tử thanh lâu và nha hoàn của người ta ra cùng một lúc, làm được như vậy nhất định mẹ ruột của cô cũng đẹp lắm."
"Đúng vậy, người tuy không đẹp bằng mẹ ta, nhưng cũng xinh xắn muôn phần. Vốn ra khi mẹ ta và cha về sống chung với nhau, định tìm một người tốt gả mẹ ruột ta đi, nhưng không ngờ trong một lần cha ta say đồng phòng rồi, khi tỉnh dậy mới phát hiện người đồng phòng chính là mẹ ruột ta. Sau đó mẹ ruột mang thai ta, còn mẹ thì không biết gì."
Thì ra là nàng hầu rơi vào bẫy của lão gia, có mang luôn! Đúng là kế cũ, nhưng cái bẫy có cũ rích cách mấy cũng thường dễ phát sinh và hiệu nghiệm vô cùng!
Tả Giai Âm nói tiếp: "Điều này cũng là duyên cớ vì sao ta không có mấy cảm tình với cha. cha là cha ruột của ta, nhưng người mà cha yêu không phải là mẹ ruột ta, chỉ nhân vì rượu mà nhìn lầm người, coi mẹ ruột ta thành mẹ, nên mới có ta."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cha lên kinh, mẹ và mẹ ruột đều có thai. Khi mẹ biết chuyện rồi thì không hề trách gì mẹ ruột ta, tha thứ cho người. Hai nữ nhân cùng chờ cốt nhục của Tả gia xuất thế, nhưng không ngờ hài tử mà mẹ sinh ra là thai chết, nghe nói còn là bào thai nam. Mẹ ruột sinh ra ta, sau đó mẹ không chịu nổi sự đả kích này sinh bệnh, khi khỏe rồi liền nói với mẹ ruột đòi ta."
"Mẹ ruột cô đáp ứng?"
"Mẹ lúc đó nói, nếu như không đáp ứng thì đuổi cổ hai mẹ con ta ra đường. Mẫu thân của ta lúc đó mới mười sau tuổi, mang theo ta làm sao mà sống? Hơn nữa mẹ ruột của ta chỉ là một nha hoàn của mẹ ta, do đó, để cho đứa con của mình tiếp tục sống, người đã bằng lòng."
Mạnh Thiên Sở hít sâu một hơi, rồi thở dài: "Vậy cô biết chuyện đó từ khi nào?"
"Hai năm trước."
"Ai cho cô biết?"
"Ta vô tình nghe được, ta hỏi hai người, mẹ ruột bấy giờ mới khóc nhận ra."
"Mẹ ruột của cô thật là có mệnh khổ, con ruột của mình ở ngay trước mắt mà không thể nhận nhau."
"Còn khổ hơn nữa đó!" Thần tình của Tả Giai Âm thảm não, từ từ nói: "Vào ba năm trước sau khi cha ta về chưa lâu, mẹ ta lo cha ta sẽ thật lòng yêu mẹ ruột ta mà không muốn bà nữa, đã cố ý đẩy mẹ ruột vào trong lò lửa, khiến mặt bị đốt hư luôn."
"Mẹ cô sao lại..."
"Ác độc? Phải vậy không?"
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, Tả Giai Âm đứng dậy, bước ra ngoài cửa, xoay lưng lại Mạnh Thiên Sở, hai người thật lâu không nói với nhau câu nào.
Thì ra là Tả Giai Âm lại có thân thế như vậy, thật khiến người ta thở dài. Mạnh Thiên Sở nói: "Lệnh tôn nhất định là biết chân tướng rồi thương tâm quá độ mới sinh bệnh."
"Huynh thật là thông minh - huynh làm sao mà biết vậy?"
"Cha cô dối lòng cưới con gái của Lại bộ thượng thu, lo lắng cho hai người mẹ của cô, len lén trở về cấp tiền cho hai người. Cần phải biết, đây là sự mạo hiểm rất lớn, nhưng cha cô vẫn làm, sau đó còn bỏ hôn chạy về bên cạnh hai người, đủ thấy trong lòng ông ta hai người mẹ của cô có địa vị như thế nào rồi. Nhưng mẹ cô lại ghen, sợ cha cô yêu mẹ ruột, hủy dung nhan của người, với cảm tình mà cha cô dành cho hai người như vậy, kết quả này nhất định là khiến cho ông ta giận bốc hỏa công tâm, không bệnh mới lạ."
"Đúng a, từ khi phát sinh chuyện này xong, cha ta nằm liệt giường rất nhiều ngày, sau đó đầu thường hay đau. Và mỗi lần đau đều đập đầu vào tường. Sau đó sư phụ thấy cha thống khổ như vậy, liền phối một thứ thuốc cho người dùng. Sau khi dùng xong rồi, chứng đau đầu bị áp xuống, chỉ có điều mỗi lần đau đầu đều phải dùng, lượng dùng ngày càng nhiều, nếu không không thể trấn áp sự đau đớn kịch liệt, chỉ có điều thân thể ngày một yếu."
Mạnh Thiên Sở thở dài: "Nếu như lệnh tôn cứ dùng thuốc như vậy, thân thể chỉ sợ không chống chịu được bao lâu."
"Đúng vậy, ta làm gì không biết điều đó, nhưng làm cách nào bây giờ. Những lang trung có thể mời thì đã mời hết rồi, biện pháp có thể nghĩ cũng đã nghĩ hết rồi, trong lúc bó tay chịu phép, mới dùng hạ sách này. Không những cha ta, mẹ ruột ta sau khi bị cháy mặt cũng đau đớn kịch liệt, ngày đêm không thể ngủ, kêu thảm rên rĩ thấu rồi, mấy ngày sau thân hình tiều tụy. Ta thấy mẫu thân chịu cơn dày vò kịch liệt như vậy, vô cùng bất nhẫn, mới cấp cho mẫu thân dùng loại thuốc này chống đau, không ngờ ngày dài tháng rộng, mẫu thân cũng đã bị nghiện rồi. Ai!" -
Mạnh Thiên Sở đương nhiên biết bệnh nhân bị phỏng trong tình huống không có thuốc giảm đau sẽ chịu thảm cảnh thống khổ như thế nào, nên cũng thở dài nói: "Cái này thì không thể trách cô được." Lời này là lời thật, vì người trong thời đại này còn hiểu quá ít về tính nguy hại của nha phiến, chủ yếu là xem trong tính ma túy an ủi tinh thần giảm đau cực mạnh của đó, so với tri thức của người hiện đại về chất độc bản A cực kỳ tệ hại quả là một trời một vực.
Tả Giai Âm nói: "Sư phụ sau đó nói cho ta biết, người nghiên cứu loại thuốc này nhiều năm, nhất mực thử rút trích dược vật từ quả A phù dung, kỳ vọng có thể phối trí một loại thuốc có thể duyên niên ích thọ, nhưng nhất mực không khống chế được tập tính của nó. Do sư phụ của ta cần một lượng lớn loại dược vật này tiến hành kiểm nghiệm phối trí, hơn nữa cha mẹ ta cần dùng lượng thuốc ngày càng tăng, cho nên ta và sư phụ thương lượng xong, đem Giai Âm sơn trang do cha mua tặng ta trồng đầy loại cây A phù dung này, để thú hái quả phối luyện thuốc. Ta phụ trách trồng hoa, sư phụ ta phụ trách phối thuốc."
Mạnh Thiên Sở lắc đầu: "Các người quả là không hiểu biết tập tính của nha phiến, và cũng không biết nên dùng thế nào để loại nha phiến này phát huy công hiệu mạnh nhất của nó..."
Tả Giai Âm vừa kinh vừa mừng: "Mạnh gia, ngài nhất định là hiểu loại nha phiến này phi thường! Đúng không? Ngài dạy ta đi, được không? Ta đảm bảo ngài vinh hoa phú quý..."
Vừa nói đến đây, Tả Giai Âm dừng ngay lại, không nói tiếp nữa.
Mạnh Thiên Sở cười ha ha hỏi lại: "Cô đảm bảo cho ta vinh hoa phú quý? Ha ha, cô rốt cuộc là ai? Đương kim công chúa hả?"
"Ta không phải là công chúa, nhưng về một số ý nghĩa nào đó mà nói, thì quyền lợi của ta không nhỏ hơn công chúa chút nào."
"Vậy à, vậy cô nói trước thử xem rốt cuộc cô là thần thánh phương nào? Nếu như cô có thể làm ta tin thật, có thể ta sẽ giúp cô." Mạnh Thiên Sở là bác sĩ pháp y, đương nhiên nắm rõ đặc tính của nha phiến như trong lòng bàn tay, chỉ điểm một số điểm da lông phía ngoài cũng đủ làm những kẻ này mừng như điên rồi.
Trong mắt Tả Giai Âm hiện lên vẻ hưng phấn vô cùng: "Mạnh gia, lời này là thật?"
"Quân vô hí ngôn!" Mạnh Thiên Sở huyênh hoang ra vẻ hài hài một chút, rồi mới nghiêm túc đáp: "Đương nhiên là thật."
"Vậy được, ta cái gì cũng sẽ nói cho huynh hết, huynh nhất định phải giúp ta!" Tả Giai Âm móc từ trong người ra một thẻ bài nhỏ, bước lên trước một bước đưa cho Mạnh Thiên Sở xem.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui