Nạp Thiếp Ký 3

Đại phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở nói như vậy, sắc mặt biến hẳn, nói: "Ta... sao có thể giết người chứ, ta cũng không biết nhị phu nhân bị người hạ độc, ta còn tưởng rằng..."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Ngươi còn cho là bị chứng u uất sao? Ha ha, đại phu nhân bà nói như vậy chẳng phải cảm thấy tức cười quá hay sao? Người khác không biết còn bị che mắt, chứ bằng mấy chục năm tinh thông dược lí của bà, bà còn nói ức chứng gì đó với ta nữa chứ, bà không cảm thấy nói như vậy không thể nào thông hay sao?"
Đại phu nhân bị Mạnh Thiên Sở hỏi một loạt như thế, ấp úng đáp: "Dù gì thì ta cũng không giết ả."
Mạnh Thiên Sở nói: "Ngươi nếu như đã nhìn ra nhị phu nhân bị người hạ độc, vì sao ngày đó ngươi thấy chết không cứu? Xem ra ngươi biết chắc ai là người hạ độc bà ta rồi, nhưng người không thèm quản, và cũng không dám, hoặc có thể người hạ độc đó chính là bản thân ngươi."
Đại phu nhân thấy Mạnh Thiên Sở làm ra vẻ đốt đốt bức người như vậy, thân thể hơi ngửa về phía sau dựa sát vào tường lạnh giống như trái bóng xì hơi, nói: "Người hạ độc không phải là ta."
Mạnh Thiên Sở bảo: "Ta nghĩ ngoài ngươi ra, đại khái ai cũng không thể từ hơn trăm bình thuốc đó tìm được chính xác loại thuốc gì nên uống, tì sương cái gì đó nữa. Huống chi, nhị phu nhân không phải uống chỉ mỗi tì sương không thôi."
Đại phu nhân thần tình uể oải giống như bánh tráng phơi sương, trầm mặc thật lâu sau đó mới thều thào vô lực nói: "Được rồi, ta không có gì để nói, ta thừa nhận đó là ta giết, mọi sự tình đều do ta làm."
Mạnh Thiên Sở không ngờ bà ta lại thừa nhận nhanh chóng như vậy, xem bà ta có vẻ vô cùng tuyệt vọng rồi.
Hắn chuyển thân nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết và Chu Hạo, dùng mắt trao đổi với nhau một hồi, sau đó quay sang hỏi đại phu nhân: "Như vậy ngươi vì sao giết hai đứa trẻ? Ngươi làm cách nào giết hai đứa nó?"
Đại phu nhân suy nghĩ một chút, nói: "Có cần lý do gì chứ, nhìn không thuận mắt, không thích thì ta giết thôi. Còn về làm sao giết thì dễ quá mà, ngày đó sau khi chờ bọn chúng li khai, ta từ lầu sau phòng tứ phu nhân dùng khinh công trèo leo, bóp chết hai đứa đó, sau đó treo lên trên xà nhà."

Mạnh Thiên Sở thấy đại phu nhân kể chuyện giết người hời hợt như giởn chơi vậy, liền hỏi: "Vì sao mọi người không nghe tiếng em bé khóc?"
Đại phu nhân đáp: "Ta dùng tay trước hết bịt chết một đứa, sau đó bịt chết đứa còn lại."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy ngươi làm sao treo cổ hai đứa nhỏ lên?"
Đại phu nhân trả lời: "Rất dễ dàng mà, chuyện đó đối với công phu của ta không thành vấn đề, một bên cột một đứa, sau đó treo dây lên, tròng một đứa qua xà nhà là được."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vậy nhị phu nhân thì sao, ngươi làm sao giết bà ta?"
Đại phu nhân đáp: "Chúng ta nhất mực bất hòa, ai cũng biết hết mà. Ta giết người dù sao cũng tìm người thế mạng. Do đó, ta bỏ độc vào trong trà của ả, sau đó thấy ả không chết, liền trộn thêm tì sương vào trong thuốc, chỉ có vậy."
Mạnh Thiên Sở đứng dậy, nhìn nhìn đại phu nhân, sau đó nói với Mộ Dung Huýnh Tuyết và Chu Hạo: "Được rồi, đêm nay chỉ đến đây thôi, chúng ta về trước, bảo ngục tốt chuẩn bị cho đại phu nhân một bồn sưởi."
Nói xong hắn bước ra cửa. Đại phu nhân thấy hắn ra rồi, thở dài một hơi, tiếp tục nhắm mắt lại, miệng lầm rầm khấn vài.
Ba người rời khỏi lao phòng, trời còn âm trầm, chỉ có tuyết là đã rơi, mấy con quạ đen không ngừng bay quần trên không, thi thoảng phát xuất vài tiếng kêu cô tịch. Mạnh Thiên Sở ngẩn đầu nhìn trời, trầm mặc hồi lâu. Mộ Dung Huýnh Tuyết và CHu Hạo nhìn nhau, thấy thần tình của hắn như vậy, họ cảm thấy hắn chẳng có chút thoải mái thanh thản vì tìm ra tội phạm chút nào cả.
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Huynh cũng nên về nghỉ ngơi đi, gần đây huynh mệt lắm rồi, hiện giờ án đã rõ rồi, huynh về nhà ngủ một giấc đi."

Mạnh Thiên Sở nhìn Mộ Dung Huýnh Tuyết, ánh mắt rất kỳ quái. Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Nhìn tôi vậy làm gì? Trên mặt tôi không có nở hoa nha."
Mạnh Thiên Sở bảo: 'Cô hiện giờ có thể cho ta biết, cô nhất mực hoài nghi hung thủ đó là ai?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đắc ý đáp: "Tự nhiên là đại phu nhân."
Mạnh Thiên Sở hỏi: "Vì sao?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết đáp: "Rất đơn giản, giống như phân tích của huynh trước đây vậy, bản thân bà ta không sinh con, tự nhiên không hi vọng nhìn thấy nữ nhân khác sinh con, hơn nữa trong phòng bà ta có nhiều bình thuốc như vậy, trên không ghi nhãn gì hết, ai biết những bình đó là thuốc gì, ngoại trừ bà ta ra còn ai biết được. Huynh cứ nói giết người phải có lý do, và lý do giết người của bà ta rõ ràng là đầy đủ."
Mạnh Thiên Sở nhìn Chu Hạo, Chu Hạo đáp: "Đừng nhìn tôi, tôi với chuyện phá án không rành, không giống như Mộ Dung cô nương biết cách nói hay phân tích. Dù gì thì bà ta tự bản thân đã thừa nhận rồi, như vậy chẳng phải hay sao?"
Mạnh Thiên Sở ngửa cổ lên trời cười lớn, khiến Mộ Dung Huýnh Tuyết và Chu Hạo ở bên cạnh cảm thấy hồ đồ vô cùng. Hắn từ từ nói: "Kỳ thật trước đó ta thật không biết ai là hung thủ. Ta đã nói rồi, ta cảm giác dường như mọi người đều ngầm cho ta biết là đã biết hung thủ là ai. Nhưng hiện giờ ta phát hiện hung thủ là ai rồi, chỉ là không biết động cơ giết người là như thế nào thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Huynh có ý gì vậy? Muội sao càng lúc càng cảm thấy hồ đồ rồi."
Mạnh Thiên Sở tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, cuối cùng khi ta biết hung thủ là ai rồi, ta cảm thấy nghi nghi hoặc hoặc, chẳng biết động cơ của y là gì. Y là người không có động cơ giết người nhất, đại khái vì lý đó chúng ta nhất mực không đem y ra nghi ngờ. Nhưng mà, y vì sao lại thế chứ?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở nói như bị ma ám vậy, không dám nói gì nữa, chỉ đi cùng với hắn ra ngoài hóng gió. Lúc này Vương Dịch bước tới, thấy ba người họ người nào cũng run lập cập như vậy, cười hỏi: "Trong lao phòng chẳng phải là nóng quá hay sao mà mọi người ra ngoài này hóng gió lạnh vậy? Nghe ngục tốt nói đại phu nhân đã thừa nhận là bà ta làm rồi, vậy người khác có thể thả về được chưa?"

Mạnh Thiên Sở nghe thế liền nói: "Tên ngục tốt nào mà mau miệng thế? Bảo chúng câm miệng cho ta, thả cái gì mà thả, hiện giờ còn chưa biết hung thủ là ai, thả người rồi hung thủ chạy trốn thì sao, ngươi đi bắt hả?"
Vương Dịch thấy Mạnh Thiên Sở nói thế, không hiểu vì sao, hỏi: "Không phải nói là đại phu nhân đã thừa nhận rồi sao?"
Mạnh Thiên Sở không đáp, bước đến phòng nghỉ của ngục tốt. Ba người còn lại thấy vậy cũng đi theo. Hắn ngồi gần bồn lửa nhất, đưa hai tay lên bồn hơ, thấy ba người tiến vào rồi, hắn liền bảo Vương Dịch đóng cửa lại.
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười nói: "Muội còn cho rằng huynh không lạnh."
Mạnh Thiên Sở đáp: "Ta chính là muốn mình thanh tỉnh lại một chút, nghĩ lại rốt cuộc còn chi tiết gì khiến ta bỏ sót qua thôi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Ý của huynh là hung thủ chân chính không phải là đại phu nhân?"
Mạnh Thiên Sở trả lời: "Cô suy nghĩ kỹ lại xem, vừa rồi đại phu nhân nói chỗ sơ hở quá nhiều, nếu mà như thế định tội bà ta, thì chúng ta rõ ràng là vô năng quá rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Vậy huynh nói hung thủ chân chính là ai?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Trước đó ta còn chưa biết, nhưng hiện giờ thì đại phu nhân đã cho ta biết rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết kinh ngạc nói: "Có sao? Muội nhất mực ở bên cạnh ghi chép, sao muội không hề nghe vậy? Chu đại thúc, đại thúc có nghe không?"
Chu Hạo suy nghĩ tử tế, lắc đầu đáp: "Ta cũng không nghe."

Mạnh Thiên Sở nói: "Trước hết không nói hung thủ là ai, chúng ta hãy xét lại quá trình giết người mà đại phu nhân kể lại cho chúng ta nghe. Một, bà ta nói bà ta dùng tay bịt miệng hài tử, nhưng cô theo ta bao lâu rồi cô cũng biết được những điều cơ bản nhất là người bị bịt chết sẽ có triệu chứng thiếu dưỡng khí thế nào..."
Mạnh Thiên Sở còn chưa nói xong, Mộ Dung Huýnh Tuyết giống như chợt hiểu ra rồi vậy, chen lời: "Đúng a, sư gia huynh trước đã nói qua rồi, bịt chết đơn thuần là tử vong do khuyết dưỡng, sắc mặt sẽ hiện rõ đặc trưng, nhưng hai đứa nhỏ không có những đặc trưng này."
Mạnh Thiên Sở gật đầu mỉm cười: "Huýnh Tuyết nhìn chuẩn lắm."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hơi đắc ý. Hắn nói tiếp: "Khi chúng ta giải phẩu thi thể của hai hài tử, không hề phát hiện chúng có dấu hiệu bị bịt miệng mũi mà chết. Nếu bị như thế, thân thể của chúng tự nhiên sẽ cho chúng ta biết sự thật. Như vầy có thể thấy đó là điều nói dối đầu tiên của bà ta."
Vương Dịch hỏi: "Vậy điều nói dối thứ hai là gì?"
Mạnh Thiên Sở không hề hồi đáp, giống như nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói với Vương Dịch: "Ngươi mau đi làm hai chuyện, một là đem đại phu nhân cho hai người ngày đêm canh chừng, kiểm tra nghiêm khắc thực vật bà ta ăn uống, có gì khác lạ báo cho ta ngay. Hai là phong tỏa hoàn toàn chuyện đại phu nhân thừa nhận giết người, không cho người trong nhà giam biết được nửa điều nào."
Vương Dịch vâng dạ đi ngay.
Mạnh Thiên Sở nói: "Tiếp sau đây, chúng ta nói về điều nói dối thứ hai của bà ta, chính là bà ta bảo bà ta bước lên ghế treo hai hài tử lên, rằng với công phu của mình chuyện đó không làm khó được bà ta. Nhưng dù sao bà ta cũng không phải là hung thủ, không biết ngày đó chúng ta phát hiện ra chiếc ghế duy nhất trong phòng tứ phu nhân bị hư, lúc đó Vương Dịch đứng lên suýt sụp té xuống, không biết mọi người còn nhớ hay không?" -
Chu Hạo đáp: "Còn nhớ, lúc đó Mộ Dung cô nương còn đến trợ giúp nữa." Mộ Dung Huýnh Tuyết ở bên cạnh cũng gật đầu.
Mạnh Thiên Sở bảo: "Như vậy thì đúng rồi, bà ta càng hời hợt kể, chứng minh bà ta căn bản không biết tình huống cụ thể thế nào, cho nên chỉ hời hợt kể qua."
Mộ Dung Huýnh Tuyết hỏi: "Vậy nếu bà ta không phải là hung thủ, vì sao lại phải thừa nhận?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận