Lúc này chợt nghe từ ngoài truyền vào tiếng nói của nữ nhân, nghe kỹ thì ra là Mộ Dung Huýnh Tuyết: "Mạnh gia, Huýnh Tuyết chuẩn bị một chút đồ ăn, ngài mệt cả đêm rồi, ăn chút gì đó đi."
Mạnh Thiên Sở nghe lòng ngọt ngào, vội lớn tiếng nói: "Cửa không đóng, Huýnh Tuyết muội vào đi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết do dự một chút, đáp: "Bên trong đó mà ăn đồ có vẻ... có vẻ không ổn a."
Mạnh Thiên Sở cười nói: "Không quan hệ, vừa khéo muội tới, chúng ta ăn xong vừa khéo làm xong báo cáo thi kiểm luôn thể."
Cửa bị đẩy ra đánh kẹt, Mộ Dung Huýnh Tuyết thò đầu vào, vui vẻ hỏi: "Sao hả? Một đêm mà huynh đã đem thi thể ráp nối lại xong rồi à?"
Mạnh Thiên Sở cầm chén cháo từ mâm lên, thấy trên đó còn mấy cái bánh bao và vài món rau, xem ra Huýnh Tuyết rất chu đáo, sợ hắn thấy mấy món thịt gì đó sẽ ghớm. Hắn húp một chút cháo, luôn miệng nói thơm, sau đó đưa tay cầm bánh bao.
Mộ Dung Huýnh Tuyết vội bảo: "Sư gia, ngài còn chưa rửa tay!"
"Đúng đúng!" Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa, sau đó nhìn xung quanh: "Ở đây không có nước, ta đi đâu rửa bây giờ?"
Mộ Dung Huýnh Tuyết nói: "Hay là... Huýnh Tuyết đút cho huynh vậy."
"Được lắm, được lắm!" Mạnh Thiên Sở gật đầu lia lịa.
Mộ Dung Huýnh Tuyết bón cho hắn ăn xong, mặt đã đỏ như gấc chín, để che đậy, cô nàng bước đến cạnh thi thể, nhìn nhìn rồi nói: "Không giống chém loạn, vết cắt và vị trí cắt xem ra rất khéo."
Mạnh Thiên Sở gật đầu khen ngợi: "Đích xác là vậy, tối qua ta khâu kết lại đã nhận thấy điều đó, xem ra... Huýnh Tuyết hiện giờ quá lợi hại rồi."
Mộ Dung Huýnh Tuyết cười trả: "Muội chỉ nói bừa, được rồi, bắt đầu thôi."
Mạnh Thiên SỞ gật đầu tiếp: "Được, chúng ta bắt đầu."
...
Ngoài phòng, CHu Hạo đứng ngủ đang ngon. Cửa chợt mở, Mạnh Thiên Sở và Mộ Dung Huýnh Tuyết đi ra. CHu Hạo hỏi: "Sao nhanh vậy là xong rồi sao?"
Mạnh Thiên Sở nhìn Chu Hạo đứng dựa cửa ngủ, bèn chỉ về phía mặt trời: "Lão Chu à, ông ngủ hai canh giờ rồi, còn sớm nữa sao?"
Chu Hạo nghe thế, vội nhận thấy mặt trời đã lên ba sào, bèn cười giả lả: "Đúng là thời gian qua nhanh quá, ha ha."
Ba người ra trước tiền sảnh, gọi họa sư và Vương Dịch, cho Vương Dịch dẫn họa sư đi vẽ dung mạo của người chết.
Chờ họa sư vẽ xong ra, Mạnh Thiên Sở bảo: "Đem bức họa của nữ tử này đi dán khắp thành, một khi có treo thưởng, ta tin sẽ nhanh có tin tức thôi." Bạn đang đọc tại chấm cơm.
Vương Dịch hỏi: "Lỡ khi người chết không ở trong thành hay ở gần đây thì sao?"
Mạnh Thiên Sở dừng lại một chút, đáp: "Chí ít người chết cũng bị giết trong vùng Nhân Hòa huyện, hơn nữa có thể gần Ngọc Lan thôn. Cho nên, xem ra là sẽ có người nhìn thấy. Ngươi đem bức vẽ đi hỏi hết khách sạn trong huyện thành, có thể sẽ có manh mối."
Vương Dịch gật đầu, mang bức vẽ và mười mấy nha dịch làm nhiệm vụ.
Mộ Dung Huýnh Tuyết thấy Mạnh Thiên Sở có vẻ mệt, bèn nói: "Mạnh gia, hay là huynh về nghỉ một chút, có chuyện gì muội sẽ cho người đến gọi huynh."
Mạnh Thiên Sở nghe lời, về đến nhà, chợt thấy trong vườn có một nam tử, người mặc áo trắng, thân hình tiêu sái, đang cùng Tả Giai Âm đánh cờ trong lương đình, từ bóng lưng không nhận ra ai.
Hắn thấy Tả Giai Âm nhíu tít mày, đại khái bị thế cờ trước mắt dồn vào chỗ khó. Mạnh Thiên Sở bước tới, nam tử đó cùng Tả Giai Âm đồng thời ngẩng lên, cả ba cùng cười. Mạnh Thiên Sở nói: "Ta còn cho rằng Từ công tử biến mất từ đó rồi chứ."
Nam nhân chính là Từ Vị hủ nho nhảy vào ao sen lúc trước. Từ Vị cười ha hả nói: "Từ Vị dù sao đi nữa thì mặc khính y phục của người cũng phải đem trả lại. Có điều lần này mang trả áo, ta thuận tiện xin vài chén rượu của huynh uống chơi đây."
Mạnh Thiên Sở cười: "Đường đường là phụ tá thân cận của tổng đốc Chiết Mân lại đi tìm tiểu sư gia nhà ta kiếm rượu uống, thật là muốn cười chết người đây mà! Ha ha ha."
Tả Giai Âm chen lời: "Sư gia, Từ công tử hiện giờ là quân sư thủ tịch của Tổng đốc phủ rồi, mới vừa nhậm chức đó."
"A, cung hỉ cung hỉ, Từ tiên sinh quả là trang tuấn kiệt."
Từ Vị khom người nói: "Từ mỗ chỉ là thư sinh, thật khiến sư gia cười rồi."
Mạnh Thiên Sở cười bảo: "Đừng có mang văn ra với ta nhé, đã đến thì đã là bằng hữu, có người uống rượi quả là chuyện hay, ta mong chi bằng."
Tả Giai Âm cười nói: "Vừa khéo thiếu gia về, Từ công tử tài cờ cao tay, tiện thiếp chống không nổi, hay là thiếu gia đánh đi, tiện thiếp đi bảo nhà bếp chuẩn bị vài món nhắm rượu, hai người uống vài chung." Nói xong, Tả Giai Âm gian nan đứng dậy, Mạnh Thiên Sở vội đến đỡ, Tả Giai Âm cười với hắn, xong xoay người bỏ đi.
Chờ nàng đi xong, hai người vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cười to. Ăn cơm xong, hai người mang một hồ rượu ra sau hoa viên vừa ngồi vừa tán chuyện.
Trời chiều, trong tiết hè, gió phất phơ, lá sen đung đưa, tính nho nghèo của Từ Vị đại phát, nói muốn vẽ. Lần trước y đáp ứng vẽ cho Mạnh Thiên Sở hoa sen trong hậu hoa viên, hiện giờ muốn thực hiện, Mạnh Thiên Sở dĩ nhiên cao hứng, vì nếu hắn được quay về thời hiện tại, mang theo bức vẽ chính tay Từ Vị sáng tác, nhất định bán với giá không tệ. Hắn quyết định nhờ Từ Vị vẽ thêm vài bức!
Hạ Phượng Nghi và các nàng nghe nói Từ Vị muốn vẽ, liền theo ra hậu hoa viên xem náo nhiệt. Khi vẽ thường không gian phải yên tĩnh, các nàng sau khi hứa xong, Từ Vị bài bàn vẽ, mỡ giấy bút ra.
Ôn Nhi nhất mực sùng kính Từ Vị, vì bản thân đã học vẽ nhiều năm, khó khăn lắm mới chứng kiến bậc đại sư thực hành trước mắt, cho nên theo sát.
Mọi người đều ngồi vào chỗ của mình, nha hoàn che tán, phe phẫy quạt, yên tĩnh theo dõi họa sư.
Sua khi chuẩn bị mọi thứ, Từ Vị cứ chần chờ không hạ bút, lúc thì ngắm hoa sen, lúc thì quay lại nhìn Mạnh Thiên Sở và mấy phu nhân của hắn. Nghĩ một hồi, y nói: "Chỉ có vẽ hoa chẳng ý nghĩa gì, hay là tìm vị phu nhân hay mợ nào đó lên ngồi mẫu?"
Mạnh Thiên Sở cười hỏi: "Từ huynh cảm thấy vị phu nhân hay mợ nào của ta thích hợp?"
Từ Vị cười nói: "Nếu ta cần người có khí chất tương tự ao này, đại phu nhân ôn nhu văn nhã quả là thích hợp."
Hạ Phượng Nghi nghe thế, e thẹn cúi đầu.
Mạnh Thiên Sở nói: "Vậy thì để Phượng Nghi nhà ta làm mẫu vậy."
Từ Vị lắc đầu: "Hãy nghe Từ Mỗ nói xong đã, đại phu nhân tuy nhiên lại giống như mẫu đơn, có câu thơ làm chứng rằng 'Đình tiền thược dược yêu vô cách, trì thượng phù tịnh thiếu tình. Duy có mẫu đơn chân quốc sắc, khai thì tiết động kinh thành."
Mạnh Thiên Sở tủm tỉm cười, chẳng hiểu câu nào, chỉ biết đó là loại văn chua như giấm của tú tài, nhưng nhìn dáng vẻ của Từ Vị như vậy, dường như là thật lòng khen, chứ không phải mượn rượu nói cho qua.
Từ Vị đọc mấy câu này Hạ Phượng Nghi không ngờ lại hiểu, e thẹn vô cùng, mặt đỏ như gấc.
Ôn Nhu bèn bước tới giành nói: "Ê, muốn vẽ thì vẽ ta vậy, ta cũng cảm thấy đại phu nhân giống như mẫu đơn, là loại hoa vinh hoa phú quý, vẻ đẹp của phồn thịnh. Hãy dùng ta vậy."
Từ Vị thấy Ôn Nhu tự nguyện làm mẫu, liền phát cười lớn.
Ôn Nhu tức mình, nếu không phải Từ Vị là người cô nàng kính quý, e rằng đã sớm phát tác rồi. Nhưng cô nàng vẫn nhịn không được hỏi: "Từ tiên sinh, vì sao cười ta?"
Từ Vị vội mím miệng, xong nghiêm túc đáp: "Nhị phu nhân hiểu lầm rồi, ta không hề cười phu nhân, mà cảm thấy cá tính của phù nhân khắc xa với hoa sen, cho nên mới cười, mong nhị phu nhân đừng trách."
Ôn Nhu nghe thế liền không bực mình nữa, hỏi: "Vậy Từ tiên sinh nói đại phu nhân là mẫu đơn, vậy ngài nhận thấy Ôn Nhu là hoa gì?"
Từ Vị bị hỏi thẳng như vậy, chẳng biết nói sao cho phải, chỉ đành nhìn cầu cứu Mạnh Thiên Sở.
Mạnh Thiên Sở nhíu mày đáp: "Ta biết nàng giống hoa gì rồi."
Ôn Nhu cao hứng đến cạnh Mạnh Thiên Sở, hỏi: "Phu quân nhận thấy Ôn Nhu giống hoa gì?"
Mạnh Thiên Sở đáp: "Mãn thiên tinh"
Mọi người đều ngạc nhiên, nhìn hắn có vẻ không hiểu. Ôn Nhu hỏi: "Cái gì Mãn thiên tinh? Sao thiếp không nghe nói có loại hoa này?"
Mạnh Thiên Sở trịnh trọng nói: "Mãn thiên tinh là một loại hoa, hơn nữa bất kỳ loại hoa nào đặt cùng với nhau mà thiếu Mãn thiên tinh đều không dễ nhìn chút nào."
Ôn Nhu nghe thế cao hứng vô cùng, hỏi: "Ý tứ của phu quân là thiếp so với loại hoa nào đều dễ coi phải không?"
Mạnh Thiên Sở muốn báo cho Ôn Nhu biết Mãn thiên tinh trong tiếng Hoa có nghĩa là nhân vật phụ, thuộc loại quần chúng làm nền, nhưng không tiện nói vậy, vì nghĩ trước mặt nhiều người thế, không thể làm mất mặt vị nhị phu nhân này, nên đành nhịn cười đáp: "Có thể hiểu như vậy."
Ôn Nhu nói: "Nhưng mà thiếp từ trước giờ chưa hề thấy qua Mãn thiên tinh, nó có màu sắc gì, bông to hay nhỏ? nở vào thời tiết nào, có thơm hay không?"
Mạnh Thiên Sở nhíu mày: "Hãy để Từ tiên sinh đem người có khí chất tương đồng với hoa sen nói ra đi đã, lát sau ánh sáng sẽ không đẹp, tiên sinh làm sao mà vẽ được?"
Ôn Nhu nghe thế liền không nói nữa, dẫu môi đi về vị trí của mình ngồi.
Từ Vị mượn tửu hứng nói: "Chúng ta hiện giờ nói về mợ ba, xin thứ tại hạ mạo muội, mợ ban khiến tại hạ nghĩ tới một loại hoa, mọi người có biết là hoa gì không?"
Mọi người cùng lắc đầu. Từ Vị cung kính đáp: "Đó là thủy tiên, nói đến thủy tiên, lời của ta có thể nói là hơi dài, chỉ sợ chư vị không có tâm tư lắng nghe đâu."
Mạnh Thiên Sở phe phẫy quạt: "Ta ngược lại rất muốn nghe."
Mọi người nghe Mạnh Thiên SỞ nói vậy, đều đòi nghe, Từ Vị tìm cái ghế ngồi xuống từ từ lên tiếng: "Thờ Tống có bài Lạc Dương hoa mộc ký lấy loại kỳ hoa hợp như tửu bôi, màu vàng như đèn, đóa hoa khinh xào lung linh, nên đặt danh là 'Kim trản ngân đài', hay còn gọi là 'Ngọc linh lung'. Thời Nguyên, trong Tam liễu hiên tạp thức lấy thủy tiên làm đại sứ phong nhã của loài hoa, tôn sùng làm 'Nhã khách'. Hoàng Đình Kiên thời Tống có 'Lăng ba tiên tử sinh trần miệt, thủy thượng doanh doanh bộ vi nguyệt' để khen vịnh về Thủy tiên, do đó người đời sau xưng Thủy tiên làm 'Lăng ba tiên tử'..."
Tả Giai Âm khen: "Như vầy thì hoa nào từ miệng Từ công tử đều trở thành đẹp hết, ta trước giờ không biết thủy tiên lại có nhiều người khen ngợi như vậy."
Mạnh Thiên Sở coi như có thêm được kiến thức, thấy nam nhân đem hoa ví như nữ nhân quả thật là không ít, và Từ Vị xuất khẩu thành chương, tự tin mấy câu mà nói ra tích như vậy quả là hắn mới gặp lần đầu. Từ Vị quả là người có tài, hèn gì khi xưa Thủy Mộc Nhan một lòng theo.
Từ Vị nói: "Còn chưa nói xong mà, Thủy tiên ở trong tuyết lạnh có thể nở hoa khoe sắc, mùi hương lan tỏa, nên lại được đặt tên là 'Tuyết trung hoa'. Hoa thủy tiên đạm nhã như xuân lan, nhưng xuân lan vũ mị hơn. Hương bay xa như xuân lan, nhưng không nồng bằng. Nó trang nhã thanh lú như xuân lan, cho nên người ta còn gọi nó là Lệ lan."
Ôn Nhu nói: "Tiên sinh nói thật hay quá, nhưng ngài còn chưa tìm ra người giống như hoa sen a, ta thấy trời sắp tới rồi, ngài còn chưa tìm ra nữa."
Mạnh Thiên Sở chỉ Phi Yến hỏi: "Phi Yến nhà ta thì sao?"
Phi Yến lập tức quay đầu ra sau, nói luôn miệng: "Thiếu gia tha cho em, em sao có thể là hoa sen chứ? Đừng đem em làm trò cười."
Đang cười đùa, quản gia lão Hà đầu vội vào báo với Mạnh Thiên Sở: "Vương bộ đầu tìm thiếu gia, mời thiếu gia đến nha môn gấp."
Tả Giai Âm nói với lão Hà đầu: "Ông thỉnh Vương bộ đầu vào hậu hoa viên nói chuyện, nếu không có chuyện gì gấp, ta thấy đợi mai hãy nói, thiếu gia hơi say rồi."
Lão Hà đầu vội gật đầu chuyển thân đi ngay. Qua một lúc, Vương cầm trong tay một bức vẻ bước tới, mặt đầy nét cười.
Mãnh Thiên Sở nhìn là biết người chết trong Toái thi án có nơi hạ lạc rồi, không ngờ lại nhanh đến vậy, liền hỏi: "Người ở chỗ nào? Là người của ta tìm thấy, hay là có người đến nhận người xuất phát từ việc treo thưởng?"
Vương Dịch nói: "Người chết ở Ngọc Lan thôn, tên cũng tên Ngọc Lan, không có người đến nhận, là chúng tôi dán thiếp ở của thành thì đã thấy có mấy người bàn tán, nói là giống Ngọc Lan ở thôn mình, chúng tôi bèn đến hỏi, mới biết mấy người đó vừa khéo ở Ngọc Lan thôn."