Nạp Thiếp Ký 3

Tả Giai Âm ngẫm nghĩ, kề tai Mạnh Thiên Sở dùng thanh âm hầu như không thể nghe thấy nói: "Sư phụ thiếp có luyện một loại đơn dược gọi là Quy tức hoàn, có thể khiến hô hấp và nhịp mạch của người giảm đến mức tối thiểu, khiến đối với người ngoài thì kẻ đó chẳng khác gì chết. Chờ khi cùng Ôn Tuyền ở chỗ riêng tư rồi, chàng giết hắn, ngụy tạo thành tình trạng người ngoài tiềm nhập vào giết người, sau đó uống loại thuốc này giả chết, chờ cứu viện!"
Mạnh Thiên Sở mừng rỡ: "Thật không?"
Tả Giai Âm dùng môi hồng bịt miệng hắn lại, đưa tay ra hiệu, kỳ ý nhỏ tiếng.
Mạnh Thiên Sở hút đôi môi thơm của nàng, tiếp đó cắn nhẹ lên đầu lưỡi nàng.
Tả Giai Âm ư một tiếng, rút đầu lưỡi về, chép chép miệng vung nắm tay nhung đấm nhẹ vào gò ngực rắn chắc của hắn, trách: "Dám cắn thiếp! Hừ!"
Mạnh Thiên Sở cười cười, tiếp đó thần tình âm trầm trở lại: "Biện pháp này thì rất tốt, chỉ là bọn chúng không nhất định phải tin, nói không chừng đâm thêm vài đao vào thi thể của ta, lúc đó chết chắc."
Tả Giai Âm áp sát người hắn, hạ giọng nói: "Không đâu! Chàng tốt nhất là hạ độc giết chết Ôn Tuyền, bản thân cũng giả vờ trúng độc, cho dù là bọn chúng hoài nghi, nhưng nhân vì nhìn không ra chàng chết giả, cho dù có hoài nghi trong ấy có trò gì, cũng sẽ không chưa tra rõ mà hạ thủ chém đâm thi thẻ."
"Cho dù bọn chúng không chém đâm thi thể, cũng sẽ để thi thể ở chỗ nào đó trong phủ canh gác nghiêm ngặt, chờ tra xét cho ra, ta cuối cùng cũng chạy không thoát."
"Canh thi thể dù sao cũng lơi lỏng hơn canh người nhiều. Chỉ cần chờ thiếp ra, sẽ nhất định có thể cứu chàng. Đến lúc đó thì chúng ta có thể lại ở bên nhau rồi."
Mạnh Thiên Sở hơi trầm ngâm: "Nàng nói không sai, cố gắng hết sức dù sao cũng hơn là bó tay chờ chết. Cứ án chiếu theo biện pháp của nàng mà làm thôi! Vì nàng, vì hài tử tương lai của chúng ta, ta nhất định sẽ giết Ôn Tuyền!"
"Quá tốt rồi!" Tả Giai Âm ôm cổ Mạnh Thiên Sở, hôn hắn một nụ hôn thật sâu, "Chuyện không thể chần chờ, chúng ta lập tức hành động!" Nói xong định ngồi dậy.
"Không cần gấp!" Mạnh Thiên Sở đem người đè nàng xuống dưới, "Đêm nay là đêm đầu tiên động phòng hoa chúc của chúng ta. Có câu lương thần mỹ cảnh, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng! Ta còn muốn nữa!"
"Dạ!" Tả Giai Âm gật đầu, nằm ngữa ra chờ Mạnh Thiên Sở xâm nhập, không ngờ Mạnh Thiên Sở cười giặc, nói khẽ bên tai nàng: "Lần này ta muốn nàng chủ động."
"Thiếp... chủ động?"
"Ừ, ta muốn làm đại lão gia một chút, để nàng phục thị ta!"
"Cái đó... cái đó thiếp thân không biết đâu a."
"Ta dạy nàng mà! Nàng cứ làm theo lời ta nói là được, không cho phép nói không, rõ chữa?"
"Nhưng mà..."
"Không nhưng mà gì hết!" Mạnh Thiên Sở nhấn mạnh, "Chiếu theo lời ta mà làm! Cũng không được phản khán!"
"Dạ!" Tả Giai Âm ngoan ngoãn đáp ứng, nhưng giọng nói hơi ảm đạm.
Tiếp đó, Mạnh Thiên Sở đem toàn bộ chiêu thức này nọ đã xem biết trước khi xuyên việt tới đây đều dùng qua hết, mỗi một tư thế mới đều khiến Tả Giai Âm e thẹn khó chịu, nhưng không dám phản kháng, cứ một mực nghe lời hắn chỉ huy, khiến cho hắn vô cùng hứng thú.
Mạnh Thiên Sở không biết vân vũ mây mưa trên người Tả Giai Âm bao lâu, cho đến khi ngoài cửa trở trắng nhờ, trời bắt đầu ửng sáng mà hai người vẫn còn ôn nhu triền miên, không chịu rời nhau.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, một giọng nói cất lên: "Mạnh gia, lương thần mỹ cảnh đã qua rồi, cần phải ra quyết định đi thôi!"
Mạnh Thiên Sở bấy giờ mới đáp ứng: "Nghe rồi! Chờ một chút!"
Thân hình Tả Giai Âm co cứng, chụp giữ chặt Mạnh Thiên Sở, run giọng nói: "Tướng công..."
"Đừng có lo mà, ông trời sẽ phù hộ cho chúng ta."
Ngoài cửa, tiếng bước chân từ từ rời xa. Mạnh Thiên Sở vừa định ngồi dậy, nhưng bị Tả Giai Âm ôm chặt, nàng nói: "Tướng công..., thêm lần nữa nhé? Thiếp thân muốn..." Tiếp đó ngồi dậy, cúi người hé cái miệng nhỏ vờn yêu cầu em của Mạnh Thiên Sở, rồi dụng tâm hôn hít.
Sau khi đến mức rút kiếm giương cung, Mạnh Thiên Sở lại tung người áp nàng dưới thân, vừa ôn nhu vừa thô dã tiến nhập vào thân thể nàng.
Lần này, Tả Giai Âm không nhám mắt, mà nhất mực nhìn Mạnh Thiên Sở, nhìn mỗi động tác của hắn trên người nàng, phảng phất như muốn nhớ hết mọi thứ, cho đến khi Mạnh Thiên Sở đem mầm yêu thương rưới vào nội thể nàng, bấy giờ mới ôm chặt hắn, sụt sùi khóc.
Hai người mặc y phục xong, Tả Giai Âm móc từ trong lòng ra một bình sứ tím nhỏ, trút ra một hoàn thuốc cũng màu tím: "Tướng công, đây là Quy tức hoàn, có thể khiến người trong vòng ba ngày tiến vào trạng thái giải tử, ba ngày sau sẽ tự nhiên tỉnh lại. Chàng bỏ độc chết Ôn Tuyền xong, hãy uống liền một viên, chờ thiếp đến cứu chàng!" Nói đến đây, đôi mắt đẹp của nàng đầy lệ, xinh đẹp muôn phần.
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, tiếp lấy hoàn thuốc đó, nói: "Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ thành công, chúng ta đi thôi."
Thần tình Tả Giai Âm ảm đạm hẳn đi, vụt cái câu cổ hắn, hôn hắn một nụ hôn dài, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Tiếp đó, Tả Giai Âm bỏ hắn ra, chuyển thân rút chốt cửa, định mở cửa phòng lúc này cũng đã mở khóa chốt ngoài, chợt Mạnh Thiên Sở từ phía sau ôm chặt nàng, kéo nàng quay lại, lần nữa hôn nàng thật sâu.
Tả Giai Âm nhắm mắt cảm thụ cái hôn nóng bỏng của Mạnh thiên Sở, đột nhiên, nàng cảm thấy có cái gì đó được lưỡi Mạnh Thiên Sở tống qua miệng nàng, đang cảm thấy kinh ngạc thì ở eo chợt tê đi, đã bị Mạnh Thiên Sở bấu lấy thắt lưng, toàn thân mềm nhũn không động đậy được. Tiếp đó, mũi nàng bị Mạnh Thiên Sở bịt kín, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, khiến cho vật mà hắn đưa vào miệng trôi tuột xuống bụng.
Mạnh Thiên Sở nghiêng người ẵm ngang Tả Giai Âm đặt lên trên giường, sau đó kéo mềm đắp lên cho nàng, hôn khẽ lên trán nàng, hạ giọng nói: "Âm nhi, tuy ta đã đoán được thân phận chân thật của nàng, nhưng ta cũng biết nàng đối với ta là thật lòng. Nàng làm như vậy khẳng định là có nguyên nhân của nàng. ta lo là chờ ta đi rồi nàng sẽ làm chuyện ngốc, cho nên đã đem Quy tức hoàn trả lại cấp cho nàng uống. Nàng hãy ở đây ngủ ba ngày, khi tỉnh lại là có thể nhìn thấy ta." Tiếp đó, hắn thò tay vào lòng Tả Giai Âm, lấy ra cái bình tím nhỏ đó bỏ vào trong lòng.
"Tướng công..." Tả Giai Âm kinh hoảng mở to mắt nhìn hắn, nhưng toàn thân mềm nhũn, dược tính bắt đầu phát tác, chỉ cảm thấy trời đất loạn chuyển, thân hình Mạnh Thiên Sở nhanh chóng mơ hồ, tiếp đó nàng rơi vào một phiến hắc ám.
Vừa rồi nhân lúc Tả Giai Âm chuyển người mở cửa, Mạnh Thiên Sở bỏ hoàn thuốc vào ngậm trong miệng, lập tức ôm chặt Tả Giai Âm hôn nàng, đưa hoàn thuốc vào trong miệng của nàng. Hoàn thuốc chỉ ở trên môi của Mạnh Thiên sở, chưa dính nước bọt cũng không vào khoang miệng, cho nên Mạnh Thiên Sở không hấp thu dược vật của hoàn thuốc này, không bị bất kỳ ảnh hưởng nào của Quy tức hoàn.
Mạnh Thiên Sở rời khỏi phòng. Dường như những người ở đây đều biết Mạnh Thiên Sở và Tả Giai Âm đêm qua cần động phòng hoa chúc, nên đều chủ động thối lui, chỉ cảnh giới ở quanh tường của vườn xung quanh. Thấy Mạnh Thiên Sở ra ngoài, một đại hán bước lên cung tay: "Mạnh gia, xin thỉnh Tả cô nương ra cùng tại hạ đi."
"Nàng ấy đang ngủ mê, một mình ta đi là được rồi."
"Vậy cũng được, thỉnh theo sau tôi." Ngôn từ của đại hán vô cùng khách khí, nói xong chuyển thân dẫn đường ra khỏi vườn.
Mạnh Thiên Sở theo đại hán này đến gian phòng tối hôm qua. Bạch bào lão giả đã ngồi trên ghế giữa, lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở, trầm giọng hỏi: "Thế nào? Nghĩ kỹ rồi chứ?"
"Nghĩ kỹ rồi, tôi nguyện ý đi giết Ôn Tuyền."
Bạch bào lão giả hiện nụ cười tủm tỉm trên khóe miệng, vừa định lên tiếng, Mạnh Thiên Sở đã lạnh lùng nói tiếp: "Ta đã cho Tả cô nương uống dược vật, cô ta sẽ không ăn không uống ngủ li bì ba ngày. Trong ba ngày này, các người không được tiến vào phòng, nhất định đảm bảo an toàn cho cô ta. Nếu như các người nói là thật, một khi ta giết Ôn Tuyền, ta sẽ được quan cao lộc hậu, còn Tả cô nương hiện giờ đã là thiếp của ta, nàng ấy nếu xảy ra vấn đề gì, đến lúc đó ta sẽ tìm các ngươi hỏi tội."
Bạch bào lão giả mặt không biểu tình, gật đầu đáp: "Các hạ yên tâm, chúng ta nói sao là giữ chữ tín như vậy, sẽ chiếu cố cho Tả cô nương thật tốt. Chỉ cần ngươi giết Ôn Tuyền, ba ngày sau chúng ta sẽ đưa cô ta trở lại cạnh ngươi, không để mất cọng lông tơ nào của cô ta."
"Vậy thì được lắm, các ngươi chuẩn bị để ta giết Ôn Tuyền bằng cách nào?"
Bạch bào lão giả móc từ trong lòng ra một gói giấy nhỏ, mở ra, trong đó có mấy hoàn thuốc nhỏ. Y đưa cho Mạnh Thiên Sở, "Đây là độc dược, ngươi tìm cách hạ độc vào hắn, sau đó chạy ra, bên ngoài sẽ có huynh đệ tiếp ứng cho ngươi."
"Ha ha, các ngươi tưởng ta còn là đứa bé lên ba hay sao? Giết Ôn Tuyền rồi, ta còn có thể bình an rời khỏi Ôn phủ hay sao? Ha ha ha, nhưng mà, ta đã biết ta không còn lựa chọn nào khác, đúng không?"
"Hắc hắc, các hạ cát nhân thiên tướng, nhất định là gặp hung hóa cát, gặp nạn được phước. Chúng ta sẽ có huynh đệ đi cùng với ngươi, nhắc ngươi nhớ là đừng có giở trò."
Mạnh Thiên Sở cười lạnh: "Đem hai cái rương hôm qua đưa cho ta, đến lúc đó cần phải dùng đến."
"Cái này đó à, ngươi cứ đi một thân một mình là được rồi, rương do chúng ta bảo quản giúp ngươi, chờ ngươi thành công rồi, tự nhiên sẽ trả cho ngươi."
Mạnh Thiên Sở hừ lạnh, chuyển thân đi ra khỏi phòng khách.
Ra khỏi phòng khách, hắn đã thấy bên ngoài có một cổ xe ngựa lớn, bốn phía xung quanh có vải bố che thật kín. Mạnh Thiên Sở lên xe, rèm xe tiếp đó kéo xuống, xe ngựa chạy ra ngoài. Trước và sau xe đều có tiếng vó ngựa, xem ra đó là các hộ vệ cưỡi ngựa theo cảnh giới.
Xe ngựa dọc theo sơn lộ từ từ tiến, quanh co uốn lượn và không ngừng xuống dưới, mãi cho tới giữa trưa mới dừng lại, có người đưa đồ vào ăn. Mạnh Thiên Sở căn bản không quan tâm trong thức ăn có độc hay là không, ăn như rồng cuốn xoáy hút.
Xe ngựa tiếp tục tiến về trước, tiếp đó dường như là quan đạo bình thản, tốc độ tức thời tăng nhanh gấp mấy lần. Xe đi thêm mấy thời thần nữa, trời tối hẳn, lại ăn thêm bữa cơm, nhưng không hề có ý dừng lại, tiếp tục chạy như bay về phía trước.
Mạnh Thiên Sở nằm trong xe, lúc thì nghĩ tới Hạ Phượng Nghi và Phi Yến, lúc lại nghĩ đến việc cùng Tả Giai Âm đêm qua ôn tồn triền miên. Tối qua hắn cả đêm không ngủ, cảm thấy rất khốn đốn, bất tri bất giác ngủ lúc nào không hay.
Chờ hắn tỉnh lại, thì trời đã sáng rõ, bữa ăn sáng đã được đưa vào, xe ngựa không dừng lại, tiếp tục đi nhanh.
Lại đi tiếp hai canh giờ, liền nghe ở ngoài xe tiếng người inh ỏi, tiếng rao bán liên miên không dứt, xem ra đã tiến vào thành. Án chiếu theo lộ trình mà đoán, thì đây ắt là kinh thành rồi.
Xe ngựa quanh co qua lại cả buổi, cuối cùng cũng dừng lại, rèm xe được vén lên, một đại hán thò đầu vào, khẽ nói: "Đã tới phủ của Ôn Tuyền, chính là ở phía trước. Chúng ta có năm đồng đội giả làm tùy tùng cùng theo ngươi vào, ngoài ra trong Ôn phủ còn có tai mắt của chúng ta, sẽ giám thị ngươi thích sát Ôn tuyền. Nếu như ngươi dám giở trò, chúng ta sẽ lập tức lấy mạng ngươi!"
Mạnh Thiên Sở cũng không đáp lời, vén rèm xuống xe ngựa, nhìn xung quanh, thấy quả nhiên đây là ở kinh thành, vùng phụ cận phủ của Ôn Tuyền, từ xa xa đã thấy được cửa lớn.
Năm đại hán vạm vỡ thân mặc y phục Đông hán phiên tử cưỡi trên lưng ngựa lạnh lùng nhìn Mạnh Thiên Sở. Ngoài ra còn có một thớt ngựa để trống, đại hán vừa rồi ngước miệng ra hiệu cho Mạnh Thiên Sở, ý bảo hắn lên ngựa.
Mạnh Thiên Sở bước đến phóng lên ngựa, chạy thẳng về phủ của Ôn Tuyền. Năm tùy tùng theo sau, đến cửa lớn của Ôn phủ.
Các môn vệ đã nhận thức Mạnh Thiên Sở, vui mừng khôn xiết, vội vã đưa vào. Ngoài ra còn có người chạy vào trong thông báo.
Xuyên qua vô số đình đài lầu các, cuối cùng đến nơi ở ở hậu hoa viên.
Nơi này, năm tùy tòng liền bị ngăn ở ngoài không cho vào. Có một lão thái giám lưng hơi gù dẫn Mạnh Thiên Sở vào hậu hoa viên.
Lại quanh co một hồi rất lâu, mới đến được tẩm cung của Ôn Tuyền.
Còn chưa tiến vào, Mạnh Thiên Sở đã nghe tiếng kêu gào thảm tuyệt thế gian, tiếng kêu đó the thé, thê lệ, lúc dừng lúc tiếp, có khí mà không có lực.
Mạnh Thiên Sở đối với loại âm thanh này quen thuộc vô cùng. Hắn ở xã hội hiện đại đối phó vô số phần tử phạm tội, phần lớn trong số đó đều nghiện, và mỗi khi chứng nghiện phát tác thảm trạng ghê ghớm vô cùng. Giờ hắn đột nhiên nghe được, thậm chí còn cho là đã trở về trại cai nghiện hoặc trại giam trong xã hội hiện đại nữa.
Mạnh Thiên sở vội tiến vào trong, thấy trên đất có một lão đầu đang lăn lộn dưới đất, vừa khóc vừa gào, nước mắt nước mũi chảy ra đầy mặt. Tiểu thái giám bên cạnh bó tay không còn cách nào đứng ở hai bên, ngoài ra còn có vài thái y sâu mi khổ mặt than dài không ngớt.
Lão đầu đó chính là ti lễ giám đệ nhị bỉnh bút thái giám, Đông hán Lý hình bách hộ, là đại hồng nhân trước mặt hoàng thượng hiện giờ: Ôn Tuyền! Sau một đoạn thời gian bị cơn nghiện phát tác, ông ta đã bị giày vò trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Do chứng nghiện phát tác không ăn uống bình thường, nên ông ta đã ốm o như que củi, lúc này đã rơi vào trạng thái bán hôn mê, hai mắt trợn ngược, chỉ vô thức gào thét mà thôi.
Mạnh Thiên Sở vội bước tới trước, cúi người gọi: "Ôn công công! Ngài cảm thấy thế nào?"
Ôn Tuyền đã không còn nhận ra người, lỏ hai con mắt vô thần nhìn Mạnh Thiên Sở, nhưng phảng phất không hề nhìn thấy hắn.
Thấy bộ dạng của Ôn Tuyền như vậy, Mạnh Thiên Sở rất gấp, nhìn xung quanh hỏi: "Người quản sự trong phòng của Ôn công công là ai?"
Mấy tiểu thái giám cùng nhìn về phía lão thái giám lưng gù dẫn Mạnh Thiên Sở tiến vào đó. Lão thái giám ấy bước lên một bước, cất giọng the thé nói: "Mạnh lĩnh ban, người ta họ Lữ, là quản gia của Ôn phủ, lĩnh ban đại nhân có gì phân phù, cứ nói cho người ta biết."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Vậy được, Lữ công công, làm phiền ông bảo những người khác đều ra ngoài, ta có lời cần phải nói."
Lữ quản gia quét mắt nhìn những tiểu thái giám và thái y đó, những kẻ này lập tức khom người lui ra.
Lữ quản gia sau đó nói: "Lĩnh ban, xin cứ nói."
Mạnh Thiên Sở móc trong người ra gói giấy chứa độc dược được đưa, trình hai tay lên cho Lữ quản gia.
Sắc mặt Lữ quản gia hiện đầy vẻ nghi hoặc, mở gói giấy ra nhìn: "Lĩnh ban đại nhân, đây là thuốc trị tật bệnh của Ôn công công hả? Ta lập tức cho Ôn công công dùng ngay!"
"Không phải!" Mạnh Thiên Sở ngăn tay của Lữ quản gia lại, kề sát tai ông ta, khẽ nói: "Ta trên đường bị tặc nhân cướp bóc, tặc nhân hiện giờ giữ người thiếp của ta làm con tin, uy bức ta đến hành thích Ôn công công, gói giấy này chính là độc dược của chúng!"
"A!" Lữ quản gia cả kinh, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Mạnh Thiên Sở, "Lĩnh ban đại nhân, lời này từ đâu mà ra?"
"Ta mang theo người thiếp, cũng chính là Vũ Linh thiên sư lần trước có đến, và 6 Đông hán tùy tùng ở Hàng châu phủ, dùng bát bách lý gia cấp vội đến kinh thành. Không ngờ dọc đường bị phục kích, 5 tùy tòng của ta bị giết sạch, ta và người thiếp Vũ linh thiên sư của ta bị bắt cóc đến một trạch viện, sau đó chúng dùng thiếp của ta làm con tin, uy bức ta đến hành thích Ôn công công. Nhưng Ôn công công đối với ta ân trọng như núi, ta tuy đã đáp ứng, nhưng dọc đường nghĩ đi nghĩ lại, vẫn còn cảm thấy không thể làm chuyện vong ân phụ nghĩa được." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Lữ quản gia nhìn dò xét Mạnh Thiên Sở một chút, khẽ hỏi: "Lĩnh ban đại nhân, ngài không sợ bọn chúng giết người thiếp của ngài?"
Mạnh Thiên Sở hiện vẻ mặt vô cùng thống khổ, nghẹn ngào nói: "Từ cổ đến nay trung hiếu không thể vẹn toàn, đừng nói gì là chúng dùng thiếp của ta để uy bức, cho dù có bắt cha mẹ của ta, ta cũng không thể làm chuyện đại nghịch bất đạo với Ôn công công như vậy."
"Vậy à? Mạnh lĩnh ban đối với Ôn công công quả là một lòng trung a."
"Đừng nói gì nhiều nữa, Lữ quản gia, thỉnh ông lập tức phái người bắt ngay 5 tên tùy tùng giả mạo của ta, nghiêm hình tra khảo chúng xem vị trí sơn trang đó ở đâu, rồi đi lấy cái rương của ta về, ta muốn lập tức phối trí Tiêu diêu tán để cứu trị Ôn công công, nhanh đi!"
Lữ quản gia trầm ngâm một lúc, nói: "Năm người này nếu như đã dám theo ngài xâm nhập hổ huyệt, khẳng định đã nghĩ biện pháp đối ứng thật kỹ, e rằng chờ chúng ta bắt được chúng, đã sớm tự vẫn mà chết hết rồi. Tìm không được sơn trang đó, khẳng định là không tìm được cái rương của ngài. Lĩnh ban đại nhân có thể dùng dược vật hay dụng cụ phối trí gì khác để tạo ra tiêu diêu tán không?"
"Không được!" Mạnh Thiên Sở khẩn cấp lắc đầu, "Tiêu diêu tán này có dụng cụ và dược vật cần để phối trí đều nằm trong cái rương của ta, những thuốc và dụng cụ khác không có cách gì thay thế, cũng không có cách phục chế!"
"Vậy à? Làm sao đây chứ?"
"Không hề gì! Cho dù bọn chúng có tự sát, ta cũng có thể đại khái tìm ra được sơn trang đó."
"Vậy sao?"
"Dọc đường ta đã ghi lại kỹ lộ tuyến mà xe nưựa đã kinh qua, đã nhớ luôn khẩu âm của người đi đường ngang qua của từng vùng, sơ bộ xác định được sơn trang đó ở đâu, xem ra nhất định đó là sào huyệt của tặc nhân!"
"Vậy sao? Lĩnh ban đại nhân quả nhiên tâm tư chẩn mật, bội phục bội phúc!"
"Lữ công công, chuyện không thể chần chờ, chúng ta mau động thủ đi, bắt năm người đó trước hẳn hay!"
"Không cần bắt, chúng ta đã đến rồi!" Cửa phòng bị đẩy ra, một đám người tiến vào, phía trước có năm tên, chính là 5 đại hán đóng giả làm tùy tùng của Mạnh Thiên Sở.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui