Mạnh Thiên Sở còn chưa nói gì, đại phu nhân đã đứng dậy xông tới tát cho tam phu nhân một bạt tay, khiến ả suýt té xuống đất. Thư Khang vội vã bước tới đỡ lấy.
Đại phu nhân chỉ vào mũi của họ, phẫn nộ nói: "Ta sao cũng không ngờ là ngươi, ta cứ mãi cho là Tuyết nhi làm lỗi, ngươi sao lại ác độc như vậy?"
Tam phu nhân sao chịu nỗi cú tát đã luyện qua võ công của đại phu nhân, khóe miệng lập tức ứ máu. Ả vội dùng tay lau, cười khan hai tiếng, hỏi: "Ta ác độc? Ngươi sao không hỏi thử năm xưa ngươi nhân vì sinh phải một đứa con không có thân dưới, chồng ngươi vì sợ xấu mặt với người ngoài đã đổi hết người làm trong nhà, đổi không được thậm chí giết chết. Người nói ta ác động, thế sao không hỏi thử khi xưa ngươi giết người có ác độc hay là không?"
Đại phu nhân thấy tam phu nhân trước nhiều người như vậy đem vết thương lòng vĩnh viễn không thể lành của mình xé ra, sắc mặt tức thời tái ngắt, đứng ở đó không nói nên lời.
Tứ phu nhân thấy vậy vội đứng lên đỡ đại phu nhân trở về.
Miêu Triết nói: "Lúc nãy ta ở ngoài đã nghe ngươi nói rồi, ngươi nói ta giết cha mẹ ngươi là ý gì vậy? Sao ta không hiểu?"
Tam phu nhân phun một bãi nước bọt, nói: "Ngươi còn giả vờ, ta ở bên ngươi nhiều năm, ta còn không biết ngươi làm cái gì nữa à? Ta nếu không vì báo thù cho cha mẹ, ta hà tất phải hầu hạ kẻ cầm thú như ngươi."
Miêu Triết nói: "Ta nếu như làm gì đó, ta tự nhiên thừa nhận, nhưng ta thật không nhớ Miêu Triết ta cả đời này đã giết qua người, ta thật không nhớ rõ."
Tam phu nhân nói: "Ngươi hiện giờ tự nhiên sẽ không nói là mình giết người trước mặt người của nha môn. Nhưng ta không đổ oan cho ngươi đâu."
Vừa nói xong, cửa chợt mở. Mọi người nhìn ra, thì ra là quan gia lúc nãy cùng về với mọi người.
Y đứng ở ngoài, nét mặt đầy vẻ áy náy nói: "Xin lỗi, tam phu nhân là oan uổng lão gia thật rồi. Chuyện này không phải là người làm, mà là tôi làm."
Mọi người kinh ngạc nhìn y. Quản gia đi vào, quỳ xuống trước mặt tam phu nhân, nói: "Đều là do tôi sai, ngay đó lão gia sợ mọi người nói ra, bảo tôi cho những người ở xa về, ở gần thì tạm thời lưu lại, sợ nói ra mọi người biết, mất mặt người của Miêu gia. Lời tam phu nhân vừa rồi mới nói, tôi vừa khéo chuẩn bị đẩy cửa vào, nên đã nhớ đến chuyện này."
Tam phu nhân nghe thế bảo: 'Vậy nhà ta không ở gần, nếu như cho người ở xa về, tại sao không cho cha ta về?"
Quản gia đáp: "Đó là chuyện đêm trước khi ông ấy đi. Nhân vì ông ấy là người làm lâu năm cho Miêu gia, chúng tôi bình thường quan hệ cũng tốt, ông ấy thích uống rượu, tôi muốn trước khi ông ấy đi uống cùng ông ta mấy ly, ai ngờ ông ấy nói nếu mà rời khỏi Miêu gia, e rằng tiền xài sẽ không kiếm dễ dàng như lúc còn làm cho Miêu gia nữa. Ông ta không muốn đi, bảo tôi đi hỏi lão gia thử, nhưng tôi biết lão gia sẽ không đồng ý, cho nên bảo ông ta về trước, nói là chờ một đoạn thời gian nói với lão gia xong rồi bảo ông ta quay lại. Sáng ngày hôm sau, ông ta thu thập mọi thứ chuẩn bị đi, tôi còn lấy tiền riêng của tôi cho ông ta. Ông ta nhất mực buồn buồn không nói, tôi không ngờ trước khi rời khỏi, ông ta đột nhiên nói muốn gặp lão gia. Tôi hỏi là vì chuyện gì, ông ấy nói nếu lão gia nhất quyết đuổi ông ta, thì ông ta ra khỏi nhà rồi sẽ đem chuyện của đại phu nhân nói ra hết, đế cho mọi người đều biết. Ai, tôi là vì gấp quá, tôi quả thật là...."
Tam phu nhân đã nghe ra kết quả, tức giận quát lên một tiếng, bước tới định đá quản gia, nhưng rất may là Thư Khang đã kéo giữ lại nên không đạt được ý định.
Mọi người ai cũng không ngờ là chuyện cũ lại như vậy, đều buồn rầu ngồi xuống ghế. Sau khi nghe quản gia kể xong, tam phu nhân Tiểu Tiểu ngẩn cả ra, thần sắc ngẩn ngơ tái xám như chết rồi.
Miêu Triết bước tới trước mặt tứ phu nhân, thông khổ nhìn nét mặt vẫn còn tiều tụy của nàng ta, chợt quỳ phịch xuống đất. Tứ phu nhân quay đầu qua, mắt nhắm lại không muốn nhìn Miêu Triết. Người có mặt ở đó đều cúi đầu.
Miêu Triết cũng không thèm quan tâm đến chuyện có nhiều người ở cạnh nhìn. Y cũng đã biết bản thân đã tự tay giết chết cốt nhục của mình, lại còn hại chết mẹ của hai đứa con khác, thậm chí còn suýt hại chết Tuyết nhi mạo hiểm sinh mệnh sinh ra hai đứa con cho y. Y xác định là vô cùng hối hận, nhưng mọi chuyện đều đã trễ rồi.
Miêu riết khóc nói: "Ta tự biết giết người thân bên cạnh tội đã không tha thứ, ta còn biết tâm tình của nàng và hai đứa con ở đây đều rất hận ta, hận ta tin lời nói sàm của người khác, mắc mưu người khác. Thật xin lỗi, quả thật là xin lỗi." Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất:
Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh Miêu Triết, đỡ y dậy nói: "Ngươi trở về vị trí ngồi đi."
Chờ Miêu Triết trở về chỗ ngồi rồi, Mạnh Thiên Sở bước đến cạnh tam phu nhân, nói: "Hôm nay nguyên là ngày cô cho là đã thu lưới, cô nói là cô muốn xem trò vui, hiện giờ đã tìm được rồi. Chẳng lẽ cô là người bày đặt cho trò vui này, lại không muốn nói thêm vài câu gì sao?"
Thư Khang dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Mạnh Thiên Sở: "Ngài hãy tha cho Tiểu Tiểu đi, nàng ấy cũng vì mất cha mẹ mà ra thế này."
Tiểu Tiểu nói: "Chàng đừng nói giúp thiếp nữa, hiện giờ mọi thứ này xác thật đều do thiếp bày kế ra, từng bước từng bước được thực thi. Thiếp không nói dường như là có vẻ không ổn." Nói xong hai gối ả đã quỳ sụm xuống đất.
Thư KHang bước đến định đỡ, Tiểu Tiểu dùng tay ngăn, nói: "Điều này thiếp đáng làm, hãy để thiếp quỳ nói cho xong, như vậy thiếp sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn."
Tứ phu nhân còn chưa chờ Tiểu Tiểu nói xong, đã nhỏ lệ ngăn ả lại: "Muội nhất mực coi tỷ là chị em ruột, tỷ sao lại ngầm hại muội và con của muội vậy?"
Tiểu Tiểu lạnh lùng nói: "Đời cha ăn mặn đời con khác nước là đạo lý thường mà ai cũng phải biết. Miêu Triết có võ ta tự nhiên không làm gì được, do đó chỉ có thể hạ thủ lên những người thân cạnh y."
Tứ phu nhân rên lên một tiếng tưởng chừng như muốn ngất đi. Đại phu nhân vội rướn tới kéo nàng ta vào lòng.
Miêu Nhu căm phẫn hỏi: "Mẹ ta làm gì đắc tội ngươi mà ngươi cũng không tha?"
Tiểu Tiểu nhìn qua nhìn lại Miêu Triết, đáp: "Mẹ cô tuy là chết rồi, nhưng bà ta không nằm trong kế hoạch của ta. Còn về bà ta làm sao mà chết thì đại khái là không thoát khỏi can hệ đến y."
Miêu Nhu phẫn nộ cùng cực, quát: "Ngươi ngậm máu phu người."
Tiểu Tiểu nói: "Ta làm thì ta tự nhiên sẽ nhận, nhưng mà ta không làm, ta vì sao phải thừa nhận chứ. Trước đã ta thật không biết Miêu Triết hạ thủ thì mẹ người cũng có ý định động thủ với hai đứa nhỏ, sau đó ta còn ngầm thấy may, nhân vì bà ta không có thành công. Nếu mà thành công, bà ta giết hai đứa nhỏ rồi, thì mọi kế hoạch của ta đều đổ sông đổ biển."
Miêu Triết nói: "Đúng vậy, ta nghĩ Tiểu Tiểu không nói dối. Cái chết của mẹ con không liên quan đến ả. Là ta, là ta muốn giết mẹ con."
Miêu Nhu đau đớn rống lên: "Mẹ là mẹ của tôi, là vợ của ông mà! Là một người sinh cho ông một con trai một con gái, và vì cái nhà họ Miêu này cực khổ gần cả đời! Ông không ngờ lại giết người, ông làm vậy là vì cái gì a?"
Miêu Triết thống khổ lắc đầu, đáp: "Nhân vì nàng ấy biết ta giết chết hai đứa trẻ."
Miêu Nhu tuyệt vọng hỏi: "Và thế là ông giết người diệt khẩu?"
Miêu Triết gật gật đầu, Miêu Nhu đứng bật dậy, vụt cái kéo tay đệ đệ bước ra ngoài. Đại phu nhân thấy vậy, đứng lên chặn hai người lại. Miêu Nhu trừng mắt giống như con hổ sắp sửa cắn người, tức giận phừng phừng nhìn đại phu nhân.
Đại phu nhân đau khổ nói: "Nhu nhi, ta biết là chúng ta sai rồi, nhưng mà con nếu mang Giác nhi đi thật, thì nhà họ Miêu này chẳng còn hi vọng gì nữa, coi như là ta cầu con đi."
Miêu Nhu thấy đại phu nhân xuống nước nhỏ, bản thân vẫn hông có ý nhượng bộ nào, nói: "Bà hôm nay có đánh chết tôi, tôi cũng mang đệ đệ của tôi rời khỏi chỗ này." Nàng ta tự nhiên biết với công phu của đại phu nhân, một ngón tay cũng đủ diệt nàng. Nhưng lúc này nàng không thể lùi, vì đệ đệ của nàng, và vì người mẹ đã chết.
Mạnh Thiên Sở bước lên hỏi: "Cô hãy để mọi người nói hết rồi hẳn đi, được không?"
Miêu Nhu nhìn Mạnh Thiên Sở, nước mắt tuôn trào. Hắn thở dài, khẽ đỡ nàng ta, nhẹ nhàng khuyên nhũ.
Miêu Nhu thoát cái nhào vào lòng Mạnh Thiên Sở khóc rống lên, Miêu Giác cũng khóc. Mạnh Thiên Sở không biết làm sao an ủi hai người.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bước tới, khẽ kéo Miêu Nhu ra nói: "Tỷ tỷ biết tâm tình hiện giờ của muội, đổi thành ai cũng hận không thể phi thân bay đi ngay, nhưng mà Mạnh đại ca còn có lời muốn nói."
Miêu Nhu dừng khóc, kéo Miêu Giác lại cứng rắn nói với Mạnh Thiên Sở: "Không có gì có thể cải biến ý muội muốn đưa Giác nhi đi."
Mạnh Thiên Sở gật gật đầu, nói: "Ta biết, ta hiểu rõ..."
Tứ phu nhân bước tới, kéo tay Miêu Nhu giọng nhu nhược: "Nhu nhi, con tuy gọi ta là tứ nương, thật tế ta chỉ lớn hơn con mấy tuổi. Con bình thường tuy không coi trọng ta, nhưng mà ta biết con là cô nương có tính tình rất tốt."
Miêu Nhu nói: "Tứ nương, con biết là tứ nương muốn nói gì, con và mẹ con từ trước tới giờ đối với tứ nương không tốt, nhưng người không trách, lại còn trước khi mẹ con chết nói là tự nguyện giúp mẹ chiếu cố Giác nhi. Lúc đó không ai không biết nói ra là đối địch với đại phu nhân, nhưng không ngờ người đã nói ra thật. Lúc đó con đã đổi cách nhìn với người. Chỉ là, hôm nay người không thuyết phục được con đâu, không phải là con không tin người không nuôi được Giác nhi, mà là cái nhà này không còn là nhà nữa. Những ngày tháng sau này kẻ thì ngồi tù, kẻ thì bị chém đầu, gia đình chẳng phải gia đình, người cũng không nên tiếp tục ở lại chỗ này. Đây là nơi không đáng phải lưu luyến gì."