Mạnh Thiên Sở chụp tay nàng, khẽ vỗ vỗ, thần tình hiển nhiên rất khó quyết định, suy nghĩ một lúc mới xoay qua nói với lão giả áo trắng: "Nếu như ta ám sát Ôn công công, các người có tha cho Tả cô nương không?"
Bạch bào lão giả vỗ ngực: "Ta có thể lấy tính mệnh đảm bảo! Chỉ cần người giết Ôn Tuyền, chúng ta lập tức thả Tả cô nương ra. Dù sao cô ta cũng không biết chúng ta là ai, không cấu thành uy hiếp đối với chúng ta. Huống chi cô ta lại là thiên sư gì đó, nếu như không vì bức ngươi làm chuyện này, chúng ta không muốn gây thêm chuyện phiền phức. Đương nhiên cũng không tất yếu phải giết cô ta."
Mạnh Thiên Sở cúi đầu suy nghĩ một lúc, chần chờ hỏi: "Có thể cho ta một chút thời gian suy nghĩ kỹ không?"
"Được! Chuyện này dù sao cũng quan hệ trọng đại, vậy cấp cho hai ngươi thời gian một đêm, sáng sớm ngày mai ta sẽ đến nghe tin tức của hai ngươi. Hi vọng hai ngươi không làm ta thất vọng." Bạch bào lão giả đứng dậy, chấp tay lạnh lùng nói: 'Nhưng mà, ta cảnh cáo hai ngươi ở đây được cảnh giới như vách sắt vậy, đúng như ngươi nói cao thủ như mây, đừng hi vọng gì đào tẩu, và đừng hi vọng có người đến cứu các ngươi. Cho dù có phái quân đội tới, chúng ta cũng kịp thời giết các ngươi rồi rút đi. Còn nữa, cũng đừng nghĩ đến tự sát. Nếu như các ngươi tự sát, hắc hắc, ta sẽ đem thi thể của hai ngươi cởi truồng hết treo ở cổng thành Hàng châu, cho người nhà các ngươi mất mặt hết!"
Chiêu này quả là âm độc, hai người đều không khỏi rùng mình.
Họ bỉ áp giải đến một gian phòng, sau đó bị khóa cửa ngoài. Mạnh Thiên Sở nhanh chóng kiểm tra cửa sổ bốn phía, thấy đều bị đóng chặt bằng đinh, căn bản mở không ra. Bên ngoài không ngừng có tiếng bước chân của hộ vệ đi qua đi lại. Hắn ngước đầu nhìn, thấy đỉnh phòng rất cao, cho dù có hai người có là bướm cũng khó bay tới xà ngang. Hơn nữa, bốn phía đều có hộ vệ, cho dù họ có lên tới đỉnh phòng cũng không chạy đâu cho thoát. Dưới chân là nền đá rắn chắc, ngay khả năng đào địa đạo cũng không có.
Trong phòng chỉ có một cái giường, một bàn tròn và hai cái ghế, trên bàn tròn có đặt một bình trà.
Tả Giai Âm và Mạnh Thiên Sở ngồi xuống bên bàn tròn. Tả Giai Âm hỏi: "Mạnh gia, chúng ta làm sao đây?"
Mạnh Thiên Sở nhìn tả nhìn hữu, lắc đầu: "Nơi này giới bị sâm nghiêm, đào tẩu hay chờ người cứu đều là uổng phí tâm cơ. Hiện giờ chỉ còn hai lựa chọn, một là đáp ứng bọn họ, hai là chờ chết. Chờ chết khẳng định là lựa chọn cuối cùng..."
Tả Giai Âm nghe xong, khẽ cắn môi, từ từ cúi đầu, nghẹn ngào nói: "Nếu như... nếu như huynh không đáp ứng hành thích Ôn Tuyền, vậy chúng ta... không còn nhìn thấy thái dương của ngày mai nữa..."
Mạnh Thiên Sở cười thảm: "Đúng a. Nhưng ta đi giết y cũng khó thoát khỏi chết!"
"Nhưng giết y rồi, huynh còn có một chút hy vọng đào tẩu tìm cái sống, chúng ta còn có cơ hội sống tiếp, nếu không giết y, sẽ chết ngay thôi a."
Mạnh Thiên Sở cầm tay Tả Giai Âm, nhìn sâu vào mắt nàng: "Đúng a. Nếu như ta giết Ôn Tuyền, những người này xem ra có vẻ giữ chữ tín, ít nhất cũng còn để cho nàng sống sót."
Tả Giai Âm lắc đầu quầy quậy, nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở khóc ròng: "Huynh mà chết rồi ta tuyệt không sống một mình!"
"Ngốc ạ! Một người chết dù sao cũng tốt hơn là hai người chết. Nàng nếu chết theo, đến lúc đó ai đốt nhang cho ta!"
"Không chịu! Muội không muốn huynh chết! Muội muốn chết cùng huynh ở cùng một chỗ!" Tình cảm của Tả Giai Âm chợt tiết ra như sóng thủy triều, ôm chặt Mạnh Thiên Sở, sợ hắn rời bỏ nàng mà đi.
Mạnh Thiên Sở khẽ an ủi nàng.
Tả Giai Âm ngước đôi mắt lệ: "Tên Ôn Tuyền đó suýt chết cha của nương tử của huynh là Phượng Nghi muội tử, huynh không phải hận y thấu xương hay sao? Vì sao huynh không mượn cơ hội này giết y chứ? Có những người này trợ giúp, khả năng thành công chẳng phải là lớn hơn sao? Chúng ta hãy nghĩ biện pháp nào đó vừa có thể giết y, vừa có thể bình an rời khỏi đó, có được không?"
Mạnh Thiên Sở khẽ lau nước mắt trên mặt Tả Giai Âm, ngẫm nghĩ một lúc, rồi lắc đầu nói: "Lúc nào hay lúc ấy, lúc đó ta hận y lắm, nhưng Ôn công công đối với ta đích xác không tệ, có một câu nói là không có địch nhân vĩnh viễn, cũng không có bằng hữu vĩnh viễn. Ôn công công giết nhạc phụ ta, nhân vị nhạc phụ ta đụng chạm với hoàng thượng, làm sai trước. Ôn công công chẳng qua là phụng mệnh hành sự. Có câu oan gia nên giải không nên kết, Ôn công công đối với ta có thể coi là ân trọng như núi, đoạn thời gian không vui đó ta không muốn nhắc lại, chỉ cầu sau này có thể theo hầu Ôn công công thật tốt, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi. Ai, đáng tiếc là chúng ta sắp chết rồi, không có ngày đó nữa. Nhưng mà nếu có thể vì Ôn công công mà chết, cũng coi như báo đáp ân tri ngộ của lão nhân gia rồi."
Tả Giai Âm trừng to mắt, ngẩn ngơ nhìn Mạnh Thiên Sở, quả là không tin vào đôi tai của mình, không dám tin Mạnh Thiên Sở lại nói ra những lời như vậy. Ấp úng một hồi nói: "Mạnh gia, lúc đó huynh đã phát thệ nhất định sẽ..."
"Gia Âm, ta không phải nói rồi sao, lúc này lúc khác, ta đã sớm không còn ý định giết Ôn công công nữa, chỉ là nhất mực không nói cho nàng biết thôi. Ta chỉ muốn làm sao theo hầu lão nhân gia người cho thật tốt, làm nên một phen sự nghiệp."
Đây căn bản không giống như lời Mạnh Thiên Sở nói! Tả Giai Âm nhìn kỹ hắn, không biết hắn nói vậy là có dụng ý gì, chần chờ một chút, bảo: "Nhưng mà... nhưng mà chỉ có giết ông ta, chúng ta mới có đường thoát, nếu không sáng ngày mai là sẽ chết rồi!"
Mạnh Thiên Sở lắc đầu cười thảm: "Yên tâm, Giai Âm, con đường xuống suối vàng có ta đi cùng với nàng."
"Nhưng... Phượng Nghi muội tử, còn có Phi Yến nữa thì sao? Hai người biết được khẳng định sẽ thương tâm lắm."
"Không còn cách nào, nếu như ta giết Ôn công công thật, cũng sẽ bị chém cả nhà mà thôi, lúc đò còn liên lụy đến họ nhiều hơn nữa!"
"Chẳng thể nào đâu!" Tả Giai Âm cấp thiết ôm chặt Mạnh Thiên Sở, "Chỉ cần giết Ôn Tuyền, một khi được tự do đừng quên muội là thiên sư, muội sẽ trực tiếp tìm hoàng thượng, nói rõ nguyên ủy của sự tình. Hoàng thượng biết huynh xuất phát từ chuyện chẳng đặng đừng, nhất định sẽ xá miễn tội cho huynh. Lúc đó chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau rồi."
Mạnh Thiên Sở cúi đầu suy nghĩ, sau đó ngước lên nhìn Tả Giai Âm, khẽ nói: "Không, ta không thể đi giết Ôn công công, Ông công công vốn là đối với chuyện của nhạc phụ ta có nguyên nhân trước và bất đắc dĩ, sau đó ông ta đối với ta trọng dụng vô cùng. Ân tri ngộ này không thể nào quên, ta không thể làm chuyện vô tình vô nghĩa như vậy được!"
"Nhưng mà...."
"Không có nhưng mà! Ta đã quyết định rồi!" Mạnh Thiên Sở kiên định lắc đầu, lại sợ thái độ không đủ kiên quyết, còn nắm tay giơ giơ lên. Khi hắn nhìn thấy thần tình sầu khổ của Tả Giai Âm, trong lòng chợt mềm nhũn, khẽ đặt hai tay lên vai nàng, dịu dàng nói: "Tả cô nương, thật xin lỗi..."
"Sở ca!" Tả Giai Âm nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở, khóc ròng.
Mạnh Thiên Sở ôn nhu ôm nàng, khẽ vuốt mái tóc dày óng mượt của nàng. Tả Giai Âm chợt ngửa mạnh đầu, mắt đầm đìa lệ, đưa môi hôn áp vào môi hắn.
Mạnh Thiên Sở hơi chựng lại, rồi hôn đáp lại nàng. Đầu lưỡi hai người xoắn vào nhau, hôn thật sâu, truyền mật cho nhau, thật lâu mới tách ra.
Tả Giai Âm nằm dựa vào người hắn, khẽ nói: "Sở ca, nếu như chúng ta phải chết rồi, trước khi chết, muội muốn hỏi huynh một câu, huynh... huynh có yêu muội không?"
Mạnh Thiên Sở nâng hai má của nàng, nhìn gương mặt đẫm lệ của nàng, lòng đau như có một cánh tay nào đó vò nắn con tim. Hắn cúi xuống hôn nhẹ nàng, dịu dàng đáp: "Đương nhiên là yêu nàng! Vốn ra trước khi trở về, ta đã cùng thương lượng kỹ với nương tử, định đến nhà nàng đề thân. Chỉ có điều, ta đã có nguyên phối, nàng lại là thân phận thiên sư, ta không dám mong mỏi xa xôi rằng nàng có thể làm tiểu thiếp cho ta, cho nên mới chần chờ không dám đề xuất."
Trong mắt Tả Giai Âm đầu giọt lệ nóng hạnh phúc. Nàng dùng sức gật đầu: "Muội bằng lòng, nguyện ý! Chỉ có thể ở bên cạnh huynh, cho dù có làm tiểu thiếp, muội cũng nguyện ý!"
Mạnh Thiên Sở ôm chặt nàng, hai người lại hôn nhau sâu đậm. Lần này không biết họ hôn nhau bao lâu, cho đến khi Mạnh Thiên Sở cảm thấy hô hấp của mình không thể tiếp tục được, hai người mới rời nhau ra.
Tả Giai Âm khẽ sụt sùi, thỏ thẻ: "Thiên Sở, muội... muội rất muốn... rất muốn có thể vĩnh viễn ở bên cạnh huynh! Cả đời này sống cùng với nhau! Thật đáng tiếc... chúng ta... sắp chết rồi..."
Mạnh Thiên Sở khẽ ôm nàng, một tay nhè nhẹ vuốt lên xuống dọc sống lưng nàng, không biết làm sao để an ủi.
Tả Giai Âm từ từ ngước đầu, gương mặt không biết từ lúc nào đã treo hai ráng mây hòng, dùng lời lẽ làm người ta nát lòng nói: "Sở ca, vừa rồi đã coi như là cầu hôn rồi, muội cũng đã đồng ý rồi, chúng ta coi như đã là vợ chồng rồi. Nếu như là như vậy, trước khi chết, hãy để tiện thiếp đem... đem thân này dâng hiến cho phu quân... như vậy cho dù có chết, cũng không tiếc rẻ gì..."
"Âm nhi!" Mạnh Thiên Sở không biết nên cao hứng hay nên đau lòng, quay đầu nhìn ra cửa sổ bên ngoài, chần chờ giây lát, nói: "Bên ngoài còn có người..."
"Không thèm quản!" Tả Giai Âm thổi tắt đèn, nhờ ánh sáng mông lung của ánh trăng thông qua cửa sở, kéo Mạnh Thiên Sở dậy, bước đến bên giường, đỏ hồn hai má tự thân cởi cúc áo, từ từ thoát y, chỉ còn lại cái áo lót, rồi chụp tay Mạnh Thiên Sở, hướng dẫn cho nó tiến vào dưới tiết y của mình...
Mạnh Thiên Sở dùng tay giữ hai gò nhũ hoa căng nhọn của nàng. Nhũ phòng của Tả Giai Âm căng tròn và cứng đanh. Có lẽ là vì nàng có luyện qua võ công, nên nhũ hoa tuy không đầy đặn như của Hạ Phượng Nghi hay thẳng đứng như măng mới mọc của Phi Yến, mà đủ cao và đủ đầy, tràn đầy sự đàn hồi, sờ tới cảm giác được một vị rất riêng, rất khó tả.
Mạnh Thiên Sở là một pháp y, cấu tạo sinh lý của nữ nhân thế nào nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hắn lại kinh qua đoạn thời gian thao tác tính ái thực tiễn với Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, đương nhiên biết làm thế nào để kích thích khêu gợi tình dục của nữ nhân. Dưới sự vuốt ve mơn trớn của hắn và đôi môi hôn hít, hơi thở vần vò, Tả Giai Âm dần phát ra tiếng rên rĩ khiến người ta mê mệt say đắm cả người. Nàng hiện giờ dịu ặt nằm hẳn vào lòng Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nghiên mình quay lại ẵm nàng lên, khẽ đặt lên giường, tiếp tục sờ mó tiếp tục hôn hít nàng. Hắn hôn từ trán xuống môi, từ môi ra tai, từ tai xuống cổ. Môi hắn sau đó lại dời đến đầu ngực, từ từ chọc ghẹo mơn trớn nó, rồi lần tới bụng dưới, trôi đến chỗ riêng tư nhất của nàng.
Tả Giai Âm cảm giác đầu lưỡi của Mạnh Thiên Sở muốn gì, từ trong hưng phấn và mê loạn hơi tỉnh lại, vội đưa một tay ngăn che chỗ kín đi, một tay chặn ngay môi của Mạnh Thiên Sở, run giọng nói: "Không... tướng công... không được hôn nơi đó! Tiện thiếp chịu đựng không nổi a..."
Nam tôn nữ ti ở thời cổ đại, đặc biệt ở Minh triều, là ăn sâu đến thâm căn cố đế. Cho dù là chồng vợ hành phòng, đều phải chú ý đến phép tắc, đó là tư tưởng căn cứ vào chuyện nam chủ ngoại nữ chủ nội, vị trí ngủ thì nam phải nằm ngoài, nữ phải nằm trong. Tư thế đương nhiên là theo kiểu truyền thống nam trên nữ dưới. Nữ nhân nếu như phản lại ở trên người nam, có nghĩa là phản lại cương thường. Nữ nhân nửa đêm muốn xuống giường đi vệ sinh, cũng không được trèo qua người trượng phu, phải vòng qua dưới hai chân, bò tuột xuống giường. Nữ nhân cho dù là đã đến cực điểm, cũng không được phép phóng đãng mặc tình rên rĩ, mà phải nhỏ tiếng, cố sức khắc chế không được rên không được la. Trong sử sách có ghi từng có một người vợ vì khi đạt cực khoái đã rên rĩ quá lớn, bị trượng phu nhận định là phạm vào chữ "Dâm" trong "Thất xuất", bị viết giấy hưu thư cho vợ cuốn gói về vườn luôn!
Do đó, Mạnh Thiên Sở cho dù là muốn thực hiện thể thức 69 gì đó, đối với Tả Giai Âm mà nói thì rất khó có thể tiếp thụ, vì nàng nhận định rằng nếu như bản thân cho trượng phu làm như vậy, có nghĩa đã làm trái với cương thường luân lí, cho nên hoảng hốt ngăn trở hắn ngay.
Mạnh Thiên Sở hiện giờ đã nhận thức rất sâu về địa vị của nam giới trong xã hội phong kiến, biết là trong tình huống này, nếu như hắn ép buộc Tả Giai Âm làm như vậy, nàng đương nhiên không dám phản kháng, nhưng nhất định sẽ vì khẩn trương và tự trách mà ảnh hưởng rất lớn tới lạc thú của ái tình mà đáng ra nàng nên được hưởng. Hắn do đó không miễn cưỡng nàng nữa, đổi thành sờ soạng vuốt ve nhè nhẹ, cho nàng quen đi một chút cảm giác ái tình.
Nơi ấy của Tả Giai Âm đã sớm ngập sóng kênh xuân, sau khi bị Mạnh Thiên Sở dùng kỹ xảo dày dạn kích thích một hồi, đã nhanh chóng biến thành tức nước tràn bờ, ôm chặt Mạnh Thiên Sở, run giọng nói: "Tướng công... cho vào đi..."
Trong quá trình Mạnh Thiên Sở hôn hít nàng, đã sớm thần không biết quỷ không hay lột sạch quần áo, cho nên phóng người lên ngựa, thăm dò nhắm chuẩn vị trí mũi khoan, khẽ nói vào tai Tả Giai Âm: "Ta tiến vào nhé?" Tại Y
"Dạ...!" Tả Giai Âm ôm chặt lưng của Mạnh Thiên Sở, thân người co cứng, khẩn trương chờ đời sự bắt đầu của một đoạn đường đời mới.
Mạnh Thiên Sở từ từ và kiên định nhấn chặt giàn khoan, khi cảm giác được trở lực cuối cùng, thì thô bạo và cuồng mãnh tiến thẳng vào thành địch!
"A..!" Cái đau đớn vì phá thân khiến Tả Giai Âm hô lên thảm thiết, nhưng môi hồng của nàng đã bị Mạnh Thiên Sở khớp chặt tự bao giờ.
Mạnh Thiên Sở không động không đậy, chỉ nhẹ nhàng hôn nàng, dùng đôi môi hóa giải cơn đau của nàng, nhất mực cảm giác như giàn khoan đã tìm thấy dầu mỏ dưới tầng đất sét. Hắn chờ đất sét thấm nước, mới từ từ di động có tiết tấu, có quy luật.
Tả Giai Âm nhắm tịt hai mắt, thân người co cứng từ từ được động tác nhu hòa và thể thiếp của Mạnh Thiên Sở làm cho giản ra, nàng dần dần học được cách nghênh đón hợp tác, dưới kinh nghiệm phong phú của Mạnh Thiên Sở, nhanh chóng đã quẳng nón cởi giáp đầu hàng hai tay. Nàng không còn quản sẽ bị nhận định phạm vào chữ "Dâm" nữa, cho dù cứ cố sức khắc chế nhưng tiếng rên tính ái càng lúc càng lớn, càng lúc càng có quy luật.
Mạnh Thiên Sở nỗ lực muốn khiến nàng cảm thụ cơn cực khoái đầu đời và cũng có thể là lần cuối, nên dùng hết sức lực toàn thân, từng bước từng bước hướng dẫn nàng đến bến bờ hạnh phúc, giúp nàng lội qua bên kia, cuối cùng đưa nàng lên đỉnh cao tình ái.
Trong lúc Tả Giai Âm gần như ngất đi vì khoái lạc, Mạnh Thiên Sở cũng mang hết quỳnh tương tống nhập vào người nàng, khiến Tả Giai Âm cảm giác vừa bị xâm nhập vừa bị đưa lên một tầng cao mới, tiêu tan trong hạnh phúc mỹ hảo. Đó là cảm giác thuộc về nhau, cho hết cho nhau, khiến cho nàng nguyện ý vì Mạnh Thiên Sở mà hiến dâng tất cả.
Khi Mạnh Thiên Sở muốn rời xa thân thể nàng, nàng phảng phất như có cảm giác trống không, không quen, nên cứ ôm chặt hắn, mê loạn nói: "Đừng... tướng công... đừng..."
Mạnh Thiên Sở vội lần nữa tiến trở lại vào người nàng, chờ cơn thủy triều sung túc từ từ rút đi, đồng thời ôn nhu vuốt ve nàng, dùng lời thâm tình khiến người mê loạn gọi tên nàng, thủ thỉ với nàng những lời tình thoại.
Tả Giai Âm khép hờ hai mắt, mượn ánh trăng mông lung nhìn gương mặt tuấn tú của Mạnh Thiên Sở, mê đắm trong lời yêu thương của hắn.
Qua một lúc thật lâu, Tả Giai Âm từ từ thở dài một hơi, rúc vào lòng Mạnh Thiên Sở, khẽ bảo: "Tướng công, thiếp thân... thiếp thân rất muốn cứ như vầy cùng tướng công suốt cả cuộc đời..."
Mạnh Thiên Sở vẫn dùng tay vuốt ve nàng như cũ, không lên tiếng, và cũng không biết an ủi nàng thế nào.
Tả Giai Âm chụp giữ tay Mạnh Thiên Sở, từ từ sờ tới bụng dưới hắn, nói: "Tướng công, thiếp thân muốn... muốn sinh tiểu thiếu gia cho tướng công!"
Mạnh Thiên Sở vuốt ve cái bụng phẳng lỳ của Tả Giai Âm, ngón tay di động tới chỗ mê người của nàng: "Ta cũng muốn lắm, chẳng những muốn có con cùng nàng, mà còn mỗi ngày cùng nàng cộng hưởng vu sơn..."
Tả Giai Âm nhỏm người dậy, nghiêng nhìn Mạnh Thiên Sở: "Tướng công! Chàng không thể vì thiếp thân và hài tử của chúng ta mà đáp ứng họ đi giết Ôn Tuyền sao?"
Mạnh Thiên Sở nhìn nửa thân người lỏa lộ của nàng, nhìn hai gò ngực rắn chắc, cái eo cong nhỏ xíu, nhất thời không biết nói thế nào cho phải.
Tả Giai Âm trường lên, ôm đầu của hắn, đưa một đầu vú vào miệng hắn, khóc nói: "Thiếp muốn một hài tử, hài tử của chúng ta..." Nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Mạnh Thiên Sở nhả đầu ngực màu hồng phấn của nàng ra, ôm nàng vào lòng, lát sau dường như đã hạ quyết định, khẽ nói với giọng âm ngoan: "Được! ... Ta đáp ứng nàng, đi giết Ôn Tuyền!"
"Thật không?" Tả Giai Âm ngẩng đầu, vui mừng và run giọng nói.
"Ừ! Vì nàng, vì hài tử của chúng ta!"
"Không! Còn vì chúng ta có thể vĩnh viễn ở bên nhau nữa!"
Mạnh Thiên Sở cười khổ: "Ôn Tuyền bản tính đa nghi, phòng ngừa rất cẩn mật. Múôn giết lão, chỉ có thể mạo hiểm, không có khả năng toàn thân mà thối lui!"
Tả Giai Âm ôm chặt Mạnh Thiên Sở: "Không! Chúng ta nghĩ ra biện pháp, nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó để có thể giết hắn mà vẫn còn chạy thoát được tính mệnh!"
"Làm gì có biện pháp nào như thế chứ?"